Hắn đứng cách xa chỗ nữ tử hạ xuống một mét, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn vừa đúng nhìn thấy Liễu Nha hung hăng ngã xuống đất, kịch hay trình diễn.
"Mau tránh ra!" Liễu Nha hét lớn một tiếng, hai bàn tay nhỏ bé mệt mỏi vung vẩy trên không trung, ỷ vào chút võ công, thân thể cấp tốc đảo ngược, chân dài đá vào trên tường rào, chẳng những không thể thoát khỏi số mạng rơi xuống, thân thể lại lấy độ cong đường vòng cung văng ra ngoài, thẳng tắp bắn về phía nam nhân đang mỉm cười nhìn kịch hay.
Nụ cười ung dung tan thành mây khói biến mất trong nháy mắt, sắc mặt nam tử biến hóa, muốn cấp tốc lui về phía sau, phịch một tiếng, Liễu Nha mạnh mẽ đụng vào trên người nam tử, hai chân bị buộc tách ra, cưỡi trên cổ nam tử.
Tiếng thét chói tai của Liễu Nha cùng với tiếng kêu rên của nam tử đồng thời vang lên, sau đó một lát, không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng kêu vang, ánh mặt trời nặn xuống không tiếng động, gió thổi qua cũng không có tiếng động, lá cây dưới chân vang lên xào xạc, nhẹ vô cùng, gần như cũng không có tiếng động. Tất cả mọi người duy trì phẩm chất cao nhất —— im lặng.
"Ngươi. . . . . . Có thể xuống!" Bởi vì bên mặt anh tuấn bị cái mông nữ nhân ngồi lên, giọng Đại Tướng quân U Dạ La nghe rầu rĩ.
"Oh!" Liễu Nha bừng tỉnh hiểu ra, hoạt động chân nhỏ, khó khăn đi xuống từ trên mặt người nào đó.
Nam tử lại rên lên một tiếng, giống như rất đau đớn.
Liễu Nha đứng ở trước mặt nam tử, ngước mắt trừng hắn, ngũ quan nam tử tinh xảo giống như bạch ngọc điêu khắc, hai hàng mày rậm nghiêng vẹo, đuôi lông mày nhếch lên khiến cho mắt phượng có hồn và càng lộ vẻ đặc biệt, nhưng quá đáng tiếc chính là trên sống mũi kia, lúc này đang từ từ rỉ ra máu tươi.
"Chuyện này tính thế nào?" Liễu Nha trừng mắt phượng, đem hai bàn tay nhỏ bé chống bên hông, không vui mở miệng.
"Cái gì?" U Dạ La nâng tay phải lên nhẹ nhàng bóp lỗ mũi, máu mũi đỏ tươi chảy xuống từ trong giữa ngón tay thon dài của hắn, nhẹ nhàng văng lên trên bàn đá xanh, dưới ánh mặt trời ngày mùa thu khúc xạ, chiếu ra sắc thái sặc sỡ. Hắn khẽ nghiêng đầu không hiểu về phía Liễu Nha, khi hắn tựa như liếc về, trong nháy mắt hẳn là phong tình đầu độc không nói ra được.
Coi như bị đánh vỡ lỗ mũi, soái ca cuối cùng vẫn là soái ca, động tác tiêu sái ngăn máu mũi chảy, cũng vui tai vui mắt như vậy!
Liễu Nha hơi có chút ngẩn người, Khả Phong vốn đã đẹp trai, hiện tại mặc khôi giáp Tướng quân oai phong, thân hình cao lớn bền chắc càng thêm ẩn chứa một cỗ lỗi lạc trầm ổn.
"Ngươi nói cái gì?" U Dạ La không vui nheo mắt phượng lại, hắn hiển nhiên chú ý đến Liễu Nha đang ngẩn người.
"Không có. . . . . . Không có gì, ta nói, ngươi phải bồi thường tổn thất của ta thế nào?" Liễu Nha hồi hồn, hơi cau mày, nàng đang suy nghĩ lung tung cái gì chứ, hắn không phải Khả Phong, nếu như là, đêm đó cũng sẽ không không nói lời nào đưa nàng vào hoàng cung có sói ăn thịt người này! "Ngươi thấy được cái mông của ta!"
"Cái gì?" Có lẽ là mất máu quá nhiều, U Dạ La cảm giác hình như mình nghe nhầm.
"Ngươi thấy được cái mông nhỏ xinh đẹp động lòng người độc nhất vô nhị của ta, máu mũi chính là bằng chứng!" Tay nhỏ bé chỉ vào U Dạ La, Liễu Nha lòng đầy căm phẫn mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghiêm túc lại vừa uất ức, giống như bị uất ức vô cùng lớn!
". . . . . ." U Dạ La nhíu nhíu mày không vui, hắn hiển nhiên không có nghĩ đến Liễu Nha thế lại là kẻ xấu cáo trạng trước.
"Ngươi đang muốn chạy trốn?" Hắn lạnh lùng mở miệng, lỗ mũi đau đớn khiến hai mắt hắn long lanh, óng ánh trong suốt.
"Nói bậy, ta chỉ muốn ngồi ở trên thành cung ngắm phong cảnh, là ngươi xuất hiện hù dọa ta! Ngươi nói xem, nếu như lúc này ta hô to vô lễ mà nói. . . . . ." Liễu Nha cười một tiếng, cực kỳ vô hại, từ từ duỗi cặp đùi đẹp thon dài ra phía trước, dựng lên thành cung, tạo thành một đường cong xinh đẹp, tay nhỏ bé nhẹ nhàng vén mép váy đến trên đùi, "Nếu kéo lên nữa sẽ kinh động thị vệ, ngươi nói xem Hoàng thượng sẽ nghĩ sao?"
U Dạ La giật mình, mày rậm nhíu sâu hơn, lạnh lùng quát lên: "Quả nhiên là gái lầu xanh, không biết liêm sỉ!"
Trái tim Liễu Nha bởi vì những lời này của U Dạ La mà chịu đủ tổn thương, có lẽ là từ môi mỏng độc nhất vô nhị của Khả Phong phun ra, lực sát thương cực kỳ rõ ràng, mặt nàng đỏ lên, cực kỳ tức giận: "Đúng, ta là gái lầu xanh, nhưng là một người thanh quán không có phá trinh, Tướng quân ngươi tùy tiện nhìn cái mông của ta, nhìn đến chảy máu mũi, tiếp đó muốn vô lễ với ta, ngươi nói xem, món nợ này của chúng ta phải tính thế nào?"
U Dạ La giật mình, nữ tử nhu hòa tức giận cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức làm cho trong lòng hắn rung động, trong đầu thế hiện ra đêm vào cung, nàng nằm ở trước ngực mình, lớn tiếng gọi hắn là Khả Phong, ánh mắt van xin hắn mang nàng rời đi, bàng hoàng, vừa thấy đã thương.
Thấy U Dạ La không có mở miệng, chỉ cau mày, Liễu Nha cười thầm trong lòng, chuyện giống như tiến hành tương đối thuận lợi. "Ngươi muốn giải quyết riêng hay báo quan?" Nàng hất cằm gầy gò, vẻ mặt vênh váo hống hách cùng với ngũ quan kỳ dị của nàng tạo thành tổ hợp vô cùng không hòa hợp, nhưng lại có một loại làm cho người ta mâu thuẫn động lòng.
"Giải quyết riêng thì như thế nào? Báo quan thì như thế nào?" Nam tử thu mắt, bộ dáng phục tùng nói, môi mỏng như có điều suy nghĩ nhẹ nhàng mím lại.
"Báo Quan, chúng ta sẽ đi gặp Hoàng thượng, nói rằng ngươi kéo ta từ trên thành cung xuống vì muốn vô lễ với ta; giải quyết riêng. . . . . . Ngươi coi như không có gì xảy ra, ngươi đi đường Dương quan của ngươi, ta đi cầu Độc Mộc của ta, nước giếng không phạm nước sông!"
Nụ cười bên môi nam tử từ từ mở rộng, nhìn hai mắt nàng lóe ra tia sáng vô tội, con ngươi mê người lộ ra vẻ đùa cợt, thế nào, mưu hại thăng cấp sao? Hắn kéo nàng từ trên thành cung xuống?
"Ngươi cũng biết Hoàng đế của các ngươi đa nghi lại tàn bạo, nếu như bị hắn biết ngươi đường đường là đại Tướng quân thế nhưng làm ra chuyện như vậy. . . . . ." Liễu Nha cười vô hại, nụ cười vô cùng hồn nhiên.
Đa nghi lại tàn bạo? Đảo ngược phải trái tính tình Hoàng thượng, chỉ là muốn giở trò trước mặt Đại Tướng quân U Dạ La hắn ư, không khác gì là tự tìm đường chết.
Nam tử không mở miệng, chỉ cười cao thâm khó lường, điều này làm cho trong lòng Liễu Nha bất ổn, nàng biết, nếu nam tử là đại Tướng quân, nhất định sẽ không đơn giản, muốn chạy trốn từ trên tay hắn . . . . . ."Rốt cuộc như thế nào? Không nói lời nào coi như ngươi đồng ý, bái bai, không gặp lại!" Liễu Nha lặng lẽ kéo ra khoảng cách với U Dạ La, sau đó co cẳng chạy.
Nam tử mím môi cười một tiếng, nhẹ nhàng hô một tiếng, rầm rầm, hơn mười người thị vệ từ nơi không xa dung mãnh tiến ra, bao vây Liễu Nha đến một giọt nước chảy không lọt.
Liễu Nha bắt đầu lo lắng, quả nhiên là coi thường người nam nhân kia, nàng khẽ cắn răng, trước mặt là mười mấy thanh giáo lạnh lung chĩa về phía nàng, nàng chỉ có thể từ từ lui về phía sau.
"Quên nói cho ngươi biết, ta lựa chọn báo quan!" Nam tử nhàn nhã dạo bước tiến lên, bàn tay kiềm chế chắc cánh tay Liễu Nha, giọng điệu cực đoan, khách khí mở miệng.
". . . . . . Ngươi ngu à, ngươi biết Hoàng đế. . . . . ." Liễu Nha kêu rên một tiếng, làm bộ như ảo não rủ thấp tròng mắt xuống, lại lặng lẽ nhấc chân chuẩn bị cho hắn một kích trí mạng.
"Phập!" Bàn tay nam tử cứng rắn nắm trúng mắt cá chân của nàng, cảm giác đau đớn nát lòng khiến Liễu Nha nhíu mày thật chặt. Tròng mắt đen của nam tử mãnh liệt nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt không có chút dịu dàng, gương mặt tuấn tú lạnh lùng đến gần, môi mỏng mà khêu gợi từ từ khạc ra lời uy hiếp: "Nếu như ngươi còn muốn cánh tay và đôi chân này, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đừng động!"
Đột nhiên hai tay của hắn gia tăng lực đạo, Liễu Nha kêu rên một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ rỉ ra mồ hôi lạnh, hai mắt như đàm đen uất ức nhìn chằm chằm nam nhân, nét mặt kia như con chó nhỏ bị đoạt xương, khuôn mặt không cam lòng cùng xót thương.
"Mang nàng đi Duẫn Thiên cung, để Hoàng thượng tự mình xử lý!" Nam tử lạnh lùng cười, mặc kệ vẻ mặt xót thương của nàng.
Một câu nói ra, thân thể Liễu Nha cứng đờ, gặp Kim Minh. . . . . . Vừa nghĩ tới gương mặt bí hiểm hàng năm không thấy ánh sáng mặt trời của Kim Minh, nàng đã cảm thấy lạnh lẽo.
Không...đừng mà! Nàng không muốn nhìn thấy con ngươi, ba chi nữa, đừng mà!
Nàng muốn trốn, nhưng cánh tay cùng mắt cá chân đều bị lên xiềng xích, sắt thép đập lên mặt đường được lát đá xanh phát ra âm thanh lạnh lẽo.
"Ngươi nhất định sẽ hối hận, nhất định sẽ!" Liễu Nha hô to, hướng U Dạ La phía sau nhàn nhã bước chân đi thong thả.
"Thật sao?" Nam tử cười khẽ, đi nhanh đến bên cạnh Liễu Nha: "U Dạ La ta chưa từng làm chuyện gì phải hối hận!"
"U Dạ La. . . . . . Được, ta nhớ kỹ ngươi, dù ta chết, ta cũng sẽ kéo ngươi chết cùng!" Liễu Nha cực kỳ tức giận mở miệng, chân nhỏ giẫm bình bịch.
U Dạ La không nói, chỉ đem vẻ mặt khẩn trương, sợ hãi, oán hận của nữ tử thu vào tầm mắt, hắn nhẹ nhàng rũ mắt xuống, không nói lời nào, bước nhanh đến phía trước.
Cách đó không xa, giữa tường đỏ ngói xanh, một nam tử mặc cẩm phục tím nhìn bóng lưng Liễu Nha mà lắc đầu bất đắc dĩ.
"Vương gia, chúng ta không phải. . . . . ." Nhung Thiên nhỏ giọng nói.
"Không được, ngươi cũng biết cá tính của U Dạ La, từ trước đến giờ luôn chặt chẽ cẩn thận, muốn cướp Thanh Thanh từ trong tay hắn đâu có dễ vậy chứ!" Nam tử nhỏ giọng nói, giọng nói u ám.
"Nhưng tính khí Hoàng thượng . . . . . ."
"Vậy phải xem vận may của Thanh Thanh nữa!" Nam tử than nhẹ một tiếng, mày rậm khẽ nhăn.