• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vào đi!”

Người bên trong mới vừa dứt lời, Lục Tư Thần đã mở cửa vào ngay. Anh liếc mắt nhìn về phía bàn làm việc đồng thời đóng quay người đóng cửa lại. Từ đầu đến cuối đều có ý cười trong mắt, ngay cả giọng nói cũng diu dàng như gió thổi mùa thu:

“ Vẫn chưa xong việc ư? Biết em bận rộn thế này ngay từ đầu anh đã không bỏ một phiếu tán thành cho em sang đây...”

Cô vẫn tập trung vào công việc, tư thế không hề có một chút nào thay đổi, chỉ có ánh mắt như mũi tên sắt nhọn hướng thẳng đầu mũi vào anh. Ngọn lửa bất mãn trong người đã bị châm ngòi, dữ dội đốt cháy. Lục Mạn Y khó chịu ra mặt, trong lòng vừa tính toán vừa thốt lên một câu vô cùng sát thương, nghe xong người làm anh như Tư Thần cũng muốn thổ huyết:

“ Không đợi được thì phắn! Đừng có lèm bèm. Đừng có lải nhải...Hứ!”



Có thể thấy, mặt cô càng lúc càng khó coi hơn. Cũng tại hở chút là đói đem cô quay về nơi đó. Đã sắp đặt một người theo sát 24/24 bên cạnh cô rồi, lịch trình sinh hoạt của cô luôn đặt trong tầm tay anh, thậm chí còn có thể đếm được cả số lần cô đi vệ sinh trong ngày; việc này khiến Mạn Y cảm thấy vô cùng bất mãn, giống như việc cô đang bị “ kiểm soát” vậy.

“ Em thật sự nghĩ mình sẽ làm xong cái đống giấy vụng trên bàn này chỉ trong vài phút đấy à!”

Lục Mạn Y, mặt mày vốn đã tối sầm, xụ xuống như cái bánh bao chiều nghe xong lời này nay lại càng trở nên xấu xí khó coi. Bằng một cách nào đó, có lẽ là trực giác thứ sáu mách bảo để anh liền có thể cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại đến dọa người, mà không ai có khả năng đó ngoài Lục Mạn Y. Vừa xoay đầu nhìn lại thì đã thấy cô híp mắt, tức giận đến mức thẳng tay ném cái túi Gucci bên mình vào mặt Lục Tư Thần: “ Anh có thể ra khỏi đây được rồi đấy! Em no rồi, không ăn nữa! Ăn một mình cho dừa.”

Lục Tư Thần không nói lời nào, chỉ biết ngồi đấy mà cười khẩy, trông anh dường như rất dễ dãi dù có bị cô em gái nhỏ chua ngoa mắng mỏ đến đâu cũng đều không có chút ảnh hưởng gì.

Anh mở to hai mắt, làm bộ chờ mong sự tha thứ từ em mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội còn đáng thương. Thế nhưng đáp lại chỉ là sự lãnh đạm của Mạn Y.

Tích tắc! Tích tắc! Vài phút lại trôi qua, phòng làm việc vẫn còn sáng đèn. Lục Tư Thần thở dài. Làm thế nào để cô em gái này bám tôi như trước đây! Đúng là ai rồi cũng thay đổi mà.

“ Này! Anh còn ngẩng ra đấy làm gì? Mau đi thôi!” Lục Mạn Y nói xong liền cầm túi đi ra ngoài, còn tiện tay quơ luôn vạt áo kéo anh theo.

Cô dùng hết thời gian buổi tối để cùng anh trai đi dạo phố, thưởng thức những món ăn lề đường hiếm khi được ăn, dạo một vòng trung tâm thương mại, sắm sửa phụ kiện và quần áo với nhau,.. Không biết đã bao lâu rồi hai anh em nhà họ Lục mới có thời gian cùng nhau tận hưởng cuộc sống bên ngoài đầy màu sắc, nhộn nhịp và vui vẻ đến vậy.



Từ trước đến nay, Lục Tư Thần ngoài những ngày được nghỉ phép hay những ngày lễ còn lại đều phải làm việc trong quân khu, có đêm anh vẫn trở về nhưng đã rất muộn, dẫn đến khoảng thời gian hai anh em có thể dành cho nhau là rất ít.

“ Lão Thần. Anh dự định sẽ ở nước B thêm bao ngày nữa?”

“ Tầm khoảng một tuần nữa. Sau đó phải bay sang các nước châu Âu một chuyến, ờmm...chắc cũng khoảng nửa tháng rồi sẽ bay ngược trở lại đón em.”

Lục Mạn Y cau mày nhìn anh:

“ Liệu có phiền phức quá không? Hay anh bay thẳng về nhà đi, em hoàn tất công việc bên này sau đó tự mình bay sang.”

Tư Thần nhìn cô: “ Em chừa miếng thịt trên mém ấy là định mang về cho thư kí Tô đấy à! Anh sẽ đưa em cùng về đón Tết với cả nhà. Quyết định vậy đi!”

Trên mặt cô bắt đầu xuất hiện những tơ máu, cả mặt đỏ bừng, trên tay vẫn cầm hai xâu thịt nướng thơm phức, vốn đang rất háu ăn nhưng nghe tới đây thì mất cả hứng. Mạn Y vừa lau miệng vừa nói:

“ Đúng đó! Nhưng người em muốn chừa cho mới là anh không phải chị ấy. Thế nào có muốn ăn không?”

“ Thôi khỏi! Anh sợ béo không như em.”

“ Ơ hay, ý anh đang chê em béo đấy à!”

“ Là em tự nhột nha.”

Mạn Y cúi đầu, không đè nén được cảm xúc nữa nên chỉ một cước đã đá văng anh ra xa cô tận cả mét.

Lục Tư Thần ngã khỏi ghế, mông đánh phịch xuống đất. Ôi cái mông của tôi! Xương chậu chắc vỡ mất thôi. Đau quá đi... Cho đến khi cô đến kéo anh dậy, mông vẫn còn ê ẩm. Sau đó hai người lan man nói hết chuyện này đến chuyện khác, chỉ thấy Mạn Y che miệng cười suốt, ắt hẳn là rất vui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK