Thiên tài thường khó tránh khỏi có tính quái lạ, chỉ cần có bản lãnh thực sự, mọi người đều có thể bao dung hiểu cho.
Trong tập quân sự, chuyện Đông Sinh không am hiểu nhất là hát quân ca.
Bình thường lẫn trong đám người, mọi người đều gào khóc thảm thiết, Đông Sinh hát nhỏ đi, hoặc chỉ há mồm không ra tiếng, thì sẽ không bị lộ bản chất mù âm nhạc của cậu.
Nhưng chờ đến lúc tập quân sự được hơn nửa, những gì cần huấn luyện đã dạy gần đủ rồi, quan hệ giữa bạn học cũng dần hòa hợp hơn, sau một ngày huấn luyện, ăn xong cơm tối, thời tiết mát mẻ, huấn luyện viên Trương liền tập hợp mọi người đến hát quân ca, để gia tăng tính thú vị, ông chia quân ca làm mấy phần, mỗi người hát một đoạn.
Chờ đến phiên Đông Sinh, mọi người đều trợn tròn mắt ---
Nhịp đâu?! Nhịp đi đâu rồi?
Sau khi các bạn học cười vang xong, liền phát hiện mặt Đông Sinh vẫn không có cảm xúc gì như bình thường, lỗ tai lại hơi đỏ lên.
Thì ra đây mới là cách tiếp đất của bạn Đông Sinh, hơn nữa còn rất bình dân nữa.
Mọi người vốn đang ngoan ngoãn hát quân ca, nhưng sau chuyện của Đông Sinh liền bắt đầu có người ồn ào muốn chơi trò chơi, chơi thua phải biểu diễn tiết mục. Huấn luyện viên Trương rất nghiêm khắc khi huấn luyện, nhưng ra khỏi sân thì lại rất hiền hòa dễ nói chuyện, thấy mọi người đều hưng phấn bừng bừng, chẳng nói gì mà đồng ý luôn, ông còn để những bạn quen quy tắc trò chơi đến làm MC, mình thì vui vẻ gia nhập vào trong mọi người, tham gia trò chơi.
Đông Sinh rất bất hạnh, vòng đầu tiên đã thua trận.
Đề tài tiết mục không giới hạn, Đông Sinh nghĩ một chút, kể một chuyện cười cho mọi người: "Lúc trước có một tên béo, anh ta rớt từ trên lầu xuống, rồi..."
"Rồi biến thành tên béo chết, đổi đi đổi đi, bạn Lý Đông Sinh à chuyện cười này của cậu xưa rồi, chẳng buồn cười chút nào cả."
"Đổi đi!"
"Đổi đi!"
Đôi mắt to của Đông Sinh nhìn sinh hồn xa xăm, sinh hồn nở nụ cười thiếu đánh, vẻ mặt đắc ý.
Sao Đông Sinh lại đáng yêu dễ trêu vậy chứ? Trong lòng sinh hồn thoải mái vô cùng, độ cong trên khóe miệng càng lúc càng lớn, nụ cười trên mặt không kìm lại được, trên sân nhiều người như vậy, chỉ có cậu ta cười vui vẻ nhất.
Cũng khốn kiếp như A Hoàng vậy.
Đông Sinh nhếch miệng nghiêng đầu sang chỗ khác, trong tiếng ồn ào thúc giục của mọi người, Đông Sinh nhặt một nhánh cây biểu diễn một đoạn múa Thái Cực kiếm. Cậu biểu diễn quy củ máy móc, cuối cùng cũng qua được. Nhưng huấn luyện viên Trương lại lấy có gì là lạ, ông luôn thấy đoạn múa Thái Cực kiếm mà Đông Sinh biểu diễn không giống như những gì ông thấy trước đây.
Mọi người cứ chơi đùa đến lúc ký túc xá sắp tắt đèn mới tan, Đông Sinh sau đó đã nắm được quy tắc trò chơi nên không thua nữa, khiến không ít người muốn xem cậu biểu diễn thấy hơi chút thất vọng.
Sau khi tuyên bố giải tán, huấn luyện viên Trương gọi mình Đông Sinh ở lại hỏi: "Lúc nãy cậu biểu diễn múa Thái Cực kiếm, hình như không giống bình thường lắm?"
Đông Sinh nghiêm túc trịnh trọng nói cho qua chuyện: "Bởi vì ông nội em cho vào động tác múa quảng trường." Đông Sinh cũng không hoàn toàn nói linh tinh, mấy năm gần đây múa quảng trường đã oanh liệt chiếm đóng công viên quảng trường, các ông các bà lúc đầu đi theo Lý Cửu luyện quyền luyện kiếm đều chạy đến múa quảng trường, làm Lý Cửu tức vô cùng... Bản thân ông cũng chạy đến múa, nói đẹp là do thám quân địch, nhưng Đông Sinh cảm thấy ông nội đã nằm vùng thất bại, sau này thì có dấu hiệu bị tẩy não, chứng cứ chính là, trước đây ông nội không có việc gì thì hừ vài câu Dương gia tướng, sau lại chuyển sang hát Little Apple! Ông còn có ý định biến động tác Thái Cực thành múa quảng trường nữa.
Huấn luyện viên Trương:...
Xấu hổ im lặng hai giây, huấn luyện viên Trương phẩy tay, cho Đông Sinh đi.
Sau buổi tụ hội đêm nay, người chủ động đến tìm Đông Sinh nói chuyện càng nhiều hơn. Tuy Đông Sinh không thích nói chuyện, nhưng người khác nói với cậu, dù có vui lòng hay không, thì vì lễ phép cơ bản mà cậu sẽ đáp lời.
Rất nhanh, Đông Sinh không còn là người có quan hệ kém nhất trong phòng ngủ nữa.
Ngược lại vì trước đây Vương Xuyên có ý vô ý nói xấu Đông Sinh không ít lần, chờ đến lúc mọi người phát hiện Đông Sinh không phải là người như Vương Xuyên nói, thì Vương Xuyên liền thành người mà các bạn học ghét nhất.
Trái phải lẫn lộn, nói năng lung tung.
Hôm nay Vương Xuyên nói Lý Đông Sinh như vậy, không chừng ngày mai cậu ta sẽ nói mình như thế.
"Mối quan hệ" tốt đẹp mà Vương Xuyên vất vả dựng nên, còn chưa kịp ký kết liên minh chặt chẽ, đã bị Đông Sinh đánh về nguyên hình trong lúc vô tình, cậu ta thay thế Đông Sinh trở thành người bị người trong phòng ngủ thậm chí cả ngành ghét nhất.
"Đông tể, cậu nên đề phòng Vương Xuyên đi, tôi thấy thằng nhóc đó chắc chắn đang nghĩ mấy cái ý xấu xa nào đó!" Trong lúc vô tình sinh hồn thấy được ánh mắt oán hận của Vương Xuyên, còn có tia độc ác trong mắt kia, khiến sinh hồn thấy kinh hãi, không khỏi lo lắng cho Đông Sinh.
Đông Sinh mặt không đổi sắc nói: "Tôi biết, Vương Xuyên không phải là người tốt, trên tay cậu ta có dính máu tươi."
"Cái gì? Thế nghĩa là sao? Dính máu tươi? Ý cậu là cậu ta đã giết người?"
Mấy người khác đã vào phòng, Đông Sinh không trả lời câu hỏi của sinh hồn.
Thời gian tập quân sự là nửa tháng, mỗi ngày khi huấn luyện đều có cảm giác sống một ngày bằng một năm, chờ đến lúc quay đầu mới phát hiện thời gian lại ngắn như vậy. Sắp đến ngày chia tay, mấy cô gái đa cảm vây quanh huấn luyện viên khóc nức nở, đám con trai cũng đỏ hốc mắt. May mà hiện giờ cách liên lạc rất tiện, lại cùng một thành phố, các bạn học và huấn luyện viên đều trao đổi số điện thoại, sau này muốn liên hệ cũng rất dễ. Đông Sinh không có di động, liền để lại số điện thoại riêng phòng bọn họ cho huấn luyện viên Trương.
Huấn luyện viên Trương vẫn tà tâm không chết với Đông Sinh, rất muốn kéo cậu vào trong bộ đội, ông và Đông Sinh đã hẹn rồi, chờ đến kỳ nghỉ phép tiếp theo của ông, ông sẽ đến B đại tìm cậu.
Huấn luyện viên Trương đã lén dạy quân thể quyền bộ thứ hai, bộ thứ ba cho Đông Sinh, còn cho cậu một quyển "bí tịch" minh họa lưu hành nội bộ.
Tuy Đông Sinh không phải là người không biết cảm ơn, nhưng hiện giờ cậu rất túng quẫn, quà duy nhất có thể lấy ra được là lá trà tự tay cậu làm.
Trà cậu mang đến trường không nhiều lắm, vốn chỉ định cho mình uống không tặng người, nhưng đã đưa một ít cho Lương Kiện, Dư Đồng, số còn lại cậu bỏ vào hành lý mang đến bộ đội, trước khi đi đã chia một nửa cho huấn luyện viên Trương.
Về tình về lý, huấn luyện viên Trương không thể nhận quà học sinh tặng, nhưng một câu của Đông Sinh đã ngăn lại những lời ông muốn nói ở họng.
"Lá trà này là ông nội dạy em, em tự mình làm."
Nhìn đôi mắt không chút tạp chất của Đông Sinh, huấn luyện viên Trương chỉ có thể nhận hộp trà xấu xí này, "Vậy tôi nhận, nhưng chỉ lần này thôi đấy."
"Em cũng không có nhiều."
Huấn luyện viên Trương dở khóc dở cười nói: "Nhóc này nói thật luôn à. Không còn sớm nữa, mau về đi, hội diễn ngày mai đừng làm mất mặt tôi đấy, biết chưa?"
Đông Sinh nghiêm túc gật đầu, xoay người về phòng.
Hôm sau, tập quân sự đã đến giai đoạn cuối cùng – Hội diễn duyệt binh.
Đông Sinh và hơn mười người ưu tú trong toàn trường được chọn làm đại biểu quân đội, cùng biểu diễn quân thể quyền bộ thứ nhất.
Động tác đều tăm tắp, quyền pháp uy phong lẫm liệt, được quay lại đưa lên trang web trường.
Hơn mười ngày phơi nắng, rất nhiều sinh viên suýt nữa đổi một tầng da, chỉ có Đông Sinh không bị đen chút nào, cậu lại đứng đầu nữa, nên được chú ý rất nhiều.
"Đây không phải là chàng đẹp trai hoang dại trên diễn đàn kia sao? Thì ra là sinh viên mới!"
"Tui cảm thấy bảng hotboy trường ta phải thay đổi mới đúng!"
"Thay đổi +1."
"Thay đổi +2."
"Thay đổi +10086."
"Lầu trên xin giữ nguyên đội hình! Tui muốn đổi màn hình di động rồi nha, đừng hỏi vì sao."
"Cùng đổi."
...
Phía sau internet, người đàn ông cầm di động, ngón tay lướt nhẹ qua khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng của Đông Sinh, đầu ngón tay dừng trên cằm cậu, chậm rãi vuốt ve, khóe môi nở nụ cười không rõ ý.
"Trần Bằng, cậu đã nghĩ kỹ chưa, định đến trường chúng tôi dạy thật sao?"
"Đúng vậy chủ nhiệm Ngô, tôi học thành tài về nước không phải để báo đáp Tổ quốc sao?" Trần Bằng đẩy gọng kính trên mũi, cả người nhìn nhã nhặn lại không mất tao nhã.
Chủ nhiệm Ngô cười nói: "Khó được tấm lòng này của cậu. Nhưng tình hình trong nước cậu biết đấy, có vài thủ tục cần phải làm."
"Chuyện này không sao hết, tôi có thể phối hợp, yêu cầu duy nhất của tôi là muốn dạy sinh viên mới của ngành khảo cổ học."
Yêu cầu của Trần Bằng vừa hợp ý của chủ nhiệm Ngô, "Yêu cầu này có thể được, chương trình học cụ thể chúng ta sẽ bàn lại sau."
"Được!"
Đông Sinh vừa tập quân sự về, vừa mới bước xuống xe thì A Hoàng đã dính lên.
"Đông tể, Đông tể, cuối cùng cậu cũng về rồi, tập quân sự thế nào, có chơi vui không?" A Hoàng nhảy lên rương hành lý của Đông Sinh, không chút hình tượng dựa vào tay kéo nằm nghiêng, lộ ra cái bụng phì thịt tròn tròn.
"Chẳng có gì chơi cả." Đông Sinh cố ý dừng sau những người khác, nhỏ giọng hỏi, "Chuyện bảo cậu tra cậu tra được đến đâu rồi?"
Sinh hồn bên cạnh căng thẳng nhìn A Hoàng, trong lòng rất phức tạp, dường như có chút chờ mong, nhưng dường như cũng không chờ mong như vậy.
A Hoàng đếm vuốt nhún vai thở dài: "Nào dễ như vậy, thủ đô lớn hơn Đồng Thành nhiều, rất nhiều chỗ không vào được, dù sao đến tận bây giờ những chỗ tui đã tìm không có manh mối gì cả. Chân tui chạy đến nổi mụn nước rồi nè, nhìn đi, nhìn đi, Đông tể xem đi tui còn gầy đi nữa, sắp mệt chết miêu gia rồi, nè, cái gì kia, thù lao phải gấp đôi, nếu không bọn tui mặc kệ đấy! Bãi công!"
Nghe xong lời A Hoàng nói, sinh hồn nghĩ mình phải thấy thất vọng, nhưng sự thực là trong lòng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng không tệ.
Thật ra nếu vẫn luôn đi theo Đông tể, vẫn cứ vui vẻ như vậy, thì hình như không có gì là không tốt cả.
Suy nghĩ này chợt lóe lên rồi vụt tắt, cậu ta hừ một tiếng nói: "Cậu gầy chỗ nào chứ? Tôi thấy béo lên mới đúng! Đông tể xem cậu ta sắp béo thành quả bóng rồi, cậu nên để cậu ta giảm cân đi. Còn nữa, tên tôi không phải là "Nè"."
"Được thôi, vậy cậu nói xem tên cậu là gì? Cậu nói được thì nói đi!" A Hoàng trừng mắt bĩu môi thở phì phì nói.
"Tôi, tôi tên là..."
"Trịnh Quân Diệu, cậu tỉnh lại đi, mẹ nó cậu không thể chết được!"
"Trịnh Quân Diệu, cậu quên mối thù của cậu rồi sao?"
"Trịnh Quân Diệu, cậu quên vì sao mình về rồi à?"
"Trịnh Quân Diệu, nếu bây giờ cậu chết như vậy, cậu cam lòng sao? Cậu cam lòng sao?"
Vô số hình ảnh chạy ào ào trong đầu, như một con dao sắc đâm mạnh vào chỗ sâu trong đại não, sinh hồn bỗng ôm lấy đầu, đau đớn ngồi xổm xuống, thân ảnh nửa trong suốt dần biến mất: "Tôi tên là Trịnh..."
Nói chưa dứt lời, sinh hồn biến mất không còn tăm hơi.
A Hoàng tức giận lăn từ trên vali xuống, meo meo mắng: "Bà nội nó chứ, rắm cũng chưa thả đã chạy rồi! Hại ông đây bận lâu như vậy, nếu rơi vào tay ông, xem ông có làm cậu ta sống không bằng chết không!"
------------------
Vầng, tên anh công là Trịnh Quân Diệu ạ. Nếu nhớ không lầm thì phải sang phần sau ảnh mới xuất hiện lại >.<