Tiễn người bạn cùng phòng cuối cùng đi, Giản Ninh khinh thường nhìn người ngồi trên xe lửa, “Cút mau cút mau, thật là, nhớ mang đồ ăn về cho tôi.”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, cảm ơn cậu đã chuyển đồ giúp, cực khổ rồi!” Chàng trai trên xe nói không hề khách sáo, kéo cửa xe, xe bắt đầu chuyển bánh. Giản Ninh đứng ở ven đường, vẻ mặt bất đắc dĩ, đúng là một thằng nhóc đáng ghét, một chút tình cảm bạn học cũng không có.
Giản Ninh về tới trường, suy nghĩ một chút rồi quyết định không về phòng mà đến ký túc của Nhậm Nguyên, mới vừa đi tới còn chưa gõ cửa đã thấy Nhậm Nguyên và một người khác đi ra.
Nhìn thấy Giản Ninh, Nhậm Nguyên có hơi ngạc nhiên, “Sao cậu cũng tới rồi, còn định sang tìm cậu.”
“Mới tiễn bọn họ đi cho nên tới thẳng đây luôn.” Giản Ninh nhìn hai người, “Các cậu định ra ngoài sao? Đi ăn cơm?”
“Ừm, cùng nhau đi, vốn định gọi cậu.” Nhậm Nguyên đi lên trước, mặt không biến sắc khẽ nhéo tay Giản Ninh, “Vương Khả, bạn ở giường đối diện của mình, bây giờ đi ăn với mình một bữa, lát nữa sẽ đi chơi với bạn gái, tối chỉ còn hai chúng ta với nhau.”
“Ha, cậu nói gì cậy, điều kiện của cậu mà còn sợ không tìm được? Rõ ràng nhìn ai cũng thấy người ta xấu, không đồng ý, tự tìm phiền phức.”
Đề tài giữa các nam sinh đơn giản chỉ có thế, dọc đường cứ cười cười nói nói với nhau cho đến khi tới quán ăn nhỏ ở cổng sau trường, gọi vài món, một chai rượu, hưởng thụ cuộc sống ở trường.
Năm giờ hơn, Vương Khả ra ngoài với bạn gái, đi hẹn hò, chắc đến tối cũng không về. Nhậm Nguyên và Giản Ninh chui vào trong phòng ký túc của Nhậm Nguyên chơi game, đói bụng thì xuống căn tin giải quyết, xong rồi lại về phòng chơi tiếp.
Giản Ninh ngừng động tác trên tay lại, dụi dụi mắt, ngồi một bên nhìn Nhậm Nguyên, Nhậm Nguyên đã dừng chơi được nửa giờ, ngồi bên cạnh đọc sách. Nói thật, Nhậm Nguyên nghiêm túc như vậy càng nhìn càng thấy đẹp trai, dáng vẻ hơi cúi đầu, tập trung xem quyển sách giáo khoa thật dày, thỉnh thoảng còn gạch chân vài câu trọng tâm trong sách.
“Nhìn cái gì?”
“Nhậm Nguyên…”
Hai người thân mật ôm lấy nhau, còn chưa kịp làm gì, đột nhiên cửa bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra.
“Hai đứa!”
Nhậm Nguyên và Giản Ninh hoảng sợ, Nhậm Nguyên là người phản ứng trước tiên, kéo chăn che lại cơ thể đang mặc quần áo xốc xếch của hai người lại, nhìn người đứng ở cửa là hai người mẹ và Vương Khả.
Ông trời ơi, lần này lớn chuyện rồi.
“Mẹ đi ra ngoài, hai đứa mặc quần áo tử tế trước đi.” Mẹ Giản Ninh cau mày, bảo bọn họ mặc quần áo, sau đó ba người đi ra khỏi phòng đứng ngoài cửa, lát sau, cửa phòng ngủ bị Nhậm Nguyên mở ra, Nhậm Nguyên kêu một tiếng dì Trương, mẹ Giản Ninh không lên tiếng, mẹ Nhậm Nguyên chỉ liếc Nhậm Nguyên một cái.
Nhìn đi, làm ra chuyện tốt rồi.
Năm người, Vương Khả là người bối rối nhất. Lúc khai giảng đã gặp mặt mẹ Giản Ninh một lần, vừa nãy hẹn hò với người yêu xong quay về, thấy hai người đứng ở dưới lầu nên chủ động xách đồ giúp hai bà, sau đó lên lầu mở cửa, kết quả là ——
Nhậm Nguyên cũng thật tình, sao lại không nói một tiếng, lần này hay rồi.
“Mẹ.”
“Ninh Ninh, có phải là do Nhậm Nguyên ép con không? Hai đứa làm sao sẽ ——“ Mẹ Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh, Giản Ninh đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lắc đầu, “Dì, không phải như vậy.”
Nhậm Nguyên nắm tay Giản Ninh, hai người liếc nhìn nhau, sau đó nhìn hai bà mẹ đối diện, nghiêm túc kiên định nói, “Con và Giản Ninh là nghiêm túc.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Cấp ba.”
“Hai đứa——! Không thể tưởng tượng được, rõ ràng đều thích con gái, mẹ không phải là tấm gương xấu, vậy sao lại như thế?” Mẹ Giản Ninh nhìn hai người, lúc trước bà đã phát hiện ra có cái gì đó không đúng, bây giờ ngẫm lại, rất nhiều chuyện đã xảy ra rồi.
Mẹ Nhậm Nguyên giơ tay định tát Nhậm Nguyên, nhưng bà nghĩ lại, Nhậm Nguyên đã lớn, lẽ ra nên chăm sóc Giản Ninh, tại sao lại làm ra chuyện như thế này. Cũng trách vợ chồng họ luôn bận việc không thể chăm sóc tốt con cái, vì thế mới xảy ra chuyện như vậy.
Giản Ninh thấy Nhậm Nguyên sắp bị đánh, lập tức xoay người chắn trước mặt Nhậm Nguyên, “Dì Chu! Đừng đánh, hai đứa con không giống như hai người nghĩ, chúng con nghiêm túc.”
“Ninh Ninh!”
“Giản Ninh!”
Cũng may mẹ Nhậm Nguyên thu tai lại, không thì cái tác dưới cơn giận này cũng sẽ không nhẹ. Nhậm Nguyên kéo Giản Ninh ngồi xuống, định hỏi Giản Ninh, Giản Ninh lại lắc đầu ý bảo mình không sao.
“Mẹ, con và Giản Ninh thật sự muốn bên nhau suốt đời, ngay cả chuyện tương lai hai đứa con cũng đã tính toán, tụi con sẽ không khiến các người mất mặt, chúng con sẽ hiếu kính với các người.” Nhậm Nguyên nhìn mẹ mình, rồi lại nhìn mẹ Giản Ninh, nói: “Dì Trương, dì đừng giận, chuyện này là do con khởi đầu, từ đầu Giản Ninh——“
“Nhậm Nguyên, cậu còn nói vậy với mẹ mình sao!” Giản Ninh nghe Nhậm Nguyên muốn gánh hết trách nhiệm lên người, cau mày hất tay Nhậm Nguyên ra.
“Dì, mẹ, đời này của Giản Ninh con nhất định chấp nhận Nhậm Nguyên, không ở bên cậu ấy con cũng sẽ không kết hôn, tiếp tục sống một mình, con không mong hai người tha thứ hay thấu hiểu, chỉ mong hai người hiểu tấm lòng của chúng con.”
Mẹ Giản Ninh và mẹ Nhậm Nguyên nhìn Giản Ninh, thở dài.
Nhậm Nguyên không dám tiếp tục kích động bọn họ, chỉ nắm tay Giản Ninh, khích lệ lẫn nhau. Bây giờ, bọn họ phải giữ vững suy nghĩ của mình.
Bầu không khí đầy yên tĩnh, mẹ Giản Ninh mở miệng, “Ngày mai rồi nói sau, bây giờ đã trễ, mẹ đến nhà khách ở một đêm.”
“Dì, con đưa hai người đi.” Vương Khả ra hiệu với Nhậm Nguyên, mở miệng nói rồi vội vàng đứng lên dẫn hai người ra ngoài, lúc đóng cửa còn trừng mắt với Nhậm Nguyên, dùng khẩu hình miệng nói ‘trở về sẽ giải quyết hai người, nhìn cái gì.’
Giản Ninh và Nhậm Nguyên nhìn nhau, hai người không hề nghĩ tới sẽ bị phát hiện với tình huống như vậy, một chút chuẩn bị cũng chưa có, hơn nữa còn là một cảnh tượng kích động như thế. Thời đại của cha mẹ, nhìn thấy loại chuyện này, còn là chuyện lớn như vậy, có thể không nổi giận sao?
Vỗ vỗ vai Giản Ninh, Nhậm Nguyên vừa thu dọn vừa nói, “Đừng lo lắng, qua một thời gian dài bọn họ sẽ hiểu được, sáng mai chúng ta sang đó xin lỗi.”
Hơn nửa tiếng sau, Vương Khả quay về, vừa vào cửa lập tức uống một ly nước, sau đó nhìn Giản Ninh và Nhậm Nguyên.
“Hai người các cậu làm sao thế? Làm chuyện đó cũng không khoá cửa, tôi thì không tính, chỉ thấy mấy dì giận không ít, lần này hai người xong đời rồi.”
“Đừng nói nữa, bọn họ ở đâu? Sáng mai chúng tôi sang.”
“Nhà khách của trường, Hâm Huy.”
“Ừ.”
Giản Ninh và Nhậm Nguyên nhìn Vương Khả, Giản Ninh không quá thân với Vương Khả, chỉ ngồi trên giường Nhậm Nguyên. Bị người ta nhìn thấy loại chuyện đó, dù da mặt có dày cũng sẽ không tự nhiên, Nhậm Nguyên ngồi xuống bên cạnh, “Cảm ơn, lần sau mời cậu ăn cơm.”
Vương Khả vỗ vỗ vai Nhậm Nguyên, “Người anh em, con đường này của cậu thật sự rất xa.”
Giản Ninh và Nhậm Nguyên không ngờ, sáng hôm sau lúc đến nhà khách lại nghe người quản lý nói hai người kia đã trả phòng, còn để lại một lá thư cho họ.
Nhậm Nguyên và Giản Ninh ra khỏi nhà khách, mở bao thư ra, nhìn thấy môt quyển sổ tiết kiệm và một bức thư. Hai người nhìn nhau, hiểu rõ nhất định là bọn họ rất thất vọng, không muốn nhìn thấy hai người nữa. Sóng mũi Giản Ninh có hơi cay, cùng đọc thư với Nhậm Nguyên, cuối cùng, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Nhậm Nguyên, mình khó chịu.”
“Đừng lo, hai người vẫn chưa nói muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta, chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi, lễ mừng năm mới chúng ta sẽ về, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Ừm.”