• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người bị thương về nhà thật sự không có quả ngon để ăn, hầu như là cùng lúc nghe thấy giọng của mẹ Nhậm Nguyên và mẹ Giản Ninh, đương nhiên có cả giọng Giản Ninh và Nhậm Nguyên, đại khái là trẻ con về nhà sau khi đánh nhau đều sẽ được đối xử như thế.

Giản Ninh bị mẹ mình nhéo tai, hiểu chuyện xin tha thứ,  “A a a, mẹ, mẹ nhẹ tay một chút! Đau đau, đau lắm! Lỗ tai sắp bị mẹ nhéo rớt rồi!”

“Mày còn biết đau à?! Lúc đánh nhau sao không biết đau! Nhìn mặt coi. Coi bộ phải bị vài vết trầy trên mặt thì mày mới chịu yên ổn có đúng hay không? Thằng nhóc mày không chịu học gì mà lại đi học đánh nhau!” Mẹ Giản Ninh nhéo tai Giản Ninh, chuẩn bị bắt đầu giáo dục lại Giản Ninh.

Giản Ninh nhìn sắc mặt mẹ mình, trong lòng thầm nghĩ không xong, lần này phải nghe niệm kinh rồi!

Với năng lực cằn nhằn của mẹ mình, Giản Ninh đã lĩnh giáo, hiện tại đang làm vẻ mặt đau khổ ngồi trên ghế salon, tâm tư hoàn toàn không ở nơi này mà chỉ suy nghĩ Nhậm Nguyên bên kia thế nào, tay cậu ấy vẫn còn băng bó, nếu như dì Chu nặng tay thì phải làm sao?

Giản Ninh bên này lo lắng cho Nhậm Nguyên, Nhậm Nguyên bên kia cũng nhớ Giản Ninh.

Hoàn cảnh của gia đình Nhậm Nguyên không giống với Giản Ninh, mẹ Nhậm Nguyên vừa thấy Nhậm Nguyên vốn có mắng mấy câu, rồi sau đó đến xem cánh tay bị băng bó của con trai mình, thằng con trai duy nhất mà vợ chồng bọn họ không thể tái sinh được, vẫn luôn cẩn thận chăm sóc, từ nhỏ đã không thể chịu được vết thương nghiêm trọng như thế!

Thấy mắt mẹ mình rưng rưng, trong lòng Nhậm Nguyên cũng không thoải mái, mở miệng nói, “Mẹ, không có gì đáng ngại cả, nhóm người kia chỉ là côn đồ muốn cướp tiền, mẹ coi, không phải con và Giản Ninh đã trở về thật tốt sao?”

“Thằng nhóc con! Lần sau bọn họ muốn tiền thì cứ cho tụi nó! Nhà chúng ta không thiếu chút tiền đó, cái gì cũng không quan trọng bằng an toàn của con!”

“Mẹ, con biết sai rồi, đã khiến cho cha mẹ lo lắng, nhưng nếu đưa tiền cho họ, không phải lần sau họ sẽ tìm đến nữa sao, lần này coi như là thất bại, sau này bọn họ sẽ không dám tìm đến nữa.” Nhậm Nguyên nói thì nói thế, nhưng ý trong lòng lại là không muốn làm nam sinh mà trốn tránh, như vậy rất mất mặt.

Sau mười mấy năm nghe thấy mỗi một lời dạy dỗ vang lên ở bên ngoài, Nhậm Nguyên có chút không hiểu. Cậu là nam, cũng là con một, cha mẹ lo lắng như vậy hoàn toàn không giống như cha mẹ của người khác.

Không phải Giản Ninh cũng là con một sao? Nhưng sao không thấy dì Trương và chú Giản lo lắng như vậy?

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, không có lần sau đâu.” Nhậm Nguyên an ủi mẹ mình, bị bà trừng mắt vỗ đầu một cái, không thể làm gì khác ngoài nở nụ cười.

Mẹ Nhậm Nguyên bị con mình chọc cho mỉm cười, đành phải nói, “thằng nhóc con, không bao giờ để cho cha mẹ hết lo! Để mẹ đi nấu cơm cho cha con con, con yên ổn một chút cho mẹ, cánh tay này của con còn phải nghỉ!”

“Dạ dạ dạ, mẹ hiểu con nhất! Con nhất định sẽ nghe lời mẹ!”

“Con nghe lời mẹ là tốt! Nếu vậy tay con sẽ không bị thương như thế này, cũng không cần phải băng bó.”

Vẻ mặt của hai mẹ con giống hệt nhau, cha Nhậm Nguyên đang bước vào cửa nhà vẫn tự hỏi hai người đang làm gì, trong lòng thầm nghĩ là đang vui đùa, nhưng vừa mới vào phòng khách đã thấy cánh tay Nhậm Nguyên treo trên cổ, đen mặt, đặt cái túi trong tay xuống, ngồi trước mặt Nhậm Nguyên.

Khí thế của cha căn bản không giống như mẹ, Nhậm Nguyên nhìn cha ngồi đối diện, nuốt nước bọt, cố gắng giả vờ tội nghiệp lôi kéo lại lý trí của cha mình để không phải bị mắng, tiếc là ——

“Nhậm Nguyên, lần này tại sao con lại đánh nhau? Lần trước chơi bóng bị trẹo chân, lần này thì sao? Chơi bóng bị trẹo tay?”

“Cha, có người đến cướp tiền, con không thể làm kẻ hèn nhát đúng không? Cha thấy con có anh dũng không, tuy bị thương, nhưng nhất định là một công dân đạt chuẩn, đúng không?” Nhậm Nguyên bắt đầu lôi ra lí do thoái thác, lập tức cảm thấy sắc mặt của cha mình khá hơn so với khi nãy.

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cố gắng nói, ngay lúc cha Nhậm Nguyên định mở miệng nói chuyện, mẹ Nhậm Nguyên đi tới, trừng mắt nhìn hai cha con ý bảo cha Nhậm Nguyên không cần giáo dục lại con trai, thằng nhóc này vẫn còn bị thương!

Nhậm Nguyên được giải cứu nhìn mẹ mình giống như nhìn đấng cứu thế, ánh mắt sáng rực.

Cuối cùng chuyện đánh nhau này cũng tạm cho qua, không bị hỏi tỉ mỉ kỹ càng, Nhậm Nguyên nhớ tới tiếng kêu của Giản Ninh truyền tới từ nhà sát vách khi nãy, trong lòng có chút lo lắng.

Bình thường hình như dì Trương rất nghiêm khắc với Giản Ninh, lại còn nhéo lỗ tai phạt quỳ bàn giặt(1), ngẫm lại cũng cảm thấy có hơi đau lòng.

“Mẹ, con sang nhà Giản Ninh xem thử, hôm nay Giản Ninh cũng có ở đó, không biết sao rồi.” Ăn cơm tối xong, Nhậm Nguyên bỏ chén xuống rồi chạy ra ngoài.

Mẹ Nhậm Nguyên kêu một tiếng, “Con đừng qua đó đổ dầu vào lửa! Nếu dì Trương ra tay đánh Ninh Ninh thì đến ngăn lại, nhớ coi chừng tay con!”

“Đã biết!”

Giản Ninh xoa xoa lỗ tai đang định ăn cơm, đôt nhiên nghe thấy giọng của Nhậm Nguyên, thò đầu ra, nhìn thấy thật sự là Nhậm Nguyên tới, lập tức chạy ra xem tay Nhậm Nguyên hỏi, “Này, cậu không sao chứ, dì với chú có mắng cậu không?”

“Không có, mẹ mình chỉ lo cho mình thôi, nhưng hồi nãy mình thấy hình như mẹ cậu rất nghiêm khắc, cậu ——“ Liếc mắt thấy lỗ tai đỏ đỏ của Giản Ninh, Nhậm Nguyên vươn cánh tay còn lại không bị gì ra, sờ sờ, “Đau không?”

“Không sao, mẹ mình rất thương mình, chỉ nổi giận chút thôi, hai chúng ta không sao là tốt rồi, mình phải ăn cơm, cậu muốn ăn chung không?”

“Không, mình ăn rồi.”

“Vậy được rồi, cậu về đi, sáng mai mình tới gọi cậu sớm một chút, hai chúng ta không còn xe đạp nữa nên phải ra ngoài sớm hơn so với bình thường.” Giản Ninh vỗ vỗ tay Nhậm Nguyên, ý bảo Nhậm Nguyên đừng lộ liễu như vậy, tuy bình thường họ cũng có không ít hành động thân thiết, nhưng mà…

Kể từ sau khi xác định bên nhau, làm những động tác này với tâm tình không giống lúc trước sẽ dẽ dàng lộ ra sơ hở, bị người lớn phát hiện sẽ không xong.

Nhậm Nguyên chọn mi, bĩu môi, “Biết rồi, mình về trước, ngày mai nhớ sang gọi mình.”

“Ừm!”

Tối, trước khi ngủ, Nhậm Nguyên vẫn luôn suy nghĩ đến mấy người chặn đường cướp tiền của họ rốt cuộc là người đã thấy bọn họ thắng tiền, hay là người do Đan Thần kia kêu tới.

Nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ta không giống như người để ý đến chút tiền đó! Tất cả đồ dùng trên người cộng lại cũng không phải chỉ có bấy nhiêu đó tiền, vậy còn quan tâm làm gì? Nhậm Nguyên dù không phải là con nhà có tiền, nhưng nhìn ra được đồng hồ trên tay Đan Thần rất đắt.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc có phải do Đan Thần tìm đến hai người hay không, nếu là Đan Thần thì thật sự phiền toái, tên Đan Thần này không hiền lành, tám phần mười sẽ còn tìm đến hai người bọn họ, lần sau còn có thể dễ dàng qua được hay không?

Rõ là, chỉ đánh một trận thôi, đúng là không chịu thua.

Sáng ngày hôm sau, Giản Ninh dậy sớm hơn hai mươi phút so với ngày thường sang gọi Nhậm Nguyên, cả hai người cùng nhau giải quyết bữa sáng trên đường, cừa đi vừa cắn bánh quẩy vừa trò chuyện.

Dọc theo đường đi vẫn là các chú các thím hỏi thăm bọn họ, lúc đi ngang ngõ hẻm xảy ra chuyện vào ngày hôm qua cũng không sao, tảng đá treo trong lòng Nhậm Nguyên rơi xuống, nhưng vẫn để ý chung quanh, dù sao hai người họ đều không muốn đánh thêm một trận nữa.

Trận đánh hôm qua ngay cả xe đạp cũng mất, đánh thêm trận nữa, có trời mới biết sẽ mất thêm cái gì.

“Cậu nhìn gì dọc theo đường đi đấy?”

“Không có, nhìn xem đám người ngày hôm qua có xuất hiện nữa không, mình không muốn hai chúng ta không biết gì mà đánh thêm một trận trong ngõ, không đáng!”

Giản Ninh vỗ vỗ Nhậm Nguyên, đưa cho Nhậm Nguyên một tờ khăn giấy lau miệng, sau đó đưa cặp cho Nhậm Nguyên, “Đừng nghi ngờ nữa, có lẽ xui xẻo ngày hôm qua sẽ không theo chúng ta đâu, nhưng mà, gần đây phải cẩn thận, coi chừng bọn họ trả thù! Được rồi, cậu đeo cặp đi, tự mình về phòng học không sao chứ?”

“Đương nhiên không sao, cậu nghĩ mình là người tán phế à?” Nhậm Nguyên cười nói, đeo cặp tới phòng học nhìn Giản Ninh đang định lên lầu nói, “Này, Giản Ninh, chiều nay sẽ cho cậu xem thứ này, nhất định cậu sẽ thích.”

“Được, nếu không thích thì biết tay mình.”

Nói xong, hai người đều mỉm cười về lớp.

_____________

CHÚ THÍCH:

(1) Bàn giặt:



.Hết chương 24.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK