• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—— Tại sao mình phải đi tìm người với cậu ta?

Kim Húc lái xe công an rời khỏi đồn công an, ngồi ở ghế phó lái là Thượng Dương đang lăn tăn vấn đề này trong đầu, bắt đầu hối hận vừa rồi không nên nói ra lời hứa hẹn với Ngô Phượng Lan, “Tôi sẽ giám sát bọn họ” kia.

Viên Đinh ngồi ở ghế sau ngược lại rất hưng phấn, hỏi: “Kim sư huynh, bây giờ chúng ta đi đâu? Tìm vợ trước của Lưu Vệ Đông hả? Đi đến bệnh viện cô ấy đang làm việc sao?”

“Không.” Kim Húc nói, “Đi bến xe đường dài, tôi muốn điều tra một vòng trước, xem rốt cuộc là gã đã đi đâu, phải mau chóng liên hệ được với gã, bảo gã nghe điện thoại của Ngô Phượng Lan.”

Hệ thống bán vé xe buýt của địa phương không được kết nối với đồn công an.

Thượng Dương cố ý nói: “Loại chuyện chạy chân tra ký lục này, cậu không thể phái cấp dưới đi sao? Với lại cậu dù sao cũng là phó cục trưởng phân cục mà, bộ không cần mặt mũi à?”

Kim Húc bày ra dáng vẻ khó tin mà nói: “Chủ nhiệm Thượng, rõ ràng là nghe theo lời của ngài, cho nên tôi mới tự mình đi tìm người.

Với lại dù sao ngài cũng là phó phòng điều tra nghiên cứu, không cần mặt mũi sao?”

Thượng Dương: “……”

Viên Đinh ngồi ở phía sau làm bộ như không nghe được cái gì hết, chăm chú nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Thượng Dương mắt liếc nhìn Kim Húc, Kim Húc cũng quay đầu nhìn nhìn anh, trong ánh mắt vẫn tràn đầy vui sướng.

Cả người Thượng Dương không thể hiểu được, hỏi: “Kim Hiểu Húc, rốt cuộc cậu cao hứng cái gì vậy?”

Kim Húc nói: “Cậu nói xem tại sao tôi lại không thể cao hứng? Vậy phải đợi đến lúc nào mới có thể vui vẻ đây?”

Thế nhưng tôi và cậu chỉ là bạn bè sơ giao, dù đã lâu không gặp cũng có thể khiến người ta cao hứng đến mức này sao?

Ít nhất Thượng Dương sẽ không có, thậm chí đối với vị bạn học cũ này còn có chút cảm giác xa lạ mới mẻ.

Sự thay đổi của Kim Húc không thể nghi ngờ là rất lớn, khi còn đi học, hắn rõ ràng là không thích nói chuyện lắm, hằng ngày tương đối trầm mặc, cũng rất ít cười.

Lần gặp mặt vào năm kia, hắn nói nhiều hơn một chút so với thời sinh viên, nhưng nguyên nhân có thể là bởi vì bị bệnh, trên nét mặt luôn có một loại khí tức nản lòng thoái chí khó nén.

Kim Húc của hiện tại lại hoàn toàn khác, đã tích cực lại rộng rãi, không biết mấy năm nay rốt cuộc đã tu luyện như thế nào, giống như là đã giải được phong ấn nào đó.

Chẳng lẽ thăng chức trong công việc lại có thể khiến người ta vui sướng như vậy chăng?

Viên Đinh thò đầu lên giữa ghế lái và phó lái, hỏi: “Kim Hiểu Húc? Là nickname của sư huynh sao?”

Kim Húc đáp: “Là tên từng dùng, sau khi đi làm thì sửa tên.”

Thượng Dương nói: “Đại khái là cảm thấy tên cũ chưa đủ xúi quẩy đấy mà.”

Anh chính là nhằm vào chuyện lúc trước Kim Húc bỗng nhiên sửa tên mà trào phúng, Kim Húc lại phụ họa nói: “Đúng rồi đó, tên cũ không có tiện hù cho mấy tên phần tử tội phạm kia sợ nha.”

Thượng Dương: “……”

Viên Đinh giống tìm được tri kỷ, nói: ‘’Em cũng muốn sửa tên, nếu không mỗi lần tự giới thiệu thì phản ứng đầu tiên của người khác đều hỏi em có phải là giáo viên hay không.

Đáng tiếc ba mẹ em đều ngăn cản không cho em sửa, Kim sư huynh, anh nói sao để thuyết phục ba mẹ anh đồng ý cho anh sửa tên thế?”

“Viên Đinh,” Thượng Dương đột ngột nói chen vào, “Cậu gọi điện thoại cho viện nghiên cứu, hỏi một chút xem máy sưởi phụ cấp trong năm nay chừng nào phát?”

Viên Đinh mờ mịt nói: “Bây giờ? Gọi điện thoại trở về hỏi cái này?”

Thượng Dương nói: “Quay về gọi cũng được, cậu nhớ đó, tôi sợ tôi sẽ quên.”

“Vâng.” Viên Đinh phản ứng lại, chủ nhiệm Thượng đây là cố ý cắt ngang, không muốn cho cậu ta tiếp tục hỏi mấy câu có liên quan đến ba mẹ của Kim Húc nữa.

Cậu ta sợ sẽ lại nói sai cái gì, cho nên câm miệng lùi về hàng ghế phía sau yên ổn ngồi.

Thượng Dương ban đầu có chút không hợp với Kim Húc, chính là bởi vì người này luôn âm u lại hay độc lai độc vãng, gây cho người đối diện ấn tượng ban đầu là thật hận đời.

Khai giảng quen biết còn chưa được mấy ngày, Thượng Dương đã đưa hắn cùng lao vào vòng xoáy bất hòa.

Rất lâu sau đó, hai người trong tối ngoài sáng đều đã xảy ra xung đột vài lần, Thượng Dương mới nghe nói ba mẹ của Kim Húc đã sớm qua đời, mười mấy tuổi hắn đã ăn nhờ ở đậu trong nhà của họ hàng, vào đại học bằng con đường vay vốn hỗ trợ sinh viên.

Hai chữ ba mẹ kia là vẩy ngược của Kim Húc, có mấy bạn học hỏi trong lúc vô ý, Kim Húc liền trở mặt với mấy người đó ngay tại chỗ, phản ứng rất kịch liệt.

Sau đó dù Thượng Dương có phát sinh lục đục với hắn, cũng sẽ né không nói những từ có liên quan đến ba mẹ ngay trước mặt Kim Húc.

Suy cho cùng năm đó, hai người bất hòa cũng không theo nguyên tắc gì, giống như hai nam sinh đang thời kỳ ảo tưởng sức mạnh(*) chẳng biết tại sao chỉ vì một việc nhỏ nhặt mà đã có thể nhảy dựng lên phân cao thấp với nhau.

(*) Nguyên văn Bệnh trung nhị( chūnibyō) (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).

Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".

Đến bến xe đường dài.

Trước đó, khi lần đầu Ngô Phượng Lan báo án, công an nhân dân thụ lý vụ án đã kiểm tra giám sát tiểu khu của Lưu Vệ Đông, phát hiện gã gọi xe đến bến xe đường dài, cũng đã kiểm tra camera ở bến xe và danh sách khách hàng mua vé, xác định được Lưu Vệ Đông đúng là đã mua vé vào buổi sáng tuần trước, mua một tấm vé đi tỉnh lỵ, sau đó cũng đã lên xe buýt đường dài tương ứng trong bến xe.

Vừa qua hai ngày, công an lại tới nữa, lần này tới lại là đồn trưởng công an.

Giám đốc bến xe tương đối căng thẳng, sợ chọc phải chuyện gì nên nhấn mạnh nhiều lần, mọi thủ tục bán vé và xuất bến đều tuyệt đối phù hợp với quy định, có thể kiểm tra giám sát tùy ý, tuyệt đối không có góc chết.

Kim Húc hỏi ông ta: “Chiếc xe buýt kia hiện tại ở đâu? Tìm tài xế hoặc người soát vé chuyến xe đó đến đây.”

Giám đốc nói: “Hiện tại không có ở đây, mỗi ngày từ 8 giờ sáng đều có chuyến xe xuất phát đi tỉnh lỵ, một ngày chạy đi chạy về 1 chuyến, buổi chiều tầm bốn giờ mới có thể trở lại Bạch Nguyên.”

“Khi nào chuyến xe này trở về thì báo cho chúng tôi biết một tiếng.” Kim Húc cho vị giám đốc này số điện thoại di động.

Giám đốc vừa lưu số lại, vừa âm thầm đánh giá Thượng Dương vẫn luôn không tỏ rõ thân phận.

Nói anh là công an, công an bình thường thật sự trông rất thô, người này lại một chút cũng không giống.

Nói anh không phải công an, nhưng biểu cảm và thế đứng của anh lại vô cùng giống công an.

Lúc này, Kim Húc lại ra vẻ đứng đắn mà giới thiệu một câu: “Vị này chính là lãnh đạo của tôi.”

Thượng Dương: “……”

Giám đốc vội nói: “Xin chào lãnh đạo.”

Thượng Dương chỉ phải hàm hồ trả lời một tiếng, hỏi: “Camera hành trình trên xe buýt bao lâu mới reset một lần? Nội dung tuần trước còn có thể xem được không?”

Nghe thấy vấn đề này, Kim Húc nhìn nhìn Thượng Dương, vì thế Thượng Dương liền biết, Kim Húc cũng như anh tính đến khả năng Lưu Vệ Đông xuống xe giữa đường.

Giám đốc nói: “Cái này tôi cũng không thể nói chính xác được, tình huống mỗi một chiếc xe không giống nhau, thẻ nhớ lưu video theo dõi cũng tầm một tuần.”

“Sau khi tài xế trở về thì gọi cho tôi.” Kim Húc bắt tay với giám đốc, nói, “Cảm tạ ngài đã phối hợp công tác điều tra với chúng tôi.”

Dáng vẻ đứng đắn này ngược lại cũng còn ổn chút.

Thượng Dương nghĩ thầm.

Ba người rời khỏi bến xe.

Thượng Dương nói: “Trực tiếp phái hai công an đến tỉnh lỵ, không phải càng nhanh hơn sao?”

“Cách này rất tốt, chủ nhiệm Thượng thật đúng là quá thông minh.” Kim Húc nói.

Thượng Dương bị chọc tức đến bật cười, nói: “Tuyệt a, cậu không móc méo tôi thì sẽ chết sao?”

“Người ngồi trên cao như các cậu, ngồi lâu được một chút thì khi mở miệng ra là liền chỉ đạo này chỉ đạo kia, chỉ có mấy người phía dưới chúng tôi là phải chạy gãy chân thôi.” Cuối cùng, Kim Húc lại nói, “Tôi móc méo có hai câu thì đã làm sao? Đối với lãnh đạo khác tôi cũng đâu có dám.”

Thượng Dương: “……” Lời nói này, tức cũng không được, không tức cũng không được.

Tóm lại là nuốt không trôi nha.

Kim Húc tiếp tục nói: “Cử người đi tỉnh lỵ cũng không phải không được, nhưng với chuyện phá án này thì phải đến thị cục xin mở công hàm trước, nhanh nhất cũng phải lăn lộn nửa ngày, nếu như Lưu Vệ Đông lại nửa đường xuống xe, hoàn toàn không đi tỉnh lỵ, vậy không phải sẽ rất lãng phí thời gian sao?”

Viên Đinh nói: “Vậy dứt khoát nhờ công an tỉnh lỵ hỗ trợ tìm người không được sao?”

Thượng Dương nói: “Đừng chỉ biết mở miệng nói chuyện, Kim sư huynh cậu không cẩn thận chạy gãy chân, cậu chịu trách nhiệm được sao?”

Viên Đinh: “……”

Kim Húc cũng không tức giận, còn cười trêu chọc, nói: “Tìm người giống như mò kim đáy biển, thường xuyên cần rất nhiều bộ phận hợp tác hỗ trợ, không làm thủ tục, lỡ như xảy ra vấn đề gì thì tính cho ai đây.”

Đã qua buổi trưa, gần hai giờ.

Kim Húc dẫn hai người họ đi ăn cơm, là một quán nhỏ ven đường, quán mì bò.

Mặt tiền của quán khá sạch sẽ, Thượng Dương không nói gì, tìm vị trí tùy ý ngồi xuống.

Kim Húc đi đến cửa sổ chọn món.

Viên Đinh ngồi ở bên cạnh Thượng Dương, nhỏ giọng nói: “Buổi chiều chúng ta có đi nữa không? Nếu đi thì cơm nước xong phải đến bến xe a.”

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là 5h chiều sẽ ngồi tàu rời khỏi Bạch Nguyên, đến tỉnh lỵ nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng ngày mai sẽ bay trở về Bắc Kinh.

Thượng Dương nói: “Để lát nữa tôi nói với cậu ta.”

Kim Húc gọi cơm xong trở về, sau khi ngồi xuống thì gọi điện thoại cho Trương Chí Minh, nói tình hình điều tra khi đến bến xe đường dài của mình.

“Chờ chuyến xe buýt kia trở về thì nói sau.” Kim Húc nói với đầu bên kia điện thoại: “Có lẽ ngày mai nên sắp xếp hai anh em đến tỉnh lỵ một chuyến.”

Hắn lại hỏi tiến triển bên phía Trương Chí Minh, nói chuyện vài phút, nội dung hình như rất phức tạp.

Sau khi cúp máy, Thượng Dương hỏi hắn: “Đồn phó Trương bận vụ án khác sao?”

Kim Húc lắc đầu, nói: “Anh ấy tìm được chủ nợ của Lưu Vệ Đông, là một bà chủ mở cửa hàng hoa, Lưu Vệ Đông mượn cô ta bảy vạn nói là làm vốn buôn bán nhỏ, thật ra đều cầm đi đánh bạc.

Nhưng theo người phụ nữ này nói, cô ta cũng đã không liên lạc với Lưu Vệ Đông mười ngày nay rồi.”

“Hai anh không phải nghi ngờ chủ nợ đến đòi nợ, rồi đem Lưu Vệ Đông……” Viên Đinh đưa tay lên cổ làm động tác cắt ngang, nói, “Giết luôn?”

Kim Húc không phủ nhận suy đoán này nhưng cũng không nói đúng, chỉ nói: “Quan hệ xã hội của bà chủ tiệm hoa này rất đơn giản, hoàn cảnh gia đình không tồi, cũng không thiếu bảy vạn đồng tiền này, khả năng áp dụng thủ đoạn đòi nợ quá khích cũng không cao.”

Hắn vừa nói vừa cầm bình nước sôi, tưới nước khử trùng toàn bộ bộ đũa muỗng có trên bàn.

Viên Đinh cảm thấy kỳ lạ, nói: “Một bà chủ mở tiệm hoa, tại sao lại cho một con bạc vay tiền?”

Thượng Dương lại hỏi: “Bà chủ này kết hôn chưa? Cô ta không tìm Lưu Vệ Đông đòi nợ, chồng cô ta cũng không hỏi đến sao?”

Kim Húc nói: “Ly hôn, chồng trước đã ra nước ngoài nhiều năm trước rồi.”

Hắn rất tự nhiên mà đặt muỗng đũa đã khử trùng đến trước mặt Thượng Dương.

Thượng Dương liếc nhìn hắn một cái, cái này có xem như nịnh bợ không?

Viên Đinh hiểu rõ một chút, nhưng không tán thành suy đoán của hai vị đàn anh, nói: “Cũng không phải chuyện gì cũng hướng đến tình cảm nam nữ, đúng không?”

Thượng Dương nhìn cậu ta nói: “Việc vay tiền này rất tế nhị, nói như thế này, ngoại trừ họ hàng và bạn bè nam nữ, nếu một người nam cho một người nữ mượn tiền, ít nhiều cũng là thèm muốn một cái gì đó ở cô gái, ví như…… chuyện đó đó.

Người nữ cho người nam mượn tiền, vừa vặn ngược lại, mười người chủ nợ là nữ, có chín là bị mấy thằng đàn ông tồi lừa gạt.”

Viên Đinh cẩn thận suy nghĩ, bên phía đàn ông dù vay tiền hoặc bị vay tiền đều không phải thứ gì tốt, nói: “Chủ nhiệm, có phải anh có thù với đàn ông không?”

Thượng Dương nói: “Đồ ngốc, tôi tự thù chính mình à?”

“Lời chủ nhiệm của các cậu nói cũng không phải chính xác tuyệt đối, nhưng cũng rất có đạo lý.” Kim Húc nói, “Trên thực tế khi phá án, giữa nam nữ phát sinh gút mắt về tiền tài, xác thật đa số đều giống như cậu ta nói nga.”

Viên Đinh nói: “Nếu theo như lời các anh nói, vậy việc nam đồng bào vay tiền chính là nguồn gốc của tội lỗi sao? Vậy nếu nam mượn nam thì sao? Chính là hai người đều là cặn bã lừa gạt nhau sao?”

Kim Húc nói: “Vậy phải xem tình huống cụ thể như thế nào, giữa nam và nam, nói đơn giản thì rất đơn giản, nói phức tạp cũng lại có thể rất phức tạp.

Cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng có gút mắc tình cảm giữa nam nam.”

“Cái này em hiểu!” Viên Đinh hiểu rõ, liên tưởng đến chuyện hai ngày trước, nhìn Thượng Dương nói, “Chủ nhiệm, anh nói nếu anh muốn tìm vị trưởng ban thị cục kia vay tiền ……”

Nói đến chính là vị ‘’chị dâu nam’’ mà lúc trước Thượng Dương cố ý tập thể dục buổi sáng để tiếp cận tìm hiểu cơ sở hạ tầng của địa phương kia.

Một đôi mắt hình viên đạn của Thượng Dương bay lại, Viên Đinh tự động câm miệng không nói nữa.

Kim Húc nghe xong một nửa, nhìn nhìn Thượng Dương, lông mày rậm khẽ cau lại.

Người phục vụ gọi tên đến lấy cơm, Kim Húc đang muốn đi, thì Viên Đinh đã nhanh nhẹn đứng dậy đi mất.

“Bốn giờ chiều xe buýt mới trở về,” Thượng Dương nói, “Cũng không thể ở mãi chỗ này chờ hai tiếng, cậu có vụ án nào gấp không? Nếu gấp thì đi đi.”

Kim Húc nói: “Không có vụ án khác, đều giao cho mấy người dưới quyền rồi, dù sao tôi cũng là đồn trưởng, cái gì cũng tự mình làm, bộ tôi không cần mặt mũi nữa à?”

Thượng Dương: “……”

Anh có một bụng muốn ân cần thăm hỏi tổ tiên nhà hắn, nhưng phải duy trì thể diện mà không thể phun ra được.

Nhìn anh như vậy Kim Húc rất vui, lộ ra biểu tình đắc ý, lại nói: “Chờ lát nữa sẽ đưa các cậu về trước, muốn đến cục không? Gặp mặt cục trưởng chúng tôi một lần? Hay là các cậu định dạo một vòng xem một lượt? Buổi tối ở chỗ nào?”

Thượng Dương nhất thời nghẹn lời.

Lúc trước là anh giấu giếm sự thật mình và Viên Đinh đã sớm tới Bạch Nguyên này, Kim Húc cũng không ngờ anh đã ngầm hoàn thành điều tra nghiên cứu đối với đồn công an Tùng Sơn xong hết rồi.

Anh vốn dĩ cho rằng, hôm nay đến đồn công an, lịch sự gặp mặt, chào hỏi Kim Húc một cái rồi thôi.

Còn việc sau này bọn họ có ở lại Bạch Nguyên làm điều tra nghiên cứu hay không, hay là khi nào rời khỏi Bạch Nguyên, thì trên căn bản là không cần nói rõ với Kim Húc.

Anh cho rằng quan hệ giữa anh và Kim Húc vốn dĩ cũng không thân thiết đến mức cần phải nói rõ về hành tung của nhau.

Cái án kiện Lưu Vệ Đông này là việc ngoài ý muốn, đã làm rối loạn mọi sắp xếp của anh.

Càng mấu chốt hơn là, Kim Húc đối với việc anh bất ngờ đến lại tràn ngập chân thành tha thiết, vừa hoan nghênh lại còn vui vẻ như vậy, điều này quả thật làm cho anh hết sức bất ngờ, cũng khiến anh hiện tại khó có thể mở miệng nói ra lời chào tạm biệt, anh có linh cảm, một khi mình nói ra, thì anh sẽ trở thành một kẻ lạnh lùng dối trá còn không biết điều.

Trong lúc anh đang chuyên tâm suy nghĩ làm thế nào để mở miệng mà không bị mất mặt.

Thì Kim Húc lại nhìn chăm chú vào sườn mặt của anh, giây lát sau, lại âm thầm che giấu mà di chuyển tầm mắt đi, nhìn ra con đường đầy nắng ngoài cửa, trên gương mặt thấp thoáng nét cười.

Lúc này, Viên Đinh bưng mì thịt bò và chút đồ ăn kèm trở về.

“Sư đệ vất vả rồi, bữa trưa này ăn tạm một chút vậy,” Kim Húc nhìn cậu ta nói, “Chờ buổi tối hết bận rộn, sư huynh mời khách, đi ăn cái gì đó ngon hơn một chút.”

Viên Đinh mờ mịt nói: “Chủ nhiệm Thượng, anh chưa nói với Kim sư huynh sao?”

Có người thứ ba ở đây, Thượng Dương quyết định căng da đầu nói thẳng với Kim Húc: “5 giờ chiều nay chúng tôi lên xe lửa, hôm nay sẽ rời khỏi Bạch Nguyên.”

Kim Húc: “…… Nhanh như vậy sao?”

Nhìn biểu tình của hắn, Thượng Dương liền biết, hắn đã lập tức hiểu là mình cũng không phải mới đến đây sáng nay.

Kim Húc nói: “Tôi còn tưởng rằng……”

Thượng Dương cảm giác được người bạn học cũ này trong nháy mắt đã thật thất vọng, trong lòng cũng có chút hụt hẫng, cảm giác này giống như anh đang lừa gạt tình cảm của Kim Húc vậy.

Tuy rằng ban ngày, Kim Húc có từng châm chọc ám chỉ vài câu với anh, nhưng đa số thời điểm vẫn thật lòng thật dạ mà đối đãi với anh.

“Tôi đưa hai người đến nhà ga.” Kim Húc không tiếp tục nói cho hết câu, như là tự giễu cười, nói, “Sắp xếp thời gian cũng khá ổn, đưa hai người tới nhà ga rồi tôi lại quay về, đến lúc đó, chuyến xe buýt kia hẳn cũng đến nơi rồi.”

Thượng Dương chỉ có thể nói: “Chờ tìm được Lưu Vệ Đông rồi, cho dì Ngô một câu trả lời rõ ràng, đến lúc đó nhớ nói một tiếng với tôi, tôi cũng không chắc mình sẽ nhớ đến nữa.’’

Kim Húc nói: “Được.”

Không khí trở nên có chút lạnh nhạt.

Tầm mắt của Viên Đinh đảo quanh hai vị sư huynh, nhịn không được nói: “Hai anh không suy nghĩ nên thêm bạn WeChat sao?”

Vì thế Thượng Dương thuận thế mở ra mã QR, để Kim Húc quét.

“Vậy không phải là được rồi sao?’’Viên Đinh cảm thấy mình đã làm một chuyện rất tốt, nói, “Chuyện không vui trước kia, các anh xem như bỏ qua đi, em thấy hai người bây giờ cũng cùng nhịp với nhau rồi nha, về sau có rảnh rỗi thì thường xuyên liên hệ với nhau nhiều thêm một chút a.”

Thượng Dương chấp nhận yêu cầu kết bạn của Kim Húc xong thì im lặng cúi đầu ăn mì.

Kim Húc click mở hình đại diện WeChat của Thượng Dương, là một con mèo không kiên nhẫn mà híp mắt: Nói xong chưa tôi muốn ngủ.jpg

Hắn lại nhìn chủ nhiệm Thượng đang thong thả ung dung ăn mì, không kiềm chế được bật cười, hình đại diện này còn thật sự giống với người thật quá nha.

Viên Đinh nói: “Kim sư huynh, lúc nào có rảnh đến Bắc Kinh tìm chủ nhiệm Thượng chơi nhớ cũng thuận tiện gọi em luôn nha.”

“Được.

Thật đúng là muốn đi.” Kim Húc nói, “Trong cục bảo tôi đi học rèn luyện, còn chưa có ấn định thời gian cụ thể, đại khái chắc là khoảng cuối năm.”

Ga xe lửa thành phố Bạch Nguyên, quảng trường trước nhà ga.

Muốn vào trạm phải quẹt thẻ căn cước nên Kim Húc chỉ đưa bọn họ đến nơi đây.

Viên Đinh xếp hàng để lấy vé, trở về còn phải thanh toán lại với phòng thu chi.

“Cuối năm gặp.” Thượng Dương nói, “Chờ cậu đến Bắc Kinh, có việc gì cần hỗ trợ thì cứ nói.”

Kim Húc rũ mắt, tầm mắt rơi vào một chiếc cúc áo gió màu đen của Thượng Dương, trong miệng nói: “Nhất định, sẽ không khách sáo với cậu đâu.”

Thượng Dương băn khoăn mãi ở trên đường đến nhà ga, vẫn là nhân lúc trước khi đi nói lời xin lỗi với hắn: “Xin lỗi, thật sự tôi cũng không muốn lừa cậu đâu.”

Kim Húc nói: “Không sao, tôi hiểu, tính chất công việc này của cậu vốn rất dễ làm mất lòng người khác mà.”

Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Công việc ở đồn công an bận rộn, cậu phải chú ý giữ gìn thân thể…… Lúc trước rốt cuộc là bệnh gì, cậu cũng chưa từng nói.”

“Bệnh vặt thôi, đã khỏe rồi.” Kim Húc giương mắt, nói, “Cậu chú ý tay cậu đấy.

Cậu cũng thật là, một người lịch sự như vậy, sao có thể để viêm gân như thế?”

Thượng Dương nghĩ thầm, đây là đang quan tâm hay là chửi tôi đấy?

Kim Húc nói: “Có người yêu chưa? Sao người yêu của cậu lại không chiếu cố tốt cho cậu như vậy?”

Thượng Dương nói: “Vẫn còn cô đơn, bận lắm, không có thời gian.”

Kim Húc gật gật đầu: “Vậy là được rồi.”

Thượng Dương: “?”

Kim Húc cười nói: “Với tính tình này của cậu, buông tha cho con gái nhà người ta đi.”

Thượng Dương im lặng nói: “Ân, cậu tự lo cho mình trước đi.”

Tạm biệt Kim Húc đi vào nhà ga, hai người đợi ở đại sảnh chờ soát vé.

Lần này chuyến tàu đầu K dừng ở Bạch Nguyên đến trễ, khi đến Bạch Nguyên trạm bị muộn hơn nửa giờ so với dự kiến.

Viên Đinh đang chơi game, Thượng Dương cũng nhàm chán mà lướt di động, tin nhắn thoại của mẹ anh đã được tích lũy kha khá trong vài ngày.

Có hơn một chục chấm đỏ nhỏ, mỗi chấm tầm bốn mươi đến năm mươi giây.

Mấy ngày nay bà lại tự sắp xếp xem mắt cho Thượng Dương, mọi chuyện đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ Thượng Dương trở về thôi.

Vào hai năm trước khi Thượng Dương 28 tuổi, vẫn chưa một lần nói chuyện tình yêu.

Mẹ của anh liền lo lắng sốt ruột thay cho con trai, chỉ sợ nếu để mặc anh thì tỷ lệ anh không tìm được bạn gái là rất lớn.

Vì thế liền bắt đầu không ngừng hỏi thăm bạn bè, mời người giúp đỡ tìm con dâu cho bà.

Bà cũng từng là công an, sau khi về hưu thì vẫn còn mối quan hệ rộng rãi, đối với việc con trai bận cái gì, bận đến mức nào, có thể nói là rõ như lòng bàn tay, luôn có thể xác định được thời gian nghỉ ngơi của Thượng Dương mà sắp xếp cho anh một hoặc nhiều cuộc xem mắt.

Cô gái lần này bà tìm được là một người bằng tuổi, trình độ học vấn, đơn vị công tác và sở thích đều được gửi đến cho Thượng Dương, ý tứ của ba anh với đối tượng xem mắt lần này cũng rất hài lòng, gửi tư liệu trước bảo Thượng Dương xem qua, nếu không có ý kiến gì thì khi trở về lập tức có thể gặp được người thật.

Thượng Dương nghe thấy thì vẻ mặt chết lặng, không muốn trở về một chút nào, thật hận không thể lập tức nhận được điện thoại của cấp trên, lại cử anh đến chỗ nào đó công tác mấy tháng thì hơn.

Bất quá, chắc hẳn mẹ của anh cũng đã nghe ngóng được, biết rõ vòng nghỉ luân phiên của anh sau khi kết thúc chuyến công tác này, từ đây đến chuyến công tác kế tiếp thì ít nhất cũng sẽ được nghỉ ngơi một hai tuần.

Cuối cùng thông báo của nhà ga cũng vang lên, đoàn tàu bọn họ đi sắp mở cửa soát vé.

Lúc này Kim Húc gửi đến tin nhắn WeChat, là câu khách sáo chúc lên đường bình an.

Thượng Dương hỏi: 【Tài xế xe buýt nói như thế nào? 】

Kim Húc: 【 Một lời khó nói hết, tóm lại lần này tôi gặp phiền phức rồi.



Viên Đinh nói: “Chủ nhiệm, phải đi rồi.”

“Chờ một lát.” Thượng Dương đi đến bên cạnh, cách xa đám người xếp hàng soát vé một chút, bấm số gọi cho Kim Húc, hỏi, “Tình huống như thế nào? Lưu Vệ Đông thật sự xuống xe giữa đường sao?”

“Đúng vậy, vừa ra khỏi nội thành thì gã liền nói với tài xế là mình quên đồ, sau đó xuống xe.

Hơn nữa,” Giọng điệu Kim Húc trở nên ngưng trọng, nói: “Một giờ trước có người báo công an, vùng ngoại thành phát hiện một bộ thi thể nam.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK