Vừa sợ kinh động đến Ngu Chân, cũng bởi vì biết mục đích cuối cùng của hắn ta là đến khách sạn Độ Giả dưới trướng của tập đoàn Thiên Lý, cho nên cũng chỉ có một chiếc xe đi theo xe của gã ta mà thôi.
Trên xe là Kim Húc và hai công an Cục an ninh quốc nội, hai vị đều là dân bản xứ.
Từ xa, bọn họ thấy Ngu Chân và bảo tiêu vào tiệm mì, hơn một phút sau, bảo tiêu ra tới, đứng ở trước cửa của tiệm mì giống y con dã thú vậy.
Mới đầu, ba người Kim Húc còn khẩn trương một chút, lo lắng sẽ bị tên bảo tiêu chú ý tới chiếc xe này của bọn họ.
Nhưng tên bảo tiêu lính đánh thuê lý lịch phức tạp này, chỉ là đứng ở cửa hút thuốc.
Chắc có thể là bởi vì Ngu Chân không thích khói thuốc.
Một vị đồng nghiệp nói: “Tiệm mì này đã mở trong nhiều năm, rất ít du khách đến, chủ yếu là dân bản xứ thôi.”
Kim Húc gật gật đầu, bản thân Ngu Chân chính là xuất thân từ địa phương này, hiện tại nơi này đã không còn họ hàng gần nào của hắn ta nữa, người mẹ duy nhất cũng đã qua đời mấy năm trước rồi.
“Các anh từng đối phó với Nguyễn Bình sao?” Kim Húc hỏi, Nguyễn Bình chính là tên của bảo tiêu này.
“Chúng tôi không có, đội trưởng Ngô thì có,” Đồng nghiệp nói, “Mấy năm trước khi đội trưởng Ngô còn làm công an phòng chống m4 túy ở Vân Nam, có một vụ án ở nước ngoài, mấy người của đội trưởng Ngô từng gặp Nguyễn Bình, lúc ấy người này đang làm thuê cho một tên trùm m4 túy ở Tam Giác Vàng, về sau tên trùm buôn m4 túy kia bị thủ hạ gi3t ch3t, sau đó qua mấy năm cũng chưa từng thấy Nguyễn Bình lộ mặt.”
Kim Húc nói: “ Một người như vậy, sao lại chấp nhận làm tay sai cho Ngu Chân?”
Đồng nghiệp nói: “Khó mà nói, tên Ngu Chân này tà môn lắm.”
Kim Húc lo lắng sốt ruột nói: “Hắn ta chỉ dẫn theo Nguyễn Bình, thần thần bí bí, rốt cuộc tới nơi này làm cái gì.”
Tất cả mọi người liên quan đến Chân Nguyệt Giáo, bao gồm cả Khổng Dược, Long Thiền cùng Hoàng Lợi Quốc ở bên trong, cũng còn chưa biết Ngu Chân đã đến.
Kim Húc thực sự lo lắng Thượng Dương sẽ chạm mặt Ngu Chân, không biết sẽ phát sinh cái gì, Thượng Dương có thể thuận lợi thoát thân hay không.
Hắn đã gửi cho Thượng Dương mấy tin nhắn, bảo Thượng Dương đừng đi tham gia hoạt động buổi tối cùng với Khổng Dược.
Thượng Dương trước sau vẫn chưa trả lời hắn.
“Cậu bớt chút thời gian trả lời tin nhắn của người yêu cậu đi.” Khương Vân Khởi nói với Thượng Dương, “Tôi thấy anh ta sắp điên rồi đấy, tin nhắn cũng gửi luôn cho tôi này.”
Hai người đều chọn xong lễ phục rồi mặc vào, dưới ánh đèn treo thủy tinh tráng lệ, cùng nhau ngồi trên một chiếc ghế dài có tay vịn pha lê, lối ăn mặc như một cặp người mẫu nam đang đợi lên sàn catwalk, biểu tình tự nhiên mà trò chuyện đề tài không tự nhiên, âm thanh bị âm hưởng bản saxophone cổ điển《 Always bathe in love》 che giấu hơn phân nửa.
Thượng Dương nói: “Tôi sợ bị Khổng Dược phát hiện, cho nên đã tắt máy.
Anh ấy nói gì với cậu?”
Khương Vân Khởi nói: “Anh ta kêu tôi trùm bao bố lên đầu Khổng Dược, sau đó đánh Khổng Dược tơi bời một trận, để cậu nhân cơ hội chạy trốn.”
Thượng Dương: “……”
Anh hỏi Khương Vân Khởi: “Sao cậu lại ở chung với Long Thiền? Cô ta còn đồng ý dẫn cậu tối nay đến xem hiện trường?”
Khương Vân Khởi nói: “Bà chủ không thể háo sắc sao? Chỉ có Khổng tổng có thể bao dưỡng tiểu bạch kiểm a? Mặt tôi còn trắng hơn cậu đấy.”
Thượng Dương cảm thấy không thể tưởng tượng, nói: “Tôi cũng nhờ phúc của cậu, cho nên Khổng Dược mới chịu dẫn tôi theo đấy.”
“Cái này cũng không phải là phúc gì,” Khương Vân Khởi cười tủm tỉm, người khác nhìn giống như đang nói giỡn với Thượng Dương, lời anh ta nói ra lại vô cùng đứng đắn, “Nghe lời người yêu của cậu đi, tìm cái lý do, đừng đi.”
Thượng Dương nói: “Cậu có phải đã quên hay không? Đội trưởng Ngô bảo cậu theo tôi vào đây, là vì trợ giúp tôi, hiện tại muốn đi cũng là cậu nên đi đấy.”
Nói là nói như thế, nhưng nghi ngờ của anh đối với Khương Vân Khởi đã tăng lên không ít, luôn cảm thấy lời của bạn nối khố có ẩn ý.
“Cậu biết tối này bọn họ làm cái gì? Đội trưởng Ngô nói với cậu sao?” Anh càng nghi ngờ Khương Vân Khởi là tiếp nhận nhiệm vụ bí mật của Ngô Mi, nói, “Là có nguy hiểm, đúng không? Tôi không sợ nguy hiểm, đừng xem thường sư phụ cậu.”
Khương Vân Khởi xít lại gần một chút, biểu tình vẫn là cười, ngữ khí lại rất bất đắc dĩ: “Tôi chỉ là sợ cậu mà đi, thì sẽ bị lưu lại bóng ma tâm lý đấy.”
Thượng Dương nghi hoặc mà nhìn thẳng anh ta.
Khổng Dược cùng Long Thiền ở chỗ rào chắn lầu hai, nhìn xuống đôi bạn thân đang vui vẻ nói chuyện phiếm kia.
“Tôi dẫn người, anh cũng dẫn người, hai người bọn họ còn là bạn bè.” Long Thiền nói, “Tôi và Khổng tổng thật là có duyên phận.”
Biểu tình Khổng Dược âm trầm, nói: “Hóa ra Tiểu Khương là người của cô? Tôi liền nói một khuôn mặt mới thế này là ai đã giới thiệu mà có thể vào được tầng hai của Lệ Cảnh Hào như vậy.”
Long Thiền chớp đôi mắt, nói: “Tiểu Khương đã sớm là người một nhà, tôi dẫn anh ta đi vào cũng không thành vấn đề, còn người của anh……”
Cô ta dùng tay chỉ Thượng Dương ở dưới lầu một chút, nói: “Cậu ta biết đó là nơi nào sao? Anh còn dám dẫn đi vào?”
Khổng Dược nói: “Người tôi dẫn vào sẽ tự quản tốt, không liên quan đến cô.”
Long Thiền cười lạnh nói: “Ai rảnh quản anh? Cả ngày làm những việc này, còn càng làm càng lớn, tìm mấy loại này, mỗi người đều thật sự rất giống, người này còn là bản sao giống nhất, đáng tiếc là ai sẽ quan tâm đến anh đây?”
Khổng Dược bị chọc tới chỗ đau, sắc mặt xanh mét.
“Ôi trời, Khổng tổng tức giận rồi sao?” Long Thiền kiêu ngạo cười, nói, “Có cần chờ khi tôi gặp Thượng Sư rồi nói vài câu lời hay giúp anh, bảo anh ta có thời gian thì thưởng cho anh một cái nhìn nha.”
Khổng Dược nói: “Cô là một con kỹ nữ.”
Long Thiền ngừng cười, tới gần Khổng Dược một chút, nói: “Tôi đúng là vậy đấy, thì thế nào? Tôi và A Chân nhà anh chính là cùng một loại người, con đường hôm nay tôi đi, anh ta cũng đều đi qua một lần, anh mắng tôi, chính là mắng anh ta đấy.
Ôi trời, tôi nói sai rồi, thời điểm lúc anh ta làm kỹ nữ, hình như cũng không nở mày nở mặt như tôi thế này đâu.”
Cô ta nói xong, khóe môi treo lên một tia cười châm chọc, dẫm lên giày cao gót, đắc ý dào dạt mà đi xuống cầu thang bên cạnh.
Khổng Dược đứng ở nơi đó, hận đến hàm răng cắn chặt, gần như cắn luôn ra máu.
Thấy Long Thiền xuống dưới, Khương Vân Khởi đứng dậy, cười đón cô ta, cô ta đến khoát tay của Khương Vân Khởi, phảng phất như một đôi tình nhân, giá trị nhan sắc còn có chút tăng lên.
Thượng Dương: “……”
“Tôi và Tiểu Khương đi trước,” Long Thiền cười nhìn Thượng Dương nói, “Soái ca, buổi tối gặp lại.”
Thượng Dương đành phải nói: “Buổi tối gặp.”
Long Thiền và Khương Vân Khởi một đường rời đi.
Khổng Dược cũng đi xuống lầu, sắc mặt khó coi, ngữ khí bất thiện hỏi Thượng Dương: “Em biết chuyện Tiểu Khương quen biết Long Thiền sao?”
Thượng Dương nói: “Em không biết.”
Anh đúng là thật sự không biết, không phải nói dối, hơn nữa cố tình làm ra biểu tình bị thái độ ác liệt của Khổng Dược dọa sợ một chút.
Hai ngày này anh diễn vai trà xanh ngốc bạch ngọt diễn đến cực kỳ giống, Khổng Dược không có quá nhiều hoài nghi với anh, thấy anh như vậy, sắc mặt liền hòa hoãn xuống, nói: “Anh Dược không phải muốn hung dữ với em, em còn là lãnh đạo của Tiểu Khương, một ngày nào đó em mà bị cấp dưới bán đứng sau lưng, em còn phải giúp cậu ta đếm tiền nữa.”
Ý gã là, Khương Vân Khởi là người có tâm tư xấu, nhiều ít có chút ý tứ châm ngòi.
Thượng Dương bán tín bán nghi mà nói: “Cậu ta nói cậu ta mới quen cô Long lúc sáng.”
Khổng Dược hừ một tiếng trong lỗ mũi.
Thượng Dương hình dạng ngây thơ lên tiếng nói: “Anh Dược, sao em cảm thấy, hình như các anh đều có gì đó hơi kỳ quái.”
Khổng Dược tâm tình rõ ràng rất kém cỏi, phần lớn kiên nhẫn dỗ dành Thượng Dương lúc trước đã mất hơn phân nửa, nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, buổi tối ngoan ngoãn đi theo anh, nghe anh sắp xếp là được.”
Tiệm mì trong hẻm nhỏ.
Ngu Chân ở bên trong nhiều giờ, Nguyễn Bình ra đã hút hơn ba điếu thuốc.
Ở bên trong ăn mì sao? Cũng lâu lắm.
“Nếu không tôi qua đi, giả làm khách ăn mì?” Đồng nghiệp nói, “Xem bọn hắn làm cái gì ở bên trong.”
Một vị đồng nghiệp khác không tán thành nói: “Tiếp xúc gần, Nguyễn Bình liếc mắt một cái là có thể nhìn ra anh là công an đấy.”
Kim Húc nhíu mày, đột nhiên nói: “Lần trước Nguyễn Bình đi ra hút thuốc, đã qua bao lâu rồi?”
Đồng nghiệp nhìn thời gian, nói: “Có 25 phút.”
Kim Húc: “…… Không đúng.”
Đồng sự nói: “Cái gì không đúng?”
Kim Húc đã đẩy cửa xuống xe, đi nhanh về hướng của tiệm mì.
Hai đồng nghiệp bốn mắt nhìn nhau, lại sợ quá nhiều người sẽ càng dễ rút dây động rừng, nên đành phải ở trong xe nhìn Kim Húc vào tiệm mì.
Nhưng Kim Húc lập tức liền ra tới, liếc mắt nhìn xung quanh chiếc xe Ngu Chân ngồi đến khi nãy một cái, vẻ mặt táo bạo, ra dấu với hai đồng nghiệp bên này, hai đồng nghiệp trong phút chốc hiểu rõ ——
Ngu Chân và Nguyễn Bình đã cắt đuôi bọn họ.
Thượng Dương rốt cuộc cũng ở một mình, anh khởi động máy, trả lời tin nhắn của Kim Húc.
Sau khi Kim Húc ra khỏi tiệm mì, báo cao xong tình hình vưới Ngô Mi, nhìn thấy tin nhắn của Thượng Dương thì lập tức gọi điện thoại qua.
Thượng Dương ngắt máy, hắn lại gọi lại, Thượng Dương lần này mới nhận.
“Sao anh lại gọi điện thoại?” Thượng Dương nói, “Bị phát hiện, em cũng không nói rõ được.”
Kim Húc mang theo lửa giận, nói: “Có cái gì nói không rõ? Cứ nói em vẫn còn yêu anh, vẫn còn muốn làm lão bà của anh, một lát anh liền đến khách sạn, em thu dọn đi, anh đến đón em rời đi.”
Thượng Dương nói: “Đừng làm rộn nữa.”
Kim Húc: “……”
“Đừng giận em,” Thượng Dương biết ý tứ của hắn, thấp giọng nói, “Trước khi làm lão bà của anh, em phải làm công an trước, cái nào em cũng muốn hoàn thành tốt hết.”
Kim Húc trầm mặc sau một lúc lâu, thở mạnh một hơi ở đầu dây bên kia, bình tĩnh trở lại, nói: “Đã biết, yêu em…… Hai cái đều yêu.”
Thượng Dương nói: “Cũng đều yêu anh.”
Kim Húc nói: “Đều phải bình an trở về, chú ý an toàn.”
Hoàng hôn buông xuống, trời sắp tối rồi.
Sau khi Ngô Mi ở bộ chỉ huy nhận được tin tức xấu là đã bị Ngu Chân cắt đuôi, lại nhận được tin tức đồng nghiệp nằm vùng trong khách sạn truyền đến.
Chị lập tức liên hệ Kim Húc, báo cho hắn: “Tòa nhà phía tây mở phong tỏa rồi, tụ họp buổi tối không tổ chức trong phòng tiệc của tòa nhà phía tây.”
“Là thủ thuật che mắt?!” Kim Húc đang ở trên đường bay nhanh theo hướng của khách sạn Độ Giả, nghe vậy hoảng hốt, nói, “Nhóm người này đã sớm biết bị chúng ta theo dõi?!”
Trái tim hắn bỗng nhiên trầm đi xuống, nếu là như thế này…… Thượng Dương cùng Khương Vân Khởi đã chủ động chui vào cái bẫy thiết lập sẵn rồi!
Trước khi hắn nổi điên, cũng may câu tiếp theo của Ngô Mi liền phủ định khả năng xấu này: “Không phải, không tệ đến mức như vậy, người chúng ta sắp xếp đi vào đều vẫn còn làm ở vị trí bình thường, hẳn là bởi vì lần tụ họp này liên lụy rất rộng, nhóm người tổ chức phi pháp này mới bày trận thế nghi binh, chỉ là vì đề phòng với chuyện chưa xảy ra, trước mắt chúng ta còn chưa bại lộ.
Thượng Dương rất an toàn, tôi vừa mới mới xác nhận qua với người trong khách sạn.”
Kim Húc: “……”
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta mau đến khách sạn, rất có thể Ngu Chân đã đi vào, có người nhìn thấy hắn ta không?”
Ngô Mi nói: “Còn chưa.
Tôi sẽ gọi người theo dõi chặt chẽ tất cả mọi hướng đi của khách sạn, sau khi các cậu đến thì đừng tùy tiện xông vào, hiện tại chúng ta không thể xác định địa điểm, không bắt được tại trận và chứng cứ, tất cả các công tác phía trước đều sẽ làm không công.”
Tuy rằng đã mất dấu Ngu Chân, nhưng hắn ta nhất định vẫn sẽ xuất hiện ở trong tụ họp tà giáo, cho nên hắn ta vẫn sẽ đến khách sạn Độ Giả.
“Tôi không nghĩ ra Ngu Chân rốt cuộc tới làm cái gì,” Kim Húc nói, “Nếu tình báo của Khương Vân Khởi là chính xác thì Ngu Chân hoàn toàn là không cần thiết phải tới.”
Không lâu trước đây Khương Vân Khởi từng hồi âm cho Ngô Mi và Kim Húc, hắn nhận được tình báo mới nhất: Tụ họp đêm nay là do Long Thiền chủ trì, đến lúc đó cô ta sẽ tự mình gặp mặt một đám tín đồ, ban cho cái gọi là chúc phúc của Thánh Nữ, mà những người đến tham gia tụ họp này chính là các tín đồ cung phụng cho “Thượng sư” nhiều nhất, thành kính nhất, đến lúc đó còn sẽ tiến hành nghi thức cung phụng, cũng chính là để cho các tín đồ theo đuổi dâng vàng lên cho “Thượng Sư” và “Thánh Nữ” lần nữa.
Chỉ là một lần gom tiền bình thường, cắt cổ tín đồ rau hẹ bị tẩy não, tiền nhiều nhất cũng chỉ trăm vạn đến ngàn vạn, hẳn là không đáng Ngu Chân tự mình tới một chuyến.
Địa điểm hội nghị không tổ chức ở trong phòng tiệc tầng cao nhất trên tòa nhà phía tây, vậy thì sẽ ở đâu?
Nhóm người Kim Húc cách khách sạn càng ngày càng gần, trời đã tối đen, trong bóng đêm, hắn xa xa nhìn thấy các tòa kiến trúc khổng lồ của khách sạn, nói với Ngô Mi: “Thượng Dương vẫn luôn hoài nghi câu lạc bộ trong tòa nhà kia.”
Ngô Mi nói: “Nhưng bên trong đó không có sảnh tiệc, hôm nay cũng đang tiếp khách ở khách sạn bình thường.
Bọn họ có khả năng đến khách sạn bên ngoài, tổ chức tụ họp ở nơi khác hay không?”
“Không có khả năng, nhất định là ở khách sạn.” Trong đầu Kim Húc bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, nói, “Có khả năng hoàn toàn không ở trong nhà hay không?”
Ngô Mi nói: “Có mấy tòa nhà cao tầng ở khách sạn, nếu ở bên ngoài thì sẽ bị khách bình thường nhìn thấy.”
Kim Húc nói: “Nóc nhà, trên sân thượng.”
Ngô Mi: “……”
Thượng Dương đi theo Khổng Dược, đi qua cây cầu nối thông từ khu vực phòng dành cho khách đến câu lạc bộ kia, trong lòng có chút vi diệu.
Anh nhịn không được nhớ tới cuộc gặp gỡ bí ẩn mà lãng mạn đêm qua trên cây cầu này.
Rất nhanh, anh chú ý tới một chuyện, tối hôm qua mưa phùn lất phất, nhưng đèn neon trong khách sạn vẫn rất sáng, tối nay trăng sáng sao thưa, trời quang đãng vạn dặm, mấy đèn trang trí trên tường trong tòa nhà, lại đều không được bật lên.
Đa số thời gian khách đều ở trong phòng, rất khó nhận thấy được sự thay đổi này.
Nếu không phải hồi ức tối hôm qua Thượng Dương lưu tại trên cây cầu nối quá mức khắc sâu, thì anh cũng sẽ không lưu ý đến chuyện này.
Tại sao có nhiều đèn chưa mở?
“Nếu thật sự ở trên sân thượng tòa nhà,” Kim Húc nói với Ngô Mi, “Bọn họ liền không thể mở quá nhiều đèn, nếu trong khu hoa viên khách sạn có ánh sáng sáng ngời thì sẽ luôn có người ngẩng đầu, sẽ có khách ở tầng cao nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể ngăn chặn khả năng không bị người khác phát hiện, bọn họ sẽ tắt rất nhiều đèn.”
Ngô Mi nói: “Muốn xác định, kiểm tra chỉ số chiếu sáng cần phải có thiết bị chuyên nghiệp, còn cần Cục khí tượng phối hợp, hiện tại chúng ta không có biện pháp……”
“Tìm Cục điện lực.” Kim Húc nói, “Khu hoa viên khách sạn lớn như vậy, đèn neon dùng để trang trí tiêu tốn rất nhiều điện năng, là tắt hay mở thì sẽ tạo ra sự khác nhau rất lớn, hỏi bộ phận cung cấp điện một câu, mức tiêu thụ điện của khách sạn Độ Giả vào thời điểm ngày hôm qua, so với ngày hôm nay thì sẽ lập tức liền rõ ràng ngay.”
Thượng Dương bị Khổng Dược mang tiến vào một gian phòng nghỉ trong câu lạc bộ.
Có người mặc đồng phục nhân viên phục vụ tiến vào, trên mặt mang mặt nạ thuần trắng chỉ che nửa khuôn mặt, trên tay nâng một cái khay, phía trên đặt hai cái mặt nạ nửa mặt thuần trắng giống y như vậy.
Khổng Dược ý bảo Thượng Dương lấy một cái mang lên, Thượng Dương làm theo.
Mà bản thân Khổng Dược cũng tự đeo lên một cái, che khuất nửa khuôn mặt, che đi những đường nét thể hiện tuổi tác trên khóe mắt, càng quan trọng hơn là che khuất sự sành sỏi con buôn trong ánh mắt.
Thật ra dáng dấp khuôn mặt của gã cũng không tồi, nếu trẻ đi vài tuổi, khi mà số tuổi còn chưa biến thành thô tụ.c và bóng bẩy như hiện tại, hẳn là cũng từng làm qua soái ca mấy năm, còn không phải soái bình thường, mà cao hơn xa hơn giá trị bình quân nữa.
Bằng không cũng sẽ không được thiên kim hào môn coi trọng ở rể, càng sẽ không được thiếu niên Ngu Chân thông minh xinh đẹp của năm đó từng yêu..