Nụ hôn đầu tiên của Dương Mạn Vũ là dành cho Diệp Liên Thành.
Bởi vì Dương Mạn Vũ là một tay mơ, nên cô cảm thấy Diệp Liên Thành không giống người chưa từng hôn con gái cho lắm, thế là, khi môi hai người vừa tách ra, trong hơi thở đứt quãng, cô đã ngốc nghếch hỏi cậu, cậu đã từng hôn ai khác chưa?
Cậu đáp lại, giọng trầm khàn: "Bạn học Tiểu Dương đừng có suốt ngày nghĩ xấu cho người khác như vậy."
Mặt cậu đỏ nhưng ánh mắt lại điềm tĩnh, nhìn đi, làm gì có ai vừa mới trải qua nụ hôn đầu mà có thể tỏ ra thản nhiên như không giống vậy. Dương Mạn Vũ âm thầm đánh một dấu trừ trong lòng cho Diệp Liên Thành, đồ không thành thật.
Thế nhưng dấu trừ ấy không rõ cho lắm, cô chỉ dám dùng bút chì mà thôi, nhưng xét đến cảm giác ngọt ngào đang lan tỏa cùng với nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực này, cô lại vui vẻ tẩy chúng đi, ghi vào đó một dấu cộng.
Chỉ là nụ hôn ấy còn vài điều khiến người ta hơi băn khoăn, hôn xong rồi thì hai người sẽ... sẽ được coi là quan hệ đó đúng không? Là... bạn trai bạn gái, giống như những câu chuyện mà Hạ Sơ từng kể, hôm qua cậu chủ Lâm có bạn gái mới, hôm nay hoa khôi khối mười một vừa công khai bạn trai kém một tuổi của mình.
Nghĩ xong Dương Mạn Vũ lại tự mình phản bác, không, chuyện của cô không thể giống như những người đó được, cô đâu phải loại người cứ cách vài tuần lại muốn có một tình cảm mới.
Chỉ vì một suy nghĩ như vậy mà giày vò Dương Mạn Vũ cả một tuần trời, cô không dám hỏi Diệp Liên Thành, lỡ như cậu chê cô nói lời thừa thãi, rồi sẽ cảm thấy cô quá phiền phức thì sao? Hạ Sơ đã từng nói cách người giàu yêu nhau cũng không giống bình thường, cô phải tập quen mới được, phải tự dằn cảm giác thấp thỏm bất an này xuống, không thể để cho Diệp Liên Thành nhìn thấy.
Mối tình đầu như một viên kẹo chanh mùa hè, chua ngọt thơm mát, nhưng ngậm càng lâu trong miệng lại càng chóng tan.
...
Ký túc xá Nhất Trung không cho phép học sinh nuôi thú cưng, đến cuối cùng Diệp Liên Thành dù vô cùng ghét bỏ những sinh vật vừa yếu ớt vừa xấu xí thì vẫn phải nhận trách nhiệm chăm sóc cho Mạn Mạn. Dưới cái nhìn đầy đe dọa của Dương Mạn Vũ, cậu chỉ có thể thỏa hiệp mà mang nó về nhà. Ừm, cũng không phải chuyện gì quá to tát, chẳng qua chú Hà lại có thêm chút việc để làm mà thôi.
Dương Mạn Vũ đỏ mặt, tay vỗ vỗ lên hai má nóng bừng, vừa rồi nhân lúc cô lơ là cậu đã vòng tay ôm lấy cô, sau đó nụ hôn của cậu như có sức mạnh tiến quân thần tốc, cậu hôn cô tới khi lồng ngực cô không còn chút dưỡng khí nào.
"Sau này... sau này cậu không được..." Dương Mạn Vũ ấp úng, giọng nói càng lúc càng nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Không được cắn môi tớ như vậy".
Diệp Liên Thành hơi nhếch khóe môi, bàn tay đang vòng quanh eo cô siết chặt thêm: "Hửm? Không được cái gì?"
Nhất định là cậu đang cố tình! Dương Mạn Vũ lườm cậu một cái, mặt đỏ như nhỏ máu, nói ra những lời ấy xấu hổ lắm biết không.
"Không phải trong phim mấy cặp đôi chỉ nắm tay và... ôm nhau thôi sao." Hiếm hoi lắm cô mới thấy bọn họ hôn nhau một lần, mà lại còn là lúc cửu biệt trùng phùng, cô với Diệp Liên Thành ngày nào cũng gặp nhau trên trường, đâu thể hở một chút lại làm mấy trò mờ ám như vậy.
Thực ra, với chút kiến thức ít ỏi đến từ mấy bộ phim tình cảm cổ lỗ sĩ của cả chục năm trước mà cô đã từng lén mẹ xem , Dương Mạn Vũ vẫn luôn nghĩ, tháng đầu tiên bạn gái và bạn trai thậm chí chỉ dám nắm tay mà thôi, được hai tháng mới dám ôm nhau, trao nhau những cái hôn phớt nhẹ lên trán, ba tháng thì có thể thân mật hơn một chút, ví dụ như... hôn nhau. Nhưng cũng không thể mạnh bạo giống như cách Diệp Liên Thành hôn cô lúc này được, mức độ đó đáng lẽ ra phải dành cho mấy cặp đôi yêu nhau cả nửa năm trời rồi mới phải.
Dương Mạn Vũ mơ màng nghĩ, thế rồi câu nói của Hạ Sơ lại bất ngờ xuất hiện: Đừng có ngây thơ như vậy, cậu có biết mấy cặp đôi yêu nhau trong trường mình thường lén lút làm gì ở con đường tình yêu bên cạnh hồ bán nguyệt không? Đương nhiên là mấy chuyện này trước đây cô đều không để ý liền lắc đầu nhìn Hạ Sơ, sau đó Hạ Sơ ghé vào tai cô nói nhỏ mấy câu.
Được rồi! Tuy hai người bên nhau chưa được bao lâu, thế nhưng thời gian biết nhau cũng không ngắn, bốn bỏ lên năm, chỉ cần Diệp Liên Thành đừng làm gì quá đáng là được, không phải cô không thích mỗi lần cậu ấy làm như thế, chỉ là... chỉ là quá xấu hổ mà thôi.
Suy nghĩ của Dương Mạn Vũ đã bay lung tung đến tận phương trời nào đó làm Diệp Liên Thành hơi buồn cười, cậu uể oải ngả người về phía sau, kéo dài giọng trêu chọc: "Bạn học Tiểu Dương còn chưa đủ mười tám tuổi, đúng là chỉ nên xem phim trong sáng thôi."
Bình thường Dương Mạn Vũ đã rất kiệm lời, lúc này lại càng chỉ biết im bặt, thế nhưng vành tai đã đỏ lắm rồi.
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra, chàng hoàng tử sống trong lâu đài băng thực ra cũng rất xấu xa, một mặt bày ra vẻ lạnh lùng khó gần, mặt khác lại giống như mấy tên lưu manh ở quê cô thích trêu đùa con gái nhà lành vậy.
Nhưng biết làm sao được bây giờ, ai bảo đó là người mà Dương Mạn Vũ thích cơ chứ.
Thời gian chìm đắm trong hũ mật ngọt ngào thường trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã sang đến đầu tháng sáu, Dương Mạn Vũ đếm từng ngày trên tờ lịch, cô và Diệp Liên Thành đã bên nhau được hơn hai tháng rồi.
Những người đang yêu thường không biết nụ cười trên mặt mình rạng ngời đến mức nào, Dương Mạn Vũ chỉ cảm thấy dạo này mình cười nhiều hơn một chút, đôi khi còn ngẩn ngơ cười một mình, còn nữa, mỗi bữa cô đều ăn được thêm một bát cơm, chẳng mấy chốc mặt đã tròn hẳn ra rồi.
Con trai thường không thích con gái béo, Diệp Liên Thành chắc cũng không ngoại lệ, lúc hai người ăn cơm, cô liền gắp thịt chiên xù từ chỗ mình sang cho cậu.
Diệp Liên Thành lập tức nhíu mày, bàn tay theo phản xạ che miệng bát, nhưng rồi một giây sau lại cậu lại thả tay ra, nhận lấy miếng thịt từ trên đũa của cô.
Cậu từ tốn hỏi: "Mấy món này không hợp khẩu vị à?"
Dương Mạn Vũ lắc đầu: "Không phải, cậu ăn thử đi, thịt chiên ở chỗ này khá ngon."
Cô nhìn thấy cậu lưỡng lự một lúc, sau đó mới cúi đầu cắn một miếng.
"Ừm, đúng là không tệ."
Dương Mạn Vũ híp mắt cười thỏa mãn.
Đương nhiên đồ ăn ở chỗ này ngon gấp mấy lần nhà ăn kí túc xá Nhất Trung, giá cũng không rẻ, lúc vừa nhận được tiền trợ cấp tháng này, cô đã quyết tâm phải mời Diệp Liên Thành ăn một bữa thật ngon.
Ăn xong hai người quay trở về trường, trên đường đi, cậu bỗng hỏi cô, nghỉ hè cô sẽ về thành phố H hay ở lại đây.
"Ừm chắc chắn là phải về nhà rồi." Dương Mạn Vũ cụp mắt nhìn xuống, cô di chuyển mũi giày vẽ trên mặt đất những hình thù kỳ lạ, thấp giọng đáp lại. "Dù là thế, cậu... cũng không được quên mất tớ đâu nhé."
Đối phương cất giọng "ừm" một tiếng làm cô thở phào.
Hai tháng hè dài quá đỗi, cô sẽ rất nhớ Diệp Liên Thành cho mà xem.
Lắc lư trên tàu suốt sáu tiếng đồng hồ mới về đến trung tâm thành phố H, tiếp đến còn phải ngồi xe khách thêm nửa tiếng, cuối cùng cô đã về đến nhà, Tịnh Ý đang học trên trường, bố mẹ vẫn còn ở trong công xưởng, một mình cô đành ăn tạm mì gói cho qua bữa trưa.
Đã lâu không về thăm nhà, có rất nhiều thứ dần thay đổi từ lúc nào chẳng hay. Bức tường vôi màu vàng nhạt bong tróc nhiều mảng ở nhà Tiểu Hứa đã được chuyển thành lớp sơn trắng sáng, nghe nói tất cả đều là nhờ chồng Tiểu Hứa mang tiền đến xây sửa nhà để bố mẹ vợ có thể tươm tất đón tết. Ai cũng khen con gái lớn nhà họ Hứa tốt số, ông chồng tuy tàn tật mà vẫn tận tình chu đáo, vậy mà bụng Tiểu Hứa vẫn mãi chưa thấy có động tĩnh gì.
"Hay là hỏng rồi?"
Cách nói chuyện của bà Trần nhà hàng xóm vô cùng khó nghe làm Dương Mạn Vũ nhíu chặt hai đầu mày, cô nói: "Sao có thể như vậy được, cháu thấy Tiểu Hứa vẫn còn nhỏ, đợi em ấy mười tám tuổi rồi sinh con vẫn chưa muộn."
Lý lẽ của cô làm bà Trần rất không hài lòng, lập tức bĩu môi tỏ vẻ chê trách: "Nhỏ bé gì nữa, cũng đã làm vợ nhà người ta cả một năm rồi. Đàn bà con gái mà không đẻ được thì đúng là vô dụng." Câu trước dè bỉu, câu sau lại chuyển mục tiêu công kích sang phía cô: "Này Tiểu Dương, còn cháu nữa thôi đấy, mau mau kiếm tấm chồng cho bố mẹ yên tâm."
"Cháu nhìn xem, bố mẹ vất vả như vậy, cháu lên thành phố học được cái gì rồi? Đừng nói là giống mấy đứa con gái không biết điều ở đó nhé, đã không lễ phép lại còn trông lòe loẹt mắt xanh mỏ đỏ." Nhưng nhìn thấy Dương Mạn Vũ vẫn là mắt đen tóc đen, gương mặt trắng trẻo sạch sẽ bà ta liền thôi, lại bày ra dáng vẻ trưởng bối dạy dỗ, "Con gái nên an phận một chút, quan trọng nhất vẫn là đảm đang quán xuyến nhà cửa, chăm chồng chăm con, có như thế sau này mới được chồng thương, chồng yêu." Vừa thủ thỉ bà ta vừa vỗ vai cô, như muốn thể hiện những lời vàng ngọc này quý lắm bà ta mới cho.
Tư tưởng của thế hệ trước đã ăn sâu bén rễ khó có thể thay đổi, Dương Mạn Vũ không đáp lại, chỉ ậm ừ một tiếng rồi xoay người toan bước đi.
"Này Tiểu Dương, đừng có khinh người già mắt mờ chân chậm không có hiểu biết, cháu cứ nghe lời bà, không thừa tí nào đâu. Để tối nay bà sang nói chuyện với mẹ cháu mới được!" Bà Trần từ đằng sau lưng gọi với theo.
Đã là thời đại nào rồi mà còn những suy nghĩ đó nữa, Dương Mạn Vũ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, chỉ mong bà ta đừng có ngày nào cũng tiêm nhiễm vào đầu bố mẹ cô mấy thứ không đâu, chỉ còn một năm nữa là cô ra trường rồi, sau đó cô còn phải học đại học nữa, chuyện kết hôn có lẽ phải là việc của rất lâu sau này. Thế nhưng trong làng có rất nhiều người giống như bà Trần, mắt nhìn thấy con gái nhà người ta mới mười lăm, mười sáu tuổi đã giục giã phải lấy chồng.
Hồi bé cô chỉ cảm thấy không thích việc này cho lắm, lớn lên mới biết chúng được gọi là "tảo hôn", một hủ tục vô cùng trái pháp luật.
Những cô gái còn rất nhỏ như Tiểu Hứa thực ra rất đáng thương.
Dương Mạn Vũ bỗng cảm thấy ngôi nhà quét vôi vàng nhạt bong tróc của nhà họ Hứa trước đây còn thuận mắt hơn rất nhiều, sơn màu trắng như vậy chẳng khiến chúng đẹp lên bao nhiêu, người khác nhìn vào còn nghĩ rằng chủ nhân của ngôi nhà này đúng là không có mắt thẩm mỹ gì cả.
Ôm một bụng không vui trở về nhà, Dương Mạn Vũ vào bếp bận rộn nấu cơm, bốn giờ chiều Tịnh Ý tan học, còn bố mẹ phải sáu giờ mới về, đợi được đến khi nghe thấy tiếng bước chân mẹ vang lên từ ngoài cổng, cô liền mang đồ ăn đi hâm nóng lại.
Thịt chua ngọt, trứng chiên, lại thêm một đĩa rau xào, còn có canh khoai tây.
Tốt hơn cơm đậu phụ xì dầu ngày xưa rất nhiều, trong bữa ăn Dương Mạn Vũ nhìn thấy em gái gắp lia lịa thì rất vui.
Ăn cơm xong bố cô ra ngoài đi đánh cờ, Tịnh Ý phụ cô dọn dẹp bát đũa, con bé năm nay đã người lớn hơn rất nhiều, tự động mang đồ đặt vào trong chậu, xắn tay áo chuẩn bị rửa. Nhìn thấy cảnh này Dương Mạn Vũ lại thấy xót xa: "Việc này để chị làm được rồi, em mau ngồi vào bàn học đi, nhớ làm bài cẩn thận, chút nữa chị sẽ kiểm tra đấy." Từ ngày cô đi học xa có lẽ Dương Tịnh Ý bắt đầu phải làm việc nhà thay cô, tuy Lâm Hoa chưa bắt con bé làm hết mọi việc, thế nhưng em gái cô bẩm sinh đã yếu ớt, cô không nỡ để con bé phải quá vất vả.
Dọn dẹp tất cả xong xuôi đã là tám giờ tối, Dương Mạn Vũ lau khô tay, sau đó bước vào phòng trong đưa cho mẹ một phong bì tiền.
"Mẹ, đây là sinh hoạt phí tháng này."
Lâm Hoa nhanh chóng cầm lấy tiền, hỏi ngắn gọn: "Vậy hai tháng tới ở nhà thì sao?"
"Chỉ lúc đi học mới được phát tiền thôi ạ." Cô nghe thấy mẹ mình lẩm bẩm hai tiếng "keo kiệt".
"Tiểu Dương, ngày mai con đến phòng quản lý báo danh làm nhân viên thời vụ, hai tháng này ở nhà cũng tốt, biết tiếng anh thì không cần phải xuống xưởng nữa mà có thể làm việc ở văn phòng, lương rất khá."
"Vâng ạ." Dù sao cũng không có việc gì làm, cô lập tức đồng ý.
Công việc trên văn phòng nhàn hơn rất nhiều so với đứng làm việc bên cạnh máy móc, ngày làm tám tiếng, năm giờ đã có thể về nhà, tuy lương không được đến mức như mẹ cô đã bảo, thế nhưng với khối lượng công việc như vậy cũng không thể đòi hỏi quá nhiều.
Đông Sơn với thành phố S đúng là khác biệt một trời một vực, một ngày lương ở đây còn không đủ cho học phí nửa ngày của cô nữa.
Trên đường trở về nhà, Dương Mạn Vũ một tay xách túi thức ăn vừa mua được ngoài chợ, một tay cầm điện thoại, mắt cô nhìn chằm chằm vào dãy số trên màn hình không rời.
Gương mặt cô gái nhỏ thoáng hiện vẻ thất vọng.
Cô đã về nhà được ba ngày, ba ngày này Diệp Liên Thành cũng chưa từng gọi cho cô một cuộc điện thoại nào cả.
Có thể là do cậu quá bận chăng? Liệu cô có nên gọi điện cho cậu trước không?
Tâm trạng hồi hộp đến nỗi lo trước nghĩ sau của người lần đầu yêu đương khiến lòng Dương Mạn Vũ ngổn ngang, cô không biết phải làm thế nào mới đúng, bèn tự nhủ đợi thêm một lúc nữa xem sao.
Vậy mà cho đến tận mười một giờ tối, điện thoại vẫn nằm im lìm trên mặt bàn.
Diệp Liên Thành đúng là đồ tồi! Mấy ngày trước cậu còn hứa sẽ không quên cô cơ đấy!
Một cảm xúc nhỏ bé chậm rãi dâng lên từ một nơi nào đó trong lồng ngực, không rõ là thất vọng hay khó chịu, Dương Mạn Vũ thôi không nhìn về phía chiếc điện thoại mà xoay người, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trăng tỏa ánh sáng bàng bạc dịu dàng giữa đêm đen, vừa xa lạ vừa quen thuộc, thành phố S có thể xa hoa lộng lẫy, nhưng bầu trời về đêm thì không thể nào đẹp bằng Đông Sơn nhà cô.
Ừm, thôi được rồi, người thành phố S cũng phải chạy theo guồng quay cuộc sống vội vàng hết sức khổ cực, đâu thể có nhịp sống chậm rãi như ở đây, Diệp Liên Thành cũng vậy, chắc hẳn cậu đang rất bận rộn, ngày mai cô sẽ gọi điện trước cho cậu vậy, dù sao, dù sao cũng không thể ngó lơ Mạn Mạn đáng yêu của cô mấy ngày liền được.
Cảm giác mủi lòng thực ra rất nguy hiểm, có lần một thì sẽ có lần hai, lần ba, một ngày nào đó sẽ vô tình biến họ trở thành kẻ đáng thương.