Tô Mạn Vũ mở mắt, luồng điện đột nhiên xuất hiện chạy dọc thân thể khiến tâm trí cô chao đảo, sống lưng ưỡn cong, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường.
Ngay khi tiếng rêи ɾỉ của cô vừa cất lên đã có người dùng miệng chặn chúng lại.
Không chỉ như vậy, bàn tay người đó còn từ tốn du ngoạn trên cơ thể cô, khiến cô vừa sợ hãi vừa khao khát.
Mỗi nơi bàn tay đó đi qua giống như vỗ về, lại như trêu chọc đầy dịu dàng hướng tới vùng đất thầm kín nhất. Bắt đầu từ phía đùi trong rồi chầm chậm tiến lên, vừa vuốt ve lại vừa như có như không chạm vào nơi đó khiến toàn thân Tô Mạn Vũ buồn bực, giống như có gì đó chưa đủ...
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu làm cô khép chặt hai chân, sau đó, cô nghe thấy tiếng cười khàn khàn trầm thấp đầy quyến rũ sát gần bên tai. Hơi thở người đó nóng bức phả xuống khiến người cô co rụt lại, một cơn tê dại truyền đến từ vành tai nhỏ bé làm dòng nước ấm áp từ nơi nào đó lại càng chảy ra nhiều hơn.
Tô Mạn Vũ không kìm được mà nức nở một tiếng, cơ thể như bị điện giật run rẩy không ngừng, vật thể lạ nhẹ nhàng chuyển động mang theo những cảm giác kì lạ, là đau đớn hay vui thích, cô cũng chỉ có thể hoàn toàn rộng mở nghênh đón chúng.
Tiếng rêи ɾỉ giữa cơn sóng tình trào dâng khiến cho động tác của Diệp Liên Thành ngày càng mãnh liệt, anh có thể cảm nhận được sự co rút từ nơi ấm áp căng chặt đang bao bọc lấy ngón tay mình. Từng giọt mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống hòa lẫn với mồ hôi trên gương mặt đỏ bừng của người phụ nữ bên dưới, anh đã không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.
Rất nhanh, Diệp Liên Thành rút ngón tay, sau đó nhanh chóng thay thế chúng bằng một vật thể khác.
Móng tay cô càng lúc càng bấm sâu vào bả vai anh, toàn thân giãy giụa rồi lại chủ động nâng lên như muốn chạm tới chỗ cứng rắn nóng bỏng nhất trên cơ thể anh.
"Tô Mạn Vũ, cho anh nhé?" Diệp Liên Thành thì thầm vào tai cô, lồng ngực phập phồng trắng mịn càng khiến linh hồn anh thêm rạo rực.
Không đợi người phụ nữ dưới thân trả lời, anh duỗi thẳng lưng, mạnh mẽ tiến vào thật sâu.
Giây tiếp theo, tiếng hét đau đớn của Tô Mạn Vũ cất lên như vỡ vụn.
Nơi ấy chặt chẽ đến nỗi Diệp Liên Thành cứ ngỡ đây là lần đầu tiên.
Khoảnh khắc hai thân thể hòa hợp bằng phương thức nguyên thủy nhất, Tô Mạn Vũ cảm giác cơn đau ập đến như xé rách cơ thể ra làm hai, theo bản năng cô đưa tay đẩy anh, thế nhưng lồng ngực ấy vẫn không hề rời đi: "Liên Thành, đau... rất đau... anh... mau đi ra ngoài."
Đối với Tô Mạn Vũ lúc này là vô cùng xa lạ, nhưng với anh lại chính là cảm giác thỏa mãn đã rất lâu mới tìm lại được.
"Được rồi, rất nhanh sẽ không đau nữa, Tô Mạn Vũ, ngoan nào... chỉ một chút nữa thôi..."
Cô liên tục giãy giụa khiến anh chật vật nhẫn nhịn, xúc cảm tuyệt vời như bước tới thiên đường giày vò anh, thôi thúc anh thử chuyển động trong cơ thể cô.
Anh chậm rãi rút ra rồi đẩy vào, từng bước thăm dò tới nơi sâu nhất, mỗi lần như thế, anh lại cảm nhận được từng cơn run rẩy của cô, cảm nhận nơi ấy siết chặt lấy anh làm anh càng trở nên điên cuồng.
Đêm vẫn còn rất dài, anh cần mẫn đòi hỏi, cô mềm mại nằm trong lòng anh, hai thân thể giao hòa không một kẽ hở, mái tóc xoăn dài như tảo biển đong đưa theo từng cơn va chạm, đưa linh hồn anh chạm tới tầng cao nhất nơi thiên đường, đẹp như một giấc mơ.
***
"Tô Mạn Vũ, em còn dám nói hai chúng ta không có tình cảm với nhau không?"
Nhìn gương mặt người phụ nữ trong lòng càng lúc càng trở nên đỏ bừng, Diệp Liên Thành như hiểu ra điều gì, anh mỉm cười cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, không để cô tiếp tục né tránh ánh mắt anh.
Người phụ nữ này ăn mềm không ăn cứng, anh nhất định phải trở nên vô cùng dịu dàng.
"Tô Mạn Vũ, lần này là anh sai... nhưng khi đó, em không biết mình quyến rũ tới mức nào đâu."
"Tô Mạn Vũ vừa gợi cảm lại vừa đáng yêu làm anh không thể kiềm chế được. Từ trước đến nay Diệp Liên Thành chưa bao giờ kìm lòng nổi mỗi lần đứng trước mặt bạn học Tiểu Vũ."
Nghe đến những lời này, Tô Mạn Vũ chợt quên mất mình đang tức giận với anh, cô thật sự rất muốn tỏ ra rằng cô đang vô cùng giận dữ, thế nhưng Diệp Liên Thành liên tục dùng ánh mắt đáng thương và giọng nói trầm thấp ấy quyến rũ cô.
"Tô Mạn Vũ, ở bên anh được không?"
Lời thì thầm như gió xuân thoảng bên tai làm cô chấn động, mở to mắt nhìn anh.
Giống như có một chùm pháo hoa nổ lớn trong tâm trí, rực rỡ chói lòa.
"Diệp Liên Thành, anh đừng nói linh tinh."
Cô ngay lập tức từ chối, quay mặt đi hướng khác.
"Tô Mạn Vũ, chắc chắn bây giờ em đang rất ghét anh, thế nhưng em không thể vì thế mà phủ nhận tình cảm của anh được." Đôi mắt Diệp Liên Thành sáng rực, anh áp sát vào cơ thể cô, khí thế mạnh mẽ chèn ép khiến cô vô thức lùi về sau một bước.
"Mọi thứ có vẻ diễn ra không đúng thứ tự như các cặp đôi bình thường, nhưng Tô Mạn Vũ, anh thật sự thích em. Tình cảm này là thật, có thể bạn học Tiểu Vũ không biết, nhưng Diệp Liên Thành vẫn luôn thích cô ấy, thích đến mức cậu ấy phải hoài nghi bản thân rằng "thật sự có một người tuyệt vời như thế sao?", bởi vì trong mắt cậu ấy Tô Mạn Vũ không hề có bất cứ một khuyết điểm nào cả."
Thế nhưng, gương mặt Tô Mạn Vũ lại trở nên tái nhợt.
"Tiểu Vũ, trước kia chúng ta đã từng bỏ lỡ quá nhiều thời gian. Lần này hãy cho anh một cơ hội có được không?"
Diệp Liên Thành không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô, thế nhưng sự hồi hộp trong lòng khiến anh vô thức siết chặt hai vai cô.
Chết tiệt! Anh đã hai mươi tám tuổi rồi, thế nhưng mỗi lần đứng trước cô ấy lại trở nên ngờ nghệch như cậu thiếu niên lần đầu bày tỏ tình cảm trước mặt người mình yêu vậy.
"Diệp Liên Thành, tại sao...?"
Giọng nói yếu ớt khiến anh bất chợt hoảng hốt: "Tiểu Vũ, xin hãy tin anh, anh biết em không còn nhớ gì về những năm tháng đó nữa, thế nên lúc trước anh mới nói chúng ta chỉ là bạn học bình thường. Anh thực sự hi vọng rằng chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, như hai người xa lạ vô tình gặp được nhau, yêu nhau trên thế giới này. Em xem, tai nạn xe hôm đó không phải là một sự tình cờ hay sao? Nếu không anh đã không có cơ hội gặp lại em sớm tới như vậy."
Đôi mắt tha thiết của anh khiến cô vô cùng đau lòng, cô rất muốn nói với anh, Tô Mạn Vũ không tốt đẹp như những gì anh đã tưởng, đừng đem lòng thích một người không xứng đáng như vậy.
Cô mấp máy môi, sau đó đẩy mạnh anh: "Diệp Liên Thành, anh đừng nói nữa. Anh đâu biết gì về tôi."
Có lẽ anh đã quên mất hình ảnh xấu xí ngày nào của cô mất rồi, vậy thì cô sẽ nhắc anh nhớ lại.
"Diệp Liên Thành, đừng nói tôi là người tốt. Người anh thích là bạn học Tiểu Vũ vừa đáng yêu vừa lương thiện chứ không phải tôi."
Thu hết tất cả can đảm, cuối cùng Tô Mạn Vũ đã dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Liên Thành.
Những hình ảnh quen thuộc xuất hiện trong giấc mơ của cô cả trăm nghìn lần, ngay lúc này, cô sẽ nói cho anh biết.
"Bé gái ấy còn rất nhỏ, có lẽ mới chỉ bảy tám tuổi, thân hình gầy gò yếu ớt..."
Cô đã trốn tránh sự thật này quá lâu rồi. Có lẽ, đã đến lúc cô phải đối mặt với chúng.
"Cô bé nhỏ tới nỗi còn chưa có đủ khả năng tự bảo vệ bản thân. Vậy mà... Diệp Liên Thành, vậy mà tay tôi lại nhuốm đầy máu của cô bé ấy."
"Sao? Anh có muốn thử nghe tôi kể lại trải nghiệm đó không?"
"Khoảnh khắc ấy xảy ra rất nhanh, chỉ cần vài giây thôi, ngay khi cảm nhận được dòng máu ấm nóng bắn lên mặt, sau đó chảy dài qua từng ngón tay, cả thân thể lẫn tâm hồn anh sẽ bất ngờ cảm thấy trống rỗng, cảm giác vừa ghê sợ vừa tội lỗi lan tràn đến tận cùng. Ghê sợ chính bản thân mình, bởi vì từ giây phút đó, tôi đã trở thành một tên sát nhân. Sinh mệnh kết thúc dưới tay tôi không chỉ có một mình cô bé ấy, mà có cả một Tô Mạn Vũ tốt đẹp lương thiện cũng không còn trên cõi đời này nữa rồi."
Cô không hề rời mắt khỏi Diệp Liên Thành, chứng kiến sự sợ hãi xen lẫn thương hại xâm chiếm đôi mắt anh. Những cảm xúc kìm nén như muốn vỡ tung.
Chị Khiết Khiết, làm sao bây giờ? Thẳm sâu trong trái tim em thực sự đã rất hạnh phúc khi nghe được những điều ấy, nhưng những gì mà Tô Mạn Vũ đã làm đã không còn cơ hội sửa sai nữa rồi.
Thế nên ngay cả khi em là một bệnh nhân mất trí nhớ, thì những hình ảnh ấy chưa từng phai mờ trong tâm trí em.
Em biết đây chính là sự trừng phạt mà Thượng Đế giáng xuống, nỗi dằn vặt tội lỗi này sẽ đi theo em cả cuộc đời.
Em... em cũng muốn được ở bên Diệp Liên Thành, nhưng em không thể mãi dối lòng như vậy được... Anh ấy xứng đáng được biết cô gái mà anh ấy yêu mến thực sự là người như thế nào.
"Diệp Liên Thành, tôi là một bệnh nhân mất trí nhớ."
Ừm, chắc điều này anh đã biết rồi, sự thật này không hề khó đoán.
"Những điều này tôi cũng chỉ là được nghe kể lại, mùa đông năm ấy nhà họ Tô đón tôi về thành phố B, nghe nói, trên người tôi là bộ quần áo rẻ tiền sờn rách. Người ta nói rằng tôi quả thật là một cô gái may mắn, lăn lộn bao nhiêu năm ở đáy xã hội, cuối cùng cũng trở thành phượng hoàng về tổ."
"Họ cũng chỉ dám nói sau lưng tôi, ngủ một giấc dậy đã trở thành bệnh nhân mất trí nhớ, liệu có phải là giả vờ ngã bệnh để trốn tội hay không. Đâu có ai biết được trước đây tôi đã làm những gì ở nơi xa xôi ấy. "
Ngừng lại một chút, Tô Mạn Vũ cất lời: "Thật không may, bọn họ đã đoán trúng rồi. Chỉ là... tôi thật sự không nhớ gì hết."
"Diệp Liên Thành, mỗi lần anh nói Tô Mạn Vũ là một cô gái vừa tốt đẹp vừa lương thiện tôi đều cảm thấy rất nực cười. Có lẽ ngoại trừ sự việc đêm ấy ra thì tôi rất lương thiện phải không? Hay là tôi muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi của bản thân bằng cách ấy?"
"Những chuyện như vậy người bình thường không dám làm, tôi cũng từng không tin, nhưng giấc mơ ấy quá đỗi chân thực. Nhà họ Tô giấu tôi, Tạ Nghiên Dương giấu tôi, ngay cả chị Khiết Khiết cũng lảng tránh vấn đề ấy. Có lẽ họ đang cố bảo vệ tôi, nhưng Diệp Liên Thành, cảm giác tội lỗi bóp nghẹt ấy chưa từng biến mất."
Vậy là đủ rồi, những chuyện khác không cần nói nhiều hơn nữa, cô tin là Diệp Liên Thành đã hiểu những gì cô muốn nói.
"Tôi đã rất vui, vì trong lòng anh tôi vẫn luôn là một người tốt đẹp. Ít nhất đối với anh tôi vẫn là bạn học Tiểu Vũ đáng yêu lương thiện. Cảm ơn anh, Diệp Liên Thành, nhưng có lẽ chúng ta vẫn chỉ nên dừng lại tại đây thôi."
Tô Mạn Vũ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh đang chiếu thẳng vào mình, toàn bộ thời gian anh để cô nói, nhưng cô biết rằng anh đang rất tức giận. Cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh được nữa, nếu cô ngẩng đầu lên, nước mắt sẽ rơi xuống mất.
Cô không muốn trong mắt anh cô là một người vừa xấu xa vừa yếu đuối như thế.
"Thời gian qua rất cảm ơn anh. Cả hai chúng ta đều là người trưởng thành, có những chuyện xảy ra không hề nghiêm trọng đến vậy, cũng một phần là do tôi, anh Diệp không cần nghĩ quá nhiều. Tuy không thể đáp lại tình cảm đó, nhưng chúng ta vẫn có thể tiếp tục là bạn."
Tô Mạn Vũ đột nhiên cúi người thật sâu.
Cô muốn cảm ơn anh, cảm ơn cho những năm tháng anh giúp đỡ và bầu bạn với cô gái nhỏ cô độc ấy, thời điểm cô không có gì trong tay, anh vẫn sẵn sàng bao dung tất cả vì cô.
"Cảm ơn anh vì mọi thứ. Số tiền bồi thường ấy sau này tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."
Chắc hẳn cô đã rất mạnh mẽ quyết liệt đúng không, đến nỗi khiến người như Diệp Liên Thành không biết nên nói gì mới phải vào lúc này.
"Bao nhiêu tiền?"
Giọng anh tắc nghẹn trong lồng ngực, anh quả thật rất tức giận.
"Năm mươi nghìn đô la Mỹ. Tôi cũng rất cảm ơn vì anh Diệp đã hỗ trợ, mặc dù đó là lỗi của tôi."
"Tô Mạn Vũ, không đủ." Anh lạnh nhạt trả lời cô.
"Nhưng... nhưng trước đó trợ lý của anh đã gọi cho tôi, nói rằng mỗi bên chịu một nửa..."
Cô vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, cô làm anh tức giận nên giờ anh định nuốt lời phải không?
"Anh Diệp, anh định..."
"Tô Mạn Vũ, nếu em đã muốn rạch ròi đến thế, vậy tất cả tình cảm tôi dành cho em suốt bao năm qua, em chỉ định trả lại tôi từng ấy tiền thôi ư?"