Ánh trăng sáng chiếu rọi vào gian phòng, vào lúc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt Liễu Nha thấy rõ cảnh tượng trước mắt, đó là một con sói, giống như là con sói biến dị, bởi vì vóc dáng nếu so với con sói bình thường thì lớn hơn chút, tròng mắt xanh tối tăm, thân thể to lớn, bộ lông màu vàng, dưới ánh trăng sáng ngời phát ra ánh sáng vàng rực trùng hợp như lông chó Phần Lan lớn, còn có một ít máu chảy xuôi xuống từ trên bờ môi. Từng thấy chó sói trong vườn thú nên cũng không kỳ lạ, nhưng không có nghĩ đến hôm nay lại phải đối mặt, hơi thở của Kim Lang phát ra nặng nề phun trên mặt nàng, mang theo máu tanh, mang theo gió lạnh, để cho toàn thân nàng bao phủ trong cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có.
Nàng từ từ đứng lên, cặp mắt xanh biếc u tối hung ác di động theo động tác đứng thẳng của nàng, vào lúc Liễu Nha đứng lên, trong nháy mắt đó móng vuốt sắc bén hung hăng đánh về phía mặt Liễu Nha, Liễu Nha kinh hoàng, má ơi, dù là không hài lòng lắm đối với khuôn mặt nhỏ nhắn làm người thương yêu của mình, nàng cũng không hy vọng phía trên sẽ có vết sẹo, nàng nhanh chóng xoay người, tránh khỏi công kích của con sói, nhưng nó lại đạp một cước trên một người khác.
Liễu Nha ngẩn ra, cảm giác mềm nhũn nhớp nhúa khiến nàng run sợ trong lòng nhìn xuống phía dưới, chỉ liếc mắt một cái, nàng liền nhanh chóng nhảy ra phía sau, lại vừa đúng nhảy đến trước mặt con sói kia, làm thân thể to lớn của nó lảo đảo một cái.
Lục Ánh nằm trên mặt đất, ngực đã bị móng vuốt sắc bén cào rách, máu tươi ào ào chảy ra ngoài, nàng ta thấp giọng rên rỉ, sắc mặt bởi vì sợ hãi mà hiện ra màu sắc tro tàn.
"Đáng chết, hoá ra cẩu vương gia đó lại nuôi một con sói giết hại sinh linh!" Liễu Nha hầm hừ ngoái đầu nhìn lại, chuyển mặt một cái, con vật khổng lồ lại vọt tới trước mắt, môi nó dính đầy máu tươi của Lục Ánh nhẹ nhàng xẹt qua trên mặt nàng, làm cả người nàng nổi da gà.
Sói, một con sói ăn thịt người, không phải loại nuôi dưỡng ở trong vườn thú, mà là con sói mất đi dã tính!
Tim Liễu Nha đột nhiên bị treo lên, sợ hãi làm cả người nàng run rẩy, nàng liên tiếp lui về phía sau, nhưng con Kim Lang cũng ép sát từng bước một, nhưng mà lúc lướt qua bên cạnh Lục Ánh, nó giống như bị mùi máu tươi hấp dẫn, bỏ mặc Liễu Nha, ngoái đầu lại nhìn chằm chằm vào Lục Ánh nằm ngửa dưới đất.
Liễu Nha đột nhiên ý thức được, đây là một cơ hội vô cùng tốt để chạy trốn, nhưng nàng đi, không phải Lục Ánh sẽ chỉ có một con đường chết thôi sao? Trong đầu đột nhiên hiện lên tình cảnh Lục Ánh cứu nàng từ trong tay lão Ngũ, Liễu Nha đột nhiên cắn cắn môi, trước khi Kim Lang đến gần Lục Ánh thì xông lên, dùng hết hơi sức kéo Lục Ánh ra phía ngoài.
Trăng hơi nghiêng, trên mặt đất có bóng dáng loang lổ, Liễu Nha nhanh chóng kéo Lục Ánh tới trong vầng trăng sáng, nhưng bởi vì con Kim Lang bổ nhào về phía trước mà không dám động nữa. Nhưng không có nghĩ đến, hình như Kim Lang sợ ánh trăng, không có đến gần phía trước, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
"Chẳng lẽ nó sợ trăng sáng?" Trong lòng Liễu Nha khẽ động, lấy hết dũng khí ngắm nhìn, Kim Lang không có tiến lên một bước.
Hai người một sói cứ thế giằng co, thời gian trôi đi cũng không biết, chậm chạp mà đặc dính. Gió nhẹ thổi qua cửa gỗ chạm khắc, không khí mê ly tràn đầy máu tanh, dòng khí quanh quẩn giống như mộ yến. "Bang bang!" Rốt cuộc, nơi xa truyền đến tiếng báo canh, phá vỡ phần yên tĩnh làm người ta hít thở không thông. Đã là giờ sửu rồi!
Vào lúc tiếng báo canh vang lên, trong nháy mắt Kim Lang nhanh chóng vọt vào trong điện, lúc chạy, bộ lông màu vàng óng phát ra tia sáng chói mắt ở dưới ánh trăng.
"Sủng vật thật là khủng khiếp!" Liễu Nha lẩm bẩm nói, hơi sức toàn thân giống như bị rút đi hết, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Bên ngoài cửa cung, dưới ánh trăng, một vị thiếu niên tà tính xinh đẹp như đang như có điều suy nghĩ nhìn mặt trăng vô tận, ánh trăng cũng chiếu vào trên trán thiếu niên, làm nổi bật ra ngũ quan tuấn mỹ, đường cong lưu loát dị thường, màu da nhẵn nhụi mà trong suốt, mang theo xinh đẹp không có kẽ hở.
"Vương gia, canh giờ sắp đến!" Người hầu tiến lên phía trước nhẹ giọng nói.
Tròng mắt đen mỹ lệ chậm rãi quay sang, nhìn vào hai mắt người hầu, nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh kia như khối băng trong suốt đụng vào nhau, mang theo thanh lạnh: "Đi đi!"
"Dạ!" Người hầu lĩnh mệnh, lúc xoay người, sắc mặt thế nhưng trắng bệch, mang theo kinh hoảng.
Sau thời gian một nén nhang, người hầu áo đen tè ra quần chạy trở về, lập tức vọt tới trước mặt nam tử: "Vương gia, không xong. . . . . . Không. . . . . ."
"Bình tĩnh nói!" Lời của nam tử ngữ mặc dù khá bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đen rõ ràng thoáng qua hốt hoảng.
"Hai người nữ tử kia. . . . . ." Thị vệ hít một hơi thật sâu, lời còn chưa dứt, chỉ thấy nam tử bước nhanh đến phía trước, vạt áo màu xanh nhạt vẽ ra đường cong tuyệt đẹp trong không trung.
"Ah?" Giọng nam kinh ngạc vang lên, Liễu Nha xoay người, mượn đèn lồng trên tay nam tử thấy rõ nam tử trước mặt, một cơn lửa giận xông lên đầu, nàng đặt Lục Ánh đang thoi thóp dưới đất, giận đùng đùng tiến lên, nắm lấy cổ áo nam tử, hai chân nâng lên, ngũ quan làm người thương yêu hung hăng rối rắm ở chung một chỗ, ở trên mặt tạo thành một biểu tình kỳ quái, có chút hung thần ác sát, cũng có chút cầu xin thương xót, tóm lại vô cùng mâu thuẫn.
"Ngươi thật là quá đáng, ngươi có thể nuôi sủng vật, nhưng tại sao có thể giết người bừa bãi? Ngươi là vương gia, mà có thể muốn làm gì thì làm sao? Nuôi sói, ngươi có thể cho ăn thỏ, cho ăn gà, tại sao cố tình là người? Hả?" Nàng lớn tiếng la hét, khuôn mặt nhỏ nhắn hung hăng kề sát, cả đêm kinh khủng cùng trong lòng run sợ toàn bộ phát tiết vào trên người vị Vương Gia không có nhân tính này.
Kim Huy chậm rãi ngước mắt nhìn nàng, trong con ngươi đen mê người có khó có thể tin, hắn ta nâng bàn tay lên, nhẹ nhàng lau nước miếng bị nữ tử phun lên trên mặt, tròng mắt màu đen càng thêm u ám thâm thúy ở dưới ánh trăng, giống như lưu ly sáng rỡ, trên dưới quanh người tản ra hơi thở làm người ta lảng tránh.
"Nữ tử lớn mật, lại dám động thủ với Vương gia, ta thấy ngươi chán sống rồi!" Thị vệ sau lưng tiến lên, lạnh lùng quát.
Vung tay lên, Kim Huy ngăn cản thị vệ nói thêm gì nữa.
Liễu Nha hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, tay nhỏ bé nắm chặt cổ áo Kim Huy cũng không buông ra: "Còn không mau kêu thầy thuốc? Lục Ánh sắp chết, sắp chết rồi đó!"
Kim Huy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vẫn không nhúc nhích.
"Ngươi không gọi thật sao? Ngươi không sợ ta đem chuyện ngươi nuôi sủng vật giết người bừa bãi nói ra sao?" Liễu Nha bị giận điên lên, nàng siết chặt cổ nam tử, sắc mặt của hắn ta đỏ lên.
Tròng mắt đen của nam tử trở nên tĩnh mịch, giống như là nghĩ sâu xa mấy khắc, hắn ta lạnh lùng kéo tay Liễu Nha ra, ngoái đầu nhìn lại lạnh lùng nói: "Mời ngự y!"
"Nhưng Vương gia. . . . . ." Thị vệ cả kinh, sắc mặt khó xử.
"Mời ngự y!" Nam tử nhấn mạnh lần nữa, lúc chuyển con mắt nhìn về mắt xanh biếc lại thêm một chút tính toán, khóe môi chậm rãi cong lên, hiện lên nụ cười hồ ly.
"Thật vui vì ngươi có thể xuất hiện!" Hắn ta mở miệng thật nhỏ, tiến tới gần Liễu Nha, hơi thở mị hoặc khiến trái tim Liễu Nha nhảy bịch bịch.
"Chẳng lẽ nàng là. . . . . ." Thị vệ nhỏ giọng nói.
Kim Huy chuyển con mắt đột nhiên trừng mắt liếc hắn ta một cái, hắn ta hình như ý thức được cái gì, không hề tiếp tục nói nữa.
Liễu Nha chán ghét đẩy hắn ta ra, cau mày nói: "Ta vốn thích loại người soái ca như ngươi, nhưng hiện tại, ta cho ngươi biết, ta chán ghét ngươi, vô cùng ghét, ngươi chỉ là một con sói khoác da người mà thôi!"
Nụ cười như hồ ly của nam tử đột nhiên cứng ở khóe môi, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắt trở nên dữ tợn, hắn ta tiến lên, nắm chặt cổ Liễu Nha, năm ngón tay giống như móng nhọn giữ chặt cổ họng của nàng, nàng giãy giụa, nhưng càng giãy dụa, hô hấp càng khó khăn, dần dần, hai chân của nàng rời mặt đất.
Xong rồi, tại sao nhất thời miệng lưỡi cực nhanh, không có bị Kim Lang ăn, ngược lại chết trong tay kẻ mặt người dạ thú! Ở thời khắc chuẩn bị mất đi ý thức, Liễu Nha ngây ngốc nghĩ vậy.