Vào mùa Đông, Nhậm Nguyên và Giản Ninh không ở trong phòng Nhậm Nguyên xem manga thì cũng sẽ sang nhà Giản Ninh đọc sách, lúc nào cũng thế, rất ít khi đi ra ngoài. Ở trong nhà ấm áp, ra khỏi cửa cần phải khăn choàng, khẩu trang lẫn áo khoác đủ thứ trên người, bằng không nhất định sẽ bị đông lạnh.
Cha mẹ của hai nhà nhìn con mình ngoan ngoãn ở nhà, trong lòng cảm thấy rất yên tâm, đây mới là trẻ con nghe lời, làm gì có chuyện con nít suốt ngày không có trong nhà.
Trong lúc cha mẹ Giản Ninh dọn cơm tối, cả hai ngồi trong phòng Giản Ninh, mỗi người chiếm một nơi cầm sách đọc.
Chẳng biết Nhậm Nguyên đã khoá cửa từ khi nào, im lặng không một tiếng động đi đến bên cạnh Giản Ninh đang say sưa đọc sách, giật cuốn sách trong tay cậu, nhìn Giản Ninh tức giận trừng mình, mỉm cười, ném sách sang một bên.
“Cậu làm gì đấy?!”
“Làm gì? Cậu nói xem mình làm gì? Cậu nói xem…” Từ từ đến gần Giản Ninh, bắt lấy tay Giản Ninh, đè Giản Ninh xuống, khẽ nói, “Chúng ta quen nhau một học kỳ rồi.”
“Nói cái đó làm gì?” Giản Ninh trừng mắt nhìn Nhậm Nguyên, biết rõ lời kế tiếp chắc chắn không có gì tốt!
Nhậm Nguyên không nói gì, mà dùng một nụ hôn thay thế cho câu trả lời, hôn lên khoé miệng Giản Ninh, ánh mắt Nhậm Nguyên nghiêm túc, nhìn Giản Ninh đỏ mặt nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, thừa nhận ôm hông Nhậm Nguyên, cách đáp lại có hơi trúc trắc.
Không biết ai là người kéo vạt áo len của người kia ra trước, ngón tay Nhậm Nguyên theo eo bụng luồn thẳng lên. Lúc tay Nhậm Nguyên đến ngực Giản Ninh, cảm xúc ấm áp khiến cho Nhậm Nguyên không thể dừng lại khao khát của mình, ngón tay thăm dò xoa bóp, bắt đầu thưởng thức vật trong tay.
“Đừng! Nhậm Nguyên, không nên ở đây!” Giản Ninh vẫn chưa quên ở đây là nhà mình chứ không phải bên ngoài, cha mẹ cậu có thể vào bất cứ lúc nào!
Ngẩng đầu lên khỏi môi Giản Ninh, trong mắt mang theo ham muốn, Nhậm Nguyên thấp giọng nói, “Không sao, mình đóng cửa rồi.” Nói xong, cúi người tiếp tục gặm cắn môi Giản Ninh, nhưng dùng lực không lớn, bởi vì lát nữa còn phải ra ngoài, không thể để người lớn sinh nghi.
Giản Ninh khó chịu phát ra tiếng, bản thân cũng sinh ra phản ứng, ngón tay không tự chủ vuốt ve lưng Nhậm Nguyên, hơi thở càng ngày càng nặng.
Nhậm Nguyên dời tay khỏi ngực, chuyển sang bụng Giản Ninh, ngón tay vuốt dọc theo mép quần rồi luồn vào, có thể cảm giác được bây giờ Giản Ninh đang kích động. Không chút ngần ngại làm một vài động tác khiến Giản Ninh thoải mái hơn, đầu lưỡi cũng theo vạt áo len bị đẩy ra đi thẳng xuống phía dưới, để lại một chuỗi dấu vết.
“Giản Ninh, Nhậm Nguyên, hai đứa ra ăn cơm—— ủa, hai đứa khoá cửa làm gì?” Đột nhiên cha Giản Ninh gõ cửa, Giản Ninh đang phóng thích chợt mở mắt ra nhìn Nhậm Nguyên, Nhậm Nguyên vỗ về hôn cậu.
Giản Ninh chịu đựng cắn bả vai Nhậm Nguyên, nhắm mắt lại đợi việc này trôi qua.
“Ha!”
“Cắn mạnh thật.” Nhìn Giản Ninh mệt mỏi nằm đó, Nhậm Nguyên oán trách một câu nhưng gương mặt đầy vui vẻ trêu chọc Giản Ninh.
Giản Ninh tức giận liếc mắt trừng Nhậm Nguyên, Nhậm Nguyên cũng đỏ mặt, hơn nữa còn là dáng vẻ đang chịu đựng, có hơi áy náy, đầu tiên nhìn ra cửa kêu một câu, “Cha, tụi con ra ngay, khoá cửa không phải vì sợ hai người làm phiền con đọc sách sao?”
Cha Giản Ninh bên ngoài cửa không nghi ngờ cậu, tiếng bước chân xa dần, Giản Ninh thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đẩy Nhậm Nguyên, “Mình giúp cậu.”
“Này, cậu đang trù ẻo mình sao? Nhanh như vậy?!”
“Hừ! Tám phần mười là cậu đã sớm lên rồi, còn nói nhanh!” Giản Ninh không phải đầu gỗ, một người nằm trên người mình lâu như vậy, lại còn dính chặt với nhau, nếu không cảm nhận được tình hình chỗ đó của Nhậm Nguyên, vậy cậu đúng là tên ngu ngốc.
Nhậm Nguyên không nói gì, mặc cho Giản Ninh làm việc, mãi cho đến khi ra ngoài, kéo Giản Ninh lại, hôn cậu.
“Đừng quậy nữa, cha mẹ mình còn ở bên ngoài!” Giản Ninh đứng dậy khỏi người Nhậm Nguyên, đến gương soi lại, sau đó cầm giấy giải quyết vấn đề, thay quần áo, mở cửa sổ ra, thấy Nhậm Nguyên thu dọn xong mới mở cửa phòng.
Hai người cùng đi ra ngoài, hiếm khi không cãi nhau giống bình thường, im lặng cơm nước xong, Nhậm Nguyên nói chuyện với cha mẹ Giản Ninh một hồi rồi mới về nhà.
Nhậm Nguyên về đến nhà, nhanh chóng chui vào phòng tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cũng tìm được một quyển sách, để lên bàn xem. Ừm, thì ra là như vậy, thế thì… Cậu còn phải chuẩn bị trước một chút, đảm bảo người bên dưới sẽ không quá đau.
Ngày hôm sau, hai người quyết định không ở nhà nữa mà đến thư viện đọc sách. Nhậm Nguyên và Giản Ninh chọn một góc yên tĩnh, vả lại vì tới cuối năm nên trong thư viện cũng không nhiều người. Còn chưa đến nửa tháng nữa, người trong thư viện sẽ phải về nhà ăn Tết, đóng cửa một tuần mới mở lại.
“Nhậm Nguyên, mùng ba nhà mình phải về nhà ông ngoại, còn nhà cậu thì sao? Có về không?” Giản Ninh chợt nhớ tới tối hôm qua sau khi Nhậm Nguyên về, cha mẹ mình có bàn bạc chuyện về quê.
Nhậm Nguyên ngẩng đầu nhìn Giản Ninh, “Ừm, cũng mùng ba đi, mùng mười về.” Nói xong, lại nhớ đến chuyện khác, “Lên lớp mười hai, trường có sắp xếp cho học sinh học nội trú, cậu muốn học nội trú không? Mình muốn thế vì học đêm rất trễ, còn học ngày rất sớm, nên chúng ta chọn nội trú nhé?”
Liếc Nhậm Nguyên, Giản Ninh bĩu môi, “Cậu thật sự nghĩ như vậy? Mình thấy cậu có mưu đồ khác thì đúng hơn!” Tức giận nói, nếu cậu không biết được tâm địa xấu xa của tên Nhậm Nguyên này, thì thật uống phí nhiều năm làm anh em, ừm, cộng thêm người yêu nữa.
Bị vạch trần kế hoạch, Nhậm Nguyên không hề tức giận, ngược lại chỉ cười đùa nói với Giản Ninh, “Cậu nói xem, sau này học nội trú không phải chúng ta sẽ có được nhiều tự do hơn sao? Vả lại cũng có nhiều thời gian bên nhau hơn.”
“Ngớ ngẩn, cậu bị ngốc sao? Hai chúng ta không học cùng lớp!” Khác lớp thì làm sao được xếp cùng phòng ký túc! Hơn nữa còn nhiều người chung một phòng, không biết Nhậm Nguyên vui vẻ cái gì! Trọ ở trường còn không bằng ở nhà!
Ở nhà tốt xấu gì sau khi tan học hai người cũng có thể vào phòng sống trong thế giới của riêng hai người, còn ở trường, bất kể lúc nào cũng có một đám bạn học bên cạnh, ý tưởng lần này của Nhậm Nguyên quá tệ! Nghĩ tới đây, Giản Ninh lại không nhịn mà liếc Nhậm Nguyên.
Nhậm Nguyên ở đối diện đương nhiên hiểu cậu đang nghĩ cái gì, mỉm cười, “Này, học sinh của hai lớp chúng ta ở chung với nhau, cậu quên rồi sao, trường mình sắp xếp sáu người một phòng, không phải như vậy rất tốt à? Mỗi cuối tuần chúng ta không về nhà, không phải thoải mái hơn sao?”
“Tên chết tiệt, suốt ngày cậu nghĩ gì trong đầu vậy?!” Giản Ninh buồn bực, nhưng lại không thể lớn tiếng quát cái người đang đắc ý đầy mặt.
Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh đang nổi cáu, tâm trạng vô cùng tốt.
Thật ra Nhậm Nguyên nói không sai, nhà trường cho phép học sinh lớp mười hai trọ ở trường, hơn nữa cuối tuần còn có thể không về nhà, như thế đã cung cấp đầy đủ điều kiện cho hai người bên nhau. Chuyện đó, lần trước hai người không đến bước cuối cùng, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, trong đầu nam sinh dù sao cũng cảm thấy tò mò.
Nắm quyển sách trong tay, Giản Ninh nói, “Sau khi về nhà mình sẽ nói cho cha mẹ biết, nếu bên nhà cậu không đồng ý, mình sẽ lột da cậu!”
“Biết rồi!”
Hai người ngồi trong thư viện thích thú đọc sách, mãi đến chiều mới về tới nhà.
Từng ngày từng ngày trôi qua, tuyết vẫn che lấp mọi thứ như trước, hương vị ngày Tết trong thành phố ngày càng rõ rệt, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ thẫm và cặp liễn, còn dán cả chữ ‘phúc’ trên cửa, ngụ ý sang năm may mắn đến!
Hai nhà Nhậm Nguyên và Giản Ninh là hàng xóm lâu năm, hơn nữa còn hẹn nhau cùng ăn cơm tất niên, vả lại ông ngoại Giản Ninh còn sống, coi như là ba thế hệ tụ họp đầy đủ, hai đứa nhỏ là Nhậm Nguyên và Giản Ninh suốt ngày ở trong sân giúp đỡ người lớn làm chân sai vặt, một hồi lại vào bếp rửa rau.
Sáng ngày giao thừa, Giản Ninh và Nhậm Nguyên dậy thật sớm, nhìn những người lớn đã bắt đầu bận rộn ở phòng bếp, vui vẻ nói chúc tết xong mới gặp nhau, lúc nhìn người kia, nhất thời không biết nên nói gì.
“Đồ ngốc, tên ngớ ngẩn, năm mới vui vẻ.” Giản Ninh nói xong quay mặt sang một bên.
Nhậm Nguyên đảo mắt quan sát xung quanh, thấy người lớn không chú ý bọn họ, lập tức tiến tới, kề tai Giản Ninh nói nhỏ, “Ninh Ninh, năm mới vui vẻ!”
Bị Nhậm Nguyên kêu một câu như thế, Giản Ninh không nhịn được bật cười, bắt đầu bận rộn trong sân nhà Giản Ninh. Những người lớn cũng không phải đèn cạn dầu, chốc lát thì bên này kêu ‘Nhậm Nguyên, về nhà mình bưng hũ dưa chua sang đây, xem có ớt không’, một hồi thì bên kia gọi ‘Giản Ninh xem có phải đường đỏ nằm trong cái giỏ ở phòng khách không’.
Hai người đàn ông còn lại giết gà, làm thịt vịt, rửa cá, chặt xương sườn, sau đó vào trong xem tivi nói chuyện với ông cụ.
Trong tivi cũng là một bầu không khí vui vẻ, trong nhà lẫn ngoài ngõ cũng là không khí hân hoan đón năm mới. Bọn nhóc gần đó còn lấy pháo mua ở tiệm tạp hoá ra chơi, chôn vào trong tuyết rồi cho nổ làm tuyết văng lên đầy người.
Sau khi được ra lệnh, hai người đến tiệm tạp hoá mua pháo và một ít đồ vật rồi cầm trong tay, định đến tối sẽ chơi.
“Anh Nhậm Nguyên!”
Con trai của thím Trương thấy Giản Ninh và Nhậm Nguyên, lập tức kêu Nhậm Nguyên trước một tiếng, Giản Ninh cau mày, thằng nhóc này, rõ ràng bình thường cậu mới là người cho nó ăn kẹo, sao mà bây giờ lại không gọi tên mình.
Đứa trẻ nhìn Giản Ninh, lập tức cong cong mắt, “Anh Giản Ninh! Em cho các anh kẹo này, sáng nay mẹ mới cho em, hì hì, ăn ngon lắm, kẹo dẻo đấy.”
Kẹo dẻo? Mắt Giản Ninh lập tức sáng rực. Cậu rất thích ăn kẹo dẻo, nhưng lần nào cũng bị Nhậm Nguyên trêu chọc nói đó là thứ chỉ có con nít và con gái mới thích ăn.
“Cảm ơn Nhạc Nhạc, em mau về đi, đến đây, anh cho em cái này, cẩn thận nhé.” Giản Ninh đưa cái hộp mình đang cầm trong tay cho thằng bé, vỗ vỗ đầu nó. Thứ đồ chơi này tổn thương không nhỏ, nhưng nếu không ma sát, chắc là sẽ không nổ.
“Lần sau mình cũng sẽ giả bộ đến dụ dỗ cậu.”
“Đi chết đi!”
Cười nói về đến nhà, ngửi mùi thơm từ phòng bếp, thời gian trôi qua từng giây từng phút, bốn giờ chiều, ăn cơm thôi!
Bảy người vây quanh cái bàn tròn, một bàn đồ ăn thịnh soạn, gà vịt cá đều không thiếu, hành lá trộn đậu hũ có ý nghĩa rõ rệt, cá đại biểu cho mỗi năm đều dư dả. Ly thuỷ tinh chứa đồ uống, ông ngoại Giản Ninh, cha Giản Ninh và cha Nhậm Nguyên uống rượu đế, cùng nâng lên cụng ly.
“Năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ!”
_______
Setoh: Nhậm Nguyên thật nguy hiểm…đọc cả sách “nghiên cứu”…