• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Huy mím môi cười không thanh sắc, vào lúc hắn suy xét đến việc tiếp tục giả bộ ngu hay thản nhiên thừa nhận thì Kim Minh cười một tiếng lạnh lùng, đưa hai tay ra, nhẹ vỗ hai tiếng bốp bốp, Chủ điện Thanh Huy viên, cửa tử đàn chạm trổ cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, một nữ tử áo trắng chải búi tóc Phù Dung đã lưu hành một thời trong hoàng cung, nhẹ cúi đầu xuống, quỳ gối trắng noãn như bạch ngọc trên sàn nhà, liễm mắt cúi đầu.

Khi Kim Huy nhìn thấy nữ tử trước mặt, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt vô sắc, bên trán có gân xanh khẽ nhảy thình thịch. Nụ cười của hắn cứng ở trên mặt, ánh mắt xanh đen bỗng nhiên trở nên thâm trầm, từ từ nhìn lại Kim Minh cười không hiểu.

"Hoàng thượng là có ý gì?" Âm thanh lạnh lẽo, không mang theo một tia nhiệt độ, một câu "Hoàng thượng" khiến nét mặt lạnh lùng của Kim Huy càng thêm đóng băng tới cực điểm.

Lúc này nữ tử áo hồng nghe được thanh âm của Kim Huy cũng kinh ngạc ngước mắt, trong phút chốc nhìn thấy Kim Huy kia, ánh mắt đột nhiên trở nên khổ sở khác thường, nhưng mà khi chuyển con mắt nhìn về phía Hoàng thượng quyền uy nhất trời đất này thì ánh mắt nàng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, liễm mắt cúi đầu lần nữa, tất cả đều khôi phục yên tĩnh, giống như cái gì cũng không có xảy ra.

"Hoàng đệ, trẫm chỉ là thương cảm ngươi, không cần hằng đêm vào cung trông coi! Có nữ nhân này, hoàng đệ cũng có thể an tâm ra sức vì nước!" Kim Minh nhẹ nhàng liếc nữ nhân một cái, âm thanh buồn bực cười lạnh, khóe môi đầy châm chọc.

Kim Huy ngẩn ra, rốt cuộc hiểu rõ Kim Minh nói chuyện gì.

Sáng sớm một chốc do dự khiến hắn mất đi cơ hội mang Liễu Nha rời đi, nếu như không phải là Nhung Thiên cảnh báo. . . . . .

Kim Minh nhất định là hiểu lầm cái gì, dù sao Xa Nguyệt đã từng là. . . . . . Sắc mặt hắn tối sầm lại, ngước mắt lên lần nữa, vẻ mặt đã sớm khôi phục an tĩnh, chỉ có lông mi không ngừng rung động tiết lộ tâm tình chân thật của hắn lúc này.

"Hoàng huynh, ta không phải là vì nàng!" Hắn bình tĩnh mở miệng, hai mắt dũng cảm nhìn thẳng nụ cười âm hiểm của Kim Minh.

"Hả?" Kim Minh ngẩn ra, hắn biết tâm tư kín đáo từ nhỏ của Kim Huy, một màn kia, hắn còn tưởng rằng mình thành công cởi bỏ khôi giáp của Kim Huy, nhưng không có nghĩ đến hắn cười vẫn bình tĩnh như vậy, không lưu dấu vết.

"Từng thấy biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, trừ đi Vu Sơn không phải vân, nếu vào ba năm trước hoàng huynh tỏ rõ thích Xa Nguyệt, đón nàng vào trong cung thì Hoàng Phủ Xa Nguyệt nàng vĩnh viễn là hoàng tẩu của ta, phi tử của hoàng huynh, Kim Huy không có dám tư tưởng đến!" Kim Huy cúi người, thản nhiên hành lễ, không kiêu ngạo không tự ti, thân thể nữ tử cách đó không xa hơi cứng đờ.

Kim Minh lại không kiên nhẫn nheo tròng mắt xanh u ám lại, hơi nâng chiếc cằm gầy gò khêu gợi lên, tựa như đao gọt sắc bén.

"Ta không rời khỏi hoàng cung là bởi vì thánh chỉ của phụ hoàng; ban đêm dò xét hoàng cung cũng là bởi vì phục tùng ý chỉ của phụ hoàng, trong hoàng cung này, mỗi khi màn đêm buông xuống, ma sứ ở trong rừng tìm cơ hội hành động, phụ hoàng không có ở đây, ta dĩ nhiên phải đảm đương trách nhiệm bảo vệ hoàng huynh, bảo vệ hoàng cung!" Kim Huy nhàn nhạt mở miệng, từ từ hành lễ.

"Ngươi cho rằng mỗi lần dùng phụ hoàng ra áp chế trẫm, trẫm sẽ khuất phục sao?" Giọng điệu Kim Minh âm lãnh giống như Diêm La Sứ giả địa ngục.

"Hoàng huynh sẽ không khuất phục trước bất luận kẻ nào!" Kim Huy cười khẽ, giọng nói chắc chắn.

Ánh mắt hung ác nham hiểm chăm chú nhìn chằm chằm nam tử trước mặt, hồi lâu sau, con ngươi Kim Minh co rụt lại, trong mắt đột nhiên tràn ngập lên một tầng tia máu thật mỏng, nhưng là tầng tia máu phảng phất như gặp phải mưa to gió lớn nên nhanh chóng biến mất. Biến mất nhanh chóng chỉ trong nháy mắt, nếu như không phải nhìn thấy kỹ lưỡng, Kim Huy cũng sẽ hoài nghi mắt của mình.

Kim Minh nhẹ nhàng khoát khoát tay, ý bảo Kim Huy lui ra, Kim Huy lại cười cười, lạnh nhạt mở miệng: "Hoàng huynh, nếu như ngươi thật sự muốn đem nữ nhân nào đó ban thưởng cho ta, lần trước mang Thanh Thanh đi từ trong Thanh Huy viên có phải hay không. . . . . ."

Nam tử lạnh lùng cứng đờ, trong tròng mắt xanh ngưng tụ tia máu lần nữa, không nói được lời nào mà trực tiếp nhìn hắn.

"Được rồi được rồi, chỉ là một gái thanh lâu mà thôi, hoàng huynh thích thì cứ giữ lại!" Kim Huy cười cười khoát khoát tay, xoay người, nghênh ngang dậm chân đi, đi tới cửa sân, khóe môi lại hiện lên nụ cười quỷ dị.

"Đứng lên đi!" Kim Minh lạnh lùng mở miệng, trong chủ điện, Xa Nguyệt lắc lư thân thể đứng lên, không ngừng dùng tay nhỏ bé xoa nắn hai chân.

"Xem ra ngươi đã mất đi năng lực khống chế Kim Huy, chỉ là. . . . . ." Hắn cười lạnh, tiếng cười kia làm nữ tử run sợ trong lòng. "Chỉ là phụ thân của ngươi hẳn là sẽ vô cùng đau lòng vì chỉ sinh độc một nữ nhi!" Nam tử nói xong, ngang nhiên cười dài, tóc vàng tung bay, lộ ra một vẻ quỷ dị làm người ta sợ hãi.

Trên mặt nữ tử đột nhiên trở nên khổ sở, nàng đi lên trước, đứng lại bên người nam tử đang cười điên loạn, sau đó nhẹ nhàng quỳ xuống, do dự hồi lâu, nàng đưa tay trắng noãn ra, lụa mỏng lay động, từ từ bóp chặt eo nam tử, đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ dán lên trên, cảm thụ sự điên cuồng cùng run rẩy của nam tử.

"Minh. . . . . . Ta chỉ muốn ngươi, chỉ cần ngươi. . . . . ." Nữ tử lẩm bẩm mà nói.

Sáng sớm hôm nay, từng cơn gió nhẹ lướt qua, nơi xa từng đám mây giống như bầy dê tản ra, vầng sáng màu u oán cùng an tĩnh không tầm thường.

*****

U Dạ La dẫn đầu 1000 danh tướng sĩ, 20 cỗ xe ngựa chở đầy hơn mười rương vàng bạc châu báu, từ từ xuất phát ra khỏi cửa thành, chung quanh, dân chúng vây xem, văn võ đại thần ôm quyền đưa tiễn, tình cảnh náo nhiệt và khí thế vô cùng.

Khóe miệng Kim Huy còn treo nụ cười không đổi, nắm hai tay U Dạ La thật chặt, nhưng trong tròng mắt lại chứa đầy sự lo lắng.

"Cẩn thận!" Hắn nhỏ giọng nói, ánh mắt thâm thúy u ám như đáy biển.

U Dạ La gật đầu một cái, khôi giáp màu bạc dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt, nam tử phong thái hiên ngang.

U Dạ La lưu loát xoay người lên ngựa, từ từ hướng đám người khoát tay một cái, đội kỵ mã từ từ đi tới.

Kim Huy nhìn theo phương xa, cho đến khi đội kỵ mã dần dần biến mất ở cuối đường mãi đến khi không nhìn thấy nữa, hắn vẫn còn đứng đó.

"Vương gia, trở về thôi!" Nhung Thiên nhỏ giọng nói.

"Nhung Thiên, đi theo ta, dẫn đầu 3000 tinh binh hộ tống U Tướng quân một đoạn!" Kim Huy lạnh lùng chuyển con mắt, quả quyết nói.

Nhung Thiên kinh ngạc, như đã hiểu ra cái gì, lập tức lĩnh mệnh đi trước.

Kim Minh đứng ở trên thành cung, mặt nạ hoàng kim lóe màu sắc u lãnh, đợi đến khi thấy Kim Huy cùng Nhung Thiên xuất thành, khóe môi cong lên, trong ánh mắt thoáng qua sự tính toán.

"Mạc Thương, hủy bỏ hành động!" Hắn lạnh lùng mở miệng, Mạc Thương sau lưng lập tức gật đầu.

*****

Ngưng Hương cư, Liễu Nha vô cùng lo lắng nhìn canh cặn thịt thừa trên bàn, khóe môi co quắp.

Đây là bữa ăn sáng bình thường nhất mà Kim Minh mở lòng từ bi cho nàng, bánh quẩy, mộc nhĩ trắng, chè hạt sen, vốn là thơm ngào ngạt, nóng hổi, hiện tại toàn bộ cùng thảm như nhau, cho dù có nhặt lên sợ cũng không thể ăn vào bụng.

Tố Mỹ Na liễm mắt cúi đầu đứng ở một bên, một câu nói cũng không thốt ra, chỉ mím môi thật chặt, vẻ mặt áy náy.

"Ta nói ngươi kích động cái gì, làm sao bây giờ?" Liễu Nha không nhịn được oán trách, mấy ngày nay, nàng không phải ói chính là đói bụng, nào được ăn thứ gì, buổi tối còn bị Tiểu Nhật nhi không biết là biến thái hay hồn nhiên quá mức lôi kéo chạy loạn khắp hoàng cung. Đáng hận hơn chính là, tên kia làm việc có đầu không có đuôi, trực tiếp ném nàng ở nóc nhà, may mà có Kim Huy cao thâm khó lường mang trở lại.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Tố Mỹ Na cắn môi thật chặt, mở miệng thật khẽ.

"Thôi được rồi, xem ra ta trời sinh chính là mệnh sẽ bị chết đói, người ta nói hoàng cung có vàng có bạc, không lo ăn mặc, tại sao mệnh ta khổ như vậy hả?" Liễu Nha lắc đầu cảm thán, sững sờ nhìn bánh quẩy cùng cháo loãng, cuối cùng vỗ miệng nhỏ nhắn, liều mạng nuốt một ngụm nước miếng, quyết định sau cùng mặc kệ bẩn hay không bẩn, không chết đói là vương đạo.

Nàng cắn mạnh một cái, dùng sức nhai, răng môi lập tức đầy hương vị.

Tố Mỹ Na kinh ngạc nhìn Liễu Nha ăn ngon lành, khóe môi bỗng xệ, vẻ mặt co quắp.

Liễu Nha nhìn Tố Mỹ Na, tức giận không có chỗ phát tiết: "Ngươi còn co quắp gì chứ, đều tại ngươi, không phải là một câu Nhật Vương gia thôi à, nhìn xem dọa ngươi kìa!" Liễu Nha kêu khẽ một tiếng, bánh quẫy trên tay đã không cánh mà bay, lại ngoái đầu nhìn lại, trước mặt là khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt xanh u ám không phải Kim Minh biến thái thì là ai?

"Này, bánh quẩy. . . . . ." Liễu Nha đứng dậy, ngẩng đầu nhìn kẻ đoạt lấy thức ăn của nàng.

"Nhật Vương gia?" Kim Minh không để ý tới Liễu Nha kêu gào, trong mắt xanh lạnh lẽo chợt bốc cháy lên một tia màu đỏ sậm, máu tanh đỏ sậm giống như vết máu ngai ngái nhuộm dần ở trong đôi mắt kia, đỏ yêu dã, xanh quỷ dị, cùng lúc đó, ánh mắt của hắn cũng bắt đầu cuồng loạn, hắn ném bánh quẩy ra thật xa, hai tay dính đầy dầu mỡ nắm cổ áo Liễu Nha thật chặt, gương mặt tuấn tú nhăn lại, gầm nhẹ nói: "Nói, làm sao ngươi biết chuyện về Nhật?"

Ánh mắt đáng thương của Liễu Nha đi theo chiếc bánh quẩy vẽ ra đường cong xinh đẹp sáng loáng, cuối cùng, bụp, rơi trên đất bên ngoài tẩm cung. Liễu Nha kêu rên trong lòng.

Bữa ăn sáng của nàng. . . . . . bánh quẩy thơm ngào ngạt của nàng. . . . . . Lại bị tiếp đất rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK