Vũ Minh Triết nghĩ nghĩ rồi nói: “ Lục tổng à! Em yên tâm tôi sẽ không làm cho em thất vọng... Thế này đi. Em thấy người này thế nào.” Vũ Minh Triết lẵng lặng nuốt nước bọt. Quả nhiên phong lưu là bản năng của hắn ta. Cho dù không thể công lược hắn, thì vẫn sẽ còn cách khác để đạp hắn xuống địa ngục.
“ Ây ya... Vũ tổng, anh thật tốt! Vất vả cho anh rồi.”
“ Được hợp tác với đại mỹ nhân như Lục tổng thì có sao đâu chứ!”
Yess! Chưa cần làm gì đã cắn câu rồi.
Xì! Bụng dạ tiểu nhân mà đòi làm quân tử, nếu không phải vì cơ đồ lớn phía sau thì căn bản hắn ta không có cơ hội lọt vào mắt Lục Mạn Y.
Bày ra bộ dạng của một trà xanh chính hiệu như thế này, bản thân cũng tự thấy buồn nôn. Quả thật đời người như một kịch bản, tất cả đều dựa vào kĩ thuật diễn. Dưới sự dụ hoặc mãnh liệt đến vậy thì không bao lâu nữa bằng chứng sẽ nhanh chóng thu thập đủ trong tay. Đến lúc đó cánh cửa địa ngục trần gian chào đón các người, đôi cẩu nam nữ.
“ Giờ cô có thời gian không? Tôi mời cô đi ăn nhé!”
“ Thật sao? Vậy thì quý hoá quá cho tôi quá rồi! Nhân cơ hội hợp tác lần này thành công chúng ta đi ăn mừng luôn nhé!"
" Ý hay đấy! Đi thôi Lục tổng, tôi lái xe đưa cô đi."
" Được rồi, thôi không nói nữa.Chúng ta mau đi thôi!"
Vũ Minh Triết càng nói nhiều, sẽ chỉ làm cô càng thêm khó chịu. Quan hệ giữa hai người càng ngày ngày tiến triển, chỉ cần lấy được lòng tin từ anh ta cô sẽ có thể dễ dàng đâm sau lưng hắn mà không hề hay biết.
Hôm nay Lục Mạn Y đến tập đoàn Vũ Minh Triết để kí hợp đồng, vài hôm nữa cô sẽ cho tung ra bộ sưu tập mùa đông với các kiểu dáng mới, dự đón gây bão trong năm nay. Với xu hướng thời trang 2022: Năng động, cá tính lên ngôi.
Buổi diễn lần này Lục Mạn Y sẽ bắt tay với Vũ Minh Triết, cô sẽ được sử dụng người mẫu có tên tuổi của công ty hắn để nâng giá trị nổi tiếng của những mẫu thiết kế lần này, như vậy đồng thời danh tiếng của nhãn hàng sẽ ngày càng đi lên. Nhưng có một điều kiện cô phải trao đổi với hắn rằng cô sẽ nhận lời đảm nhiệm giảng viên thời trang cho bộ phận stylist của Vũ thị trong vòng nửa tháng cho đến khi hợp đồng kết thúc cô cũng sẽ nhận được mức lương khá hậu hĩnh qua việc này.
Hắn nghe qua Lục Mạn Y đã có bằng thạc sĩ tại *** Paris - là trường đại học có danh tiến toàn cầu, giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh, dành cho các sinh viên quốc tế từ khắp nơi trên thế giới nên rất mong muốn một tài năng như cô có thể đầu quân vào công ty của mình. Nhưng thật tiếc là cô đã có một thương hiệu để bản thân tự điều hành, Vũ Minh Triết chỉ có thể mời cô về làm lão sư dạy cho các stylist mới vào nghề ở Vũ thị.
Dĩ nhiên Lục Mạn Y đã đồng ý, tất cả mọi việc diễn ra đều nằm trong dự đoán của cô. Đúng là món hời. Không ngờ cô còn chưa động thủ thì hắn đã tự mình tìm đến cửa.
................
Hắn đưa cô đến một nơi sang trọng để dùng bữa, bước xuống xe Lục Mạn Y có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì mà theo Vũ Minh Triết vào bên trong.
Hắn ta là khách quen của nơi này, nhân viên vừa nhìn đã nhận ra ngay còn long trọng đến mức phải bước ra nghênh đón. Tiến lên phía trước vài bước, Vũ Minh Triết nói khẽ với phục vũ điều gì đó, chỉ biết sau khi hắn ta vừa dứt lời người đó gật đầu một cái rồi bỏ đi.
Tầm mắt của những người khác không ngừng hướng về cô, có như hò đang rất tò mò về thân phận cũng như ngạc nhiên khi hắn đưa cô tới đây. Nghĩ bụng chắc chỉ có thể là đối tác bởi vì anh đã có vợ rồi.
Đang mãi mê suy nghĩ thầm trong bụng thì cô bị giọng nói của hắn làm cho bừng tỉnh: " Lục tổng! Lục tổng!...Lục tiểu thư cô nghe tôi nói chứ?"
" A xin lỗi anh! Nơi này đẹp quá, tôi mãi nhìn ngắm nên không để ý...Thật ngại quá!"
" Không sao cô thích là được. Chúng ta vào trong thôi."
Vũ Minh Triết đưa cô đến hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, hiện tại cô đang ngồi trong một phòng ăn phải gọi rất chi là quen thuộc. Đúng vậy! Đây là nơi mà kiếp trước hắn và cô thường xuyên lui tới, nơi đây là một nhà hàng bán đồ ăn nhật khá nổi tiếng ở thành phố. Đến giờ hắn vẫn còn lui tới sao? Dù cho có xảy ra bao nhiêu chuyện vẫn còn mặt mũi đến nơi gợi đầy những kỉ niệm ư? Trong lòng cô đột nhiên trở nên có chút không thoải mái.
Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu đã có người được cử đến để phục vụ. Cô tùy ý để cho hắn tự mình gọi món, nào ngờ mang lên đều là những món khi xưa thường hay ăn. Lúc này cô mới cảm thấy thấp thỏm, không lẽ lại bị phát hiện sớm đến vậy. Lục Mạn Y giả vờ như không để ý, cúi đầu dọc màn hình điện thoại, còn giả vờ như đang nhắn tin với ai đó nhưng thực chất mắt lại không hề có tiêu cự.
" Nào mau ăn đi. Đây đều là những món tôi thích ăn mong là cô sẽ thích chúng." Vũ Minh Triết tươi cười vẻ mặt vô cùng ấm áp nói với cô.
Haizzz...May là hắn không thể nhận ra cô.
Theo thói quen cô nhấc ấm trà nóng, rót nước vào trong bát, rửa sạch rồi đặt trước mặt hắn. Cái của cô cũng làm tương tự như vậy. Hành động như vậy thật sự làm hắn khá bất ngờ cứ như tái hiện hình ảnh cũ lại một lần nữa. Vũ Minh Triết ngẩn ngơ nhìn cô chằm chằm. Quả thực khiến người ta có cảm giác tiếc nuối điều gì đó.
" Có chuyện gì sao? Anh nhìn tôi thế này là có ý gì? Không lẽ...là anh mê tôi rồi nhé!"
" Ha...ha. Lục tổng thật biết trêu người khác. Nhưng người khác si mê trước vẻ đẹp của cô không phải là điều đương nhiên sao. Còn tôi thì thấy cô rất giống một người mà tôi từng quen biết." Mặt đau khổ, ánh mắt đau thương, ai nhìn vào cũng đoán ra tám phần là đang nghĩ đến người yêu cũ.