Kim Húc một đường dẫn Thượng Dương và Khương Vân đến bãi đỗ xe, hắn lái một chiếc Volkswagen, biển số xe dân dụng, giấy phép tỉnh lị.
Thượng Dương hoài nghi hỏi: “Xe ở đâu đấy?”
“Thuê, có tiền.” Kim Húc không đứng đắn mà trả lời, mở cửa vị trí phó lái, nói, “Mau lên xe, không nắng sao?”
Mặt trời phương nam không cùng một tua với mặt trời phương bắc, tới chạng vạng rồi mà vẫn còn thật sự rất nóng.
Khương Vân Khởi chủ động ngồi vào ghế sau.
Thượng Dương cũng lên xe.
Khi xe chạy, huyện này dựa vào khu phong cảnh, phát triển tốt hơn hầu hết các huyện ở khu vực Tây Nam, trên đường có rất nhiều xe buýt du lịch qua lại, có không ít là biển số xe vùng khác, chiếc xe này của bọn họ xen lẫn trong đó không dễ thấy chút nào cả.
Thượng Dương hỏi Kim Húc: “Anh đến nơi này công tác?…… Đây là chuyện tụi em có thể biết không?”
Khương Vân Khởi ở phía sau chơi di động, giả câm vờ điếc.
Kim Húc nói: “Vốn dĩ không thể nói cho em biết, nhưng hiện tại có thể rồi.”
Thượng Dương: “?”
Nhưng Kim Húc không tường thuật, chỉ nói: “Một lát tới nơi rồi nói sau.”
Vậy là người này đến bên này cũng không sai gì cho lắm, hắn nói “Tới nơi rồi nói sau”, nói vậy còn có đồng nghiệp khác, đến lúc đó lại nói chi tiết hơn, nhất định có lý do không tiện nói bậy bạ ở bên ngoài.
Thượng Dương suy đoán nói, chẳng lẽ là có liên quan đến “Lệ Cảnh Hào” ư? Người tên Khổng Dược kia thật sự có liên quan lên vụ án bán hàng đa cấp sao?
Kim Húc nhận điện thoại, đeo tai nghe Bluetooth, không biết bên kia nói gì đó, Kim Húc nói: “Đi theo trước đi, đừng rút dây động rừng.”
Cho nên là có nhân viên công an đang theo dõi người nào ư? Là người ở trên “Lệ Cảnh Hào” sao?
Thượng Dương lại nghĩ tới chuyện bản thân không thể hiểu được bị lừa lên thuyền, cảm thấy bạn nối khố lúc này đang ngồi ở hàng phía sau cũng có cảm giác thần bí nữa.
“Khương Vân Khởi,” Anh hỏi, “Có phải cậu biết cái gì hay không?”
Khương Vân Khởi chơi di động, ngẩng đầu nói: “Tôi không biết a.”
Thượng Dương nói: “Nói bậy.
Không biết mà cậu ra ám hiệu cho tôi? Còn bảo tôi đừng bại lộ thân phận.”
Khương Vân Khởi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: “Tôi thấy tình hình kia y như là sắp làm bán hàng đa cấp đến nơi, còn không phải sợ cậu sốt ruột bại lộ thân phận thì sẽ ảnh hưởng đến hành động của mấy người đội trưởng Kim sao?”
Thượng Dương nói: “Làm sao cậu biết đội trưởng Kim có hành động?”
Khương Vân khởi nói: “Tôi không biết a, đoán mò thôi.”
Thượng Dương quay đầu lại nhìn anh ta, vẻ mặt anh ta hồn nhiên vô tội, nói: “Tôi chỉ là cảnh giác với thân phận của một nhân viên cảnh vụ thôi, ông nội ông ngoại ba mẹ của tôi đều là công an, mạch máu chảy trong con người của tôi chính là máu của công an, đây là phản ứng thuần tự nhiên mà.”
Thượng Dương: “……”
Anh vẫn cảm thấy Khương Vân Khởi có chút cổ quái, tạm thời không có cách nào, quyết định một lát sẽ nghe Kim Húc báo cáo một chút, nghe xem Kim Húc nói như thế nào.
Từ bến tàu chạy một đường đến huyện thành, khu vực xung quanh trở nên phồn hoa, Kim Húc quẹo cua mấy lần, cuối cùng ngừng ở trước cửa một căn homestay.
Homestay này thoạt nhìn không khác mấy so với những homestay theo chủ đề du lịch khác ở khu vực xung quanh, lối vào là một khoảng sân nhỏ tinh xảo, có hồ nước trúc xanh, kiến trúc cổ xưa trên dưới ba tầng.
Ban công lầu hai có người, như là lính gác vậy, nhìn thấy nhóm của Kim Húc đi vào thì chào hỏi nói: “Đã trở lại?”
Đây nhất định là đồng nghiệp của Kim Húc, Thượng Dương và Khương Vân Khởi cũng giơ tay chào khách sáo cười với người nọ một cái.
Kim Húc gật đầu, duỗi tay giữ chặt cánh tay Thượng Dương, người nọ trên lầu liền cười rộ lên.
Thượng Dương chậm nửa nhịp mới hiểu chuyện gì.
động tác này của Kim Húc sợ rằng không phải đang nói với người ta biết, cái này mới đúng này? Mà cũng không phải, hắn rốt cuộc đã giới thiệu mình với người khác như thế nào chứ?
Khoảng sân và tầng 1 trông vẫn giống như một homestay bình thường, mà khi đi lên lầu, homestay này lại an tĩnh đến không một cách không bình thường, hẳn là bị nhóm của Kim Húc dùng làm bộ chỉ huy, không tiếp các vị khách khác, nếu có khách khác vào nhầm, vị canh gác trên lầu 2 sẽ khuyên người đó rời đi.
Kim Húc dẫn hai người vào một gian phòng, quả nhiên trong phòng đó ngồi đầy người, đều mặc thường phục, đang mở cuộc họp thảo luận cái gì đó, đang lên tiếng chính là vị nữ công an tầm 37 tuổi, khi thấy Kim Húc tiến vào thì giơ tay ý bảo tạm dừng, dò hỏi mà nhìn nhìn Thượng Dương và Khương Vân Khởi.
Kim Húc giới thiệu nói: “Người một nhà, làm cảnh vụ điều tra nghiên cứu, mới từ Lệ Cảnh Hào xuống.”
Trong phòng an tĩnh một lát, vị nữ công an kia đứng dậy, ý bảo Kim Húc dẫn người đi sang phòng bên cạnh.
Một gian phòng trống.
Một vị đồng nghiệp tuổi trẻ phụ trách ghi chép biên bản đang viết thoăn thoắt, Kim Húc và nữ công an kia kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi Thượng Dương và Khương Vân khởi, trên “Lệ Cảnh Hào” đã xảy ra cái gì, gặp qua người nào.
Thượng Dương vô cùng mờ mịt, trong lòng cảm thấy lo sợ bất an, trận hoạt động ở trên thuyền kia, như là làm bán hàng đa cấp, nhưng lại không có hoạt động bất hợp pháp thực chất nào, nghiêm khắc mà nói giống như chỉ là có manh mối bán hàng đa cấp, không có mối liên hệ nào về tiền, ban tổ chức còn ra không ít tiền, cũng không có động thái phát triển hành động offline…… Từ từ.
Anh bỗng nhiên ý thức được, anh sở dĩ cảm thấy hoạt động này không thể hiểu được, là bởi vì thật ra toàn bộ quá trình anh không hề tiếp xúc với những người khác, chỉ trò chuyện cùng với một mình Khổng Dược, những khách khứa phía sau bàn tròn đang làm cái gì, anh cách khá xa, cũng không phải quá rõ ràng.
Anh nói: “Trước khi vào sảnh tiệc, những người hẳn là không phải tất cả đều quen biết nhau, chính là sau khi đi vào thì đều trở nên rất quen thuộc, đối với ai cũng đều rất nhiệt tình, tôi cách khá xa, không có nói chuyện với bọn họ, có nghe được bọn họ xưng hô anh chị em gái với nhau, đều là cách gọi rất thân thiết.
Bầu không khí xác thật có hơi kỳ quái, đây là đang bán hàng đa cấp sao?”
Phương thức bán hàng đa cấp kiểu mới nhiều vô số kể, quốc gia trải qua mấy năm nay tuyên truyền, hình thức bán hàng đa cấp truyền thống đã bị đại đa số dân chúng biết rõ, nói cách khác dân chúng đã không còn dễ bị lừa nữa, phần tử làm bán hàng đa cấp không hợp pháp cũng cố gắng sửa cũ thành mới, càng thêm có lạm phát ẩn cùng tính chất lừa đảo.
Vị nữ công an lớn tuổi tên là Ngô Mi, là một vị đội trưởng tổng đội Cục an ninh quốc nội thuộc văn phòng tỉnh Tây Nam, đang cùng xử lý vụ án này với tổng đội Cục an ninh quốc nội phía tỉnh Tây Bắc do Kim Húc làm đại diện, chị là tổ trưởng tổ liên hợp phá án này.
Ngô Mi nghe Thượng Dương nói xong, nói: “Nhiều năm như vậy cậu vẫn luôn ngồi văn phòng sao?”
Thượng Dương nghe ra trào phúng trong câu hỏi của chị, tất nhiên sẽ không thoải mái tự nhiên, càng nhiều hơn là xấu hổ, ngượng ngùng mà nhận sai nói: “Đội trưởng Ngô phê bình rất đúng, tính cảnh giác của tôi quá kém rồi.”
Ngô Mi: “……”
Thật ra chị cùng cấp bậc với Thượng Dương, nghiêm khắc mà nói Thượng Dương còn là lãnh đạo đơn vị.
Vị nữ công an này có thói quen thẳng thắn, luôn cùng các đồng nghiệp nam trêu đùa nhau thì cũng là chuyện rất bình thường, nhưng lại là lần đầu gặp được “Nam lãnh đạo” chủ nhiệm Thượng dễ chịu thua như vậy.
Trong lúc hỏi Thượng Dương, toàn bộ quá trình Kim Húc đều không có chen vào nói, tuy rằng Thượng Dương không phải người bị tình nghi, nhưng nhiều ít cũng phải tránh nghi ngờ một ít.
Sau khi hỏi Thượng Dương xong, khi đối với Khương Vân Khởi, Kim Húc liền không quá khách khí, trực tiếp hỏi: “Công an Khương, cậu là người mua vé tàu, rất có cách a.”
Thượng Dương: “?”
Khương Vân Khởi sờ sờ cái mũi, là dáng vẻ khó nói.
Kim Húc nói: “Hành trình hôm nay của Lệ Cảnh Hào, hoàn toàn không bán vé ra ngoài, người của chúng tôi cũng thử trà trộn lên thuyền nhưng cũng không thành công.
Cho nên tôi rất tò mò, cậu mua được vé ở đâu?”
Thượng Dương nghi hoặc mà nhìn Khương Vân Khởi, là bởi vì hoàn toàn không bán vé cho người bên ngoài, cho nên anh mới hoàn toàn không thấy được hành động mua vé của Khương Vân Khởi ư? Sau khi thuyền rời bến, anh có hỏi qua Khương Vân Khởi mua vé lúc nào, cũng không thấy soát vé thì lại bị Khương Vân Khởi qua loa lấy lệ cho qua.
Khương Vân Khởi nói: “Bạn tôi mua giúp, trong nội thành tôi có một người bạn là người địa phương, là một người phụ nữ trước đây lúc đi du lịch quen biết được, rất xinh đẹp, lần này tới bên này cũng hẹn gặp mặt cô ấy, là cô ấy giới thiệu tôi đến Lệ Cảnh Hào chơi, còn đã gửi mã QR vé tàu cho tôi nữa.”
Thượng Dương: “……”
Buổi tối hai ngày này, Khương Vân Khởi đúng là có từng đi ra ngoài một mình, nhưng anh cũng không biết Khương Vân Khởi đi gặp mặt phụ nữ, Khương Vân Khởi cũng chưa nói, chỉ nói đi dạo mà thôi.
Kim Húc nói: “Bạn thế nào? Tên là gì? Ở đâu?”
Khương Vân Khởi nói tên người phụ nữ đó, còn nói địa chỉ gia đình, là tên một tiểu khu trong nội thành.
Kim Húc rõ ràng không tin, còn muốn hỏi lại, Ngô Mi lại nói: “Có người này, ở Cục tài chính.”
Kim Húc nghi ngờ mà nhìn Ngô Mi, Ngô Mi gật đầu với hắn, Kim Húc đành phải tạm thời ép xuống không hỏi nữa, thay đổi câu hỏi, nói: “Cậu biết rõ mọi chuyện diễn ra trên thuyền không?”
Khương Vân khởi nói: “Biết rõ ràng, sau khi vào sảnh tiệc thì sẽ có người chuyên đến làm đăng ký, làm đơn xin gia nhập hội, phí nhập hội là 5000, tôi bỗng nhiên cảm thấy rất giống bán hàng đa cấp, không muốn đưa tiền, lúc đó còn đang cãi nhau với người phục vụ, lại đúng lúc nhìn thấy Thượng Dương bị Khổng Dược dẫn tiến vào, tôi liền đi qua cọ bàn của cậu ấy, quả nhiên không ai đến tìm tôi đòi tiền nữa.”
Thượng Dương quả thực phục anh ta, lại thiếu chút nữa bị phụ nữ lừa tiến vào ổ bán hàng đa cấp luôn sao?
Sắc mặt Kim Húc và Ngô Mi lại đồng thời biến đổi.
Ngô Mi nói: “Hôm nay Khổng Dược cũng ở trên thuyền?”
Kim Húc lúc này mới nhớ tới cái gì, nói ra chữ thô t.ục nói: “Móa, tôi nhìn thấy gã, lúc ấy chỉ lo…… Không nhận ra được gã, hôm nay gã đeo thêm một cặp mắt kính.”
Thượng Dương mê mang nói: “Khổng Dược làm sao vậy? Không phải nhân viên điều tra của các anh đang theo dõi Khổng Dược sao?”
Kim Húc: “…… Em có từng nhìn thấy một người đàn ông trắng trẻo mập mạp tầm 60 tuổi đeo một cái balo màu xanh lục ở trên thuyền không?”
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói: “Có thấy, ông ấy còn nhận nhầm em, sau đó rút thăm trúng thưởng ông ấy trúng được giải thưởng lớn, nhận được một cái điện thoại Apple nữa.”
Anh đã hiểu, người nhân viên công an đang theo dõi chính là vị lão tiên sinh này.
Ngô Mi nói: “Tiểu Thượng, hiện tại cậu có thể nhớ lại quá trình liên quan đến Khổng Dược một chút không?”
Thượng Dương liền kể lại từ lúc bắt đầu Khổng Dược đến gần, rồi được gã mời dự tiệc, cho đến khi rời thuyền, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều kể ra hết.
Khi nghe được Thượng Dương nói, Khổng Dược nói anh trông anh rất giống “em họ” thì sắc mặt của Ngô Mi và Kim Húc đều vô cùng kỳ quái, luôn luôn trao đổi ánh mắt, dần dần, Thượng Dương cũng cảm giác ra được, hình như Ngô Mi có ý tưởng gì, chị đang thử hỏi ý kiến của Kim Húc, Kim Húc biểu hiện ra mãnh liệt không đồng ý.
Khương Vân Khởi rất giống người qua đường ăn dưa, ở bên cạnh nhìn Kim Húc, lại quan sát Ngô Mi, cuối cùng nháy mắt với Thượng Dương: Tôi thấy có chuyện rồi, còn là chuyện lớn nữa đó!
Thượng Dương: Tôi thấy cậu mới là có chuyện lớn đó.
Khương Vân Khởi:……
Ngô Mi hỏi Kim Húc: “Cậu cảm thấy ngoại hình hai người bọn họ giống nhau không?”
Kim Húc từ chối nói: “Không giống.”
Ngô Mi nhìn xem Thượng Dương, nói: “Tôi cảm thấy vẫn là có chút giống.”
Kim Húc nói: “Tôi nói không giống chút nào cả.”
Ngô Mi nói: “Đội trưởng Kim, hiện tại đang công tác, cậu có thể khách quan một chút hay không? Cậu ta cũng là công an đấy.”
Kim Húc nói: “Tôi không khách quan thế nào? Thượng Dương đẹp hơn người đó nhiều nha, Khổng Dược không nhìn ra được ư? Gã chính là thấy Thượng Dương đẹp nên mới muốn tiếp cận, không có ý tốt gì cả, đúng là tên háo sắc.”
Ngô Mi: “……”
Thượng Dương nói: “Đem ảnh chụp ra so thử, rốt cuộc giống hay không giống, không phải vừa xem là biết ngay sao?”
Kim Húc cả giận nói: “Liên quan gì đến em hả?”
Thượng Dương: “……”
Khương Vân Khởi đốp lại, nói: “Anh rống sư phụ tôi làm gì?”
Ngô Mi nói: “Đừng có cãi nữa.
Như vậy đi, hai ngươi cứ thương lượng trước đi.”
Chị đang bảo Kim Húc nói rõ ràng với Thượng Dương trước, đều này cũng hợp với ý của Thượng Dương, anh cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.
Ngô Mi lại nhìn Khương Vân Khởi nói: “Cậu cùng tôi đi ra ngoài một chút, để hai người bọn họ nói chuyện đi.”
Khương Vân Khởi nói: “Vâng, sếp.”
Vị nhân viên thư ký kia cũng bị Ngô Mi dẫn đi.
Kim Húc ôm cánh tay, trong ánh mắt giống như đang nổi lên chủ ý, phải làm thế nào để Thượng Dương nghe lời hắn, đừng xen vào chuyện này.
Thượng Dương đại khái có thể đoán được, không vội nói chính sự, đứng dậy chắp tay sau lưng, nhìn một vòng phòng, nói: “Nơi này không lắp camera đúng không?”
Kim Húc phá công, không bỏ dáng vẻ âm hiểm xảo trá kia xuống, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm Thượng Dương.
Thượng Dương nói: “Còn không qua ôm em một cái? Rất nhớ anh đấy.”
Ở một gian phòng trống cách bọn họ hai gian.
Ngô Mi và Khương Vân Khởi bắt tay một cái, nói: “Tên người mà cậu nói, tôi biết.”
Tên người phụ nữ công tác ở Cục tài chính kia, chính xác là có một người, nhưng trong ngữ cảnh vừa rồi, chỉ là một biệt hiệu.
“Tôi là Ngô Mi, hiện tại công tác ở Cục an ninh của tỉnh,” Ngô Mi nói, “Nhận chỉ thị của Cục an ninh quốc gia trao đổi tình báo với cậu, phối hợp với công tác của cậu.”
Khương Vân Khởi cười làm lễ với chị, tự giới thiệu nói: “Nhân viên điều tra thuộc Cục an ninh quốc gia số 8, Khương Vân khởi.”.