• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng mấy chốc Phong Nguyệt lại phát hiện ra người đàn ông trước mắt mình là anh ruột của người mà mình thầm thương trộm nhớ suốt bao lâu nay khiến anh cảm thấy hơi lúng túng.

Cô nói: “ Này anh đừng quan tâm lời anh trai tôi đùa nha!”

“ Yên tâm. Tôi thật sự không để ý đến.”

Nhìn tháy dáng vẻ đau đầu, sầu não của Lục Mạn Y thì anh trai cô bèn ngưng lại việc trêu chọc của mình.



Phong Nguyệt được mời ở lại dùng bữa mới gia đình cô, tối đến anh phải về để còn lo việc trong nhà bởi vì hiện giờ cha anh cũng đã vào tù lãnh án. Lục Mạn Y tiễn anh đến tận cổng của biệt thự, cả một đoạn đường dài cô do dự không biết nói về việc cô chính là Bạch Vi Vi thế nào với anh nhưng vì ý niệm của một người coi như đã khuất cô đành tiếp tục dấu giếm sự thật khó tin này với Phong Nguyệt.

Đêm đó Lục Mạn Y tâm trạng có chút ưu phiền, cô xuống dưới nhà đem lên một chai rượu vang đỏ, bất giác cô đi đến ban công có lẽ là muốn uống một mình giải sầu dưới bầu trời sao, chỉ dám bày tỏ lòng mình với trăng. Bỗng dưng lại nghe thấy âm thanh phát ra từ phía đấy, cô sinh lòng tò mò bước đến xem xem là có thứ gì. Hóa ra lại là anh trai cô Lục Tư Thần cũng vì không ngủ được mà ra ngoài hít thở khí trời. Gương mặt khôi ngô này được ánh trăng chiếu rọi của anh có vẻ thêm phần ưa nhìn hơn nữa, cô đứng ở cách đó không xa nhìn anh trong lòng vô cùng phức tap, lúc này khi không anh lại quay đầu nhìn về phía sau và phát hiện ra em gái mình đã từ lúc nào đứng đó nhìn mình. Cô có ý định xoay người bỏ đi nhưng đã bị anh gọi lại:

“ Tiểu Bảo!!!”

Lục Mạn Y không trả lời, ngược lại đánh mắt nhìn chằm chằm vào anh. Lục Tư Thần bất lực vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô đến chỗ anh, cứ như vậy mà cô cầm luôn chai rượu ra tới ban công nhẹ nhàng đặt nó lên bàn, còn mình thì tự động ngồi xuống chiếc ghế còn lại.

Thấy trên người em gái mình quần áo đều rất mỏng, anh liền quan tâm: “ Mặc như vậy không thấy lạnh sao?”

“ Một chút.” Cô đáp.

Thế là anh lặng lẽ cởi bỏ áo bên ngoài của mình khoác lên người cô, đây là khi mà cô cảm nhận được sự ấm áp từ gia đình trong một khoảng thời gian thiểu vắng rất dài. Càng nhìn cô lại càng cảm thấy hình như Lão Thần gầy hơn tháng trước chỉ là gương mặt này vẫn đẹp trai như ngày thường, quả nhiên yêu nghiệt.



Lão Thần nhìn một cái: “ Em không sao chứ?”

Đây là lời lo lắng mà anh dành cho cô, Lục Mạn y lại hiểu lầm ý anh: “ Trong đầu anh đang nghĩ em là một con nghiện rượu ư?’

Anh giải thích: “ Anh là đang quan tâm đến tâm trạng của em. Trong đầu em mới là đang nghĩ những thứ vớ vẩn gì đấy!”

Sự việc lần này đạt được thành công một phần cũng là do có vị quyền cao chức trong mà anh cô đã nhờ cậy giúp đỡ, Lão Thần chỉ là không ngờ rằng kế hoạch hoàn hảo như vậy lại chỉ có một mình em gái anh đề ra. Điều này vẫn còn hơi khó tin với anh, một mực muốn tra rõ thật hư thế nào.

“ Cá lớn lần này đã cắn câu nhưng trước hết muốn tóm được cá thì phải có mồi ngon mà muốn vậy thì thợ làm ra phải có tay nghề giỏi. Người thợ đó...là em sao, Tiểu Bảo?”

Lục Mạn Y ngay lập tức thừa nhận, một phút chần chừ đều không có.

Anh trai nghe rồi ngây người một lát: “ Tiểu Bảo nhà ta thay đổi rồi!’

Cô nghe rồi nắm chặt chai rượu trong tay: “ Vì thế giới bên ngoài đã dạy cho em quá nhiều thứ.” Nói rồi cô nâng chai rượu lên, chậm rãi rót vào ly, một ly cho anh và một cho cô.

Hai người cùng nhau uống rượu thâu đêm, rượu vào lời ra cứ như vậy cho đến khi không còn tỉnh táo mới chịu quay về phòng ngủ một giấc tới sáng hôm sau.

Mười giờ sáng tại sân bay, anh em nhà họ Lục cùng một đám người kéo theo va li chuẩn bị khởi hành quay trở về nước A. Trước đó vài ngày Lục Mạn Y có nói cho Hàn Thiên Ngạo biết cô sẽ về quê đón Tết cùng gia đình vào ngày hôm nay, không ngờ rằng anh lại âm thầm đi theo để tiễn cô nhưng khi đến nơi thì không kịp nữa rồi, chỉ thấy bóng lưng của cô cùng với một người đàn ông than mật bước một chiếc máy bay tư nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK