• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối hôm đó, phải đến khá trễ thì Thượng Dương mới một mình trở về chỗ ở của mình.

Kim Húc giống như đã tính chuẩn thời gian, Thượng Dương vừa vào cửa, hắn đã nhắn tin đến: Về đến nhà rồi sao?

Thượng Dương trả lời: Tới rồi.

Ngay sau đó Kim Húc lại nhắn: Rất nhớ cậu.

Thượng Dương không có trả lời lại.

Trước mắt, trừ những lúc thân mật ra anh còn chưa thể tự nhiên mà nói ra mấy lời âu yếm với Kim Húc được.

Đồng thời cũng nghĩ, sau khi Kim Húc gửi tin nhắn này xong, có lẽ là đang đứng ngồi không yên mà đối diện với di động, chờ anh trả lời lại một câu.

Chỉ cần tưởng tượng như vậy, việc anh không trả lời liền trở nên càng thêm đúng lý hợp tình.

Vì sao ư? Bởi vì anh phát hiện việc làm một người đàn ông hư, cố ý câu dẫn h4m muốn của đối phương, sẽ có cảm giác rất là thú vị nha.

Đặc biệt là Kim Húc lại rất thông minh, luôn nắm giữ được đại cục, cho nên thỉnh thoảng anh cũng muốn nhìn dáng vẻ không biết phải làm sao của người này một chút nga.

Sau khi sắp xếp thỏa đáng, đang chuẩn bị đi ngủ, thì mẹ của Thượng Dương gửi đến một tin nhắn thoại.

Bà hỏi con trai, cuối tuần này có làm việc gì hay không, bà muốn giúp anh sắp xếp chuyện đi xem mắt.

Thượng Dương suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại qua, nói: “Cuối tuần này con sẽ đón bé chó về đi? Từ đây đến Tết Âm Lịch cũng chưa có kế hoạch đi công tác.”

Mẹ anh hỏi: “Vậy mấy ngày nay con bận cái gì vậy? Nghe đồng nghiệp của con nói, cả ngày con đều chạy ở bên ngoài, còn thần thần bí bí nữa.”

Thượng Dương bôn ba vì vụ án của Bách Đồ, khi điều tra hồ sơ hộ khẩu của người liên quan anh chỉ làm thủ tục báo cáo qua lãnh đạo, cũng không thể nói quá tỉ mỉ với các đồng nghiệp được, cho nên đồng nghiệp chỉ biết là anh không có ở đơn vị, cụ thể là làm cái gì thì không quá rõ ràng.

“Lại muốn xếp tai mắt nhỏ vào đơn vị của tụi con sao?” Thượng Dương nói giỡn, “Thủ trưởng nha, về hưu chính là quần chúng đi, không cần cả ngày tìm hiểu chuyện trong viện của tụi con đâu, cẩn thận phạm sai lầm đấy.”

“Không cho mẹ hỏi chuyện công tác thì mẹ không hỏi nữa.

Bé chó ở chỗ mẹ cũng tốt, không tới đón cũng được, nó cũng không nhớ con.” Mẹ anh nói, “Cuối tuần có thời gian thì đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi, cô gái này làm việc ở Cơ quan Quản lý Báo chí và xuất bản nhà nước, bằng tuổi với con, là do dì Triệu của con giới thiệu…… Con khoan hãy ngắt lời! Con bé từng có một cuộc tình, vì người bạn trai kia xuất ngoại, ở nơi đất khách xa xôi nên đã chủ động chia tay, dì Triệu con đưa ảnh chụp của con cho con bé xem, con bé cũng hài lòng với con lắm.

Cuối tuần này các con gặp mặt đi, giữa những người trẻ tuổi sẽ dễ nói chuyện một chút……”

“Mẹ…… mẹ!” Thượng Dương mở miệng mấy lần cuối cùng mới cắt ngang được lời của bà, nói, “Con không đi! Mẹ giải thích với dì Triệu một chút, đừng làm lỡ thời gian của người ta, cũng cảm ơn dì Triệu vẫn luôn nhiệt tình như vậy.”

Mẹ của anh: “?”

Tuy rằng trước kia Thượng Dương vẫn luôn không quá nhiệt tình đối với việc đi xem mắt này, nhưng mỗi lần chỉ là đơn giản tìm lấy cớ trốn tránh gặp mặt, hoặc là nói gần nói xa lại nói đông nói tây mà thôi.

Trực tiếp cự tuyệt như thế này, cũng thật sự là lần đầu tiên nga.

Mẹ của anh đã làm công an nửa đời người, lập tức liền phát giác có chỗ không đúng, hỏi: “Sao thế? Con có tình cảm với ai rồi phải không?”

“Đúng là có một người.” Thượng Dương không định gạt mẹ của mình, nhưng ít nhiều cũng có hơi ngượng ngùng.

Mẹ của anh vui mừng nói: “Là công tác gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”

Thượng Dương trả lời nói: “Cũng là công an, lớn hơn con một tuổi.”

Mẹ của anh: “Thiệt hay giả đó? Con đừng có gạt mẹ đấy.”

“Thật mà.” Thượng Dương nói, “Con muốn tìm hiểu thêm một khoảng thời gian nữa, khi nào ổn định mới giới thiệu cho mẹ biết.”

Mẹ của anh nghe giọng điệu này của anh cũng không giống như giả bộ, vội nói: “Được được được, chờ ổn định xong lại gặp mẹ cũng tốt.

Nhà ở đâu thế? Cha mẹ làm nghề gì?”

Thượng Dương nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, con và anh ấy còn đang tìm hiểu, tìm được người hợp với mình mới là quan trọng nhất, mẹ nói có đúng không?”

“Đúng, đúng đúng đúng.” Mẹ của anh nói, “Vậy thì mẹ sẽ không hỏi nữa, con phải đối xử tốt với người ta đấy, đừng có mà bộc lộ cái tính khí thiếu gia của con ra với người ta, cũng đừng giống như ba của con cái gì cũng không ưa, cứ thích quản đông quản tây nga.

Hiện tại mấy cô gái đều rất độc lập, không thích bị quản đâu, biết không? Sao mẹ lại cứ thấy không yên tâm như vậy chứ.

Thật là, con thực sự có thể yêu đương được hay không? Mẹ thấy con đần như vậy… Là người ta chủ động theo đuổi con đúng không?”

Thượng Dương: “……”

Mẹ của anh lại nói: “Đừng trách mẹ nói chuyện thẳng thắn như thế, con đừng có mà ngồi mát ăn bát vàng mãi đấy, phải tích cực chủ động một chút, đừng làm cho người ta mới ở cùng con có mấy ngày mà đã cảm thấy, khá thật, người này đã có tính khiết phích, còn ưa bắt bẻ, lại chẳng biết làm cái gì, tiền lương còn không cao nữa.

Nói không chừng còn chưa đến hai ngày đã muốn chào tạm biệt con rồi.”

Thượng Dương thật muốn quỳ xuống trước mặt mẹ ruột của mình luôn rồi, nói: “Ngài có thể nói ra điểm tốt nào đó của con hay không?”

Mẹ của anh: “Có thể, từ nhỏ con của mẹ đã là đứa nhỏ có dung mạo đẹp nhất khu Đông Thành rồi, dựa vào khuôn mặt nói không chừng còn có thể chống đỡ được mấy ngày a.”

Bà cũng cười rộ lên, cuối cùng nói: “Học cách dỗ dành người ta đi, yêu đương cho tốt vào, mẹ con thu xếp cả ngày, còn không phải ngóng trông con có thể tìm được hạnh phúc của mình sao? Cố lên, Dương Dương của mẹ.”

Thượng Dương bị mấy câu nói của mẹ làm cho trong lòng vừa ấm áp lại vừa khó chịu.

Đều đã lớn như vậy, vẫn là khiến cho mẹ nhọc lòng về mình đâu.

Anh cũng không giải thích cách nói của mình, là “Anh ấy” mà không phải là “Cô ấy” với mẹ.

Bởi vì, anh còn không biết mình và Kim Húc khi thật sự đã tiến vào một mối quan hệ ổn định thì có thể duy trì được lâu dài hay không, vấn đề này còn đang chờ được nghiệm chứng đâu. Truyện Tổng Tài

Về phương diện khác, anh không cảm thấy tương lai khi thật sự come out với mẹ của mình, thì sẽ là một chuyện phức tạp gì lớn.

Ngược lại, nếu đến lúc đó thật sự phải vì việc này mà đấu tranh về ý nghĩa thế tục với hai vị phụ huynh, thì có lẽ cửa ải tương đối khó qua nhất chính là ba của anh.

Bất quá, anh đã chiến tranh lạnh với ba của mình suốt mấy năm rồi, vô hình trung vẫn luôn đấu tranh cho đến hiện tại, bởi vậy, dù có thêm một chuyện hay là bớt đi một chuyện thì đối với anh cũng không có gì khác nhau cả.

