-------------------
Cầm tiền của người, thay người tiêu tai.
Triệu Xuân Quyên quả thực có chút bản lĩnh, bà ta nói cần ba ngày để chuẩn bị, cũng không phải là ra vẻ huyền bí với đám người thôn Lý gia. Trong ba ngày này, bà dùng thần (vu) thuật cổ làm một lượng lớn bí dược, vẽ mấy trăm tấm thần phù. Lúc trước bà đã trị liệu cho người của thôn Lý gia, biểu hiện bệnh của bọn họ rất giống với bệnh cảm, nhưng thực ra là bị dính xui xẻo mà cá quỷ để lại, do xui xẻo quấn thân gây nên.
Hầu hết mọi người trong thôn chưa từng tiếp xúc với xá quỷ, nhưng cá quỷ lại xuất hiện trong giếng nước mà nhà Lý An Lương mới đào, ngay khi cá quỷ hiện ra ánh sáng, âm hối khí trên người chúng đã thông qua nước ngầm lan truyền ra.
Dính âm hối khí vào, hoặc là bị bệnh hoặc là xui xẻo. Nhưng "khí" cũng chỉ ảnh hưởng tương đối với người mà thôi, nói đơn giản thì, bản thân con người cũng có "khí", âm hối khí từ bên ngoài vào và khí trong thân người tự hao mòn lẫn nhau, cái này mất thì cái kia tăng lên, nên cỗ khí kia càng ngày càng mạnh.
Dựa theo tập tính của cá quỷ, nếu chúng nó rời khỏi thôn Lý gia thì âm hối khí mà chúng để lại cũng không gây ra chuyện gì lớn được, người thôn Lý gia chỉ cần số mệnh bản thân không quá yếu, thì qua trận này sẽ không thuốc mà khỏi.
Đương nhiên, nếu dính âm hối khí quá nặng, người bị dính lại có số mệnh không đủ mạnh, thì rất dễ xảy ra chuyện lớn, nhẹ thì bệnh triền miên trên giường, nặng thì chết mất hồn.
Số mệnh mà huyền môn nói đến, Triệu Xuân Quyên chỉ biết sơ sơ, nhưng bà là người có thiên phú, khi sinh ra đã có một đôi thần (vu) nhãn, có thể mơ hồ thấy được "khí" mà người thường không nhìn thấy.
Thiên phú như vậy nhìn khắp huyền môn cũng có thể nói là hiếm thấy, đáng tiếc Triệu Xuân Quyên sinh không đúng thời, co trong thâm sơn cùng cốc, lãng phí thứ trời cho.
Triệu Xuân Quyên mười năm gần đây mới tập lại bí thuật, đã sớm bỏ lỡ thời cơ tu luyện tốt nhất, lúc trước vì làm giúp người ta mà không cẩn thận bị phản phệ, hai mắt bị thương nặng, gần như đã mù. Đừng nói nhìn thấy khí, mà chỉ nhìn những thứ hằng ngày thôi cũng cần kính mắt rồi, mắt thần từ đó về sau cũng thành lúc linh lúc không, may mà bà đã tích lũy không ít kinh nghiệm, không nhờ mắt thần cũng có thể làm xong chuyện bảy tám phần.
Bởi vì từng chịu khổ, nên Triệu Xuân Quyên vốn không muốn đụng tay vào chuyện thôn Lý gia, nhưng ba nghìn tệ ở trong thôn núi hẻo lánh thế này không phải là con số nhỏ, rốt cuộc Triệu Xuân Quyên vẫn không chịu được bị hấp dẫn.
Bí dược thần phù mà Triệu Xuân Quyên chuẩn bị đều dùng để trừ xui, xui xẻo mà người thôn Lý gia dính phải đều bắt nguồn từ nước giếng, chỉ trừ xui trên người họ còn chưa đủ, chỉ cần người thôn Lý gia còn uống nước giếng thì bệnh sẽ lặp lại nhiều lần. Triệu Xuân Quyên không muốn đạp bảng hiệu của mình, nên chỉ có thể tự mình đến thôn Lý gia một chuyến. Lần này bà có chuẩn bị mà đến, chuẩn bị xong, sáng sớm đã đến từng nhà trong thôn Lý gia bận rộn.
Người dân thôn Lý gia phần lớn tập trung sống ở chân núi, chỉ có vài hộ lẻ tẻ trên sườn núi. Chuyện mời Bồ Tát này tất cả mọi người trong thôn đều đồng ý, mỗi nhà chia theo đầu người để góp tiền, lão Lý đầu cũng không phải ngoại lệ.
Nhà ông ở xa nhất, nên nhà Triệu Xuân Quyên đến cuối cùng chính là nhà ông.
Bận việc cả nửa ngày, Triệu Xuân Quyên đã mệt chết rồi, vốn tưởng rằng đi xong nhà này là xong việc, nào ngờ vừa đến nhà lão Lý đầu, mắt thần đã hơn nửa năm chưa có động tĩnh gì của Triệu Xuân Quyên bỗng có tác dụng.
Hay thật, âm hối khí ở nhà này còn đậm hơn cả bãi tha ma nữa, thông qua mắt thần để nhìn, âm hối khí xung quanh đã sắp ngưng tụ thành thực chất rồi. Nếu lúc này có người nói với bà hai cá quỷ kia giấu ở trong nhà này thì bà cũng tin. Nhưng ngọn nguồn của âm hối khí này không phải là cá quỷ, mà là cây hòe già trong sân kia.
Trong mắt người thường, cây hòe này sum suê tươi tốt, sức sống tràn trề, đứng dưới cây rất mát mẻ.
Nhưng trong mắt Triệu Xuân Quyên, cây hòe này như yêu ma, từng luồng từng luồng âm hối khí bụi đen đang không ngừng tỏa ra từ thân cây cành lá, âm khí trầm trầm. Gió núi lúc hoàng hôn thổi đến, lá cây xì xào vang theo, âm hối khí xung quanh cây hòe càng nhiều hơn.
Triệu Xuân Quyên làm Bồ Tát nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy được cây quỷ tà môn như vậy.
Cái thứ này, sợ là không dễ đối phó hơn cá quỷ bao nhiêu!
Trong lòng Triệu Xuân Quyên đánh trống muốn lùi, chuẩn bị làm cho có lệ rồi rời đi, nhưng đúng lúc đó, bà "nhìn" thấy hai luồng "khí" trắng noãn được rễ cây hòe bao lấy.
Thiên tài địa bảo!
Trong đầu Triệu Xuân Quyên lập tức hiện lên từ này.
Thôn Miễn Hoa hay thôn Lý gia tuy đều là non xanh nước biếc, nhưng cũng chỉ ở trong thâm sơn cùng cốc, đừng nói bảo bối gì, ngay cả dược thảo mà bí dược của Triệu Xuân Quyên cần dùng trên núi cũng ít ỏi vô cùng.
Lần đầu tiên trong đời thực sự nhìn thấy bảo bối thiên tài địa bảo như vậy, Triệu Xuân Quyên khó tránh khỏi động tâm. Chỉ là chút động tâm thôi cũng không đủ để bà bí quá hóa liều, đối đầu với cây hòe tà môn này.
Triệu Xuân Quyển cảm giác mắt bà hơi nóng lên, trong lòng sản sinh khát cầu mãnh liệt.
Thứ phía dưới rễ cây có tác dụng cho mắt của bà!
Triệu Xuân Quyên nhận ra được điều này liền hòa toàn động tâm. Hai năm nay thị lực của bà giảm xuống rất nhanh, lúc không đeo kính thì có người đứng trước mặt bà cũng không thấy rõ mặt mũi thế nào, nếu cứ theo cái đà này, không đến vài năm, bà sẽ mù hoàn toàn.
Bà ngoại của bà trước khi mất hai năm mắt đã mù hết, đủ chỗ không tiện bà đều nhớ rõ. Lúc bà ngoại vừa mới mù, cậu mợ cũng xem như là chăm sóc chu đáo, nhưng hầu hạ không được mấy tháng liền mất hết kiên nhẫn. Bệnh nặng trên giường không con chăm sóc, chờ đến lúc bà ngoại qua đời, người trong nhà đều thấy giải thoát hơn là đau lòng.
Bà không muốn đi trên con đường cũ của bà ngoại, bà muốn chờ đến khi con trai kết hôn sinh cháu, tận mắt nhìn thấy cháu mình trưởng thành.
Ngay lập tức, Triệu Xuân Quyên đã quyết định, không tiếc trả bất cứ giá nào phải lấy được bảo bối dưới rễ cây.
Triệu Xuân Quyên là Bồ Tát mười năm cũng coi như có chút bản lĩnh, nhưng nhiều hơn là dùng miệng lừa người. So với bí pháp huyền môn, bà càng giỏi nhìn mặt đoán ý người, phỏng đoán lòng người, lướt qua tư liệu đã hỏi thăm được, mặt không đổi sắc kìm chế sự vui mừng điên cuồng trong lòng, nét mặt ngưng trọng nói với Tôn bà tử: "Cái cây này của chị phải chặt đi."
Trong lòng Tôn bà tử căng lên, hôm này bà kéo thân thể bệnh tật đi ra, đi theo người trong thôn cả nửa ngày chỉ là muốn nhìn xem Bồ Tát làm thế nào. Thấy Bồ Tát chỉ cho người ta uống nước bùa, đổ nước bùa vào đảo trong giếng, dán thần phù, hai ba lần là xong, tốc độ rất nhanh. Nào biết đến nhà mình lại nhiều thêm một chuyện.
Trước đó Tôn bà tử cũng đã uống nước bùa Triệu Xuân Quyên phát cho, cảm thấy tốt hơn không ít, cũng không ho nhiều như lúc trước, trong lòng bà hiểu rõ vị Bồ Tát này có chút đạo hạnh, càng như vậy, Tôn bà tử càng lo lắng Đông tể về bị bà ta thấy được.
Thấy cũng không còn sớm, Tôn bà tử sốt ruột, muốn mau đuổi Triệu Xuân Quyên đi, "Cái cây này là cha ông trong nhà trồng, đã rất nhiều năm rồi, vẫn luôn yên ổn..."
Tôn bà tử còn chưa nói xong, đã bị Triệu Xuân Quyên lắc đầu cắt ngang, "Yên ổn? Nếu yên ổn sao người nhà chị lại không vượng. Cái cây này phải chặt, nếu không không đến một tháng, trong nhà chị tất có huyết quang tai ương."
Thôn dân vây xem đều nhìn nhau, nghĩ nghĩ liền thấy Bồ Tát nói đúng a, người nhà Lý An Quý không phải luôn không vượng sao? Từ đời ông nội của ông đã chỉ luôn có một đứa con, cha của Lý An Quý còn trẻ đã chết bệnh, Lý An Quý thì ngay cả con mình cũng không có, không biết ôm một đứa con trai ở đâu về nuôi, còn là một đứa ngốc.
Vẻ mặt Tôn bà tử hoảng sợ, trong lòng rất lo trong nhà có huyết quang tai ương gì thật.
Triệu Xuân Quyên đúng lúc trầm giọng nói: "Hơn nữa, huyết quang tai ương này rất có thể sẽ ứng trên người con chị."
Cái này đã chọc trúng điểm yếu của Tôn bà tử, thấy Tôn bà tử đã dao động, Triệu Xuân Quyên liền bấm đốt ngón tay, đột nhiên hoảng sợ la lên: "Không tốt, cái cây này phải chặt bỏ ngay hôm nay, nếu không không chỉ con chị sẽ có huyết quang tai ương, mà toàn thôn Lý gia cũng phải chịu tai họa theo!"
Triệu Xuân Quyên vừa nói ra, người trong thôn liền ầm ĩ, chuyện này có quan hệ đến bọn họ đó! Loại chuyện này thà tin là có chứ đừng có không tin.
Trong thời gian này người thôn Lý gia nghi thần nghi quỷ đến tột đỉnh, không chờ Triệu Xuân Quyên lên tiếng nữa, người trong thôn bắt đầu mồm năm miệng mười khuyên nhủ Tôn bà tử mau chặt cây đi. Người nào tính tình nóng vội lập tức xắn tay áo, vào trong nhà lão Lý đầu tìm dao rựa, chặt cây.
Việc đã đến nước này, Tôn bà tử nào nói gì được nữa, đương nhiên bà cũng lo lắng Đông tể thực sự gặp huyết quang tai ương, nên để cho mọi người chặt cây.
Cây hòe già này rất tà môn, Triệu Xuân Quyên lo lắng lúc làm xảy ra chuyện gì, nên bảo người về nhà lấy dầu hỏa tưới lên xây, còn bà dán tất cả mấy chục tấm thần phù còn lại lên cây, sau đó vây quanh cây hòe trừ tà niệm chú. Trong lúc bà không ngừng niệm chú, từ từ, âm hối khí trong sân dần biến mất, cây hòe già cũng dần yên tĩnh, không lan tỏa âm hối khí ra nữa, Triệu Xuân Quyên thông qua mắt thần thấy cây hòe dần sạch sẽ, linh quang bảo vật dưới cây càng chói mắt hơn.
Trong lòng Triệu Xuân Quyên vui vẻ, lập tức phát hiện pháp lực trong mình đã hao hết, thân thể yếu vô cùng, dưới chân loạng choạng, lập tức có người đến đỡ lấy bà, Triệu Xuân Quyên lau mồ hôi trên trán, ra lệnh với vài thôn dân: "Chặt!"
Dao rựa mà các thôn dân về nhà lấy đồng thời chém lên cây hòe, chỗ chém lên thế mà lại chảy ra chất lỏng đỏ tươi, gió lốc bỗng gào thét trong sân, vài thôn dân chặt cây đã bị ném xuống đất, dưới đất vươn lên vô số rễ cây màu đỏ, đám thôn dân vây xem lập tức co cẳng chạy. Triệu Xuân Quyên thấy tình hình không đúng, lập tức thúc giục thần phù, bùa dán trên cây hòe lập lập tức tự cháy trong nháy mắt, ngọn lửa trong một khắc đã nuốt trọn cây...
Lão Lý đầu ngẩng đầu nhìn về phía nhà mình, quả nhiên khói đặc dâng cao, còn mơ hồ thấy không ít người đứng giữa sườn núi ngó xem.
"Chú Quý, chú mau về nhà xem đi!"
Cây hòe không có cũng không sao, nhưng ngàn vạn lần không thể để người ta phát hiện Đông tể...
Khoan đã.
Đông tể đâu rồi?!
Lão Lý đầu hồi hồn, liền thấy Đông tể đang chạy nhanh về nhà, chỉ chớp mắt một cái đã chạy được nửa đường!