• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lương Kiện dùng hết sức, vất vả lắm mới bò ra được đáy giếng nhờ sợi dây thừng, vừa ra cậu liền trợn tròn mắt.

Mịa nó, cậu xuyên không rồi hả?

Tứ hợp viện kiểu cũ, trong sân treo đầy đèn lồng, chiếu sáng trưng cả bốn phía. Hành lang quanh co, hoa nở cây xanh tươi, tinh xảo và thanh lịch không nói được nên lời.

"Đại, đại ca, đây, đây là đâu vậy?". Lương Kiện ngơ ngác nhìn về phía người đã cứu cậu, người nọ mặc bộ đồ ngắn bằng vải thô chỉ thấy trong phim truyền hình, mặt nhỏ gầy, nhìn hơi đen, đờ ra.

Lương Kiện hỏi anh ta mấy lần, anh ta cũng không phản ứng lại. Lương Kiện sốt ruột, cậu muốn đi tìm người khác hỏi một chút, vừa định nhấc chân đi đã bị người đàn ông kia sắc mặt căng thẳng giữ chặt, hình như anh ta muốn nói gì đó, nhưng lúc há miệng ra trong đó chỉ còn nửa đầu lưỡi, ư ư a a rồi lắc đầu rồi ra hiệu, Lương Kiện nhìn mà không hiểu là có ý gì.

Đang sốt ruột không biết nên làm gì, một thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn đi đến, thiếu nữ kia rất xinh đẹp, nhưng lại cho người ta cảm giác rất chất phác, giọng cô cứng ngắc không có âm điệu gì nói: "Vương Tam, dì chín bảo anh mang người đến, anh mau đi đi, nếu chậm, dì chín sẽ nổi giận đấy".

Người được tiểu nha hoàn gọi là Vương Tam, trên mặt lộ vẻ sợ sệt, anh ta rất lo lắng muốn nói gì đó với tiểu nha hoàn, nhưng lại không nói được, chỉ có thể ra hiệu. Tiểu nha hoàn như là chẳng nhìn thấy gì cả, lặp lại lời lúc nãy, giống y xì đúc.

Không thích hợp.

Lương Kiện có đôi lúc rất ngốc, nhưng lúc quan trọng thì đầu óc xoay rất nhanh. Tuy cậu chưa rõ tình hình trước mắt, nhưng đã có đề phòng với dì chín trong miệng tiểu nha hoàn rồi.

Vương Tam ra hiệu với tiểu nha hoàn một lúc lâu, nhưng tiểu nha hoàn như không nhận ra vậy, cô dường như chỉ biết nói câu đó, không ngừng lặp lại, không ngừng lặp lại, càng lúc càng nhanh hơn, khoảng thời gian tạm dừng càng ngày càng ngắn, giọng cũng càng lúc càng lớn, Lương Kiện phải bịt tai lại.

Giọng nói the thé, khiến người ta choáng váng khó chịu.

"Dừng dừng dừng, tôi đi, tôi đi được chưa chị hai! Có thể đừng nói ầm ĩ như vậy nữa được không?".

Lương Kiện vừa nói xong, quả nhiên tiểu nha hoàn ngừng lại.

Vương Tam thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Lương Kiện, sau đó vẻ mặt đau khổ đi theo tiểu nha hoàn, dẫn Lương Kiện đi qua hành lang quanh co khúc khuỷu, đi vào sân trước.

Nếu sân sau dùng từ tinh xảo thanh lịch để hình dung, thì sân trước phải dùng từ xa hoa, trên hành lang quanh co treo đầy đèn bằng ngọc lưu ly, dưới ánh đèn dầu chiếu xuống, lọt vào trong tầm mắt là rường cột chạm trổ rất tráng lệ, Lương Kiện cũng coi như là người đã thấy nhiều cảnh xa hoa, nhưng đến nơi này, cậu vẫn cứ cảm thấy mắt không đủ để dùng, vô thức nhìn mê mẩn, ngay cả Vương Tam không thấy lúc nào cậu cũng không chú ý đến.

Đi tới, đi tới, Lương Kiện ngửi được một mùi hương thanh nhã, như có như không, thấm vào ruột gan.

Tiểu nha hoàn bỗng dừng trước một gian phòng chính, cô hành lễ về phía cánh cửa khép hờ, quy củ nói: "Dì chín, Duyệt Nhi đã đưa thiếu gia đến".

"Tốt lắm, Duyệt Nhi, em lui xuống đi". Trong phòng vang lên giọng nữ biếng nhác mềm mại, rõ ràng là một câu rất bình thường, nhưng thốt ra từ miệng người phụ nữ kia như là triền miên đến tận xương tủy, Lương Kiện không biết làm gì đứng đó, tiểu nha hoàn đã đi xa, giọng nữ trong phòng mới vang lên lần hai, "Thiếu gia sao còn chưa tiến vào, chẳng lẽ là muốn Yên Chi tự ra đón sao?".

Tiếng trêu đùa thánh thót, giọng điệu mềm mại ngọt ngào, Lương Kiện cảm giác đầu gối mình hình như nhũn ra, cậu véo mạnh bắp đùi mình, không đau, lại véo, vẫn không đau, đây là có chuyện gì?

Lương Kiện còn chưa kịp rút lui, cửa gỗ khắc hoa nặng nề đã két một tiếng mở ra, một sức mạnh không nhìn thấy được trực tiếp "hút" Lương Kiện vào, Lương Kiện vấp vào bệ cửa loạng choạng mấy bước, sau khi đứng vững liền thấy rõ người phụ nữ đứng trước mặt cậu, lập tức trợn tròn mắt, theo bản năng bịt kín mũi, kẹp chặt hai chân.

Đẹp, thực sự là rất đẹp.

Người phụ nữ dù không trang điểm vẫn có dung mạo như tranh vẽ, mắt như thu thủy môi như kiều hoa, da trắng nõn nà, cô mặc một cái yếm mỏng, yếm đỏ được những sợi chỉ màu sắc rực rỡ thêu rất nhiều đóa hoa tinh xảo đẹp đẽ, mái tóc đen như mây rũ xuống vừa lúc che lại điểm đỏ trước ngực, nhưng không che được bộ ngực lớn "sống động như thật". Ở dưới mặc một tiết khố bằng sa mỏng cùng một chất liệu, đôi chân trắng ngần như ẩn như hiện, ở cổ chân tinh xảo đeo một chiếc lục lạc nho nhỏ bằng vàng, theo động tác của cô vang lên tiếng đinh đang thanh thúy động lòng người.

Đing, đing, đing, trong trẻo dễ nghe, giống như người phụ nữ mang theo mị lực tiêu hồn phệ cốt.

Người phụ nữ nhẹ nâng cánh tay ngọc lên vén tóc, nhếch môi cười khẽ, phong tình vạn chủng kết hợp với mùi hương nhẹ nhàng hút hồn ập vào mặt, sắc không say người người tự say.

"Ực".

Lương Kiện không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực, vưu vật như vậy, vưu vật như vậy...

Phản ứng của Lương Kiện hình như đã khiến người phụ nữ rất vừa lòng, một tay cô che miệng cười duyên, một ngón tay ngọc nhếch nhẹ lên, châm rãi xoay người sang chỗ khác, eo nhỏ như rắn nước lắc lắc đi vào bên trong, tiếng chuông dễ nghe cùng mùi hương câu hồn, đang làm tan rã ý chí cuối cùng của Lương Kiện, mắt cậu dính chặt vào lưng người phụ nữ vô thức đi theo, mới đi được vài bước, bỗng bị cái gì đó làm vướng chân, ngã gục xuống, cái cằm đôi đầy thịt đập mạnh lên chuyên trên sàn nhà, không đau, nhưng Lương Kiện lập tức tỉnh táo lại.

Không thích hợp, tất cả mọi thứ ở đây đều không thích hợp, người phụ nữ trước mắt càng không thích hợp.

Lương Kiện chật vật bò từ dưới đất dậy, ánh mắt rời rạc dần ngưng tụ lại, chờ đến khi tầm mắt cậu lại rơi xuống lưng người phụ nữ, cậu sợ đến nỗi ngồi phịch xuống đất, suýt nữa là thét chói tai ra.

Phía sau hộp sọ của người phụ nữ không có, thứ đỏ đỏ trắng trắng bên trong rất giống não bị người ta quấy nát, gì mà thân như bươm bướm dáng người như rắn nước chứ, trên lưng thối rữa đến nỗi ngay cả một miếng da cũng không có được không? Người phụ nữ nghe được tiếng động liền nghiêng đầu, trên mặt vẫn còn nụ cười duyên câu hồn, nhưng trên trán lại có một lỗ thủng tối om.

"Fuck you, quỷ, quỷ a!". Lương Kiện sợ đến nỗi linh hồn bé nhỏ suýt nữa là tan đi, vừa ngã vừa chạy vọt ra cửa, cậu cũng không biết là lấy sức lực từ đâu, vội kéo xuống chốt cửa không biết đã chèn lên lúc nào, kéo cửa hoảng loạn chạy ra ngoài.

Lương Kiện vừa rớt nước mắt vừa chạy trối chết, không phát hiện trang trí xung quanh đã thay đổi.

Trời không biết đã sáng lên từ lúc nào, Lương Kiện thở hổn hển muốn tìm cửa đi ra ngoài, bên ngoài bỗng vang lên tiếng chiêng trống náo nhiệt, cậu phản xạ có điều kiện cúi người trốn sau lu nước bên cạnh.

Lúc này bỗng có một tiểu nha hoàn thanh tú chạy từ trong phòng ra, giọng cứng nhắc kêu: "Không hay, không hay rồi, lão giao không hay rồi, không thấy tiểu thư đâu cả".

Lương Kiện trộm nhìn xung quanh từ sau lu nước, một người đàn ông trung niên tái nhợt gầy yếu đi đến, ông ta để bím tóc dài đặc biệt của nhà Thanh, mặc chiếc áo dài đã giặt đến trắng bệch, cầm một cái tẩu dài, sắc mặt âm trầm.

"Không phải bảo mày trông kỹ tiểu thư sao? Đang yên đang lành sao lại không thấy nó nữa? Đội ngũ đón dâu sắp đến rồi, mày bảo tao phải nói thế nào với con rể đây?". Giọng người đàn ông hơi khàn khàn, ánh mắt nhìn tiểu nha hoàn như rắn độc.

Tiểu nha hoàn quỳ trên đất không ngừng dập đầu.

"Đứa con gái bất hiếu". Người đàn ông hừ một tiếng, nói, "Nó chưa ra cửa được hai lần, chắc chắn còn trốn trong sân, mau tìm nó cho tao, nếu không tìm được thì mày lên kiệu hoa thay nó, gả cho Hoàng lão gia đi".

Tiểu nha hoàn sợ đến nỗi run rẩy cả người, liều mạng dập đầu xin tha.

Người đàn ông tiến lên đạp cô một cái, "Cút, còn không mau đi tìm người".

Trong sân không có người, Lương Kiện đang do dự có nên trốn ở chỗ khác không, tránh cho khỏi bị người ta phát hiện, lỡ như coi cậu là người bắt cóc tiểu thư kia, thì cậu có mọc tám cái mồm cũng không giải thích được. Cậu còn chưa kịp nhúc nhích, liền nghe thấy tiếng thét cứng nhắc của tiểu nha hoàn: "Không hay, không hay rồi, tiểu thư nhảy xuống giếng".

Người trong sân lập tức nhiều hơn, Lương Kiện giấu sau cái lu lớn, không dám động đậy.

Tiếng chiêng trống bên ngoài càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh, trong sân sau một hồi rối loạn, một cô gái mặc váy cưới màu đỏ, đội khăn xoan, giữa đoàn người tiền hô hậu ủng, được một chàng trai trẻ cõng ra sân. Lương Kiện trốn sau lu nước cũng không ẩn nấp được là bao, cậu sợ bị người ta bắt được, nên chỉ dám nhìn len lén ra ngoài, cách khá xa người lại nhiều nên không nhìn rõ được, nhưng cậu luôn cảm thấy chàng trai trẻ tuổi kia nhìn rất quen.

Đám người đi mất, trong sân lại lần nữa yên lặng, nhân lúc bên ngoài không có người, Lương Kiện cẩn thận chạy về phía những người lúc nãy đã rời đi.

Tòa nhà rất lớn, nơi nơi đều là hành lang quanh co khúc khuỷu và cửa tròn, Lương Kiện rẽ mấy lần đi qua mấy cái cửa, đang lúc không biết nên đi đâu, nghiêng tai lắng nghe, tiếng kèn đón dâu cũng không nghe thấy nữa. Lúc này, cách đó không xa bỗng có tiếng người vang lên, Lương Kiện vội trốn đi, vừa lúc bên tay phải có một cánh cửa đang đóng, cậu gõ gõ, bên trong hình như không có ai, liền vội đẩy cửa ra trốn vào phía sau.

Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, hình như là đi về phía phòng này.

Trán Lương Kiện chảy đầy mồ hôi, nhìn thấy trong phòng ngủ có một cái tủ quần áo kiểu cũ, cậu vội vàng trốn vào trong, chỉ kịp đóng cửa tủ lại, cửa đã bị người đẩy ra.

Lương Kiện nhìn qua đóa hoa khắc trên tủ, miễn cưỡng có thể thấy đi vào là một nam một nữ, hay thật, hai người vừa vào cửa liền quấn lấy nhau, quần áo rất nhanh đã rơi xuống đất, một lúc sau trong phòng liền vang lên tiếng không hài hòa.

Lương Kiện chẳng có hứng thú gì với đông cung sống này, cậu đang nghĩ có nên nhân lúc hai người ác chiến mà chuồn đi không, rầm một tiếng, cửa bị người đá văng ra, một người đàn ông béo ục ịch mặc quân trang kiểu cũ đi đến.

"Tiện nhân! Thằng bất hiếu!".

"Lão gia, em sai, em sai rồi, tha cho Yên Chi lần này đi. Là thiếu gia cưỡng ép em!".

"Phi, thối lắm! Cha, không liên quan đến con, là cô ta, là cô ta dụ dỗ con".

Lương Kiện trốn trong tủ quần áo, nín thở chăm chú dựng tai lên nghe tiếng động bên ngoài, giọng người đàn ông trẻ tuổi cứng nhắc kia rất quen tai a. Lương Kiện mở to hai mắt, cái mặt béo cẩn thận dán lên cái lỗ của đóa hoa khắc trên đó nhìn ra ngoài, chờ thấy rõ người đàn ông trẻ tuổi quần áo lộn xộn bên ngoài, cậu suýt nữa đã lăn từ trong tủ ra.

Âu Trình! Người đàn ông trẻ tuổi kia lại là Âu Trình!

Lương Kiện bỗng nhận ra được gì đó, trong lòng kinh hoàng, tầm mắt dừng ở người phụ nữ bên cạnh Âu Trình.

Là cô ta! Là nữ quỷ lúc nãy đã dụ dỗ cậu!

Người đàn ông ục ịch tức đến khó thở rút ra cái roi treo bên hông, vụt mạnh về phía hai người, chỉ một lát sau cả hai người đều da tróc thịt bong, lúc đầu cả hai còn cầu xin tha thứ, nhưng người đàn ông không có ý dừng tay lại, "Âu Trình" và người phụ nữ không muốn bị đánh đến chết, liền đi lên đoạt lấy roi trong tay ông ta, người đàn ông liền tức giận hơn, rút súng lục bên hông ra, pằng pằng bắn hai phát.

Lương Kiện ngơ ngác nhìn hai người không còn sống nằm trên mặt đất, máu rất nhanh đã chảy đầy đất, hội tụ chạy về phía tủ.

Lương Kiện sợ đến nỗi trợn trắng mắt, hai chân mềm nhũn, trước mắt tối sầm...

Không biết qua bao lâu, cậu từ từ mở mắt ra.

...

"Mịa nó chứ Đại Tào, Chanh tử, Lộc tử, ông đây ngã xuống giếng mà mấy người không quan tâm hả! Có còn là anh em nữa hay không? Khốn kiếp! Chờ ông đi ra, xem ông dạy dỗ tụi bây thế nào!".

...

"Bên ngoài có người hay không, cứu tôi với! Cứu tôi với! SOS! Cứu béo gia có thưởng lớn a!".

...

"... Tô Tam rời huyện Hồng Động, đưa thân đến trước đường cái. Chưa từng mở lời lòng ta thật thê thảm, tôn một tiếng quân tử qua lại nghe ta nói, vị nào đi về phía...".

...

Lại một lần nữa, từ miệng giếng chầm chậm thòng xuống một sợi dây thừng.

Lương Kiện như được đại xá, túm chặt dây thừng, dựa vào vách giếng lạnh lẽo, lắc lắc cái mông béo vụng về bò ra ngoài.

"Nếu như tôi đoán không sai, thì bọn họ đã bị hung trạch vây hãm". Nghe xong miêu tả của nữ quỷ, Đông Sinh nhét thìa canh chua thịt ba chỉ bò cuối cùng vào miệng, mặt không cảm xúc nói ra suy đoán của mình.

"Hung trạch?". Hai ngày nay Dư Đồng đã bị khiếp sợ nhiều lắm rồi, tam quan đã bay đi theo gió, không kịp xây lại, bây giờ Đông Sinh nói gì cậu cũng tin.

Đông Sinh gật đầu, "Chúng ta về hỏi thăm xem xem hướng mà tôi đã tính ra có hung trạch hay không, nếu mà có, thì bọn Lương Kiện rất có thể đang ở đó".

Dư Đồng bỗng hiểu ra gật đầu, cậu lấy di động ra nói: "Không cần về đâu, trước hết để tôi tra trên mạng xem thủ đô có nhà có ma nổi tiếng nào không, không chừng có thể tìm được manh mối". Nói xong, Dư Đồng lấy di động ra, mở trình duyệt web lên, nhanh chóng bấm mấy từ tìm kiếm.

Làm nhóc lỗi thời trong miệng A Hoàng, Đông Sinh nhìn nhìn gật đầu, xem ra có di động cũng rất tiện. Nhưng nghĩ đến túi quần khô quắt, Đông Sinh quyết đoán bóp tắt suy nghĩ vừa ló đầu ra ở trong nôi.

Rất nhanh Dư Đồng đã tìm được mấy ngôi nhà có ma nổi danh ở thủ đó, cậu và Đông Sinh cùng xem qua lai lịch của những ngôi nhà này, kết hợp với "lời khai" của nữ quỷ, loại trừ một vài chỗ không phù hợp với điều kiện, chỉ còn lại ít ỏi ba bốn cái. Đông Sinh chưa từng dùng smartphone, nhưng cậu rất thông minh, rất nhiều thứ chỉ cần học là biết, hơn nữa thao tác trên smartphone cũng không quá phức tạp, sau khi Dư Đồng chỉ qua, cậu liền nắm được cách dùng bản đồ trên di động, xác định vị trí của mấy ngôi nhà có ma còn lại này.

Qua một lúc lâu, Đông Sinh tiếc nuối lắc đầu: "Đều không phải". Mấy ngôi nhà có ma này không cùng hướng với vị trí mà cậu đã tính ra, rõ ràng không phải là chỗ mà bọn họ muốn tìm.

"Về trường trước đã, tôi sẽ để A Hoàng đi đến chỗ tôi tính ra để tìm hiểu trước, chúng ta về trường nghĩ cách hỏi thăm những chỗ mà ba người bọn Lương Kiện đã đi cũng ngày và những tin tức về hung trạch khác". Mới đến không quen nơi đây, hơn nữa cậu cũng không mang pháp khí gì đến, nên tạm thời chỉ có thể làm như vậy.

Dư Đồng gật đầu, sau đó mắt liền lộ vẻ sợ hãi thán phục, "Khó trách cậu đưa A Hoàng đến trường, nó không phải là miêu yêu trong truyền thuyết đấy chứ?".

Đông Sinh nghĩ đến thân hình mập ú không mất đi được của A Hoàng, khóe miệng lộ ra hai lê xoáy nho nhỏ, nghiêm túc dùng một câu mà A Hoàng hay lẩm bẩm trước đây, "Bạn nhỏ, bạn nghĩ nhiều quá rồi".

Bên ngoài cửa sổ nhà hàng, một siêu xe sản xuất số lượng hạn chế dừng cái két, lái xe người nước ngoài hung hãn nhô đầu ra từ cửa sổ, ấn còi inh ỏi, dùng tiếng trung lơ lớ hùng hùng hổ hổ nói: "Shit, muốn chết hay muốn lừa tiền? Đi đường không mang mắt theo à!".

* Canh chua thịt ba chỉ bò

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK