Thái hậu lạnh lùng cười một tiếng, cũng không trả lời mà chỉ ra lệnh cho mọi người ra khỏi Lưu ly cung.
Đối với sự phối hợp của Thái Hậu, Mạc Thương có chút kinh ngạc dẫn người vào tẩm cung Thái hậu.
Tẩm cung, bên trong phòng ngủ, Mạc Thương phất tay cho thị vệ ra ngoài, một mình hắn ở lại, quan sát căn phòng, nơi này trang trí còn xa hoa hơn cả Duẫn Thiên cung, gấm Tứ xuyên, đầu trướng Lưu Tô, bốn phía là bốn đầu phượng hoàng bằng vàng, cho dù là hoàng hôn cũng tỏa ra ánh sáng.
Lại nói, Lưu ly cung này vốn là nơi ở của các Hoàng hậu các triều đại, mặc dù Hoàng Phủ Tễ Tuyết là Hoàng Thái hậu, nhưng bởi mãi chưa có Hoàng Hậu nên vẫn ở trong Lưu ly cung.
Mạc Thương do dự một chút tiến đến giường ngủ của Thái hậu, theo lệnh của Hoàng thượng, đẩy chăn gối sang một bên, trên giường là tấm gỗ mọc hoa lê nặng nề, đập xuống phát ra tiếng thùng thùng, không có gì khác thường.
Sự bình tĩnh hiện ra trong mắt Mạc Thương, khóe môi căng thẳng trong nháy mắt hạ xuống, hắn đem chăn gối trên giường sửa lại cẩn thận, mới xoay người ra khỏi phòng ngủ, quát lớn: “Không có gì khả nghi, kết thúc công việc!” Nói xong cũng mang mọi người rời Lưu ly cung.
Từ Lưu ly cung đi ra, hắn cung kính quỳ trước mặt Thái hậu để bồi tội, Thái hậu lạnh lùng không nói gì, chỉ phất tay một cái.
Ra khỏi Lưu ly cung chính là Minh điện, bởi vì không gì vướng bận nên cũng không lục soát cẩn thận, kết thúc công việc một cách qua loa.
Bóng đêm bao quanh hòn núi giả, Ngọc Triệt cúi người nhìn, nhẩm thời gian Mạc Thương tiến vào Minh điện, không tới nửa nén nhang? Nàng nhướng mày, có chút hiểu rõ.
Mạc Thương cố ý kéo dài thời gian, đúng lúc canh ba mới về Duẫn Thiên cung, vừa vào cửa nhìn thấy Kim Minh vẫn chưa nghỉ ngơi, mà ngồi ngay ngắn trên Long Ỷ, tay chống đầu, nhìn hắn, đôi mắt xanh đen ở dưới ánh nến lóe ra sự khó đoán, trong lòng Mạc Thương không khỏi nhảy dựng.
“Mạc Thương tham kiến Hoàng thương! Hoàng thượng, không có thu hoạch gì!” Mạc Thương nhỏ giọng bẩm báo.
Kim Minh cười nhạt một tiếng, trực tiếp thưởng thức ly trà, khóe mắt thỉnh thoàng nhìn Mạc Thương một cái, chỉ là ánh mắt đầy nham hiểm.
Mạc Thương đang quỳ dưới đất, trong lòng đầy lo lắng bất an, hầu hạ chủ thượng mười mấy năm, hắn vẫn không hiểu được suy nghĩ của chủ thượng, chỉ biết cúi đầu, không có hành động gì.
Âm thanh uống trà của nam tử vang lên trong không gian yên tĩnh của Duẫn Thiên cung, khi ly trà vơi nửa, Kim Minh nhướng mày, lạnh lùng nhìn Mạc Thương đang quỳ dưới đất: “Ngươi đứng lên đi, từ hôm nay trở đi, ngươi đi trông giữ Thiên điện, nơi này không cần người quan tâm!”
Mạc Thương quỳ trên mặt đất, thân thể cứng đờ, một chút khổ sở từ đáy lòng lan ra.
Hoàng thượng không cần hắn nữa sao? Hắn ngước mắt nhìn, bên trong ánh mắt lộ vẻ cầu xin: “Hoàng thượng!”
Kim Minh từ từ nhắm mắt lại, lạnh lùng phất tay một cái.
Lời cầu xin mắc nơi cổ họng, Mạc Thương quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái, sau đó ra khỏi Duẫn Thiên cung.
Ở ngoài cung, hắn đưa mắt nhìn, ánh mắt đầy thê lương.
Dù không có người áo đen kia, tối nay hắn cũng nghĩ cách giết chết Lục Ánh. Một cô gái nhìn thấy chân thân của Kim Lang không thể sống trên thế giới này. Người áo đen xuất hiện chỉ là giúp hắn lựa chọn mà thôi.
Mạc Thương luôn trung thành với Kim Minh, chỉ là có cần thêm điều kiện, không để Kim Minh chịu bất cứ tổn thương nào! Cho nên khi hắn phát hiện Kim Minh có thân phận khác, hắn giả vờ đồng ý cũng Huy vương gia hợp tác. Có như vậy, mới tránh được ánh mắt của Hoàng thượng, chưa đến lúc phải giết Tiên Vu, Hoàng thượng đã cảnh cáo hắn, hắn biết Hoàng thượng làm vậy là đã cho hắn một ân huệ.
Chuyện đêm nay làm cho Hoàng thượng mất lòng tin ở hắn. Đột nhiên Mạc Thương cảm thấy hai chân nặng trĩu.
Kim Minh nhắm mắt đột nhiên mở ra, hắn đứng lên lạnh lùng nhìn phía sau tấm màn: “Đi ra đi!”
Vừa dứt lời, tay áo màu xanh nhạt vén tấm màn lên, khuôn mặt cô gái hé ra nụ cười nhạt.
“Thế nào? Không bỏ được sao?” Đôi mắt lam hiện lên nụ cười yếu ớt.
“Đủ rồi, ngươi về đi, đừng tưởng lúc nào Trẫm cũng tha thứ cho ngươi!” Kim Minh lạnh lùng mở miệng.
“Hoàng thượng muốn giết ta thì đã giết từ lâu, cần gì phải đem bí mật trong cung ra kể cho ngươi nghe, Hoàng thượng không cảm thấy ,mười mấy năm qua, lỗ tai, ánh mắt của ngươi lẫn lộn sao? Ngọc Triệt là đôi mắt của Hoàng thượng, là đôi tai của Hoàng thượng!” Đối với thái độ ác liệt của nam tử, Ngọc Triệt không hề sợ hãi, chỉ lạnh nhạt mở miệng.
“Giỏi cho một đôi mắt, một đôi tai!” Nam tử mở miệng cười nói, đôi mắt mở ra một nửa, nhìn không ra cảm xúc trong lòng hắn.
“Hoàng thượng không có chuyện gì khác, Ngọc Triệt xin cáo lui!” Ngọc Triệt mỉm cười, thấy nam tử không nòi gì, đành hành lễ cáo lui.
Đợi cô gái biến mất trong đêm trăng, Kim Minh mở mắt, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, đôi mắt hẹp dài giồng như kết một tầng băng.
Mắt? Lỗ tai? Rốt cuộc Ngọc Triệt có mục đích gì?
Giằng co cả đêm, thích khách không bắt được, trời sáng, Kim Minh mệt mỏi tựa vào giường, hai mắt vừa mới khép lại, chợt mở ra, mi tâm nhíu lại.
Trái tim hắn không biết vì sao mà lo lắng, không thể chợp mắt, giống như đôi mắt này một khi nhắm lại sẽ không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Sự lo lắng này làm cho hắn đứng dậy, sai cung nữ bê một chậu nước mát, hắn vùi cả khuôn mặt vào trong chậu nước, muốn tỉnh táo một chút.
Canh năm đến giờ phải lên triều, hắn không ngủ, thay áo bào lên triều.
Hôn mê hai ngày, tấu chương đã chất thành núi, may có Kim Huy giúp hắn sửa sang lại, mọi thứ đều thỏa đáng, chẳng qua sự thỏa đáng này càng khiến cho hắn bất an.
Giống như, hắn là Kim Lang vương thừa thãi.
Kim Minh thở dài một hơi, không hiểu sao người luôn oai phong một cõi tại sao lại có suy nghĩ như vậy.
Các đại thần thấy hắn mệt mỏi, những chuyện quan trọng bèn lẩm báo, giờ Thìn, sau khi trải qua một đêm mưa bão, Hoàng cung một lần nữa chìm trong ánh nắng ấm áp, lên triều sớm được giải tán.
Lúc Kim Minh định ngủ, đột nhiên đưa mắt nhìn Hoàng Phủ Nam dáng vẻ phục tùng, bởi vì Mộ Dung Dẫn bị bệnh, mấy ngày nay không vào triều, chuyện lớn trong triều đều do Hoàng Phủ Nam sai đâu đánh đó.
“Hoàng Phủ đại nhân, có thời gian nên đến nội cung thăm Nguyệt phi một chút, nàng nhớ đại nhân đấy!” Kim Minh xoay người, đột nhiên mở miệng, lời nói ra khiến cho Hoàng Phủ Nam có cảm giác thụ sủng nhược kinh, hắn quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái.
Nguyệt điện, từ hôm sinh nhật của Thái hậu bị sợ hãi, thân thể Xa Nguyệt vẫn không được tốt, cho rằng mình đã bị thất sủng, vừa nghe phụ thân được Hoàng thượng cho phép đến thăm mình. Tinh thần nàng lập tức tốt lên, chân trần bước xuống giường đi đến bàn trang điểm, phân phó người hầu cẩn thận ăn mặc.
“Con gái, từ hôm công chúa Tiên Nô vào cung đến nay vẫn bị lạnh nhạt, nhốt trong Ngọc Hoa cung, Thanh phi chọc giận Hoàng thượng, nhốt trong Ngưng Hương cư, hôm nay chính là cơ hội tốt để con gái trở mình, chuyện trong triều, hôm nay đều do cha nắm giữ, chỉ cần con gái nắm được tâm của Hoàng thượng, vị trí Hoàng hậu…” Hoàng Phủ Nam vui vẻ vuốt chòm râu, hai mắt đục ngầu tỏa sáng đầy tính toán.
Xa Nguyệt cầm cây trâm trong tay đột nhiên cứng đờ, vị trí Hoàng hậu? Nàng không phải không nghĩ tới, nhưng chỗ đó không phải nàng muốn là có thể, xem ra hôm nay, trong cung nàng là người duy nhất được sủng ái, nhưng Thanh phi ở Ngưng Hương cư… Nàng vĩnh viễn không quên vào ngày sinh nhật của Thía hậu, Hoàng thượng ưu ái nàng như thế nào.
“Phụ thân, đừng nói những lời như vậy nữa, con gái phải ở bên Hoàng thượng, vì Hoàng thượng sinh hạ Long nhi, con gái cảm thấy mãn nguyện rồi, về phần vị trí Hoàng hậu…” Bỗng nhiên nàng dừng lại, để cây trâm lên búi tóc, mở miệng cười cười: “Không dám hy vọng xa vời!”
Hoàng Phủ Nam lo lắng, nhìn con gái cười khổ, không khỏi thở dài một hơi, đúng vậy, Xa Nguyệt vào cung mấy năm nhưng tại sao trong bụng không có động tĩnh gì?
“Ta phải về, chuẩn bị một số thứ, lần sau cũng mẫu thân con vào cung, con gái, không nên nản chí!” Hẵn vỗ vỗ lên vai nàng, nhanh chóng ra ngoài.
Xa Nguyệt thở dài, hiểu được ý tứ của phụ thân và mẫu thân, chỉ là những thứ thuốc này, bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì.
“Nguyệt phi nương nương, Hoàng thượng nói, hôm nay nương nương thị tẩm!” Trương Anh truyền lời, khiến cho tinh thần Xa Nguyệt phấn chấn, ánh mắt lấp lánh có hồn, phân phó cung nữ quét dọn sạch sẽ tẩm điện, tắm rửa, không đoái hoài đên những lời vừa rồì của Hoàng Phủ Nam.
Hoàng Phủ Nam đứng ngoài điện, vui vẻ vì con gái lần nữa được sủng ái làm cho hắn vinh dự, ngước mắt nhìn Hoàng cung to lớn, trong lòng không tránh được ý nghĩ cháu mình sẽ được ngồi lên ngai vàng.
Một ngày một đêm không ngủ, tinh thần Kim Minh vẫn rất tốt, triền miên với Xa Nguyệt một lúc, hai mắt híp lại nằm trên đệm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bả vai mịn màng của cô gái, thở dài một hơi. Chỉ có ở cũng Xa Nguyệt, hắn mới có thể tìm lại chính mình, tràn đầy thù hận, dã tâm bừng bừng.
“Hoàng thượng…” Thừa dịp Hoàng thượng cưng chiều mình, Xa Nguyệt liền hướng Kim Minh làm nũng, bàn tay nhỏ bé vuốt lên lồng ngực tráng kiện của nam tử, đôi mắt đẹp nhíu lại, phong tình vạn chủng, làm cho người ta không nhìn được mà ôm vào lòng, yêu thích không thôi.
“ Ừ!” Kim Minh nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Xa Nguyệt thấy Kim Minh mệt mỏi, thức thời không nói tiếp, chỉ nhẹ nhàng đắp chăn cho hai người, ôm chặt cánh tay nam tử.
Vinh dự như thế này không biết khi nào sẽ mất đi, nhân lúc bây giờ nàng phải quý trọng.
Từng ngày trôi qua, Hoàng cung khôi phục lại vẻ yên tĩnh, mấy ngày nay, Kim Minh giống như mê muội Xa Nguyệt, mỗi ngày đều nghỉ ngơi tại đây, Ngưng Hương cư, Mặc Thanh Thanh, cái tên này càng ngày càng xa cách hắn.
Mười bốn tháng mười, ánh mắt Kim Huy ảm đạm bước vào Lưu ly cung, hành lễ Thái hậu, trong người có chút buồn bựa ngồi trước mặt Thái hậu, lông mày nhíu lại, giống như gặp chuyện khổ sở.
“Huy nhi, chẳng nhẽ mấy ngày nay không có gì tiến triển sao? Kim Nhật hắn…” Thái hậu thở dài, có chút nóng nảy.
“Nhất định Kim Minh đã biết chuyện gì, mấy ngày nay hắn đều nghỉ ở Xa Nguyệt điện, không đi Ngưng Hương cư, ngày mai chính là ngày mười lăm trăng tròn, ta nghĩ lần này không thể không ra ngoài tìm người!” Kim Huy có chút nhụt chí mở miệng.
Thái hậu ngẩn ra, sắc mặt có chút tái nhợt, cắn cắn môi, cẩn thận nói: “Không phải còn có Mặc Thanh Thanh sao, không bằng…” Nàng chưa kịp nói xong, Kim Huy đột nhiên nhìn nàng, ánh mắt xẹt qua chút khác thường.
“Mẫu hậu, Mặc Thanh Thanh là con cờ cuối cùng của chúng ta, nếu như không thành công…” Hắn không dám nghĩ tới, thẳng thắn cự tuyệt.
“Nếu nàng là ngôi sao định mệnh của Mặc tộc thì sẽ không thất thủ, chẳng lẽ ngươi quên Mặc tộc là Săn Lang tộc, vĩnh viễn không bị Kim Lang cắn trả!” Khuôn mặt Thái hậu đầy kiên định.
Kim Huy im lặng, rũ mắt xuống, ánh mắt có chút lảng tránh.
Ngưng Hương cư, Liễu Nha bị nhốt mấy ngày nay, cuộc sống trôi qua không một chút yên tâm, lo lắng cho Kim Nhật, sợ Kim Minh nhất thời xúc động làm chuyện gì đó khiến hắn phải hối hận, chỉ có thể hỏi thăm từ a Hà mới biết Kim Minh vẫn chưa tìm thấy Kim Nhật, như vậy cũng an tâm.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, cả bầu trời không có một đám mây, ánh mặt trời đạm bạc chiếu xuống xuyên thấu qua cây cối, xen qua những tán lá thưa, chiếu rọi vào khuôn mặt cô gái, có chút loang lổ, bóng dáng như ảo giác chiếu rọi làm cho người ta không mở mắt được.
Ngồi trên ghế mây nhín đám hoa tường vy lụi tàn, ngửi mùi bùn đất thơm thoang thoảng, Liễu Nah nhắm mắt dưỡng thần, trước mắt đột nhiên xuất hiện bóng người, thân thể cao ngất che khuất ánh nắng ấm áp. Hàng lông mi khẽ rung, từ từ mở mắt, nhìn nam tử trước mặt, hai tròng mứt đên nháy nhìn chằm chằm nam tử mặc bộ y phục màu tím cùng với ánh nắng mặt trời, biến thành ánh sáng không thể nắm bắt.
Nam tử thấy nàng mở mắt, khóe môi hơi cười, ánh mặt trời xinh đẹp chiếu trên người nam tử, làm nổi bất ngũ quan của hắn, màu da nhẵn nhụi trong suốt, mang theo sự xinh đẹp không chê vào đâu được.
“Kim Huy, hôm nay ta mới biết đươc, thì ra nụ cười phát ra từ nội tâm của người lại xinh đẹp như vậy!” Liễu Nha ngước mắt nhìn hắn, đôi tay đặt lên trán giống như cột buồm che nắng.
“Xuất phát từ nội tâm?” Kim Huy ngẩn ra, có cung nữ mang ghế mây đến.
Hắn ngồi xuống, không có thói quen vuốt cằm, lại nhìn Liễu Nha: “Một tháng đã qua, thật là nhanh!”
Liễu Nha ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu ý của Kim Huy, mím môi cười một tiếng: “Đúng vậy, một tháng… còn nhớ ngày đó ngươi cũng ta đánh cuộc, ta chỉ sống một tháng!” Liễu Nha cười hì hì nhìn hắn.
Nụ cười đọng lại, Kim Huy ngước mắt, ánh mắt có chút ngưng trọng khiến cho tâm Liễu Nha trùng xuống, nàng thu hồi nụ cười hài hước, ngồi ngay ngắn, cẩn thận hỏi: “Thế nào?”
Kim Huy miễn cưỡng cười cười, lắc đầu một cái.
“Nói đi, không phải ta đã sống qua một tháng hay sao?” Liễu Nha cười cười, cố gắng cười hết sức tự nhiên.
“Lục Ánh được người khác cứu đi!” Kim Huy không trả lời vấn đề của Liễu Nha, chỉ dời ánh mắt, nhìn đám cúc trắng dưới mái hiên, lạnh nhạt mở miệng.
Dưới hành lang của Ngưng Hương cư trồng một vườn cúc trắng, ánh nắng ban trưa ngày thu trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống, nhìn qua có chút hấp dẫn ánh mắt.
“Cứu đi? Ai cứu?” Hai mắt Liễu Nha tràn đầy vui vẻ, không kìm được mà nắm chặt áo của nam tử.
Ánh mắt nam tử như có như không nhìn qua cánh tay nhỏ bé đang nắm lấy áo của hắn, mềm nhũn, trắng trắng, trong lòng có chút giãy giụa, nhanh chóng dời đi.
“Mặc Trạc!”
Liễu Nha dừng lại, không nói gì. Mặc Trạc? Là hắn? Cũng tốt! Nàng từ từ rũ mắt xuống.
“Ngươi biết vì sao ta phải giữ lại nữ nhân kia không?” Yên lặng một lúc, Kim Huy mở miệng phá vỡ sự im lặng.
Liễu Nha ngước mắt nhìn hắn, giữ lại? Trong lòng có cảm giác không ổn.
“Kim Lang mỗi tháng xuất hiện một lần, mười bốn năm trước Thượng Quan Vân Nghê chết thảm, từ đó ta đều nghĩ biện pháp mang cô gái từ ngời cung vào, thứ nhất có thể giảm bớt sự khủng hoảng trong cung, đánh mất sự sợ hãi của mọi người đối với Kim lang Vương. Các cô gái vào cung, không một ai sống sót rời khỏi Hoàng cung, cho nên người ngoài cung cho rằng họ vào cung để hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng lại không biết…” Kim Huy nói xong, cúi đầu nhìn lòng bàn tay chính mình, trên đó có lẽ có máy của cô gái thanh lâu đó.
Hắn cũng là đồng lõa.
“Tháng trước, ngươi cùng Lục Ánh là người duy nhất sống sót trong mười bốn năm qua, sự tồn tại của người mang đến hy vọng cho ta nhưng… Ngày mai chính là đêm mười lăm!” Âm thanh nhỏ dần, hai nắm đấm nắm chặt.
“Ý của ngươi là?” Gió thổi qua thân thể Liễu Nha, nàng không kìm được mà rùng mình một cái, hoảng sợ nhìn về phía Kim Huy.
Ánh mắt khó hiểu của cô gái như chiếc gai đâm sâu và lòng Kim Huy, hắn nhìn lại, nắm chặt tay Liễu Nha: “Lục Ánh đi rồi, trong Hoàng cung này không có người để ngươi lưu luyến, ngươi cũng không còn bị ta uy hiếp, ngươi có thể đi đươc rồi, đi càng xa càng tốt!”
Liễu Nha nhìn ánh mắt hốt hoảng của nam tử, cảm nhận sự ấm áo từ lòng bàn tay truyền tới, trong lòng nhẹ nhàng rung động.
“Không phải ngươi từng nói sẽ giữ lại mạng của ta hay sao?” Nàng bĩu môi, nhẹ giọng nói.
“Mặc Thanh Thanh!” Kim Huy không kiên nhẫn gọi tên nàng, ánh mắt lộ vẻ tức giận, cái người ngu ngốc này, bây giờ là lúc tính sổ hay sao? Ngày mai, ngày mai nàng sẽ bị bắt đi làm thức ăn cho sói đấy!