Lúc này, lời mẹ anh vừa nói khiến anh thật xúc động, anh đã đến tuổi này rồi mà còn chưa thành công trải qua một mối tình nào, cũng không phải là do IQ và EQ có khuyết điểm gì, mà là vì cảm xúc yêu đương đó hơn phân nửa là không đủ a.

Nếu đã quyết định muốn tiến đến thì phải làm cho thật tốt nga.

Hai ngày kế tiếp.

Chủ nhiệm Thượng đã quyết định yêu đương cho tốt, nhưng lại chợt nhận ra là anh thậm chí còn không có thời gian để áp dụng nó vào thực tế đâu.

Sau khi đi công tác từ Giang Chiết trở về, báo cáo nghiên cứu sắp phải nộp anh còn chưa viết được một chữ a.

Vừa trở về Bắc Kinh là anh đã nhận sự nhờ vả của một người bạn rồi tập trung vào vụ án đe dọa của Bách Đồ, hiện tại bản báo cáo cần phải viết đã sắp đến thời hạn nộp rồi.

Mấy lần trước, còn có một tay sai đắc lực là thực tập sinh Viên Đinh giúp anh chỉnh lý lại kết quả điều tra nghiên cứu, ít nhất đã làm ra được một bản phác thảo, hiện tại Viên Đinh chủ động xin điều đến bộ phận tiền tuyến, cánh tay đắc lực của anh cứ như vậy mà không còn, chỉ có thể dựa vào chính mình đâu.

Anh điên cuồng viết báo cáo hai ngày, Kim Húc cũng không có một chút động tĩnh gì.

Chờ sau khi anh gõ xong một hàng báo cáo cuối cùng, đánh ngày rồi ký tên của mình……

Trong lòng rốt cuộc cũng đã có thời gian nghĩ đến việc riêng tư, bắt đầu bồn chồn không yên rồi.

Đã qua hai ngày a! Sao vẫn không tìm mình? Lúc trước trời lạnh như vậy, còn tới cổng đơn vị chờ mình mấy lần, hai ngày nay gió cũng đâu có lớn, sao lại không đến chứ?

Là bởi vì đắc thủ rồi, cho nên mới không cần tốn nhiều tâm tư nữa phải không? Vấn đề là cũng còn chưa đắc thủ mà…… Từng dùng qua “người anh em tay phải thân thiết” liền tính là đến tay rồi sao?

Hay là bởi vì, buổi tối hai ngày trước, anh không trả lời cái tin nhắn kia của Kim Húc? Người này tức giận rồi ư, cũng muốn làm dáng với anh một chút sao.

Thật đúng là “Người muốn câu người, lại bị người khác câu” a.

Vốn dĩ Thượng Dương muốn làm một người đàn ông hư, hiện tại lại phát hiện, hình như chính mình đã bị người đàn ông hư Kim Húc này câu đến gắt gao rồi.

Nếu chủ động tìm Kim Húc nói chuyện, vậy anh nên nói cái gì đây? Anh không nghĩ ra được a.

Việc yêu đương này của anh thật sự là có chút vấn đề đi, bị động quá mức, vừa khao khát xác định một mối quan hệ thân mật, nhưng lại vừa sợ sệt.

Giống như là đà điểu, cũng giống như ốc sên vậy.

Chỉ khi đối phương chủ động vươn vòi chạm vào anh, còn không thể quá nhiệt tình, bởi vì nếu quá nhiệt tình thì anh sẽ muốn trốn chạy ngay, sự nhiệt tình như lửa này phải thật mềm mỏng từ tốn, khiến cho anh cảm thấy an toàn thoải mái a, khi đó anh mới có thể vươn vòi ra đáp lại một chút đi.

Hiện tại, anh chính là một con ốc sên đã vươn vòi ra khỏi vỏ, nhưng lại phát hiện đối phương không để ý tới anh nữa, cứ như vậy mà cứng ngắt đứng ở nơi đó không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cân nhắc một hồi, anh tìm Khúc Liệu Nguyên, nói vòng vo là sau khi tiểu đội ba người phá được án thì nên ăn mừng một bữa, cũng coi như là bọn họ đã có công cứu quốc đi.

Trùng hợp chính là Khúc Liệu Nguyên vừa lúc cũng có việc muốn tìm anh, nói: “Cậu cùng tôi đi tìm Bách Đồ một chuyến đi?”

“Làm sao vậy?” Thượng Dương nói, “Không phải đã kết án rồi sao?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Hiện tại Diêm Hàng đang bị tạm giam hành chính, nhưng gã không phối hợp, vẫn luôn ồn ào đòi gặp đương sự, bên trại tạm giam không biết tình huống lại tìm đồng nghiệp liên hệ với tôi, nói là Diêm Hàng làm ầm ĩ thật sự rất lợi hại đâu.”

Thượng Dương nói: “Có nhiều nghi phạm cũng làm ầm ĩ mà, cũng không thể để bọn họ muốn cái gì thì thỏa mãn bọn họ cái nấy, vậy thì tất cả mọi người sẽ mù quáng phạm tội rồi muốn đi ngồi tù nga.

Hơn nữa, tôi cho rằng Bách Đồ sẽ không muốn gặp gã đâu.”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.

Chính là tôi lại nghĩ, có phải chúng ta cũng nên nghe ý kiến của bản thân Bách Đồ một chút hay không?”

Những việc đã làm của Diêm Hàng đúng là vô cùng đáng giận, hành vi phạm tội của gã đều sẽ có pháp luật tương ứng trừng trị.

Nhưng, từ những gì gã đã trải qua trong quá khứ, đó là một khoảng thời gian rất dài, gã vốn là người bị hại đáng để cảm thông, một bạn nhỏ bị làm nhục dẫn đến tổn thương tâm lý, việc này đối với bất kỳ một người trưởng thành nào cũng không thể thờ ơ được.

Khúc Liệu Nguyên nói: “Lãnh đạo trong cục của tôi đã từng liên hệ với bộ phận công an ở quê nhà của Diêm Hàng, phản ánh tình huống mà chúng tôi đang nắm giữ, chính là thời gian đã qua lâu lắm rồi, Diêm Hàng cũng đã hai mươi, chứng cứ lại không có gì được lưu lại.

Bất quá hiện tại, tôi lại rất tin tưởng câu nói kia của Kim Húc, bi3n thái giống như là m4 túy vậy, một khi đã ghiện thì không thể nhịn được, hẳn là không chỉ có một mình Diêm Hàng là người bị hại, nhất định là công an chúng ta sẽ tìm ra được chứng cứ hoặc là nhân chứng nào đó khác.”

Tuy nhiên, Bách Đồ với thân phận là đương sự trong vụ án đe dọa này, có thể vì đồng cảm mà chấp nhận lấy nhân đạo ra quan tâm đến Diêm Hàng hay không, còn là một việc rất khó nói nga.

“Tôi cảm thấy không tốt lắm đâu,” Thượng Dương nói, “Việc khác không nói, vị Lương tiên sinh kia mà nghe tới việc này thì sẽ bùng nổ ngay tại chỗ a.

Hơn nữa, Bách Đồ còn là người bị hại, anh ấy không có nghĩa vụ này.”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Không phải, cậu không hiểu rõ ý của tôi rồi.

Thái độ của nam thần đối với mèo bị ngược đãi cũng là loại thái độ, cảm thấy là do bị chính mình liên lụy.

Khi anh ấy biết tình huống của Diêm Hàng, trong lòng có thể sẽ rất khổ sở, cũng có thể sẽ cảm thấy là vì chính mình đã làm sai.

Tôi không tán thành anh ấy tiếp xúc với Diêm Hàng, nhưng tôi muốn…… muốn nói chuyện với nam thần, tôi muốn khuyên thử anh ấy một chút.”

Thượng Dương quả thực cạn lời, nói: “Cậu muốn lấy công làm tư để truy tinh à?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Sao có thể? Đến thời gian tan tầm rồi phải không? Tôi ngại đi một mình cho nên mới rủ cậu đi cùng a.”

Thượng Dương do dự hỏi: “Vậy sao cậu không tìm Kim Húc?”

“Cậu không biết à?” Khúc Liệu Nguyên kỳ quái nói, “Đơn vị của các cậu hẳn là phải biết sớm hơn chỗ chúng tôi chứ? Không phải có……”

Anh ta nói ra tên của một hoạt động đào tạo nội bộ an ninh quốc gia: “Bọn họ chọn mấy người trong nhóm học viên đến từ toàn quốc này tham gia, hẳn là đã thông báo rồi, còn thu hết di động, là loại hình huấn luyện khép kín, nói không chừng phải mất đến mấy ngày a.

Dù sao thì mấy ngày này có muốn gọi điện thoại cho cậu ta cũng không được nga.”

Thượng Dương: “……”

Tâm tình của anh hiện giờ có chút cao hứng nha.

Anh nhìn Khúc Liệu Nguyên nói: “Được rồi, tan tầm sẽ cùng cậu đi truy tinh.”:.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK