• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả ngày, trong đầu Giản Ninh chỉ nghĩ đến thứ mà Nhậm Nguyên đã nói, dáng vẻ thần thần bí bí, rõ ràng là cố tình khơi gợi lòng hiếu kỳ của mình, cái tên không chịu yên ổn!

Lần này Giản Ninh đã mắng oan Nhậm Nguyên, Nhậm Nguyên nói như thế chỉ vì muốn có thể chia sẻ một ít niềm vui với Giản Ninh, hoàn toàn là vì thế. Nhưng, Nhậm Nguyên giấu giếm cũng do mong muốn Giản Ninh hiểu được tấm lòng của mình.

Chiều tan học, lần đầu tiên không phải Nhậm Nguyên thúc giục Giản Ninh, mà là Giản Ninh liên tục thúc Nhậm Nguyên về nhà.

“Này, đừng lề mề nữa được không?! Nhanh lên chút đi, rốt cuộc là cái gì?!” Giản Ninh và Nhậm Nguyên không đi xe, tiết kiệm được khoảng thời gian dừng xe, chạy thẳng tới phòng Nhậm Nguyên.

Giản Ninh nhìn chăm chú Nhậm Nguyên vẫn còn đeo cặp lục ngăn kéo tìm kiếm đồ đạc, cậu rất sợ mình sẽ bỏ qua gì đó. Giản Ninh đại khái cũng biết rõ những đồ vật của Nhậm Nguyên, nhưng do Nhậm Nguyên đã làm bước đệm trước đó tạo nên cảm giác thần bí, nên lần này Giản Ninh rất mong chờ vật mà Nhậm Nguyên lấy ra.

Nhìn rõ vật Nhậm Nguyên đang cầm trên tay, là một cái hộp gỗ nhỏ.

“Trong này có gì?”

“Mở ra xem đi.” Nhậm Nguyên ngồi trên ghế, vẻ mặt mong chờ được nhìn thấy biểu cảm của Giản Ninh sau khi lấy thứ bên trong ra.

Mở hộp gỗ, nhìn thấy hai sợi dây chuyền bên trong, Giản Ninh mở to mắt nhìn Nhậm Nguyên, há miệng, đột nhiên hốc mắt nóng nóng, mở miệng nói, “Này, tên chết tiệt cậu phí tiền mua đồ trang sức làm gì?”

“Cậu thật không biết nhìn! Mình phải chọn cái này rất lâu đấy! Không phải lần trước cậu gặp được một đôi giống như chúng ta trong quán bar sao? Mình nghe Tần Quyên nói hai người kia có đeo nhẫn trên tay, nhưng hai chúng ta là học sinh trung học, không thể mang trang sức, đây chỉ là dây chuyền, chắc không sao, với lại là dây đỏ, mặt dây chuyền nằm bên dưới!”

“Biết rồi biết rồi!” Giản Ninh hít hít mũi, không ngờ Nhậm Nguyên sẽ đi hỏi Tần Quyên, nhìn Nhậm Nguyên, đột nhiên đi tới hôn một cái lên hai bên má Nhậm Nguyên.

Nhậm Nguyên đứng tại chỗ, nhíu mày hỏi, “Thế này là đủ rồi? Mình cứ nghĩ phải hôn ở đây.” Nói xong còn chỉ tay lên môi mình.

Im lặng, Giản Ninh giẫm lên mu bàn chân Nhậm Nguyên, tức giận nói, “Tên bất lương mưu mô!”

Đùa xong, Nhậm Nguyên đứng lên bình tĩnh nhìn Giản Ninh, “Giản Ninh, đời này mình chưa từng nghiêm túc như vậy, ở bên cậu, mình rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức đã dự trù xong chuyện của hai mươi năm sau. Có lẽ bây giờ mình còn chưa chín chắn, nhưng mình tin mình có thể trở nên chín chắn hơn, đủ để chịu trách nhiệm cho tình cảm của hai chúng ta, gánh vác được sự không thông cảm và ngăn cản từ bên ngoài.”

Bị Nhậm Nguyên nhìn chằm chằm, Giản Ninh không hề tránh né, nhìn lại Nhậm Nguyên, nói ra từng chữ một, “Mình cũng rất nghiêm túc nói cho cậu biết, Nhậm Nguyên! Mình chỉ chấp nhận cậu! Nếu cậu không định đi hết đời này với mình, vậy cậu phải nói sớm cho mình biết, không được giấu giếm gì, bằng không coi như là chán ghét nhau!”

“Được.”

Lấy dây chuyền trong hộp gỗ ra, đeo cho Giản Ninh, đặt mặt dây chuyền vào trong áo, hài lòng nhìn sợi dây đỏ trên chiếc cổ trắng nõn, Nhậm Nguyên mỉm cười, sau đó tự đeo cho mình.

Lần này xem như hai người bọn họ đã đính ước.

Trong phim truyền hình và tiểu thuyết hay nói, hai người yêu nhau luôn có vật đính ước chứng minh cho tình cảm của bọn họ, lần này coi như là tốt rồi, tình cảm lẫn vật minh chứng đều không thiếu, coi như hai người bọn họ thật sự yêu nhau.

Đã rất lâu không cùng xem manga với nhau, hai nam sinh cao hơn một mét bảy lăm nằm trong phòng, tựa lưng, tay cầm manga và tiểu thuyết, ai cũng không nói chuyện, thân mật đọc sách trong tay, thỉnh thoảng sẽ phàn nàn vài câu vì tình tiết trong truyện.

Mùa Đông của phương Bắc đến nhanh, rất nhanh, toàn bộ thành phố đều bị chiếc áo khoác trắng bao phủ, đập vào mắt một màu trắng xoá, dường như chỉ trong một đêm, lá trên cây đã rụng hết, đột nhiên bao trùm, khiến cho người ta không kịp rời khỏi mùa thu hiu quạnh để bước vào vương quốc tuyết trắng.

Quấn khăn choàng, đi bộ thay cho đạp xe, Nhậm Nguyên và Giản Ninh kề vai nhau thất thểu bước trên mặt tuyết, để lại một hàng dấu chân dọc theo con đường đến trường.

“Lạnh quá, ở trong nhà vẫn ấm hơn.”

“A! Còn một tháng nữa được nghỉ, ước gì nghỉ sớm một chút, trận tuyết này thật lớn, sáng nay lúc mở cửa phải mất một chút công sức, suýt chút nữa leo tường luôn rồi!” Nhậm Nguyên phàn nàn chuyện mở cửa sáng nay, cửa bị đóng băng, Nhậm Nguyên phải mất một chút sức lực mới mở ra được, mất khoảng ba phút đồng hồ.

Giản Ninh ló hai con mắt ra ngoài liếc nhìn Nhậm Nguyên, hừ một tiếng coi như trả lời. Gió thổi vào mặt rất khó chịu, nhưng mà, ngoại trừ mắt đã không còn chỗ nào lộ ra ngoài, chẳng lẽ phải bịt kín hai con mắt luôn sao? Thật ra cậu rất muốn thế, nhưng điều kiện khách quan không cho phép.

Đối mặt với câu trả lời như vậy của Giản Ninh, Nhậm Nguyên cũng không giận, liếc mắt nhìn cả người Giản Ninh được bọc trong quần áo thật dày, khăn choàng lẫn găng tay đều không thiếu, gật đầu một cái.

Mùa Đông năm ngoái người này bị cảm lạnh suốt cả tháng, cái mũi ngày nào cũng đỏ, ánh mắt cũng hồng hồng, giống hệt như con thỏ.

“Này, nếu lạnh vậy ôm theo túi chườm nóng, không thì cậu bị cảm cũng đừng trách thời tiết!”

“Biết rồi! Sao cậu cứ dài dòng —— hắt xì!”

“Quên đi, tới trường cậu nhớ uống nước nóng, nếu không mình thấy chắc chắn cậu sẽ lại bị cảm, bị cảm rất khó chịu!” Nhậm Nguyên nghe tiếng Giản Ninh hắt xì, lập tức nhắc nhở, giọng điệu bất đắc dĩ nghiến răng khiến cho Giản Ninh nghe xong cảm thấy trong lòng ấm áp.

Liếc mắt nhìn Nhậm Nguyên, thấy khăn choàng của Nhậm Nguyên sắp rớt, vội vàng nói, “Này, phía sau khăn choàng của cậu sắp rớt rồi! Đứng lại mình chỉnh giúp cậu.” Giản Ninh vươn hai tay đang cắm trong túi ra, sau đó chỉnh khăn choàng lại cho Nhậm Nguyên.

Nhậm Nguyên nhận lấy sự chăm sóc của Giản Ninh, chợt nhìn thấy Phương Linh Linh đứng phía trước, kêu một tiếng, “Linh Linh.”

“Hai người các cậu không để ý gì cả!” Phương Linh Linh dù mặc rất nhiều áo nhưng vẫn nhìn ra là một nữ sinh thon thả, cùng với Giản Ninh và Nhậm Nguyên, giống như là môt trái bóng.

Mặc dù biết Phương Linh Linh và Nhậm Nguyên đã thật sự chia tay, nhưng nhìn thấy Phương Linh Linh, Giản Ninh vẫn cảm thấy tội lỗi. Cô gái này tốt biết bao nhiêu, lúc đó Nhậm Nguyên rõ là làm bậy!

Phương Linh Linh là một cô gái thông minh, làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của Giản Ninh, vừa đi vừa nói, “Giản Ninh, cậu làm gì mà trưng ra vẻ mặt như cướp bạn trai mình đấy, mình cũng không ngại mà. Vả lại Nhậm Nguyên đã đồng ý một chuyện với mình, cho nên cậu đừng cảm thấy tội lỗi nữa, nhìn cứ như mình ức hiếp cậu ấy.”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Ha ha, Nhậm Nguyên, Giản Ninh đáng yêu hơn cậu nhiều!” Phương Linh Linh đột nhiên tháo cặp xuống, ném cho Nhậm Nguyên, chạy lên phía trước đứng nhìn hai người bọn họ, “Phạt hai người phải chiếm chỗ ăn cơm cho mình, lúc đến trường phải xách cặp giúp mình, tối tan học phải đưa mình về nhà.”

“Vâng!!”

Cả hai liếc nhìn nhau, đồng thanh trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK