Sau cửa sổ là một hồ nước lăn tăn gợn sóng, thời tiết lạnh lẽo, củ sen đã khô từ lâu, cả mặt hồ không có gì, khung cảnh hoang vu.
Đứng ở phía trước cửa sổ, Kim Minh bảo Liễu Nha nằm trên lưng hắn, hắn nhìn cái đình nhỏ đối diện hồ nước.
Liễu Nha gật đầu một cái, rón rén leo lên, siết chặt hai vai hắn, ý bảo nàng đã chuẩn bị xong. Kim Minh rũ mắt, hai chân nhún nhẹ một cái, bay lướt trên không trung, áo bào màu trắng cùng với áo choàng đỏ của Liễu Nha giống như mây bay lướt nhẹ qua mặt nước.
Tiếng gió gào thét bên tai, Liễu Nha nhìn nam tử đang cõng mình, trong khoảnh khắc đó, nàng chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như bị lu mờ, chỉ có người đàn ông này mới mang cho nàng cảm thấy chói mắt.
Nàng ôm chặt cổ nam tử, từ từ nhắm mắt lại, mạnh mẽ ôm lấy người đàn ông này, nhưng trong lòng tràn đầy hoang mang.
Mặc kệ là Kim Minh hay là Kim Nhật, nàng đều muốn bọn họ mãi mãi tồn tại.
Trên Hàn sơn, hoàng hôn dần buông xuống, làn khói trắng nhè nhẹ bay lên, tựa như ngôi sao ngàn dặm, đôi khi lại giống như sương mù, đôi khi lại giống như ảo ảnh tiêu điều lúc hoàng hôn nhưng lại như ảo giác bỗng dưng biến mất không thấy đâu. Những nơi đi qua chỉ còn những tần tuyết trắng, cứ thế bay qua.
Dần dần, bằng tốc độ nhanh chóng, chỉ còn lại một chấm hồng đỏ, trên ngọn núi, rốt cuộc cũng dừng lại, tuyết trắng bị xua tan ở đằng sau, lúc này mới nhìn rõ hai người, mùa đông khắc nghiệt,, tuyết trắng lạnh buốt, hai người dừng lại thở hồng hộc.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta đã tìm kiếm hơn bốn canh giờ, vẫn không thấy tăng nhân kia đâu!” Liễu Nha xoa xoa bàn tay lạnh cóng, người được ôm còn cảm thấy mệt, huống hồ là người bay. Kim Minh dựa vào đống tuyết, nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào.
“Ta đang nói chuyện với chàng đấy, có phải mệt quá hay không?” Liễu Nha khó khăn bò qua, vừa cầm hai tay hắn liền hoảng sợ.
“Kim Minh, chàng có làm sao không? Không nên làm ta sợ…!” Liễu Nha lớn tiếng hỏi hắn, nam tử nhắm mắt, giống như mệt mỏi, nhưng mà nghe được tiếng nàng gọi, mi mắt hơi động, từ từ mở ra, hai tròng mắt màu xanh ôn hòa, sáng trong như hồ nước, theo nụ cười của hắn mà lóe ra.
“Ta không sao, nhưng mà nàng thật nặng, Thanh Thanh, nàng cần giảm béo đấy!” Hắn thở ra một hơi, thân thể dần có khí lực.
Hắn nhìn chân trời, mặt trời dần buông xuống, ánh trăng cũng dần lên từ phía sau sườn núi, trăng hôm nay thật tròn.
Đột nhiên hắn cảm thấy sợ hãi.
“Đáng ghét, lúc này rồi còn có tâm tình nói đùa!” Liễu Nha thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà ánh trăng làm cho nàng cảm thấy khẩn trương, không xong, trời gần tối, bọn họ không còn nhiều thời gian nữa.
“Chàng còn có thể đi sao?” Liễu Nha hỏi, nhưng Kim Minh không trả lời, chỉ ngẩn ngơ nhìn trăng tròn, ánh trăng xinh đẹp bị mây mù bảo phủ, trôi lơ lửng, chập chờn, xoay vòng trong lòng hắn.
Đột nhiên nàng cảm thấy hắn không chân thật, làm cho nàng muốn bắt lấy.
“Minh!” Nàng lại gọi một tiếng nữa, nắm chặt bàn tay nam tử, bàn tay hắn lạnh đến nỗi làm cho nàng nhíu mày, như một khối băng, không hề chân thật.
“Ta ở đây!” Hắn hoàn hồn, từ từ mở miệng, muốn đứng dậy.
“Cứ ngồi đấy, chúng ta không thể tìm được rồi!” Đột nhiên Liễu Nha đè lại thân thể hắn, “Xem ra lão hòa thượng cố ý tránh mặt chúng ta, chúng ta ở trên này đã một ngày, hắn ngay cả mặt mũi cũng không lộ. Chàng cứ nghỉ đi, ta đi tìm thức ăn!”
Liễu Nha đứng dậy, Kim Minh cũng không ngăn nàng, chỉ từ từ nhắm mắt, ánh trăng chiếu xuống càng làm cho khuôn mặt hắn tái nhợt.
Vừa rồi mới đi qua một hồ băng có cá, Liễu Nha nhờ ánh trăng đi từng bước, rốt cuộc cũng tìm được hồ băng đó.
Lấy một hòn đá đập vỡ băng, Liễu Nha nhìn hồ băng buồn bã, nàng không có lưỡi câu, cũng không có lưỡi đánh cá, đến khi nào mới có thêt bắt được cá đây?
“Người nguyện mắc câu, thí chủ có từng nghe nói đến những lời này?” Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói, Liễu Nha ngẩn ra, ánh mắt hớn hở, người bên bờ sông không phải là Hòa thượng kia thì là ai?
“Rốt cuộc cũng tìm được ngài!” Liễu Nha chạy tới, thở hổn hển.
“Bần tăng vẫn luôn ở nơi này, chỉ là thí chủ không có duyên không thấy được mà thôi!” Hòa thượng gọi nàng là thí chủ, Liễu Nha cũng biết thân phận của nàng không thể gạt được vị hòa thượng cổ quài này.
“Ngài nói gì ta không hiểu, ta chỉ muốn hỏi ngài, câu người trần mắt thịt, sa vào trầm luân, rốt cuộc ngài biết những gì, rốt cuộc có ý gì? Còn nữa, thật sự không có cách nào giải quyết sao?” Liễu Nha vội vàng mở miệng.
“Thí chủ là người phàm tục, đừng ôm quá nhiều thứ, lòng tham, sự chấp nhất của thí chủ kết quả một thứ ngươi cũng không có được!” Tăng nhân cười cười, lời nói đầy hàm ý.
“Ý của ngài là…!” Liễu Nha nhíu mày, hòa thượng muốn nàng bảo vệ một thứ, không lẽ nàng chỉ có thể bảo vệ một thứ? Mất đi ai nàng cũng sẽ đau lòng cả đời.
“Thí chủ là người thông minh, kỳ ngộ không tầm thường, tin rằng nhất định sẽ hiểu được ý nghĩa trong đó, nhưng thí chủ cần nhớ kỹ, thời gian không đợi người, lúc trăng tròn Kim Lang xuất hiện, thí chủ, ngươi vẫn nên trở lại thì hơn!” Tăng nhân thấp giọng, Liễu Nha muốn nán lại hỏi nhưng trước mắt lóa lên, không còn một bóng người, chỉ còn tuyết bay, băng đầy đất.
Trăng tròn Kim Lang xuất hiện? Liễu Nha ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, trên đỉnh núi, ánh trăng to lớn, gần trong gang tấc, ánh trăng chiếu sáng khắp mặt đất.
Xa xa, truyền đến tiếng Sói hú, truyền sâu vào lòng nàng, khiến cho trái tim nàng run lên.
Kim Minh! Nàng không thèm để ý chuyện câu cá, vội vàng chạy về, thân hình màu đỏ chạy trên Tuyết sơn, ánh trăng như đuổi theo nàng.
Sườn núi không còn bóng dáng Kim Minh, trên mặt đất chỉ còn những dấu chân.
“Điệu hổ ly sơn!” Trong đầu Liễu Nha chỉ còn câu nói này, vội vã chạy theo dấu chân, tập tễnh từng bước.
Bước chân Kim Minh khó định hình, dấu chân không ngừng thay đổi.
Không lẽ Kim Lang xuất hiện rồi sao? Nàng nhín ánh trăng như lơ lửng trên trời, sau lưng truyền đến sự đau đớn, làm cho nàng không nhịn được.
Sau lưng truyền đến sự nóng rát, cái trán toát ra mồ hôi, làm cho bước chân nàng lảo đảo.
Càng về khuya, theo lý mà nói, trên đỉnh núi phải lạnh hơn mới đúng, nhưng Liễu Nha chỉ cảm thấy như lửa đốt, muốn nằm xuống mặt tuyết dưới đất phát tiết.
Nàng quỳ xuống đống tuyết, nắm một nắm tuyết chà trên mặt mình, cả chân bàn tay, lại nhìn bốn phía, trắng đen bao trùm, là một ngọn núi nhỏ.
“Minh, Kim Minh!” Nàng hét lên, nhìn ánh trăng càng lên cao, càng lúc càng sáng, thân thể nàng càng ngày càng nóng, sự bất an cũng dâng lên.
Gió rít gào, đáp lại nàng là tiếng gió cùng với tuyết rơi, nàng tập tễnh bước đi trên tuyết, thân hình nhỏ bé như con kiến, nhưng sự kiên quyết trong lòng lại lớn như con voi.
Nhất định nàng phải tìm được Kim Minh!
Dấu chân càng ngày càng rõ, càng nối tiếp nhau, cuối cùng phía sau núi, nàng nhìn thấy Kim Minh đang cuộn tròn trên mặt tuyết, hắn nhìn đất như suy nghĩ, lại giống như sợ hãi giá rét.
“Kim Minh?” Liễu Nha bước đến, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn, muốn kéo hắn đứng dậy, đột nhiên hắn mở mắt,đôi mắt chớp chớp.
Thân thể hắn lạnh buốt làm cho người ta sợ hãi, trên mặt lại hiện lên đám mây hồng.
Liễu Nha ngẩn ra, cẩn thận quan sát hắn, lại giật mình khi thấy hắn giống bộ dạng đêm trăng lần đó.
Chẳng lẽ… Nàng nhìn trời, ánh trăng tròn, trên Tuyết sơn này không có đồng hồ, nàng không rõ hiện tại là mấy giờ.
“Đi, nhanh đi gọi Thái tử phi tới đây, ta muốn nàng!” Nam tử nheo mắt, sai khiến.
Một tiếng ầm vang, như trái bom nổ tung trong đầu Liễu Nha, nàng giật mình nhìn Kim Minh bị tình dục khống chế, chợt cắn môi.
Nếu lần này Kim Minh coi nàng là Thượng Quan Vân Nghê nàng sẽ không cự tuyệt, nàng không muốn thừa nhận số mệnh nhưng mà muốn bảo vệ mọi thứ.
Nàng cởi áo choàng, ném trên mặt đất, đặt bàn tay nam tử lên ngực mình, ánh mắt thể hiện sự kiên quyết.
“Không, không cần!” Đột nhiên Kim Minh như bừng tỉnh, đẩy Liễu Nha ra, ánh mắt thể hiện sự sợ hãi.
Thình lình xảy ra biến cố Liễu Nha bị hắn đẩy ngã trên mặt đất.
“Đi, đi nhanh, Vân nhi nàng mau đi đi!” Hắn nhìn Liễu Nha, vội vàng mở miệng, hai tay không khống chế ở trong không trung quơ quơ. Sau một hồi điên cuồng, hắn kéo tóc mình, kêu lên từng tiếng, ngã nhào trên mặt đất.
“Đi mau, đi mau đi! Ta không cố ý, không cố ý!” Hắn hét lên, quay cuồng, vùng vẫy trong đau đớn.
“Minh, Minh, thả lòng chính mình, không cần chống đỡ, ta đến đây, ta là Mặc Thanh Thanh, không…” Liễu Nha bắt được tay hắn, nắm chặt lại: “Ta là Liễu Nha, Nha Nha, có nhớ ta không!”
Hai tay bị nắm chặt, nam tử trở nên bình tĩnh hơn, hai tròng mắt mơ hồ, nhìn nữ tử trước mặt, sau đó mạnh mẽ hôn lên đôi môi anh đào, ấm áp, nẹh nhàng, trong nháy mắt hắn kêu lên một tiếng, động tác trở nên thô bạo hơn.
Hắn hôn giữa hai hàng lông mày, chiếc mũi dọc dừa, cả đôi môi anh đào, sau đỏ rơi trên cổ nàng.
Ngay từ đầu nàng đã nói đây là một quá trình cứu vớt Kim Minh, nhưng động tác của nam tử làm cho nàng muốn lùi bước, thân thể run rẩy, tràn ngập sự sợ hãi.
Người hôn mình là Kim Minh sao? Nàng muốn mở mắt nhìn, cẩn thận nhìn nhưng lại không có dũng khí, nàng có thể tiếp nhận cho dù là Kim Minh hay là Kim Lang.
Một giọt nước mắt chảy xuống bên má, nàng nằm trên áo choàng, da thịt mềm mãi lõa lồ trong gió rét, nhưng không cảm thấy rét, không có dục vọng, chỉ có sự yên lặng thừa nhận.
Nụ hôn của nam tử rơi trên hàng nước mắt, sự mặn chát làm cho hắn nhíu mày, hắn nâng thân thể, nhìn nữ tử nhíu mày, biểu tình bất lực, trong nháy mắt sắc mặt vặn vẹo, nheo mắt lại, đôi mắt dần có tiêu cự, hắn kéo nàng dậy, nhẹ nhàng ở bên tại gọi: “Nha Nha”
Giọng nói bao trùm sự dịu dàng.
Đột nhiên tâm tình khẩn trương của Liễu Nha biến mất, nàng mở mắt, nhìn con ngươi màu xanh của Kim Minh, bàn tay nhỏ bé không ngừng vuốt trên ngực hắn, “Kim Minh, Kim Minh, làm ta sợ muốn chết, ta cho rằng đó không phải là chàng, huhu!” Nàng ngã nhào vào lòng Kim Minh, bàn tay vô lực bắt lấy vạt áo của hắn.
Nàng luôn cho rằng mình là cô gái cởi mở, khát vọng đối với cảm giác yêu thương nhưng lúc đối mặt mới khiếp sợ như thế nào. Trong lòng nàng có người mình yêu, muốn giao mình cho nam tử đó, mà không phải là một công cụ, một công cụ làm thay đổi vận mệnh vương triều.
Kim Minh tập trung tinh thần, bàn tay vỗ vỗ lưng nàng, nhưng khi chạm đến chiếc bớt hình Nguyệt Nha, hai tròng mắt thâm sâu, cả người đau đớn.
“Nha Nha!” Hắn thở dài một tiếng, ôm nàng vào ngực, “Nha Nha, là ta, ta là Kim Minh, ta yêu nàng, thật sự rất yêu, nếu nàng nguyện ý, có thể giao mình cho ta được không? Ta…” Hắn mở miệng, thần sắc khẩn trương.
Liễu Nha nhìn hắn, thở dài một hơn, bàn tay chỉ động nắm lấy bàn tay lạnh băng của hắn, sưởi ấm cho hắn.
Nàng nở nụ cười, cười vui vẻ, nhiệt độ nóng bỏng theo đầu ngón tau từ từ chạm đến gò má nam tử, làm ấm cho hắn.
“Chỉ cần là chàng, ta đều nguyện ý!” Bàn tay đặt lên vai nam tử.
Lại tiếp tục hôn, tình cảm mãnh liệt, cô gái không ngừng rên rỉ, màu đỏ kéo xuống tận mang tai, nhuộm dần xuống cổ.
Nam tử hôn lên, mang theo sự ấm áp,kích thích.
Không biết tuyết rơi từ lúc nào, rơi đầy áo choàng đỏ, màu trắng xen lẫn màu đỏ như máu, xinh đẹp vô cùng. Trong trời đất này, tuyết vẫn rơi toán loạn như cũ.
Quần áo màu vàng trong bóng đêm nở rộ như đóa hoa bách hợp, từ đầu vai nàng rơi xuống.
Những cánh hoa tuyết rơi trên đầu vai nàng, mi mắt run run, những tiếng rên rỉ phát ra từ đôi môi anh đào, hòa vào không gian.
“Nha Nha, thật sự nàng sẽ không hối hận chứ?” Nam tử nhẹ giọng bên tai nàng, nàng lắc đầu, mở mắt, nở một nụ cười với hắn, thuần túy như ngọc.
Nụ cười của nàng làm cho lòng người khắc cốt ghi tâm.
Nam tử xoay người đè lên người nàng, “…” Tiếng rên rỉ bật ra, kéo theo hơi thở nóng bỏng.
Tuyết càng ngày càng lớn, động tác nam tử càng cuồng, trong nháy mắt lên đỉnh, nữ tử nắm lấy mái tóc vàng của nam tử, thân thể cong lên, xinh đẹp vô cùng.
Không khí yên lặng, nữ tử mệt mỏi nằm trên áo choàng, để mặc tuyết rơi trên da thịt mềm mại.
Phía chân trời xa, ánh trăng khuất dần sau rặng mây đen, trời đất một mảnh rộng lớn.
Nam tử ôm nàng vào ngực, kéo áo choàng che chắn thân thể nàng.
Trong thời gian ngắn, hai người không nói gì, chỉ có tiếc tuyết rơi bên tai.
Tiếng tuyết rơi ái muội vô cùng.
Phát tiết xong, cả người mệt mỏi, sau đó lâm vào giấc ngủ.
Nơi xa, bóng trắng từ từ đến gần hai người, trên mặt hiện ra sự âm ngoan.
Phía sau khách sạn, Mặc Trạc tiếp tục nâng chén, đưa mắt nhìn căn phòng, hai đầu lông mày nhăn lại đầy nghi hoặc.
“Bọn họn…” Hắn mở miệng nghi hoặc.
“Sao?” Kim Huy lờ đờ, nhìn Mặc Trạc.
“Ngươi thật buồn cười, ngay cả uống rượu cũng không thể lấy mặt nạ xuống sao?” Hắn bưng ly rượu, uống một hơi hết sạch, rượu xuôi xuống cổ họng, làm cho người say, lòng càng say hơn.
“Ngươi không cảm thấy yên tĩnh đến kì lạ sao?” Mặc Trạc khó khăn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang bao phủ căn phòng, cúi mắt xuống liền cảm thấy chua xót.
“Yên tĩnh?” Kim Huy tỉnh rượu một nửa, hắn hung hăng lắc đầu, tập trung tình thần nheo mắt nhìn lại.
Ừ, có chút yên tĩnh làm cho người ta cảm thấy bất an.
Chén rượu rơi xuống, hai người như mũi tên rời khỏi cung, vội vàng chạy lên lầu hai.
Cửa phòng mở ra, hai người ngu ngơ nhìn nhau, sự bất an ập đến trong lòng.