Con mèo này Uông Chấn đã gặp trước đó, là mèo của Lý Đông Sinh, rất linh tính, nhưng con mèo này có thể bắt bọn buôn người được sao? Boss đưa cảnh khuyển đến còn đáng tin chút. Uông Chấn không hiểu, nhưng Trịnh Quân Diệu cứ dặn hắn mãi trong điện thoại, nói dù đi đâu cũng phải mang A Hoàng theo. Hết cách, Uông Chấn đành phải nghe theo.
Mang theo mèo béo, Uông Chấn mua một cái xe cũ, bỏ trên xe một vài đồ ăn vặt như đậu phộng các vị khác nhau, hạt dưa, đường vân vân, lắp thêm cái loa, ngụy trang thành người bán hàng rong ở nông thôn. Sau khi cải trang, nhìn hắn trẻ hơn trước nhiều, có vẻ láu cá mà người buôn bán thường có, khác hẳn với nông dân thành thật hàm hậu trên tàu, đừng nói xa xa nhìn vào, chỉ sợ Tôn Đào đến trước mặt Uông Chấn cũng không nhận ra hắn.
Xem hết quá trình cải trang của Uông Chấn, A Hoàng đi quanh Uông Chấn mấy vòng, Uông Chấn lại thấy được vẻ mặt "chậc chậc kỳ lạ" trên cái mặt béo núc đầy lông của nó.
Chắc chắn là ảo giác!
Dựa vào tuyến đường chỉ ra trên phần mềm, Uông Chấn đi đến một thôn nhỏ cách thị trấn không xa, hầu hết các thôn đều giống nhau, nhiều người trẻ đều đi làm thuê bên ngoài, trong thôn chủ yếu là người già và trẻ nhỏ. Trời lạnh không có việc gì làm, mọi người đều rúc trong nhà, thân thiết thì tụm năm tụm ba vừa đánh bài vừa tám chuyện.
Trong lúc này mọi người đều thích cắn hạt dưa ăn đậu phộng, sau khi Uông Chấn vào thôn, rất nhanh đã có người vẫy hắn lại mua đồ. Nhìn thì thấy đồ cũng phong phú, giá cả lại rẻ hơn mấy người bán hàng rong khác, rất nhanh, bên xe Uông Chấn đã có một vòng người vây xung quanh.
Nhà Uông Chấn vốn mở tiệm tạp hóa nhỏ ở thôn, việc buôn bán này từ nhỏ hắn đã quen rồi, hơn nữa hắn còn nói giọng địa phương, người trong thôn không ai nghi ngờ, có mấy thím như quen đã lâu còn đứng tám chuyện với Uông Chấn nữa.
A Hoàng lười biếng nằm trên ghế phụ, thổi thổi khí, nhanh nhẹn cắn hạt dưa, nghe Uông Chấn trò chuyện với người ta.
Hôm nay là ngày nắng khó có được, mặt trời chiếu xuống rất dễ chịu, mọi người ở nhà cả ngày cũng thấy khó chịu, đứng chơi bên ngoài còn có thể hít thở không khí.
Khác với bình thường trầm mặc ít lời, lúc này Uông Chấn diễn một người bán hàng rong biết ăn nói vô cùng thuần thục, nói mấy câu đã chọc mấy thím cười vui vẻ ra mặt, Uông Chấn còn tặng cho mấy thím một gói hạt dưa to, mọi người vừa cắn hạt dưa, vừa tám chuyện hăng say,
Cũng thân thân rồi, Uông Chấn mới giả vờ nói: "Thím à, bình thường con đều bán ở thôn Khổng gia, hôm nay là lần đầu đến thôn của thím, nhà đầu kia đẹp quá, con thấy chẳng khác nào biệt thự cả, nhà họ làm gì vậy? Sao không thấy bọn họ ra mua đồ?".
Một thím mặt vuông mày rậm xì một tiếng đầy khinh miệt, "Nhà đó làm thứ buôn bán đoạn tử tuyệt tôn, sớm muộn gì cũng chịu báo ứng".
"Xuân tử, bà bớt nói đi, đi thôi, đi thôi, về thôi nào. Nhóc, bọn thím không làm phiền việc buôn bán của con nữa, lần sau con đến đây mấy thím sẽ mua nhiều hơn, đỡ phải vào nội thành mua đồ".
"Được ạ, con sẽ tính rẻ rẻ cho mấy thím".
Vì không để người khác nghi ngờ, Uông Chấn tiếp tục lái xe đi về trước, dừng lại mấy thôn gần đó một lúc, đến chạng vạng mới quay về theo đường cũ.
Khi quay lại thôn này lần hai, xe của Uông Chấn "bỗng nhiên" tắt máy, làm thế nào cũng không đề lên được, thấy trời ngày càng tối, Uông Chấn đành phải gõ cửa một hộ ven đường.
Bên ngoài trời rất lạnh, Uông Chấn ôm mèo béo, giọng run run nói: "Thím, thím ơi, xe con hỏng dọc đường, vừa mới gọi người đến sửa, bên ngoài lạnh lắm, con có thể vào nhà thím ngồi một lát được không?". Nói xong, Uông Chấn liền đưa một túi to hạt dưa đậu phộng và đường.
Người mở cửa cho Uông Chấn chính là bà thím mặt vuông mày rậm kia, "Mau vào đi, mau vào đi, xem con lạnh đến thế rồi, ngồi bên này, con cất mấy thứ này đi, trời lạnh vậy, con lời được chút tiền cũng chẳng dễ gì".
"Tặng cho thím sao con lấy về được?".
Khuyên mãi, Uông Chấn mới thuyết phục được thím nhận đồ, dưới sự dẫn dắt của hắn, rất nhanh đã lại nói về hộ gia đình có căn nhà lầu đẹp đẽ trong thôn kia.
Từ chỗ thím Xuân, Uông Chấn biết được bà chủ gia đình kia tên là Ngũ Diễm Hồng, quê ở bên tỉnh Y, hai ba mươi năm trước, bị người ta bán cho Tôn lão nhị trong thôn làm vợ, vừa vào nhà họ Tôn chưa được bao lâu, Ngũ Diễm Hồng đã có bầu, năm thứ hai sinh một đứa con gái, chưa đầy tháng đã không thấy nữa. Tôn lão nhị nói với người ngoài là con gái chết non, nhưng thực ra là hai người đã bán đi.
Hai ba mươi năm trước, trong thôn nghèo hơn giờ nhiều lắm, Tôn lão nhị cầm tiền bán con xây một cái nhà mới. Nếm được ngon ngọt trong việc này, hai vợ chồng Ngũ Diễm Hồng liền thường xuyên qua lại giữa tỉnh Y và tỉnh H, nhà ai không có con hoặc chỉ sinh gái muốn trai, thì tìm bọn họ chuẩn không sai, thậm chí bọn họ còn "giới thiệu" cho mấy ông ế vợ những cô gái xinh đẹp ở nơi khác.
Dần dần, Tôn lão nhị liền thành kẻ có tiền trong thôn.
Cả thôn đều là cùng tông cùng họ, quanh co vòng vòng đều là thân thích. Tôn lão nhị có tiền cũng giúp đỡ người trong thôn, hơn nửa người thôn này đều chịu ơn của lão ta, trong thôn có mấy người cưới vợ đều là đồng hương của Ngũ Diễm Hồng, những người đàn bà đó rất ủng hộ Ngũ Diễm Hồng, hơn nữa anh trai của Tôn lão nhị lại là thôn trưởng, cũng có tiếng nói, mọi người đều không muốn đắc tội với họ, nên dù biết rõ họ đang làm gì, nhưng nhiều năm qua, mọi người cũng chỉ mở con mắt nhắm con mắt, xem như không biết.
Tất nhiên, trong thôn không phải nhà nào cũng nhìn vừa mắt nhà Tôn lão nhị.
Đỗ Đại Xuân rất ghét nhà Tôn lão nhị, bà chỉ sinh được một đứa con gái, lúc mẹ chồng còn sống cứ luôn muốn Ngũ Diễm Hồng giúp bà ta đưa một đứa cháu trai về, vì vậy, mẹ chồng nàng dâu không biết cãi nhau bao nhiêu lần. May mà chồng bà cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cũng nghe lời bà, nên mẹ chồng mới không làm gì được, nhưng đến tận lúc qua đời bà ta vẫn cứ nhắc đến chuyện này. Thế cho nên sau khi mẹ chồng qua đời, bà và chồng bà căng thẳng suốt một thời gian dài, sau đó vì con gái mới dần dần tốt đẹp lên.
Tuy đã là chuyện quá khứ, nhưng Đỗ Đại Xuân vẫn luôn thấy chắc chắn là Ngũ Diễm Hồng đã xúi giục mẹ chồng bà, nên bà rất ghét mụ ta.
"... Ngũ Diễm Hồng vì làm chuyện nhiều chuyện thất đức mà đoạn tử tuyệt tôn, con trai chồng mụ ta đều chết hết, đáng đời, thím thấy sớm muộn gì mụ ta cũng sẽ chịu báo ứng".
"Cả con và chồng đều chết, vậy mụ ta không định nhận nuôi một đứa con sao?". Uông Chấn ra vẻ tò mò.
"Sao không nuôi chứ? Trước đó mụ ta cũng nuôi một đứa bé đấy thôi? Đứa bé kia rất xinh xắn, thím đã thấy hai lần rồi, vừa ngoan vừa hiểu chuyện cũng khéo miệng nữa, không biết mụ ta tìm được ở đâu, nhưng đã có một thời gian dài thím không gặp đứa bé kia rồi, nói không chừng đã bị mụ ta bán đi, ai, nghiệp chướng a".
Uông Chấn trò chuyện với Đỗ Đại Xuân rất lâu, trời đã hoàn toàn tối đen, thợ sửa xe mà Uông Chấn gọi trước đó có gọi đến, nói tuyết quá lớn không đến được, mai mới có thể đi đến.
Đỗ Đại Xuân rất nhiệt tình nấu mì cho Uông Chấn, A Hoàng rất biết làm nũng bán manh, không chỉ lấy được mì từ chỗ Đỗ Đại Xuân, mà còn được thêm một quả trứng gà nữa. Đỗ Đại Xuân giữ bọn họ ở lại nhà, còn bảo chồng bà vừa đánh bài xong đi về dọn đồ trên xe Uông Chấn vào nhà giúp.
Ban đêm ở nông thôn rất yên tĩnh, ngủ đến nửa đêm, Uông Chấn mở mắt, nhìn mèo béo đang ngủ khò khò trên giường, hắn rón rén rời khỏi nhà Đỗ Đại Xuân, cẩn thận đến gần nhà Ngũ Diễm Hồng.
Nhà mụ ta vẫn sáng đèn, trước cửa đỗ một chiếc xe minibus cũ nát, trời vừa tối lại cách quá xa, Uông Chấn không thể thấy rõ biển số chiếc xe kia.
Hắn nhìn xung quanh, nhân lúc xung quanh không có ai, mau chóng đến bên cạnh chiếc xe, dán một thứ nhỏ lên gầm xe.
Trong nhà Ngũ Diễm Hồng, lão già gầy gò đang chọn hàng bỗng nhíu mày, "Lão tứ, đi ra xem".
"Dạ". Một gã đàn ông khôi ngô có vết sẹo trên mặt xoay người đi ra ngoài, đi cùng với gã còn có một... quái vật mà mắt thường không thấy được.
Hà Đằng Phi giải quyết hết việc lập tức chạy đến sân bay, lên máy bay về thủ đô, sau khi xuống máy bay vội về nhà thì đã sắp mười một giờ đêm.
Tuy rằng tinh thần Chu Tuyền có chút vấn đề, nhưng vẫn rất xót cho chồng mình, sau khi Hà Đằng Phi về đến nhà, cô không ầm ĩ muốn đến bệnh viện nữa, yên lặng ăn chút gì đó với Hà Đằng Phi, rồi chủ động nói: "Muộn quá rồi, mai hẵng đi đến đó".
"Được". Vì hạng mục mới của công ty con phải đích thân xử lý, nên trong thời gian này Hà Đằng Phi rất bận, tối qua bận đến nửa đêm, hôm nay chưa đến năm giờ đã dậy, từ lúc xuống máy bay điện thoại chưa từng ngừng reo, đến tận lúc này mới yên tĩnh lại.
"Để em dọn, anh xem mắt anh thâm hết rồi, mau đi tắm đi, hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt". Chu Tuyền đau lòng nói.
Hà Đằng Phi hôn nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của Chu Tuyền, cầm quần áo đi vào phòng tắm, đến khi anh tắm xong đi ra, thì Chu Tuyền đã nằm trên giường nhắm mắt lại, dường như đã ngủ.
Chỉ là dường như thôi, Hà Đằng Phi biết rõ Chu Tuyền đang giả vờ ngủ, đang trốn tránh, từ lúc anh về đến khi cơm nước xong, Chu Tuyền chưa từng nhắc đến chuyện cô mang thai.
Nói thật, Hà Đằng Phi rất muốn đứa con này, không phải anh không quan tâm đến Hoan Hoan, cũng không phải muốn bỏ việc tìm kiếm, mà là không muốn Chu Tuyền vì Hoan Hoan mà phá hủy bản thân mình. Sinh thêm một đứa con, có thể sẽ khiến tinh thần Chu Tuyền ngày càng xấu hơn, nhưng cũng có thể sinh mệnh mới xuất hiện sẽ giúp cô dần dần thoát khỏi bi thương và bóng ma, mà không phải như bây giờ, chìm sâu trong đau khổ, không thể kìm chế, đi từng bước đến hủy diệt.
Tinh thần và sức khỏe của Chu Tuyền không tốt, bây giờ lại mang thai thì càng không thể chịu kích thích.
Hà Đằng Phi yên lặng nhìn sườn mặt nghiêng đang giả vờ ngủ của Chu Tuyền, thở dài, tắt đèn trong phòng đi.
Nằm xuống được một lúc, Hà Đằng Phi dần ngủ say, mà Chu Tuyền thì chậm rãi mở mắt.
Từ khi Hoan Hoan mất tích, mất ngủ là chuyện như cơm bữa với Chu Tuyền, trước đây còn có thể nhờ thuốc mà đỡ hơn, nhưng gần đây, ngay cả thuốc cũng không giúp được cô.
Nhìn một vùng tối đen trước mặt, đầu óc Chu Tuyền như trống rỗng, lại như không ngừng xuất hiện quá khứ vui vẻ.
Trong lúc ngơ ngẩn, Chu Tuyền như nghe được tiếng trẻ con khóc, đi theo tiếng khóc đó, Chu Tuyền thấy được đứa con cô mong nhớ ngày đêm, "Hoan Hoan!".
Chu Tuyền nhào qua, lại không chạm đến được, đứa bé mập mạp đứng ở nơi cách cô xa hơn, ngọng nghịu thút thít nói, "Mẹ, hư, Hoan Hoan về rồi, sao mẹ không muốn Hoan Hoan? Mẹ không yêu Hoan Hoan sao?".
"Không, sao mẹ không cần Hoan Hoan chứ, mẹ luôn tìm con mà, mẹ yêu Hoan Hoan nhất. Hoan Hoan đến đây, để mẹ ôm con, có được không?". Chu Tuyền mơ hồ nhận ra đây chỉ là một giấc mơ, nhưng cô không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ này.
"Nhưng con đang ở trong bụng mẹ mà, mẹ nói không cần con, con cũng nghe được. Vất vả lắm con mới tìm được mẹ, sao mẹ lại không cần con?".
"Không, không, không phải mẹ không cần Hoan Hoan".
"Mẹ nói dối, con không thèm nhìn mẹ nữa!".
Hình ảnh lóe lên, giọng của đứa con lại biến mất trong hư không, Chu Tuyền lo lắng, lớn tiếng gọi tên con, không ngừng kiếm tìm.
"A Tuyền, tỉnh lại, tỉnh lại đi em".
Chu Tuyền mở to mắt, một lúc sau mới thấy rõ người trước mặt, "Đằng Phi, em mơ thấy Hoan Hoan, nó nói nó đang ở trong bụng em. Người kia nói, nếu có duyên, thì dù mất đi vẫn sẽ trở lại bên cạnh, có phải Hoan Hoan đã trở lại thật không?". Chu Tuyền dùng hai tay ôm lấy bụng hơi đau đớn, nước mắt rơi như mưa.
Chẳng lẽ Hoan Hoan đã chết thật sao?
Trong nhà Trịnh Quân Diệu, tiểu quỷ nằm trên đùi Đông Sinh khóc lớn, như muốn trút hết tủi thân và đau đớn trong lòng. Trong mắt Đông Sinh có chút xúc động, nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu quỷ, bỗng, tay cậu khựng giữa không trung, mày cau lại.