Người con thứ là Lục Kỳ Thiên sau khi trưởng thành thì vô cùng hiểu chuyện thích học hỏi và gánh vác sự nghiệp cho gia đình. Ông có người con là Lục Tử Thần và Lục Mạn Y cùng với vợ mình. Nhưng ngược lại với anh chị mình, đứa con út - Lục Tín trời sinh hống hách, kiêu ngạo xem thường những người thấp hèn lại còn ăn chơi lêu lỏng. Cho nên người sẽ được kế nhiệm chức chủ tịch tập đoàn sẽ là đứa con thứ, còn Lục Tín sẽ được chia gia sản và tập dựa vào bản thân mà mưu sinh. Lục Tín có hai bà vợ và năm người con nhưng cũng không mấy gì tốt đẹp hơn bố chúng cả.
Bốn năm sau...
“ Con bé này! Em thật sự muốn rời khỏi nơi này đấy à? Một thân một mình lại là con gái. Hừ! Không được! Rất nguy hiểm. Anh sẽ nói chuyện này với ông.”
Lục Tư Thần tức giận, không biết có phải từ nhỏ đã nuông chiều nó quá hay không giờ lại bướng lên đòi bỏ đi giống cô nó, gia đình nhỏ này từ lâu đã thiếu đi mất một thành viên, ấy giờ lại thêm một người muốn rời đi; há chẳng phải đã buồn tẻ lại càng thêm hiu quạnh.
“ Anh yên tâm em không còn nhỏ nữa, em muốn thực hiện ước mơ của mình. Tạm thời anh đừng nói với ông bà và bố nhé!”.
“ Đi mà!”. Cô dở trò làm nũng, chụp lấy cánh tay của anh đẩy qua đẩy lại.
“ Đây không phải chuyện đùa. Tốt nhất em nên nói với mọi người đồng ý rồi hẳn đi. “. Vừa mắng Lục Tử Thần vừa kí đầu cô “ Dám lẻn đi thử xem.”
Việc cô muốn ra ngoài tự lập Lục Tư Thần cũng có phần vui mừng, nó chứng minh cho việc em gái của anh đã lớn và biết suy nghĩ hơn trước rất nhiều. Nhưng vẫn còn không yên tâm, nếu em ấy ở trong nước hoạt động thì may ra anh còn có thể chấp nhận được, đằng này lại kiên quyết đòi rời nước, xa nhà một mình một lạ nước lạ cái thì anh làm sao có thể không lo.
Đắn đo cả một ngày Lục Mạn Y quyết định lấy hết can đảm để xin người lớn. Hôm đó sau khi dùng bữa tối xong, cô đột nhiên kéo ghế đứng dậy thông báo:
“ Thưa cả nhà, cháu muốn xin phép mọi người một việc ạ.”
“ Mau nói.”
“ Vâng. Cháu muốn sang nước ngoài sinh sống và làm việc ở đó ạ.”
Một câu nói đã làm chấn động tất cả mọi người. Trông lão phu nhân và bố cô có vẻ rất tức giận, khả năng cao họ sẽ không đồng ý chuyện này. Còn Lục lão gia thì vẻ mặt không một chút thay đổi nên không thể đoán ra được suy nghĩ của ông.
“ Không thể chấp nhận chuyện này được! Lục Mạn Y có phải ta nuông chiều con quá nên con không xem cái gia đình này ra gì nữa có phải không?” Người đàn ông trung niên đập bàn đứng dậy, sắc mặt không hề bình tĩnh chút nào. Ông là Lục Kỳ Thiên, bố của Lục Mạn Y và Lục Tư Thần.
Sợ chồng minh nóng giận ra tay với con cái, không nhịn được Lục phu nhân đứng ra ngăn cản, dỗ dành ông chồng mình bỏ qua mà ngồi xuống nghe con gái một lời giải thích.
Còn Lục Thiên Phàm nhìn một lượt, ông chú ý đến cháu trai mình vẻ mặt vô cùng thản nhiên như chưa từng xảy ra điều gì. Như vậy chắc chắn anh đã biết trước quyết định của Mạn Y nhưng lại giữ im lặng đến tận bây giờ. Tuy tức giận nhưng ông hiểu được đâu là điều tốt nhất dành cho lũ trẻ:
“ Ông đồng ý cho cháu đi. Nhưng ông muốn cháu phải đưa A Ninh theo cùng, con bé sẽ là người thay ta chăm sóc và bảo vệ cho cháu.”
“ Ông già này, ông hồ đồ rồi sao?”/ “ Bố?”. Lão phu nhân và Lục Kì Thiên đồng thanh thốt lên. Cả hai đều ngỡ ngàng trước quyết định liều lĩnh này của Lục lão gia.
Thế là chuyến đi này đã được phê chuẩn, Mạn Y không cần đụng tay vào việc gì Visa, hành lí đều được chuẩn bị đầy đủ và ổn thỏa đến tận vé máy bay cũng đã được đặt trước. Việc của cô là chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác theo lời căn dặn của ông nội.
Có vẻ như mấy năm nay Bạch Vi Vi đã coi mình là Lục Mạn Y thực sự, cô đã hòa nhập vào cuộc sống mới, môi trường mới rất nhanh chóng. Khoảng thời gian bốn năm không dài không ngắn đủ để Lục Mạn Y trưởng thành cả bên ngoài và cả suy nghĩ bên trong. Không còn là cô gái trẻ yếu đuối, nhu nhược của ngày trước mà là một cô gái trưởng thành, chính chắn có quyết đoán và đầu nhiệt huyết.