• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu trận đầu diễn ra rất suông sẻ, thực lực của hai bên tương đương nhau, chỉ có thực lực của át chủ bài chênh lệch hơn một chút, cho nên Nhậm Nguyên ở bên này tạm thời vẫn còn dẫn đầu. Giản Ninh quan sát Đan Thần bên kia, không thấy có gì mờ ám mới từ từ thả lòng tâm tình, không còn bất an nữa.

Con người một khi đã buông lỏng thì lực chú ý cũng phân tán đi một chút.

“Đinh Lượng, các cậu thi đấu như vậy trong trường có biết không? Nếu như biết, chắc chắn sẽ bị phạt.” Giản Ninh suy nghĩ một chút, tìm từ để nói, “Tụ tập cá cược.”

“Ha ha, nếu muốn bắt, vậy bạn đời của cậu cũng phải bị bắt, để tôi xem, cậu và việc tố cáo không có duyên rồi.” Đinh Lượng cãi lại một câu, Giản Ninh ngạc nhiên im lặng, nhất là khi nghe được câu ‘bạn đời của cậu’, sắc mặt thoáng cái đỏ lên như cà chua.

Cuộc cá cược cũng không nhỏ, người vào trận cũng ra sức đến khác thường, chỉ có một mình Nhậm Nguyên trông vẫn thờ ơ, gương mặt mang theo nụ cười nhạt nhẽo, nhìn Đan Thần, lần lượt chặn lại bóng của đối thủ rồi phá vỡ phòng tuyến tiến đến rổ.

Đến lúc này, các nữ sinh cũng có hiệu quả, đó chính lả góp phần cổ vũ, hoặc là… hét lên.

Mỗi bên đều đưa ra một người theo dõi bên kia, đề phòng gian lận. Giản Ninh quan sát trận đấu, nhìn Nhậm Nguyên, đứng lên vỗ vai Nhậm Nguyên, “May là thắng, bằng không toàn bộ tiền tiêu vặt của kỳ nghỉ hè đều bị quăng ra ngoài.”

“Cũng không coi là ai, đi thôi, về nhà.”

“Ờm.” Giản Ninh thấy Nhậm Nguyên lau mồ hôi uống nước, phất tay với Đinh Lượng bên cạnh, “Lần sau gặp, coi chừng bị phạt!”

Nhậm Nguyên nhìn bóng lưng Đinh Lượng đang bỏ đi, hỏi, “Ừm, từ khi nào mà hai người quen thân như vậy? Không ngờ Giản Ninh của mình rất có năng lực giao tiếp.”

“Đi chết đi!” Đánh khuỷu tay vào ngực Nhậm Nguyên, không thèm để ý người kia đang làm bộ kêu khóc thảm thiết, Giản Ninh đi ở phía trước, đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, quay đầu lại, phát hiện người kia là Đan Thần, bị cậu phát hiện cũng không trốn tránh, thật sự có chút thú vị.

“Nhìn gì đấy?”

“Không có gì, đi thôi, về nhà.”

“Ừ.”

Giản Ninh và Nhậm Nguyên trò chuyện với nhau, đã sớm quăng vấn đề về Đan Thần ra sau đầu, nhìn Nhậm Nguyên cất ba trăm khối vào trong túi, dáng vẻ cẩn thận đó khiến Giản Ninh cảm thấy buồn cười, trong lòng cũng có chút ấm áp.

Đều tốt khi ở bên cạnh Nhậm Nguyên chính là, người này luôn nghiêm túc chuẩn bị một số chuyện.

Khi về đến nhà đã qua thời gian ăn trưa. Cha mẹ Nhậm Nguyên vẫn còn đang làm ở nhà máy, cha Giản Ninh vẫn còn làm việc trong đơn vị, nên tự nhiên Nhậm Nguyên sẽ đến nhà Giản Ninh ăn cơm.

“Dì Trương, tay nghề của dì thật tốt, Giản Ninh thật có phúc!” Nhậm Nguyên cười híp mắt nói, thái độ chân thành, không hề có một ý định nịnh bợ.

“Chậc chậc, xem thằng nhóc Nhậm Nguyên này, thật biết nói chuyện! Giản Ninh nhà dì trước giờ còn không khen dì được một câu, uổng công dì làm nhiều món ngon, không hề biết tốt xấu chút gì cả!” mẹ Giản Ninh phàn nàn, liếc mắt trừng Giản Ninh. Giản Ninh lấy lòng nói một câu ăn rất ngon, sau đó chìa chân dưới bàn đạp Nhậm Nguyên.

Nhậm Nguyên bị đạp một cước, tay run run, suýt chút nữa không gắp được đồ ăn, nhưng bây giờ lại không thể tức giận, đành phải âm thầm cảnh cáo Giản Ninh chờ đó, lát nữa sẽ biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK