“Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng thiếu gia nói ngươi là biểu tiểu thư thì chính là như vậy, tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn hợp tác với ta” Nha đầu kêu Yến nhi nhìn Liễu Nha đầy địch ý, giống như nhìn phải kẻ thù.
Bị khăn che miệng, Liễu Nha chỉ có thể gật đầu, ư a mấy tiếng, Yến nhi tiến lên lấy khăn bịt miệng, xoay người tiến vào phía sau bình phong, một lúc sau truyền đến tiếng nước chảy, sau đó là khí nóng mờ mịt.
“Trước hết tắm rửa, thay quần áo, ta cho ngươi biết, nơi này là Ngự kiếm sơn trang, ngươi muốn trốn cũng trốn không thoát” Nha hoàn kia nói xong liền cởi dây thừng trên người Liễu Nha.
Cánh tay chết lặng, Liễu Nha được tự do, tiến lên nhìn bức họa, lại bị nha hoàn lôi kéo một cái: “Nhanh đi tắm rửa, người ngươi hôi muốn chết, lát nữa lão phu nhân muốn gặp ngươi, biểu tiểu thư đi, lão phu nhân liền bị bệnh” Nha hoàn lẩm bẩm, kéo Liễu Nha ra sau bình phong, có một thùng nước tắm cực lớn, nước trong veo rải cánh hoa hồng, nơi mùa đồng giá rét như thế này thật hiếm thấy.
“Nhìn cái gì, vừa nhìn là biết đúng là người không biết sự đời, những thứ này đều là chuẩn bị cho biểu tiểu thư, không phải chuẩn bị cho ngươi” Yến nhi không vui nói, tiến lên cởi áo giúp Liễu Nha.
“Cảm ơn tỷ tỷ, ta tự mình cởi” Liễu Nha cười nhẹ, nhưng đã quyết định chủ ý, không cần chạy trốn, nam nhân tóc vàng mắt xanh có nhiều mối quan hệ với đồng tử.
“Tùy ngươi, ta chỉ phục vụ biểu tiểu thư nhà ta, cũng không thèm phục vụ người không biết ở nơi nào nhô ra, còn nữa, tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút, nếu muốn chạy trốn, ngọn nến đỏ là kết quả của ngươi” Nàng lạnh lùng cau mày, bàn tay phất một cái về phía ngọn nến, ngọn nến biến thành hai khúc.
Cái miệng nhỏ kinh ngạc mở ra, Liễu Nha không dám tin nhìn cô gái đang cười hả hê, đây rốt cuộc là nơi nào, một nha hoàn nho nhỏ đều có võ công kinh người như vậy… Liễu Nha cảm thấy trán mình đổ mồ hôi lạnh, một chút công phu mèo cào của mình sợ rằng… Cả người run rẩy một cái, nhảy vào thùng tắm, bộ dáng nghe lời.
Yến Nhi thỏa mãn gật dầu, bước ra khỏi bình phòng, lúc này Liễu Nha mới ngẩng đầu lên, quan sát căn phòng, bình phong khắc hoa chia nửa căn phòng, màn thêu hoa, giường ngọc, bốn bức tường treo bốn bức họa, trừ bức họa của cô gái thì còn lại là tranh sơn thủy, làm cho căn phòng trở nên mát mẻ thanh nhã. Trên bàn có một khay trà bằng gỗ lim, bình ngọc cắm vài ngọn san hô, bức tường phía nam là bàn trang điểm.
Vô luận là chỗ nào, đều có Lư hương mặc ngọc, bình phong bằng ngọc, tranh họa mỹ nhân treo tường, đều cho thấy sự thanh nhã không màng danh lợi, có thể thấy được đây là một cô gái cao quý, mà gia đình này, theo tiểu nha hoàn nói là Ngự kiếm sơn trang, nhất định là gia đình giàu có.
Liễu Nha ở bên trong thùng tằm nhìn chằm chằm bức họa cô gái, càng nhìn càng giống, ánh mắt đưa tình, nhất thời làm cho nàng nhìn đến ngây người.
“Này, ngươi nhìn đủ chưa, bức tranh sư tổ chúng ta lại để cho một người phụ nữ hèn mọn như ngươi nhìn sao?” Nha hoàn kia nói xong tức giận tiến lên cuộn bức tranh.
“Sư tổ?” Liễu Nha kinh ngạc, âm thầm tính toán mối quan hệ này.
“Chờ biểu tiểu thư trở lại, ta mới lấy bức họa này ra” Nàng tức giận hừ hừ, lấy một từ trên bàn sách một tập tranh khác, nhìn bức tranh sơn thủy một hàng, thật xứng đôi.
Nha hoàn nhìn Liễu Nha, cất bức tranh mỹ nhân cẩn thận mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn một mình nàng, nàng vội vàng ra khỏi thùng tắm, tìm quần áo nhưng không thấy, chỉ có thể tới bình phong mặc lại bộ quần áo màu tím.
Ăn mặc xong xuôi, cửa phòng bị đẩy ra, Yến nhi nhìn nàng ăn mặc xong xuôi hơi có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn không tốt, thay nàng chải tóc, nói thầm bên tai: “Ngươi chỉ là giả mạo biểu tiểu thư nhà ta, may Lão phu nhân mắt mờ lại hay hồ đồ, nếu không thiếu gia cũng không tìm người giả mạo về”.
Liễu Nha không nói gì, từ trong lời nói của nàng ta hiểu được khái quát.
Ngự kiếm sơn trang, truyền thuyết từ thượng cổ có nói, trong trang có một thanh kiếm, dùng bàn cổ từ thời khai thiên lập địa mà luyện thành, một ngàn năm trước Hoàng đế thống nhất thiên hạ phong làm ngự kiếm, ban cho Ngự kiếm sơn trang, dù cho thiên hạ chia năm xẻ bảy nhưng thế lực khổng lồ của Ngự kiếm sơn trang vẫn như vậy, hơn nữa còn ngày càng lớn mạnh, đến ngày hôm nay, dưới sự dẫn dắt của thiếu trang chủ, Ngự kiếm sơn trang dần thoát khỏi sự thống trị của ba nước, tự quản như một nước.
Người nàng giả mạo là biểu tiểu thư Tố Cầm- biểu muội của Ngự Phong, từ nhỏ đã có hôn ước với hắn.
“Ta cảnh cáo ngươi, Ngự Phong thiếu gia là của biểu tiểu thư nhà chúng ta, ngươi có thể tạm thời thay thế biểu tiểu thư nhưng không thể có ý tưởng gì với Thiếu trang chủ nhà chúng ta, nếu không…” Nàng lại phất tay một cái, một cây nến nữa lại bị gãy đôi.
Liễu Nha ngẩn ra, co quắp khóe môi, cái nha hoàn này chỉ biết dùng mỗi một chiêu này thôi sao?
Một cô gái quần áo nhẹ nhàng, ngũ quan u buồn, quyến rũ yếu đuối, phong cách xuất trần thoát tục, Liễu Nha hài lòng nhìn bộ dạng của mình trong gương, tưởng tượng ra biểu tiểu thư bị mất tích mấy ngày nay rốt cuộc như thế nào.
“Biểu thiếu gia đang chờ ngươi trong phòng khách” Yến Nhi không để cho nàng ngắm kĩ, đẩy nàng ra khỏi phòng.
Lúc trước đi đường Liễu Nha chỉ mải giãy giụa, không kịp nhìn trang viên này, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện nơi này lớn khủng khiếp, nhiều hồ nước, cây bạch quả cũng những hòn núi hình dạng kì lạ, như con hổ, mười ngọn núi, hình dáng hết sức li kì. Kiến trúc như núi, từ từ cao lên, đình đài, lầu các tinh xảo, đan xen nhau, hùng vĩ vô cùng, có thể so sánh được với Hoàng cung Kim Lang vương triều.
Nhớ lại Kim Lang vương triều, nàng không kìm được mà thở dài, không biết có chuyện gì xảy ra, tại sao mình lại rơi xuống núi, Kim Minh, Kim Nhật thì như thế nào? Nàng lo lắng cắn môi, không nhịn được mà nhíu mày, bộ dáng lọt vào tầm mắt nam tử trong phòng.
Giống, quá giống, nhất là bộ dáng nhăn mày của nàng, cực kì giống biểu muội Tố Cầm, nhưng mà… Trong mắt hắn hiện lên sự tức giận, bóp vỡ ly trà trong tay, máu theo ngón tay nhỏ xuống trường sam.
Nghe được tiếng động, Liễu Nha từ trong suy nghĩ hồi phục lại tinh thần, đưa mắt nhìn thấy nam tử trong phòng khách, tuấn mỹ vô cùng, tóc vàng mắt xanh, một thân trường sam càng lộ rõ vẻ thanh nhã, đáng tiếc giữa lông mày đều là sự mỉa mai, đáy mắt tràn đầy oán hận.
“Thiếu gia, tay của ngài?” Yến nhi ở sau lưng xông lên, lúc này Liễu Nha mới nhìn bàn tay nam tử bị mảnh vỡ ghim vào, máu từng giọt nhỏ xuống, trên bộ trường sam màu đỏ như biến mất vô hình.
Nhất thời sửng sốt, kinh ngạc ngước mắt nhìn nam tử đang tràn đầy tức giận, không kìm hãm được mà lui về sau.
Nam tử cự tuyệt Yến nhi băng bó, hắn bước tới lạnh lùng đứng trước mặt nàng, khí thế lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống.
Liễu Nha cúi đầu, bộ dáng giống đến mức càng khơi dậy sự tức giận của nam tử, hắn đưa bàn tay rỉ máu chạm vào đôi môi nam tử, mùi vị tanh mặn làm cho nàng không thể không nhìn hắn.
“Ngươi là nha hoàn của ta, ta nói gì ngươi phải làm nấy, ngươi không có quyền cự tuyệt” Hắn nói xong cúi đầu xuống, đôi môi lạnh lẽ mang theo sự tức giận chiếm lấy đôi môi anh đào của cô gái, sau đó mở hàm răng của cô gái, chiếc lưỡi linh hoạt mang theo sự tức giận chiếm đoạt hết mọi thứ.
Nụ hôn bất thình lình làm cho Liễu Nha mở to mắt, Yến nhi hoảng sợ dùng bàn tay nhỏ bé chặn miệng mình, không phát ra được âm thanh nào.
Một khắc sau, Liễu Nha hung hăng cắn, mùi tanh mặn nồng mãnh liệt cuốn tới.
Nam tử khẽ hừ một tiếng, đẩy nàng ngã trên mặt đất, không dám tin nhìn cô gái.
Lãnh lùng chạm vào vết máu nơi khóe môi, Liễu Nha cười một nụ cười tàn nhẫn: “Ta không phải là biểu muội của ngươi, ngươi không có quyền đối xử với ta như thế”
Nam tử khát máu hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng, lửa giận ngùn ngụt bốc lên, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Liễu Nha không sợ hãi, ngước mắt lên nhìn hắn, trong nháy mắt, hai đôi mắt kịch liệt xung đột.
Yến nhi ở sau lưng nhìn đến choáng váng, cái tên đầy tớ to gan này, thế mà dám cắn đầu lưỡi thiếu gia Ngự Phong.
“Phong nhi, Phong nhi, Cầm nhi đã trở về chưa?” Sau lưng truyền tới âm thanh vội vàng của bà lão, Liễu Nha quay đầu nhìn lại, ở cửa nhìn thấy lão Lưu quản gia đang dìu một lão phu nhân đang bước đến, quải trượng đầu rồng chạm vào sàn đá xanh kêu lên từng tiếng.
Sự tức giận trong nháy mắt dịu xuống, hắn như có điều suy nghĩ nhìn về phía Liễu Nha, ánh mắt vẻ cầu xin.
Liễu Nha cao ngạo nhíu mày, hừ mạnh một tiếng, đứng tại chỗ không hề nhúc nhích.
Liễu Nha nàng không phải ai cũng có thể hôn, nàng ghét bỏ cau mày, lấy tay lau lau môi.
Ánh mắt nam tử trở nên thâm trầm, bộ dạng như gió bão sắp nổi, khí thế vô cùng. Lúc nam tử gần phát tác, Liễu Nha bước từng bước nhỏ nắm lấy tay lão phu nhân, vừa định mở miệng gọi nhưng không biết lão phu nhân gọi là gì, vì vậy khổ sở nhìn nam nhân.
Nam nhân dùng khẩu âm, Liễu Nha hiểu ý, nhỏ giọng một tiếng: “Bà dì”
Lão phu nhân ngẩn ra, ánh mắt không tốt, đưa bàn tay nhỏ nắm lấy tay nàng, “Cầm nhi, tại sao giọng nói của con tại sao lại như vậy, tại sao…?”
“Tổ mẫu” Đúng lúc ấy, Ngự Phong tiến lên cắt đứt lời của lão nhân, “Tổ mẫu, biểu muội cảm lạnh, giọng nói hơi khác một chút”
Phối hợp với nam nhân, Liễu Nha giả vờ ho nhẹ hai tiếng.
“Cầm nhi, bên ngoài mưa to gió lớn, con không cần chạy lung tung, có gì không vừa ý có thể nói với bà dì, cái gì bà dì cũng đồng ý với con” Nàng cầm chặt tay Liễu Nha, nhẹ giọng nói.
Tim nàng cứng lại, nhìn gương mặt dãi nắng dầm sương của lão phu nhân, như gặp được tổ mẫu vẫn luôn yêu thương nàng, nhất thời trả lời: “Con sẽ không đi nữa, sẽ ở lại cùng bà dì”
Lão phu nhân nghe thấy lập tức cười vui vẻ.
Nam tử nhìn Liễu Nha, ánh mắt thoáng lên ánh sáng quỷ dị, như có điều suy nghĩ.
Đưa lão phu nhân trở về phòng, để tránh bị phát hiện, Liễu Nha cự tuyệt ở lại cùng bà.
Phòng khách, nàng ngồi ngay ngắn trên ghế tròn, ngước mắt nhìn nam tử.
Hiện tại nàng đã hiểu vì sao nam tử này lại tức giận như vậy, là vì vị Tố Cầm biểu tiểu thư.
“Hiện tại muốn nói gì thì nói đi” Liễu Nha nhướng mày, nhìn nam tử ngồi ngay ngắn trên ghế, bộ dáng tức giận của hắn cùng Kim Minh có mấy phần giống nhau.
Liễu Nha khẽ thở dài, lại bắt đầu nhớ tới Kim Minh.
“Từ giờ trở đi, tên của ngươi là Tố Cầm, là biểu tiểu thư của Ngự kiếm sơn trang, là vị hôn thê của Ngự Phong ta, mặc kệ trước kia ngươi là ai, từ khi vào đây, ngươi chỉ có thể làm Tố Cầm mãi mãi” Nam tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Liễu Nha, giọng điệu lạnh lùng.
“Tại sao? Bởi vì ngươi bỏ ra năm nghìn lượng bạc? Chỉ cần ngươi đưa ta về nhà, ta có thể trả lại cho ngươi, một vạn lượng cũng được” Liễu Nha cau mày.
Vĩnh viễn? Nàng không muốn suốt quãng đời còn lại đều ở nơi này, Kim Minh, còn cả Kim Nhật nữa, những người này nàng bỏ không được.
“Đừng để ta phải nói lại lần nữa, cả đời này, ngươi dừng nghĩ bước ra khỏi Ngự Kiếm sơn trang nửa bước” Nam tử không kiên nhẫn nhếch môi, lạnh lùng đứng dậy, “Tất cả mọi thói quen của Tố Cầm, Yến nhi sẽ nói cho ngươi biết, từ giờ trở đi, ngươi chỉ cần diễn tốt vai này là được” Hắn bước nhanh ra ngoài, bóng dáng có chút cô đơn.
“Đợi đã” Liễu Nha ngăn cản hắn, “Ta cũng đã nói qua, ta sẽ không ở lại đây mãi mãi, ta có chuyện của ra, huống chi, tại sao ngươi không tìm người khác giả làm Tố Cầm?”
Lửa giận hừng hực lóe lên trong đôi mắt xanh của nam tử, hắn vươn tay, phịch một tiếng, vị trí chỉ cách đầu nàng hai cm, cắn răng mở miệng: “Từ giờ trở đi, ngươi chính là Tố Cầm”
“Nhưng…”Liễu Nha vừa muốn giải thích, Yến nhi ở phía sau liền lôi kéo nàng.
“Ngươi chỉ là một tên đầy tớ, phải hiểu rõ thân phận của mình, không phải dung mạo của ngươi giống biểu tiểu thư thì ngươi đã sớm bị thiếu gia ném cho sói ăn rồi” Yến nhi kéo nàng trở về.
Liễu Nha quật cường nhìn nam tử không chịu rời đi.
Yến nhi đẩy nàng, rốt cuộc qua hành lang, không thấy vị đại thần tức giận nữa, Yến nhi mới giải thích với Liễu Nha.
“Ngự Phong thiếu gia tính tình rất tốt, hơn nữa biểu tiểu thư không thích hắn, hắn… đúng là một kẻ đáng thương” Yến nhi đứng ở hành lang, thở dài một hơi.
“Thiếu gia rất thích biểu tiểu thư, nhưng biểu tiểu thư lại cùng kiếm khách bỏ trốn, lần này thiếu gia ra ngoài tìm về nhưng không biết tại sao lại không mang nàng trở về” Yến nhi nói xong, vẻ mặt hết sức buồn bã.
“Thiếu gia đợi biểu tiểu thư rất lâu, tiểu thư thích tắm hoa, dù trời đất băng tuyết, nhưng thiếu gia vẫn xây một chỗ trồng đầy hoa, năm nay lần đầu tiên hoa nở vào mùa đông, vốn cho tiểu thư một niềm vui, nhưng không nghĩ đến…” Yến nhi lại thở dài lần nữa, không nhìn tới Liễu Nha, một mình đi về phía trước.
Liễu Nha quay đầu nhìn lại, nhìn sang nam tử đang ngồi trong nhà hoa, có chút xúc động, liền ngoan ngoãn đi theo Yến nhi.
Tiểu thư thích uống trà, thích nhất là trà Long tỉnh.
Tiểu thư thích ngâm thơ, thích nhất là Ngu Mỹ Nhân.
Tiểu thư thích quần áo màu tím, thích nhất là… hai ngày sau, Liễu Nha đều đọc qua những thói quen của biểu tiểu thư, đến buổi tối thứ ba, Ngự Phong mới để cho nàng ra ngoài, ăn cơm với lão phu nhân.
Ở đây hai ngày, nàng nói rõ với Yến nhi, hỏi rõ lai lịch nữ nhân trong tranh, nhưng Yến nhi nói không biết, chỉ biết được đó là tổ tiên trong Ngự kiếm sơn trang, là bức họa Tố Cầm thích nhất.
Lão phu nhất nhất định biết được tên người trong bức họa, nhưng sợ lộ thân phận, vì vậy bữa cơm đều hết sức cẩn thận.
Sau bữa cơm chiều, Liễu Nha bảo Yến nhi mang bánh ngọt vào trong phòng, vừa ăn vừa nghĩ.
Sắc trời tối dần, trăng bắt đầu nhô lên, nam tử áo tím đứng ở khúc quanh hành lang, úp tay sau lưng như thói quen, đi vào đình viện, nhìn bóng dáng màu trắng của cô gái, ánh mắt trở nên dịu dàng.
“Cầm nhi..” Hắn nhỏ giọng, một giây sau vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Ba ngày trước, ở khách sạn Uyển thành, hắn tìm một ngày một đêm rốt cuộc cũng tìm thấy biểu muội mà hắn yêu nhất.
“Bùm” một tiếng, hắn lạnh lùng đẩy cửa ra, nhìn hai người ngồi trên giường dậy, kéo chăn gấm đắp trên thân thể bọn họ.
Cảm giác của hắn trong nháy mắt đổ vỡ.
Hắn nhìn cô gái nhỏ trên giường, tóc tai xộc xệch, trên cổ còn lưu lại ấn ký, nàng run sợ nhìn hắn, rúc chặt trong lòng nam nhân kia.
“Biểu ca” Nàng kêu hắn, âm thanh yếu ớt, hai tròng mắt van xin.
“Biểu ca, ta không thích ngươi, ta yêu hắn, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta liền thích hắn, biểu ca, cầu xin ngươi thành toàn cho chúng ta, cầu xin ngươi” Nàng khỏa thân quỳ gối ở trên giường dập đầu cầu xin hắn, nam nhân vô dụng chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, sợ đến choáng váng.
Hắn đã từng nghĩ đến biểu muội băng thanh ngọc khiết của mình, hung hăng quay mặt đi.
Đã từng yêu đến quên mình, hiện tại chỉ có cảm giác đau đớn, đau đến nỗi hắn không biết phải làm gì.
Hắn thích nàng, từ nhỏ đã được cha mẹ dạy bảo đây là thê tử tương lai của hắn, hắn toàn tâm toàn ý đối với nàng, đổi lại là cảnh tượng vô sỉ như vậy.
Hắn ra về, thất tình, cô đơn, đau đớn cắt nuốt tâm can hắn, cho đến khi hắn nhìn thấy cô gái quật cường không khuất phục ở chợ nô lệ.
Môi anh đào, gương mặt đáng thương, cực kỳ giống cô gái hắn yêu, hắn không chút do dự bỏ tiền mua nàng. Nhưng khi hắn ôm cô gái lên, tim hắn lại trống rỗng.
Tố Cầm đã không thể trở về, cả đời này, hắn sẽ sống cùng với vật thay thế nàng.
Nam tử đứng dưới bóng cây, đột nhiên nở một nụ cười châm chọc.
Hắn lạnh lùng đẩy cửa phòng, thân thể cao lớn ẩn chứa sự tức giận dựa lưng vào cửa phòng.
Cửa phòng bị người thô bạo đẩy ra, Liễu Nha sợ hãi đưa mắt nhìn hắn, vừa nhìn đến ánh mắt khát vọng tình dục của hắn, Liễu Nha âm thầm kêu một tiếng không tốt.
Nam tử nheo mắt lại, đối với ánh mắt khiếp sợ và vô tội liền cảm thấy tức giận, trong đầu hắn nhảy ra hình ánh cô gái trần truồng, trong nháy mắt hắn cố gắng khắc chế ý nghĩ và dục vọng của mình, liền sụp đổ, thua cuộc.
Hắn tiến lên, hô một tiếng: “Yến nhi, ngươi đi ra ngoài”
Yến nhi hoảng sợ nhìn hắn một cái, vội vã đi qua hắn, bịch một tiếng, khép cửa phòng lại.
Hai tròng mắt Liễu Nha hiện lên sự sợ hãi, nàng ngửi thấy mùi rượu trong không khí, lại nhìn tròng mắt đỏ ngầu của nam tử, nàng đứng dậy từ từ lui về sau.
Nhớ thương, đau lòng, u mê, oán hận cùng với cô độc, trong nháy mắt ùn ùn kéo đến, nam tử lập tức nhào qua.
Liễu Nha linh hoạt tránh qua, hắn nhào vào bàn, bịch một tiếng, bánh ngọt trong mâm sứ rơi xuống đất.
Ánh mắt nam tử nhìn Liễu Nha âm u mấy phần.
“Ngươi không cần tới đây, ngươi là Ngự Phong đúng không? Ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải là Tố Cầm, tên của ta là Liễu Nha” Liễu Nha gọi hắn, hi vọng có thể làm cho hắn tỉnh táo một chút, nhưng dục vọng trong mắt nam tử càng mạnh, gương mặt tuấn tú lại gần, cuối cùng hắn vương tay, kéo lấy cánh tay nàng, lật tay một cái chuyển đến chiếc eo của nàng.
“Ta biết người không phải là Tố Cầm, ngươi căn bản không xứng, ta chỉ muốn phát tiết, đem nỗi hận nàng phát tiết lên người ngươi” Hắn nhìn nàng, vô cùng tỉnh táo.
Càng như vậy nàng càng sợ hãi, nàng hung hắng quay đầu không dám nhìn tròng mắt đỏ ngẩu của hắn, muốn suy nghĩ cách trốn thoát.
“Ngươi đứng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì? Không có lệnh của ta, không ai có thể rời khỏi Ngự kiếm sơn trang” Hắn quyết tuyệt mở miệng, ánh mắt dữ tợn.
Hít hít không khí, nàng ép mình phải tỉnh táo, bàn về bản lĩnh, nàng không phải là đối thủ của hắn, bàn về mưu trí… Nàng ngước mắt, chu môi: “Được, ngươi đã muốn ta cho ngươi, ta nghĩ vị trí phu nhân của Ngự kiếm sơn trang, chắc có nhiều người muốn vị trí này đi?”
Tròng mắt màu xanh của nam tử phun ra ngọn lửa kịch liệt, hắn đẩy nàng ngã trên mặt đất, khóe môi hung hăng co quắp, “Ngươi đừng mơ, trước kia ta cầu xin ngươi ở lại, cho ngươi vị trí này, ngươi không cần, hiện tại… coi như ngươi có trở lại, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ngươi là tiện nhân” Hắn ném bánh ngọt dưới đất về phía nàng, nàng không tránh, mặc kệ bánh ngọt hình trái tim ném trên trán nàng.
Nàng nhìn nam tử, nhỏ giọng nói: “Bây giờ có thể rồi sao? Ngươi phát tiết đủ chưa? Ta có thể nghỉ ngơi được rồi chứ?” Nàng bước ra cửa, từ từ mở cửa phòng.
Một cơn gió lạnh thổi tới, làm cho thần trí nam tử tỉnh táo lại. Hắn kinh ngạc nhìn cô gái, trên trán và tóc đều là bánh ngọt, đôi mắt khát máu dần trở nên bình tĩnh lại.
Hắn sửa lại áo, ra đến ngoài cửa lại quay đầu nhìn nàng, sau đó nhấc chân rời đi. Ầm! Cửa phòng nặng nề đóng lại, Liễu Nha dựa vào cửa phòng, thở hổn hển. Qúa đáng sợ, nàng phải nhanh chóng tìm ra bức họa, nếu quả thật là đồng tử, có liên hệ rất lớn với gia tộc này, nói không chừng có thể giải được Huyết chú, có phương pháp làm cho Kim Nhật tỉnh lại.
Nhưng mà phải nhanh lên, nàng cũng không biết nam nhân này lại phát điên lúc nào.
Gió thổi qua nhánh cây, xào xạc, nam tử quỳ trong đình, nắm chặt sợi tóc, mặc cho tình yêu khắc cốt say đắm kéo đến, bao phủ ngập đầu hắn.
Ngươi là một tên hèn nhát, là người không hiểu được tình yêu – lời nói của Tố Cầm lại vang lên bên tai, hắn ngẩng đầu hét lên, tiếng hét như gào thét khắp cả sơn trang.
Một đêm này Liễu Nha không dám tùy tiện, giữ nguyên quần áo, tựa đầu vào giường mơ mơ màng màng đến sáng.
Sáng sớm, nàng bị ánh mặt trời làm cho tỉnh giấc, dụi dụi mặt, rửa mặt xong liền mở cửa phòng.
Hôm nay đẹp trời, mấy ngày lo lắng, ngay cả nhiệt độ cũng cao lên.
“Rốt cuộc ngươi cũng tỉnh” Yến nhi lạnh lùng mở miệng, không vui nhìn nàng.
“Thật xin lỗi, tối hôm qua ta hơi mệt một chút” Liễu Nha cúi đầu, bộ dáng nghe lời.
Yến nhi lạnh lùng nhìn, “Bưng vào đi” Nha hoàn sau lưng bưng một cái chậu, trâm hoa, tất cả đều mới.
“Đây là…” Liễu Nha nhíu mày, vội vàng hỏi nàng.
“Không phải đưa cho ngươi, chỉ cho ngươi mượn mà thôi, hôm nay là ngày sinh của Quan âm nương nương, lão phu nhân muốn đi miếu dâng hương, bảo ngươi đi cùng” Lời nói của nàng cay nghiệt, bàn tay không rảnh rỗi, mặc quần áo cho Liễu Nha.
“Dâng hương?” Trong lòng Liễu Nha vừa động, có lẽ đây là cơ hội chạy trốn duy nhất, nhưng mà bức họa kia, thôi được, chờ quay trở lại Kim Lang vương triều, bảo Kim Minh cho một đạo thánh chỉ, bảo giao ra, còn tiết kiệm chút sức lực.
Nàng quyết định chủ ý này, tâm tình vui vẻ, ngồi đàng hoàng trước ban trang điểm, để Yến nhi giúp mình mặc trang phục.
Lúc đeo trâm, tay Yến nhi đang cầm trâm đột nhiên nhắm ngay vào huyệt thái dương của nàng, “Ta hỏi ngươi, tối hôm qua thiếu gia, các ngươi có hay không…” Lời nói chưa dứt, sắc mặt trở nên sắc bén khác thường.
Nhìn qua gương, Liễu Nha nhìn thấy Yến nhi cầm cây trâm, trong lòng run lên, vội vàng xua tay: “Không có, không có, ta đã lập gia đình, đối với thiếu gia nhà các ngươi ta không có ý nghĩ gì khác, ngươi yên tâm đi”
Rốt cuộc Yến nhi cũng hài lòng, cười cười, động tác nhẹ nhàng cài trâm cho Liễu Nha, sau đó nhìn trái nhìn phải.
“Thật xinh đẹp” Nàng than thở, ánh mắt trong suốt, không biết lời nói có thật lòng hay không, nhưng sự sắc bén của nàng ta lại làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, mồ hôi toát ra toàn thân. Quyết định không nên ở lại nơi này lâu.Dùng đồ ăn sáng xong, lão phu nhân nóng vội kéo tay nàng, nói mãi không ngừng về chỗ tốt của việc bái thần linh, nhưng một câu nàng cũng không nghe lọt, chỉ không ngừng quan sát Ngự Phong đang ở trong phòng.
Hắn đồng ý cho nàng đi cùng lão phu nhân sao?
“Tổ mẫu ăn nhiều một chút, đường xá xa xôi, trên đường người có thể nói tiếp với biểu muội” Ngự Phong hiếm khi nở một nụ cười, đẩy bát hạt sen nấm tuyết trước mặt lão phu nhân.
“Được” Lão phu nhân đáp lời, nhìn Liễu Nha và Ngự Phong, vui vẻ uống hết.
Ngự Phong đồng ý cho nàng đi cùng lão phu nhân, nhưng mà hắn cũng đi.
Ngoài cổng chính, Liễu Nha nhìn hai cỗ kiệu lớn, có chút nhụt chí.
Nàng phải làm như thế nào mới có thể trốn thoát dưới sự giám thị của hắn?
Yến nhi đỡ nàng lên kiệu, nam tử cự tuyệt đi trước, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Liễu Nha kinh ngạc, nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn nặng nề siết chặt bàn tay nàng, “Ngươi nên nhìn ra tổ mẫu rất thích ngươi, một khắc cũng không chịu rời bỏ ngươi, tốt nhất ngươi không nên giở trò gì, nếu không…”Hắn dùng sức, Liễu Nha kêu lên thành tiếng.
“Cầm nhi, thế nào?” Lão phu nhân ngồi trong kiệu ló đầu ra hỏi nàng.
Ánh mắt nam tử tối lại, ý bảo nàng trả lời không có gì, chỉ có thể giả vờ cười cười: “Không có việc gì thưa bà dì, thiếu chút nữa bị ngã, may có biểu ca đỡ con một cái” Nàng nói xong, liền hung hăng hất tay nam tử, trực tiếp lên kiệu.
Nam tử cười lạnh, xoay người lên cửa, đội ngũ mấy chục người hùng dũng tiến về miếu quan âm.
Miếu quan âm, ở giữa sườn núi Mang sơn, vì tỏ lòng thành kính, lão phu nhân bỏ kiệu dưới chân núi xuống đi bộ, Liễu Nha ở một bên đỡ, căn bản không có cơ hội chạy trốn.
Đi bộ được chừng một canh giờ, chỗ khúc quanh núi, bão tuyết nhẹ dần, mặt đất cao lên thành sườn dốc, sườn dốc như được gọt dũa, tạo thành chỗ hiểm trở, miếu quan âm được xây trên dỉnh dốc.
Hôm nay là ngày sinh của quan âm, cửa miếu được mở ra, người dâng hương tấp nập, náo nhiệt vô cùng, Ngự Phong sợ lão phu nhân bị chen đẩy, đã sớm nói qua với chủ trì, cho nên ở cửa chính không có người vào.
Học theo bộ dáng của lão phu nhân, Liễu Nha xưa nay không tin vào phật cũng thành tâm cầu nguyện: “Quan thế âm bồ tát cứu khổ cho muôn dân, xin người giúp con, mặc dù lão phu nhân đối xử với con rất tốt nhưng con còn có việc chưa thể hoàn thành, không thể làm bạn bên cạnh, xin cho con cơ hội trốn đi, a di đà phật” Sau đó chắp tay trước ngực làm biểu tượng thánh giá.
Ngự phong nheo mắt, nhìn nàng lẩm bẩm một hồi, sau đó làm động tác quái dị trước ngực, ánh mắt càng thâm trầm.
“Cầm nhi, lần này con nhất định phải thắp thêm mấy nén hương, năm nay con đã tròn mười tám tuổi, chọn một ngày tốt, hôn sự của con và Phong nhi nên tiến hành, tranh thủ sang năm ta lại được ôm chắt” Lão phu nhân vui vẻ mở miệng, nhưng trong lòng Liễu Nha không ngừng kêu khổ.
Thành thân? Tôn tử? Đùa gì thế, nàng còn đang nóng lòng trở về đấy!
Ở dưới chân Hàn sơn là Vũ thành, Kim Minh vội vàng chạy tới, nhìn thấy tiệm đồ cổ đóng cửa, hắn thất vọng nhắm mắt lại.
Liễu Nha đâu, nếu là nàng, nàng đã sớm quay lại Kim Lang vương triều tìm hắn, mà không lưu lạc bên ngoài như vậy.
“Vị đại gia này, chiếc nhẫn này ta nhặt được ở trong một ngôi miếu đổ nát, không phải là đi trộm, xin lão gia ngài làm chủ cho ta” Người kia bộ dạng trung thực, quỳ trên mặt đất sợ đến run người.
“Đứng lên đi” Kim Minh lắc đầu, không kiên nhẫn mở miệng, lấy chiếc nhẫn từ tay người dân kia, nhìn dòng người qua lại nhốn nháo, ánh mắt xẹt qua sự khổ sở: “Nha Nha, rốt cuộc nàng ở đâu?”
Mạc Tang theo sau, thân thể cứng đờ, ngước mắt nhìn Kim Minh.
Hoàng thượng gầy đi rất nhiều, gương mặt cũng lõm sâu vào. Nhưng bởi vì gầy đi mà ngũ quan hắn rõ ràng hơn, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, hai mắt màu xanh thâm trầm yên lặng, giống như mặt hồ, không có chút gợn sóng nào.
Hắn đứng ở góc đường, nhìn đám người qua lại, mí mắt rũ xuống.
“Hoàng thượng, chúng ta trở về thôi, xem ra Thanh phi nương nương không có ở nơi này” Mạc Tang mở miệng nói.
Sau lưng có người đi tới đụng phải Kim Minh, hắn đang trầm tư nên không kịp tránh né, nhẫn Phượng trong tay cạch một tiếng, rơi trên mặt đất, nhất thời vỡ thành hai nửa.
Mảnh vỡ văng đầy dưới mặt đất.
Mạc Tang nắm lấy áo người kia, “To gan, ngươi dám đụng…” Hắn còn chưa nói xong, chỉ thấy Kim Minh buồn bã ngồi xuống đất, nhìn về phía mảnh vỡ, ánh mắt vô hồn.
Người dân kia biết mình gây họa, vội vàng quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
Kim Minh kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn đã vỡ, chỉ thấy trong lòng co rút đau đớn.
Ngọc bể, không lẽ Nha Nha cũng… Hắn thống khổ nhắm mắt, mở miệng: “Mạc Tang, giết không tha”.
Âm thanh vừa dứt, Mạc Tang rút kiếm đâm vào người dân kia, máu như những bông tuyết văng trên mặt đất, trên cả mảnh ngọc.
Dân chúng xung quanh ồ lên.
Máu nhiễm đỏ con ngươi nam tử, hắn cảm thấy nỗi đau như được hóa giải, nụ cười lạnh lùng nở trên môi.
Hận, hắn hần nam nhân này.
Nếu như không có Nha Nha, … hắn nhặt mảnh vỡ lên, góc mảnh vỡ sắc bén làm tay hắn bị thương, máu hòa tan cùng ngọc, từ từ nổi lên hai chữ Ngự Kiếm.
“Hoàng thượng” Mạc Tang hô lên, ánh mắt nóng nảy.
Nam tử như không nghe thấy, để mặc cho máu chảy từng giọt.
Lão phu nhân để cho Ngự Phong và Nha Nha đến trước mặt chủ trì, Liễu Nha nhìn nhìn tình huống trong chùa, nhưng lúc tăng nhân kia miệng liền hấp dẫn sự chú ý của nàng.
“Thiện tai, thiện tai, lão nạp cùng thí chủ thật là có duyên” Hắn nhìn Liễu Nha nở một nụ cười nhẹ.
Liễu Nha nhìn lại, ánh mắt nhìn về phía hòa thượng, kinh ngạc không nói nên lời.
Là hắn, sư phụ của Mặc Trạc.
Liễu Nha trợn mắt nhìn tăng nhân.
Ngự Phong nhìn sắc mặt tức giận của nàng, như suy nghĩ điều gì.