• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Hàn Thiên Ngạo! AAAAA…” Mãi mê ăn mà cô quên mất anh còn đứng bên cạnh, ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Hàn Thiên Ngạo một chút cũng không động qua, chỉ là đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, ánh mắt này cũng thật dịu dàng quá a. Trông cứ giống như anh chồng trẻ nhìn vào nàng dâu nhỏ mới cưới về a? Còn giống như… giống như một con dã thú đói khát đang chằm chằm nhìn lấy con mồi vừa bé nhỏ lại vừa yếu ớt trước mặt, nghĩ đến đây Mạn Y lập tức thấy cả người đều nổi da gà, sởn gai ốc rồi, mau chóng nhét miếng bánh vào miệng anh.

“ Anh cũng ăn đi.”

Hàn Thiên Ngạo tức giận nói: “ Lần sau không được gọi như thế nữa. Gọi Thiên Ngạo… có biết chưa?”

“ Được được được! Hứ!”

Cô lại hỏi tiếp: “ Anh thực sự không đi tiếp khách sao?”



“ Bồi em lát nữa sẽ đi.” Vô cùng sủng nịn.

“ Oaaa Hàn tổng ngọt ngào thật đấy!”

Có phải anh nuống chiều cô quá, gan cũng ngày càng lớn thêm rồi không: “ Còn dám trêu anh à!”

Cứ thế cả hai mãi mê trêu đùa, ríu rít mà quấn lấy nhau. Không nhận ra ở phía xa một ánh mắt, ghen ghét tức tối vì bị cướp mất thứ gì đó đang nhìn vào họ, hai bàn tay báu chặt, móng tay dài như muốn đâm thủng cả lớp da mỏng bên ngoài.

Ig: hmeowzii

Kiều Hiền Minh nhìn Lục Mạn Y cũng rất không thuận mắt đợi có cơ hội, nhất định sẽ mang cô đến trước mặt ông ta giáo huấn một phen.

Có vẻ như những lời bàn tán về cô vẫn không thể chấm dứt tại tời điểm này.

“ Không biết Hàn tổng này nghĩ thế nào mà lại dẫn một người phụ nữ khác đến đây? Tôi cứ tưởng người đến cùng cậu ta sẽ là thiên kim tiểu thư Kiều gia, con gái của bộ trưởng tương lai không ấy chứ? Hóa ra lại là một cô gái ngoại quốc vừa mới có được chút danh tiếng này.”



“ Nghe nhiều người từng làm việc với cô ta nói, cô gái ngoại quốc đó gia cảnh rất bình thường, có người còn nói rằng cô ta là cô nhi nữa cơ!”

“ Cách cô ta hành xử cũng chẳng thể nào vào được giới thượng lưu chúng ta vậy mà còn muốn trèo cao, thật mất mặt!”

Mọi người có mặt nghe thấy những lời này có một số người nhịn không được, lén lút cười lên. Suy cho cùng bản chất chỉ là một con cóc ghẻ, sao có thể hóa thành thiên nga? Nếu cha mẹ đã mất sớm chắc chắn là người thiếu giáo dưỡng, đường đường là độc tôn của nhà họ Hàn lại ngu ngốc bỏ qua mối hôn sự đáng giá ngàn vàng để rước vào mình cái dẻ rách này, thật sự quá hoang đường.

Ig: hmeowzii

Kiều Yến Ân cũng vừa hay nghe được, nở ra một nụ cười lãnh đạm của kẻ chiến thắng.

Khéo, Tư Mã Ngôn cũng đang uống rượu ở ngay gần đó, đám người này nói chuyện một chút cũng đều không thuận tai khiến hắn vô cùng khó chịu. Chỉ vì gia cảnh mà bị đem ra chế giễu vậy thì thật quá đáng rồi. “ Đủ rồi! Cái gì mà người thượng lưu, các người còn giống đám chợ búa ngoài kia hơn, còn dám đem người khác ra chế giễu.”

“ Không phải con trai viện trưởng đây

sao? Ngươi gấp gáp cái gì? Bọn ta chỉ đã đang vui đùa chút thôi, đâu phải trước mặt nói mà sợ bẻ mặt.”

“ Các người…” Tư Mã Ngôn bất quá đuối lí, không tranh lại đám người xảo huyệt bọn họ.

“ Nhưng không phải là các người đang trước mặt tôi nói đấy sao?"

Tất cả những người vừa nãy đang cười thầm đều câm lặng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này.

Ngày cả tên thiếu gia nghênh ngang khi nãy sắc mặt cũng lập tức biên đổi, hai răng cắn chặc vào nhau lo sợ bản thân đã chọc đến giới hạn của Hàn Thiên Ngạo… Còn tiếp

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK