Lúc nãy anh đang ăn xiên nướng với Đông Sinh mà, sao vừa mở mắt đã đổi sang chỗ khác rồi?
Quý Vũ mờ mịt nhìn bốn phía, đây không phải là sân trường B đại sao? Hình như không đúng lắm, anh nhớ là phía trước còn có mấy toà nhà nữa, kiến trúc xung quanh nhìn rất mới, đúng, là rất mới, rất mới. Quý Vũ còn chưa rõ là có chuyện gì thì một đám sinh viên khoác túi cầm sách cười nói đi qua trước mặt anh.
Những người này là lạ sao ấy, kiểu tóc quần áo không hợp với hiện giờ.
Quý Vũ cũng không quan tâm được nhiều như vậy, anh vội gọi lại những người đó: "Cậu đẹp trai, cậu đẹp trai, đây là B đại sao?"
Những người đó như là không thấy được anh, đi xuyên qua người anh.
Quý Vũ sợ đến ngây người, anh không thể tin nổi nhìn bàn tay mình, nó đang hơi trong suốt!!!
Chẳng lẽ anh vừa treo sao? Sao chẳng có cảm giác gì thế? Không đúng, sao anh lại chết được, anh còn chưa điều tra rõ chuyện của anh trai! Anh đã đồng ý với ba mẹ rồi, phải tìm được anh trai, sống phải gặp người chết phải thấy xác, dù thế nào cũng phải đưa anh ấy về nhà, không thể để anh ấy ở bên ngoài một mình được. Vất vả lắm anh mới tra ra được vài manh mối, vất vả lắm mới thuyết phục được đội trưởng điều tạm anh sang đội chống buôn lậu, cũng vất vả lắm mới thuyết phục được lãnh đạo cho phép anh trà trộn vào công ty Trần Bằng điều tra... Anh còn chưa kịp tìm thêm manh mối, sao lại chết rồi chứ?
"Sư huynh, cuối cùng cũng tìm được anh rồi, giáo sư Đỗ có chuyện tìm anh, bảo anh mau đến đấy."
"Cảm ơn cậu, tôi đi liền đây."
Bên tai vang lên giọng nam ôn hòa dịu dàng, Quý Vũ ngẩng phắt đầu lên.
"Anh? Anh! Anh ơi! Đúng là anh rồi!" Quý Vũ rất kích động, hơn mười năm qua, anh có rất nhiều chuyện nghẹn trong lòng muốn nói với Quý Hàm. Muốn hỏi anh ấy năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muốn hỏi anh ấy nhiều năm qua đã đi đâu, muốn hỏi anh ấy mấy năm trước ba mẹ đã qua đời anh có biết không, muốn hỏi anh ấy mấy năm qua sống có tốt không...
Trong lòng anh có nhiều câu hỏi lắm, nhưng không biết nên hỏi gì trước, chờ đến lúc anh hồi hồn, thì Quý Hàm đã bước đi xa.
Quý Vũ chạy chậm đuổi theo, anh cố gắng gào to với Quý Hàm, Quý Hàm không nghe được cũng không nhìn thấy. Anh đấm đá lên Quý Hàm, nhưng tay chân lại xuyên thẳng qua người Quý Hàm, cuối cùng anh mệt đến thở hồng hộc quỳ rạp trên đất, lý trí cũng dần quay lại.
Không đúng, tất cả đều không đúng.
Quý Vũ còn chưa kịp suy nghĩ thì đã bị một sức mạnh lôi kéo, lơ lửng trên không, cách sau Quý Hàm không xa.
Từ khi Quý Vũ có trí nhớ, thì anh trai anh luôn là người được mọi người khen ngợi, anh trai học ở trường đại học tốt nhất trong nước, hàng năm đều đạt được học bổng toàn phần, cũng không xin một đồng nào từ nhà, còn thường đi làm thêm kiếm tiền gửi về nhà nữa, từ sinh viên học lên nghiên cứu sinh rồi tiến sĩ, chưa từng khiến ba mẹ phải lo lắng lần nào.
Từ lúc còn bé Quý Vũ đã nghe ba mẹ họ hàng hàng xóm nói nhiều nhất chính là anh con thế nào, anh con thế kia... Chắc là do khi đó anh còn nhỏ, lại chưa đến tuổi phản nghịch, trong lòng anh thì anh trai anh chính là người giỏi nhất trên thế giới này. Mới vừa vào tiểu học, cô giáo hỏi ước mơ của các em là gì, anh nói ước mơ của mình là thi đậu B đại, học cùng trường với anh trai, trở thành người như anh trai. Cảm giác kiêu ngạo lại tự hào này, đến nay vẫn còn rất mới trong anh.
Lúc còn nhỏ, anh thích nhất là Tết. Bởi vì vào dịp Tết hàng năm anh trai sẽ về nhà, mang rất nhiều đồ ăn ngon, quần áo đẹp, đồ chơi hiếm lạ cho anh, còn cho anh tiền mừng tuổi nữa. Sau đó cả dịp Tết đó, anh sẽ giống như cái đuôi nhỏ dính bên cạnh anh trai.
Anh còn nhớ rõ năm đó, anh trai nói chờ đến lúc nghỉ hè, anh ấy sẽ học xong tiến sĩ công việc được ổn định, thì sẽ đón anh và ba mẹ đến thủ đô chơi, đi thăm cố cung, đi đến Trường Thành...
Anh cứ chờ cứ chờ cứ chờ, cuối cùng lại chờ được tin dữ động trời.
Quý Hàm trộm di sản văn hóa cấp một quốc gia, trốn ra nước ngoài, không biết tung tích.
Dù là ba mẹ hay là anh đều không tin, ba phối hợp với cảnh sát đi đến thủ đô, hơn một tháng mới trở về, nhìn ông như già đi mấy chục tuổi. Sau khi về nhà, ba lại nhiễm tật xấu say rượu, mỗi lần uống rượu ông lại ôm ảnh anh trai mà khóc, kéo tay anh nói, "Anh con không phải là người như vậy, anh con không phải là người như vậy, có người hại nó, có người hại nó..."
Trong kỳ phản nghịch, anh từng hận người anh trai đã phá hủy cuộc sống của gia đình họ, hận đến tận xương tủy, hận đến nỗi đốt hết tất cả đồ mà anh trai anh đã mua cho anh.
Nhưng không lâu sau, lúc anh chưa thành niên thì ba anh đã qua đời, ung thư gan. Người cha trước khi chết gầy chỉ còn lại mỗi xương kéo tay anh, bảo anh phải đi tìm anh trai, không thể sống không thấy người chết không thấy xác như vậy được, đến tận lúc chết, ông cũng không thể nhắm mắt được.
Trong chớp mắt đó, anh đã mất đi tư cách được tùy hứng, anh tự nói với mình, anh không thể trốn tránh được nữa.
Sau khi ba qua đời, anh cố gắng học, bù đắp lại quãng thời gian đã hoang phí trước đây, cuối cùng, anh đã thi được số điểm mà mọi người phải kinh ngạc. Nhưng anh buông ước mơ được học cùng trường với anh trai, không hề chùn bước chọn một trường cảnh sát.
Bởi vì "án tích" mà lúc trước anh trai để lại nên suýt chút nữa là anh không thể qua được thẩm tra chính trị của trường, may mà có giáo viên trong trường thấy thành tích của anh xuất sắc, hơn nữa cũng có thiên phú làm cảnh sát mới đặc cách cho anh trúng tuyển. Sau khi tốt nghiệp đại học, lấy thành tích của anh thì có thể học lên nghiên cứu sinh, thậm chí có cơ hội du học đào tạo chuyên sâu, nhưng anh bỏ qua hết, nhờ sự giúp đỡ của thầy, khó khăn ở lại thủ đô, sau đó từ một cảnh sát nhỏ trong đồn thành nòng cốt của đội hình sự.
Từ lúc tốt nghiệp đến giờ đã là năm năm rồi, anh đã nhờ rất nhiều đồng nghiệp cấp trên thầy giáo giúp đỡ, cuối cùng mới lấy được một phần hồ sơ vụ án năm đó của anh trai, lần theo chút dấu vết để lại, vẫn luôn điều tra cho đến nay.
Nhưng thời gian đã qua lâu rồi, hơn mười năm, thầy giáo hướng dẫn anh trai học tiến sĩ cũng đã qua đời, những bạn học năm đó của anh trai cũng đi đến chân trời góc biển, anh qua rất nhiều con đường, hao hết tâm lực, mới liên hệ được một vài người đồng ý giúp anh.
Từ lời của những người này, rốt cục Quý Vũ cũng tìm được chút dấu vết để lại.
Trần Bằng.
Lúc đó cũng là sinh viên ngành khảo cổ học, khi anh trai học lên tiến sĩ, Trần Bằng vừa mới học năm hai, quan hệ giữa hai người rất tốt, thường ra ngoài đi chơi.
Khi anh điều tra sâu hơn, từ miệng một người bạn của anh trai, anh nghe được một bí mật khó tin.
Hình như anh trai thích đàn ông, hơn nữa rất có thể có một người bạn trai bí mật. Người nọ cũng chỉ là phát hiện trong lúc vô tình, chuyện thế này ở Trung Quốc lúc đó có thể nói là kinh thế hãi tục, cho nên người nọ không tìm anh trai làm rõ, qua nhiều năm vẫn giữ kín bí mật này, nếu không phải vì bị chấp nhất của anh làm động lòng, thì người nọ sẽ không nói chuyện này ra.
Bí mật này, khiến Quý Vũ liên tưởng ngay đến Trần Bằng.
Nhưng các mối quan hệ của Trần Bằng rất sạch sẽ, lý lịch có thể nói là hoàn mỹ, hơn nữa lại ở nước ngoài, rất khó tra được chuyện của gã.
Rèn luyện nhiều năm như vậy, thứ Quý Vũ không thiếu chính là kiên nhẫn. Anh dùng tài nguyên có hạn, từng chút một thu thập tư liệu về Trần Bằng. Nhưng không thể tra ra được bất cứ chuyện gì liên quan đến anh trai, cho đến một ngày anh nhìn thấy luận văn tốt nghiệp tiến sĩ của Trần Bằng.
Trần Bằng có làm nó thật hay không anh không biết, nhưng anh nhớ rõ lúc còn nhỏ nghịch ngợm thích lục tung đồ của anh trai, anh mơ hồ nhớ được anh trai hình như cũng nghiên cứu cùng một đề tài như vậy, nội dung cụ thể thì anh không nhớ rõ.
"Em sắp tốt nghiệp rồi, muốn ở lại trường làm giảng viên cũng không dễ, chỉ có mình học vị tiến sĩ thôi thì chưa đủ đâu, em còn phải có bài luận văn nổi bật mới được."
"Sức khỏe thầy không tốt, thầy đừng lo chuyện của em nữa, em đã chuẩn bị xong rồi, chờ đến lúc em chỉnh sửa xong sẽ cho thầy một bất ngờ!" Lúc Quý Hàm cười rộ lên khiến người ta thấy sạch sẽ lại ấm áp.
"Được được được, thầy tin em." Giáo sư Đỗ hòa ái vỗ tay Quý Hàm, lại trò chuyện với Quý Hàm về công việc khảo cổ mà ông đang làm.
Lúc trước khi Quý Vũ đi tìm giáo sư Đỗ, thì ông đã qua đời vì bệnh khi anh trai mất tích chưa đến một năm. Bây giờ nhìn sắc mặt ông cũng không tốt lắm, nhưng một ông cụ như vậy lại vẫn luôn tin rằng Quý Hàm không trộm di sản văn hóa kia, thậm chí ông còn nhờ những mối quan hệ của mình để tìm kiếm Quý Hàm, tiếc là học trò mà ông kiêu ngạo nhất mất tích đã tạo thành đả kích rất lớn với ông, bệnh của giáo sư Đỗ nhanh chóng chuyển biến xấu, chưa được hai ba tháng đã gục ngã trên giường.
Người nhà ông không hận Quý Hàm đã là không tệ rồi, sao còn giúp tìm người nữa chứ.
Trong lòng Quý Vũ rất cảm kích vị giáo sư này, bỗng hình ảnh mờ dần, một lát sau, hình ảnh lại dần rõ ràng hơn.
Bên cạnh Quý Hàm có thêm một người đàn ông.
Trần Bằng mười sáu năm trước nhìn rất trẻ, trong vẻ anh tuấn mang theo chút ngây ngô của nam sinh, Trần Bằng năm đó mới chỉ hai mươi tuổi thua xa vẻ nhã nhặn nho nhã như bây giờ, trên mặt hiện rõ dã tâm.
Trong bóng đêm, bên hồ không có một ai, Trần Bằng chủ động nắm tay Quý Hàm, rồi vội vã hôn lên môi Quý Hàm rất nhanh.
Trong bụi cỏ bên cạnh bỗng vang lên tiếng thét kinh hãi, nhìn về phía giọng nói, Quý Vũ thấy được một khuôn mặt không quá xa lạ.
Tạ San San.
Tạ San San hai mươi tuổi, kiêu căng đanh đá, xông lên trước vừa mắng vừa đánh Quý Hàm, đủ mọi kiểu chửi bới ác độc, khiến Quý Vũ không nhịn được đi lên tát cô ta một cái.
Tiếc là anh chỉ đánh vào không khí.
Hình ảnh lại biến ảo lần thứ hai.
Chắc là cách đêm kia không lâu, Quý Hàm và Trần Bằng đã cãi nhau rất căng, trong lúc cãi vã, Trần Bằng lỡ tay làm vỡ một vật bằng sứ.
Quý Hàm và Trần Bằng nhìn mảnh nhỏ trên đất, máu trên mặt hai người đều mất hết.
Đồ sứ bị vỡ cũng không xa lạ với Quý Vũ, đó là một chiếc bát men xanh từ thời nhà Tống hoàn mỹ không khuyết điểm, trân phẩm hiếm thấy, hiện nay chỉ có hai cái, đây là cái thứ ba, là một Hoa kiều về nước trăm phương nghìn kế mới lấy được, đưa đến cho các giáo sư chuyên gia của B đại giám định. Trước khi đưa đến ông ta đã quyết định, nếu như là chính phẩm thì ông ta sẽ tặng lại cho quốc gia.
Kết quả giám định đã có rồi, là đồ thật. Hoa kiều nọ đã ký kết hiệp nghị quyên tặng với cơ quan liên quan, ông ta cũng là bạn thân thiết của giáo sư Đỗ, trước khi chuyển gia, ông ta đã đưa nó cho giáo sư Đỗ bảo quản nghiên cứu. Quý Hàm là học trò kiêu ngạo của giáo sư Đỗ, cũng được dính chút ánh sáng...
Di sản văn hóa cấp một quốc gia bị hư hại, dù cho Trần Bằng không cố ý, dù cho Trần Bằng tránh được việc đi tù, thì tương lai của gã cũng không còn nữa.
"Chết, chết rồi... Không, chắc là còn cách cứu vãn... Em đi tìm người tu sửa văn vật, nói không chừng sẽ gắn được nó... Anh đừng nói ra ngoài, khoan đừng nói ra ngoài, cho em chút thời gian được không? Cho em một cơ hội, cho em một cơ hội..."
Đối mặt với vẻ đau khổ cầu xin của người yêu, Quý Hàm im lặng một lúc lâu, mới gật đầu khó khăn.
Hình ảnh lại thay đổi, Quý Vũ vẫn đi theo bên cạnh Quý Hàm, Quý Hàm thường hay ngẩn người, còn lầm bầm lầu bầu, với đủ mọi hành động của anh, sao Quý Vũ không biết là anh trai định đi đến chỗ giáo sư Đỗ nói ra sự thật, một mình gánh vác chuyện này chứ.
Quý Hàm đi tìm Trần Bằng muốn lấy mảnh vỡ của bát về, Trần Bằng vẫn luôn kéo dài. Quý Vũ đã từng học tâm lý học phạm tội, hàng năm còn tiếp với phần tử phạm tội, Quý Hàm không phát hiện vẻ dị thường của Trần Bằng, nhưng Quý Vũ vừa liếc mắt là nhìn thấu vẻ điên cuồng giấu trong mắt Trần Bằng.
Hình ảnh lại thay đổi. Trần Bằng bỗng gọi Quý Hàm lại ở giữa đường, bảo gã đã tìm được người sửa lại chiếc bát men xanh kia, đồ đặt trong phòng, bảo Quý Hàm đi lấy với gã.
Mấy ngày này Quý Hàm luôn chịu đủ mọi dày vò, nhà anh không phải là nhà có tiền, cha mẹ đều là công nhân bình thường, em trai còn nhỏ là lúc tiêu tiền nhiều nhất, nếu anh phạm tội mất hết tương lai, nhà bọn họ sẽ ngập trong tai ương. Quý Hàm không phải là thánh nhân, trong lòng ôm chút may mắn, anh đi theo Quý Vũ đến phòng gã.
Lúc đó trường học đã nghỉ hè, các sinh viên hầu hết đã rời trường, trong trường học vắng tanh, ngay cả dì quản lý ký túc xá cũng không chú ý đến sinh viên ra vào ký túc xá.
"Sao chỗ em có nhiều xi măng và cát vậy?" Quý Hàm hỏi.
Trần Bằng quay tay khóa cửa lại, nói: "Tường phòng vệ sinh và phòng tắm bị hỏng, cũng không biết bị chuột đào động khi nào, em tìm dì quản lý, dì ấy nói tự em lấy xi măng cát đắp vào. Trong phòng lộn xộn quá, anh uống cốc nước trước đi, em đi lấy đồ."
Quý Hàm không hề đề phòng cầm cốc nước mà Trần Bằng đưa đến.
"Anh, đừng uống! Đừng uống! Đừng uống!"
Quý Vũ bật dậy từ trên ghế, đôi mắt đỏ bừng, tay hất bay cốc bia trong tay Đông Sinh, như điên cuồng gào thét, "Đừng uống, con mẹ nó em đã bảo anh đừng uống mà!"
"Choang..."
Tiếng cốc vỡ vụn chớp mắt đã cởi bỏ phép thuật thời gian, nắng nóng chưa tan cuồn cuộn xông đến, ánh đèn đường sáng trưng, đủ mọi âm thanh ồn ào tụ lại.
Thấy rõ người ngồi đối diện là Đông Sinh mặt không cảm xúc, rốt cuộc Quý Vũ không nhịn được nữa ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, gào khóc, khóc như là đứa bé không tìm được nhà.