Đến thư viện thành phố mượn sách, định xem trước chương trình học của học kì sau, không ngờ lại gặp được Phương Linh Linh ở cửa thư viện, cô đang đi từ trong thư viện ra, tay cầm ba quyển sách, các cô gái đều thích đọc sách, những tác giả luôn dùng ngòi bút của mình để khiến người khác không kiềm nén được mà xúc động.
Biết được mối tình chớp nhoáng của họ từ miệng Nhậm Nguyên, bây giờ gặp nhau cũng có chút xấu hổ, nhưng mà, rõ ràng người kia khó chịu hơn cậu.
“A, Giản Ninh, cậu cũng tới thư viện sao?”
“Đúng vậy, cậu phải đi à?” Giản Ninh nhìn Phương Linh Linh, “À, cậu sắp về nhà sao?”
“Ừm, lần sau gặp, phải đi học rồi.” Phương Linh Linh trả lời, chiếc váy dài màu trắng nhẹ nhàng lay động theo gió, Giản Ninh thầm nghĩ, trong mắt mọi người, cô gái này thật sự rất đẹp.
Nhìn Phương Linh Linh đã đi, tâm tình Giản Ninh bỗng có chút rối loạn.
Đã qua một mùa hè nhưng vẫn chưa thể đối mặt với tình cảm của Nhậm Nguyên, đến giờ vẫn chưa suy nghĩ phải nên đối mặt như thế nào. Lấy một quyển sách trên giá sách rồi đi tới một bên ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên trở nên ngẩn ngơ.
Cậu với Nhậm Nguyên, rốt cuộc là có tình cảm gì.
Từ nhỏ đã biết nhau, luôn cùng nhau ra ra vào vào, hình như mỗi một lần bên nhau, Nhậm Nguyên đều rất nhường nhịn cậu.
“Chết tiệt, quẳng vấn đề lại cho mình, còn cậu lại chạy ra ngoài chơi!”
“Nói ai mà tức đến như vậy?”
Đột nhiên bên tai xuất hiện một giọng nói, Giản Ninh giật mình quay đầu lại nhìn người đứng trước mặt mình, gương mặt dần dần trắng bệch… sau đó, hét lên.
Nhậm Nguyên không ngờ mình xuất hiện sẽ khiến cho Giản Ninh có phản ứng lớn như vậy, thoáng cái đưa tay che miệng Giản Ninh, kéo tới một góc, ra hiệu bảo cậu nhỏ giọng, “Suỵt, nói nhỏ thôi, ở đây là thư viện, làm thế sẽ ảnh hưởng đến người khác!”
Giản Ninh bị bịt miệng trừng hai mắt nhìn Nhậm Nguyên, há miệng cắn tay Nhậm Nguyên giống như trút giận, “Chết tiệt, mình sắp bị cậu bịt đến chết rồi!”
“Xin lỗi, ai bảo khi nãy cậu lớn tiếng như vậy!”
“Sao cậu biết mình ở đây?” Giản Ninh kỳ quái nhìn Nhậm Nguyên, tựa lưng vào tường, không hề phát hiện động tác bây giờ của hai người không thích hợp với suy nghĩ của người thường, tư thế này không phải là một nam một nữ mới như bình thường sao?
Nhậm Nguyên đưa tay chống tường, “Ha, vừa mới về, sang nhà không thấy cậu đâu, mẹ cậu nói cậu đến thư viện, cho nên mình tới tìm cậu.”
“Phải vậy không?” Nghi ngờ nhìn Nhậm Nguyên, “Cậu… tìm mình làm gì?”
“Suy nghĩ kĩ chưa?” Ánh mắt Nhậm Nguyên đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Giản Ninh, ánh mắt Giản Ninh cũng chạm tới ánh mắt Nhậm Nguyên, thoáng chốc lại dời mắt đi, không trả lời.
Nhậm Nguyên xoay người tựa vào vách tường bên cạnh, “Giản Ninh, có đồng ý hay không cứ nói thẳng một câu, đồng ý, chúng ta bên nhau, chuyện từ nay về sau mình sẽ chịu trách nhiệm với cậu, nếu cha mẹ cậu phát hiện, mình sẽ nói là do mình gạt cậu, dù gì đó cũng là sự thật, xảy ra chuyện gì mình cũng chịu trách nhiệm, cậu còn sợ gì?”
“Cậu nghĩ mình là nữ sao? Cái gì mà chịu trách nhiệm với mình, loại chuyện này nếu có gánh vác thì cũng sẽ do hai người cùng nhau chịu trách nhiệm, cậu nghĩ cậu là Batman hay Superman hả? Có thể một mình đơn độc chống trời!”
“Vậy, lời này của cậu là đồng ý?” Nhậm Nguyên bắt được trọng điểm câu nói, nhìn Giản Ninh, ánh mắt sáng rực.
Giản Ninh xoay mặt qua, “Rõ ngớ ngẩn.”
Nghe thấy những lời này, Nhậm Nguyên bật cười, cũng hiểu rõ Giản Ninh không được tự nhiên, sau đó kéo tay Giản Ninh, nghiêm túc nói, “Giản Ninh, mình sống mười sáu năm cũng chưa từng nghiêm túc nói ra những lời như thế với một ai.”
“Mình cũng không ngờ mình sẽ quen một thằng con trai, vì thế nên…”
“Đợi đến khi chúng ta có thực lực rồi lại nói cho cha mẹ.”
“Ừm, thật ra mình có suy nghĩ một chút, có lẽ đến khi đó bọn họ sẽ hiểu?” Giản Ninh lạc quan nghĩ, nhưng lại không nghĩ tới cha mẹ mình là người của thời đại nào, trong lòng có chút cố chấp, còn có…
Có thành kiến và không thấu hiểu với loại quan hệ này.
Xác định quan hệ chưa đến mười phút, nhưng lại đủ để cho hai người suy ngẫm cả đời. Nhậm Nguyên và Giản Ninh đi ra khỏi góc tường, đến giá sách lấy một quyển sách, ngồi trên bàn đọc sách, cả hai đều nhìn nội dung trong sách nhưng ngay cả một chữ cũng không xem, trong đầu chỉ có người kia.
“À, cậu còn chơi bóng sao?”
“Ừm, vẫn còn, mình dành dụm một ít tiền, nghĩ nếu như bị đuổi ra ngoài thì cũng không đến mức cơm cũng ăn không nổi ~” Nhậm Nguyên thật sự có tiết kiệm tiền, mục đích là để sau này học đại học, hai người bọn họ có thể dọn ra ngoài ở riêng mà không cần chen chúc trong ký túc.
Chơi bóng kiếm được không nhiều tiền, nhưng tích tiểu thành đại, hơn nữa đến khi học đại học còn có thể đi làm thêm, hai người cùng nhau nỗ lực, có lẽ sẽ nhanh hơn, nhưng ——
Giản Ninh làm sao không biết được mục đích của Nhậm Nguyên, liếc mắt nhìn Nhậm Nguyên, “Này, cậu xem, cậu chơi bóng cũng chỉ một tuần một lần, mỗi lần được hơn hai mươi khối, đây còn chưa tính tới lúc thua, cậu nói đi, tiền tiêu vặt của mình nếu tiết kiệm thì cũng được không ít, một học kỳ hai chúng ta tính toán một lần, để xem đến tốt nghiệp được bao nhiêu.”
“Đương nhiên! Còn tiền lì xì học bổng các loại, đến lúc đó chúng ta lại ở trong trường!” Nhậm Nguyên và Giản Ninh cùng tính kế, nhìn nhau cười một tiếng, vậy quyết định cách kia!
Ra khỏi thư viện, tâm tình của Giản Ninh hoàn toàn khác với lúc trước, thoáng nhìn Nhậm Nguyên bên cạnh, thở dài nói: “Nhậm Nguyên, chúng ta bên nhau, cậu nói xem, rốt cuộc là vì sao?”
“Cậu thích mình mình thích cậu, nên bên nhau.”
“Phụt, lời này nói ra nghe thật kỳ quái!” Giản Ninh cười đùa, sau đó nhớ tới lần trước gặp Tần Quyên, “Lần trước mình có gặp Tần Quyên, còn gặp cả Đinh Lượng, sau đó theo họ vào quán bar, nhưng không ngờ Tần Quyên lại biết quan hệ giữa chúng ta.”
Vừa nhớ tới lần trước đến quan bar thấy hai người đàn ông có cử chỉ thân mật rồi hôn nhau, mặt Giản Ninh đột nhiên nóng lên, liếc mắt nhìn trộm Nhậm Nguyên, may mắn Nhậm Nguyên không phát hiện.
Chiếc nhẫn trên tay hai người đàn ông, vậy…
“Mắt minh tâm lượng, hơn nữa, không chừng Tần Quyên còn nhìn ra sớm hơn so với chúng ta, dù sao cũng không phải là kiểu nữ sinh như Phương Linh Linh, thế giới khác nhau, nhưng nói không chừng sau này chúng ta cũng có lúc cần nhờ đến hai người bọn họ?” Bọn họ này là chỉ Tần Quyên và Đinh Lượng.
Giản Ninh không khỏi mỉm cười, có một người bạn vừa thẳng thắn lại còn tôn trọng bọn họ, đó là may mắn của cậu và Nhậm Nguyên.
Ai bảo bọn họ là cùng một loại người, sau khi phát hiện ra quan hệ của bọn họ, người thường chắc sẽ dán lên đầu họ vài chữ —— ly kinh bạn đạo(1).
“Lần nay Văn Lý chia lớp, thứ hai cùng nhau đi xem.”
“Không thành vấn đề, nhưng mình ở lớp Văn, cậu ở tự nhiên.” Giản Ninh suy nghĩ một chút, môn Văn của cậu tương đối vượt trội hơn so với tự nhiên.
“Chỉ không chung lớp thôi, không phải lúc trước cũng vậy sao?”
“Vậy cũng được.”
Dưới trời chiều, hình bóng của hai người thiếu niên đang kề vai nhau đi tới.
__________________
CHÚ THÍCH:
(1) Ly kinh bạn đạo – 离经叛道 – ý chỉ làm trái tư tưởng Nho giáo, trái ngược đạo lý.