"...Đông Sinh, lấy điểm của em có thể đăng ký vào một ngành hàng đầu có tương lai hơn!" Thầy Vương chủ nhiệm lớp một năm ba tận tình khuyên nhủ học sinh đắc ý nhất trong cuộc sống giáo viên của mình, "Ngành khảo cổ học của B đại không nổi bật lắm, hơn nữa em có biết nếu em chọn ngành này rồi sau này đi khảo cổ sẽ đến những nơi hoang sơn dã lĩnh, rất vất vả, em không chịu được đâu."
Thành tích của Lý Đông Sinh rất tốt, không chỉ luôn xếp hạng đầu ở Đồng Thành hằng năm, mà thành tích của cậu cũng nằm trong top 10 toàn tỉnh. Lúc học cấp 3 cậu còn tham gia không ít cuộc thi, luôn đạt được thứ hạng không tệ, đã giành không ít ánh sáng cho trường học, cho thầy giáo là ông.
Thành tích thi đại học lần này của Lý Đông Sinh cực kỳ tốt, đạt được thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh, lấy thành tích như vậy của cậu, phần lớn các ngành của B đại cậu muốn vào ngành nào cũng được, trong mắt thầy Vương và nhiều giáo viên khác, Lý Đông Sinh nhắm mắt chọn bừa một ngành cũng tốt hơn cái ngành khảo cổ học không nổi bật này a.
Dù sao Đồng Thành cũng chỉ là một địa phương nhỏ, khả năng giảng dạy hay trình độ giáo dục đều như nhau, Lý Đông Sinh là người đầu tiên bước một chân vào trường đại học hàng đầu của nước Z. Lãnh đạo trường đã tỏ thái độ rồi, chỉ cần bạn học Lý Đông Sinh có thể trúng tuyển khiến trường học vẻ vang thì mọi chuyện đều thuận lợi, học bổng trường cũng không keo kiệt, còn về phần bạn Lý Đông Sinh đăng ký vào ngành nào bọn họ không quan tâm.
Một phần lãnh đạo khác cảm thấy Lý Đông Sinh đăng ký ngành này cũng không có gì mà không tốt, điểm ngành khảo cổ học chắc chắn thấp hơn những ngành đứng đầu, bây giờ chỉ cần bạn Lý Đông Sinh có thể chắc chắn tiến vào B đại là tốt rồi. Ngành không tốt, sau này có thể nghĩ cách chuyển ngành đúng không?
Hằng năm Đồng Thành có thể có được học sinh thi đậu vào trường đại học trọng điểm của tỉnh cũng là rất ít, sinh tốt thì cũng chỉ mười hai mươi người, sinh kém thì một người cũng chả có. Bây giờ không dễ dàng gì mà có một hạt giống tốt thi đậu B đại, lãnh đạo khó tránh khỏi lo được lo mất.
Nhưng thầy Vương là chủ nhiệm lớp của Lý Đông Sinh, ông thực sự rất thích Lý Đông Sinh, cho nên mới chạy đến nhà cậu tận tình khuyên nhủ.
Trong mắt thầy Vương, Lý Đông Sinh là một bé ngoan an tĩnh lại có phần nội hướng, học tập rất tốt, nhưng trong cuộc sống lại ngây thơ đến nỗi có phần ngốc nghếch khiến người ta lo lắng, vì vậy ông không nhịn được lo lắng cho cậu, không nhịn được suy nghĩ thay cho cậu. Hơn nữa đứa bé này cũng không tốt số, cha mẹ sớm mất, trong nhà chỉ còn ông nội, cuối năm ngoái ông nội cậu cũng qua đời, chỉ còn lại một đứa trẻ cô đơn, vậy thầy giáo như ông có thể không tốn nhiều tâm sức sao?
Lý Đông Sinh yên lặng nghe thầy giáo nói xong, mới đưa trà ngon đã pha đến trước mặt thầy, khuôn mặt tuấn mỹ chỉ có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung kia không giống như ngày thường không có biểu tình, Lý Đông Sinh khó được lúc tiếc nuối mang chút tủi thân nói: "Đăng ký ngành khảo cổ học của B đại là nguyện vọng của ông nội, thực ra em muốn đăng ký ngành tranh sơn dầu của Viện Mỹ thuật."
"Phụt..." Thầy Vương không kìm được phun trà ra, đứa bé này đúng là dám nghĩ thật!
Viện Mỹ thuật? Tranh sơn dầu?
Bên bàn trà, A Hoàng cười lăn lộn.
Thầy Vương từng may mắn nhìn thấy "bức tranh" của bạn học Lý Đông Sinh, màu sắc kết cấu kia đúng là... một lời khó nói.
May mắn lão gia tử đã dự kiến trước, bảo Đông Sinh đăng ký ngành khảo cổ học, nếu không... hậu quả không chịu nổi a. Đứa nhỏ Đông Sinh này ngoan thì ngoan, nhưng ảo tưởng lên thì cũng khiến người ta đau đầu.
Chắc là do bạn Lý Đông Sinh khiến thầy Vương bị kích thích quá mạnh, thầy Vương bỗng cảm thấy thật ra khảo cổ cũng không có gì không tốt, Đông Sinh đơn thuần, EQ cũng không cao, học cái ngành toàn học thuật này tốt hơn là ngày ngày lục đục với người ta, cộng thêm khuôn mặt dọa người của Đông Sinh nữa, nếu thực chơi trò mưu kế với người ta, thầy Vương thầm nghĩ rồi lắc đầu.
"Được rồi, nếu là nguyện vọng của ông nội em thì thầy cũng không nói thêm nữa. Đến đại học nhớ là phải học tập chăm chỉ, không thể như các sinh viên khác, lúc nào cũng chỉ chơi bời..." Máy hát vừa mở, thầy Vương phát hiện chuyện mình muốn nhắc Đông Sinh rất là nhiều, một chốc thì không thể nói hết được, liền nói: "Đi, đến nhà thầy rồi nói, cô giáo em hôm nay mua một con cá lớn, buổi tối để cô giáo em trổ tài năng."
Tay nghề làm cá của cô giáo phải nói là tuyệt vời, Đông tể, không, Đông Sinh nuốt một ngụm nước bọt, còn chưa kịp gật đầu, thì A Hoàng vừa cười nhạo lý tưởng của Đông Sinh lập tức cọ đến, lấy cái mặt to tròn của nó cọ chân Đông Sinh, meo meo nói: "Đông tể Đông tể, mang tui mang tui, tui cũng phải đi nữa meo!"
Đông tể chưa quên lúc nãy A Hoàng vừa cười nhạo cậu đâu, chân xịch sang bên cạnh, con mèo lớn mặt mọc đầy lông da mặt dày hơn người bình thường nhiều, Đông Sinh không để ý đến nó, nó liền xoay người quấn lên thầy Vương. Máy tính trong nhà hầu như đều do A Hoàng dùng, làm một con mèo phát triển cùng thời đại, nó chuyên môn học các loại cử chỉ vẻ mặt đáng yêu của mèo, ngay cả của chó đối địch cũng không tha, còn nói hay là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. A Hoàng bây giờ thường làm đủ pose ảnh, bảo Đông Sinh chụp đăng lên weibo, fan cũng có mấy chục vạn rồi nha.
Thân là một trạch miêu da mặt dày say mê trong internet, tiết tháo, tiết tháo sớm đã bị nó vo thành cục ăn mất rồi.
Thầy Vương ngay cả ba chiêu cũng không đỡ được đã bại trận, "A Hoàng nhà em đúng là thành tinh rồi, được rồi, đều đến nhà thầy đi."
Đông tể bị thầy Vương và cô giáo cũng làm giáo viên "công kích tinh thần" cả một buổi chiều, bữa tối được như nguyện ăn canh cá sở trường của cô giáo, lúc đi ra khỏi nhà thầy Vương vào buổi tối, Đông Sinh thấy ấm vù vù trong lòng.
Sau khi đăng ký nguyện vọng xong, không đợi quá lâu, bên phía B đại đã gửi thư thông báo trúng tuyển cho Đông Sinh, các trường đại học khác cũng liên tục gọi điện cho Đông Sinh, chìa cành ô-liu cho cậu, Đông Sinh không có kiên nhẫn ứng phó mấy chuyện này, vừa nhận được thư thông báo đã đi đến nhà lớn ở nông thôn cùng A Hoàng.
Lý Cửu nhờ đám học sinh quá tuổi có nhân mạch rất rộng của mình, mà sau khi nhận nuôi Đông tể không được bao lâu, liền nhờ vào nhân mạch của những người này mà mua một miếng đất vùng nông thôn ở Đồng Thành, xây một tứ hợp viện tam tiến. Ông tự mình thiết kế giám sát, mất hai ba năm mới xây xong, sau lại thừa lúc chính sách không nghiêm chạy chút quan hệ, mấy năm trước cuối cùng cũng lấy được giấy chứng nhận sử dụng đất.
Phong thủy của tòa nhà này rất tốt, dựa núi gần sông, người trong thôn phần lớn cũng là người hiền lành dễ ở chung, người trẻ tuổi trong thôn hầu hết đều đến những thành phố lớn phía nam làm việc, không nỡ chạy xa cũng làm việc trong huyện hoặc là buôn bán nhỏ, mỗi nhà ngày ngày đều sống vui vẻ.
Sau khi Lý Cửu vào thôn đã giúp người trong thôn không ít lần, giúp người ta xem ngày, xem phong thủy cho âm trạch dương trạch, nhà ai không được như ý đến tìm ông ông cũng vui vẻ nhắc nhở vài câu, Lý Cửu cũng không nhận tiền của người trong thôn, hơn nữa ông cũng không phải là những thầy bói làm chuyện lừa người trong hạ cửu lưu, được ông chỉ bảo, rất nhiều nhà ngày càng thịnh vượng. Thời gian dài, ông đã có uy vọng rất lớn trong thôn.
Năm trước Lý Cửu qua đời, người trong thôn đều tự phát đến đại trạch giúp đỡ, giúp Đông Sinh làm hậu sự rất hoành tráng cho Lý Cửu.
Trước khi Lý Cửu qua đời đã sớm tính được ngày đại nạn của mình, đã sắp xếp xong mọi việc cần làm, đám người trong thôn đều chậc chậc kỳ lạ.
Sau khi Lý Cửu qua đời, người trong thôn không những không xa lánh người ngoài đến là Đông Sinh, mà còn giúp đỡ cậu rất nhiều chuyện, lúc Đông Sinh đi học trong huyện sẽ ở căn nhà mới được bồi thường sau khi giải tỏa căn nhà cũ của Lý Cửu, nghỉ đông và nghỉ hè sẽ về thôn, nhà ai trong thôn có món ngon hay thứ gì hay hay đều đưa đến đại trạch.
Trẻ con ở lại trong thôn rất nhiều, từ nhỏ thành tích của Đông Sinh đã tốt, Lý Cửu bảo cậu vào ngày nghỉ thì đi giúp bọn trẻ học bài, thành tích bọn trẻ cao lên, ai ai trong thôn không nhớ ơn này của Đông Sinh chứ.
Bây giờ tuy Lý Cửu đi rồi, nhưng Đông Sinh lại thi đậu B đại trong truyền thuyết, trong mắt các thôn dân, thì quả thực không kém Trạng Nguyên thời cổ đại, Đông Sinh vừa về thôn đã được chiêu đãi nhiệt tình.
Đông Sinh và A Hoàng ăn nhà này một bữa, nhà kia một bữa, giúp bọn trẻ trong thôn học bài, ngày ngày qua rất vui vẻ.
Chờ đến khi nhận được học bổng của trường học và Sở giáo dục huyện, Đông Sinh quyên góp phần lớn số tiền vào "Quỹ từ thiện Lý Đông Sinh" độc lập với Tổng hội từ thiện nước Z, sau đó mang theo số tiền đủ để đi báo danh và tiền sinh hoạt một học kỳ, cùng với hành lý đơn giản, ngồi lên tàu đi đến thành phố B.
Vé tàu là vé giường cứng mà A Hoàng đã đặt trên mạng cho Đông Sinh, chờ đến khi Đông Sinh xuống tàu sau một ngày thì tinh thần vẫn tốt, chỉ là quần áo nhăn nhúm hết mà thôi.
Đông Sinh chỉ có hứng thú với ăn và hội họa, còn mặc gì thì lại không chú ý, cậu lại lớn lên cùng ông lão Lý Cửu sắp thành lão lỗi thời, về mặt thẩm mỹ quần áo còn không bằng con mèo nghiện mạng A Hoàng.
Quần áo giá rẻ nhăn nhúm, giày thể thao giặt đến trắng bệch, rương vải cũ kỹ.
Các học trưởng học tỷ của B đại đến đón người thấy kiểu ăn mặc này của Đông tể, cũng đã có đánh giá sơ qua về hoàn cảnh gia đình cậu.
Đúng là đáng tiếc cho khuôn mặt còn đẹp hơn ngôi sao kia.
Không ít người tiếc hận, nhưng có người lại chủ động đến gần Đông Sinh. Đông Sinh vốn đã không thích nói chuyện, cậu đến B đại học cũng là vì nguyên nhân khác, lại nằm tàu một ngày một đêm, thân thể rất không thoải mái, ngay cả lễ phép cơ bản cũng khó duy trì được. Người đến gần uổng công mà về, trong lòng không thoải mái, dù sao có thể thi đậu B đại có ai không tự xưng là thiên chi kiêu tử, nhất là từ tỉnh ngoài thi đậu, có ai không được khen là đại thiên tài ngay từ nhỏ?
Thi đậu cái ngành hoang vu như khảo cổ học thì có gì đáng kiêu ngạo chứ? Mặt đẹp thì giỏi lắm sao!
Đông Sinh mặt không đổi sắc ngồi trong góc, xung quanh không có ai, chờ người tập hợp xong, Đông Sinh đi xa xa theo sau đám người, kéo rương hành lý, chậm rãi đi lên xe bus trường học cử đến.
Phong cảnh thủ đô tất nhiên khác hẳn với những nơi khác, những học sinh đến từ tỉnh ngoài và người trong nhà đưa đi học nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đều mồm năm miệng mười nói chuyện phiếm. Chỉ có một mình Đông Sinh ngồi ở sau cùng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đến trường xuống xe, lại thay một đợt học trưởng học tỷ đến tiếp đón, đưa các học sinh đi đăng ký làm thủ tục nhập học.
Ngành khảo cổ vốn thiếu người, người đến tiếp đón tân sinh là một học trưởng năm ba đeo một mắt kính to như đáy chai bia. Lâm Nam, béo lùn ục ịch, người rất hiền hòa, rất nhiệt tình, sau khi làm xong thủ tục thấy sắc mặt Đông Sinh không tốt liền chủ động nhận rương hành lý của Đông Sinh kéo giúp cậu.
Đi được nửa đường, Lâm Nam chợt phát hiện rương là lạ, anh nghiêng đầu sang nhìn thì thấy khóa kéo rương đang tự mở ra từng chút một.
Đêm qua mới bị anh em cùng phòng lôi kéo xem một bộ phim điện ảnh kinh dị bị hạn chế rất đáng sợ, nhân vật chính dùng một cái rương vừa to lại vừa đen đựng thi thể, sau đó cái rương kia cũng từ từ mở ra như vậy, sau đó vươn một bàn tay đã thối rữa một nửa ra...
Lâm Nam bị thứ mình nghĩ đến dọa sợ cứng người tại chỗ, đúng lúc này, rương lại lay động mạnh mẽ, có cái gì muốn đi ra.
"Phù phù..." Lâm Nam sợ đến nỗi đặt mông ngồi xuống đất.
"Ôi má nó, nghẹn chết ông rồi! Kẹt rồi, kẹt rồi, cái rương rách chết tiệt, Đông tể mau giúp tui!" A Hoang co lại cái bụng phì, gian nan chui ra ngoài từ miệng khóa, ra được một nửa, bỗng nó cảm giác được gì đó, quay đầu nhìn một tòa ký túc xá bên cạnh, lập tức lông trên đầu xù lên, meo meo kêu thảm thiết, "Mịa nó cái thứ chết tiệt gì vậy, hù chết bản bảo bảo rồi! Đông tể cứu mạng!"