Đặt tên là Mạn Mạn, sau này Mạn Mạn lớn lên nhất định sẽ vô cùng đáng yêu giống như bạn học Tiểu Mạn của chúng ta.
Trong khoảnh khắc đó, chàng trai rất muốn biết, có thật là hai gò má ấy căng tròn, mọng nước như những trái táo đỏ tươi ngon trong vườn không?
Tâm trí bỗng dấy lên một khao khát, bước chân cậu chuyển hướng, chầm chậm tiến về phía cô gái có gương mặt đỏ rực, sau đó hai cánh tay đưa lên, bởi vì cậu thật sự rất tò mò, phải chạm thử mới biết được, tại sao từ màu trắng hồng lại có thể biến thành màu đỏ nhanh như thế.
Nhất định là do cậu quên đóng cửa sổ, thế nên ráng chiều mới len lỏi từ bên ngoài vào phòng, rơi lên hai gò má của cô ấy, rồi lan ra rất nhanh, khiến cho hai vành tai nho nhỏ mềm mại cũng trở nên đỏ ửng.
Cũng khiến cho cậu rất muốn chạm thử vào chúng một lần, thật nhẹ nhàng, dùng đầu ngón tay để cảm nhận.
Đặt một nụ hôn lên gò má hồng hồng, hít vào thật sâu hương vị ngọt ngào tươi mát, cảm nhận sự mềm mại láng mịn trên làn da của cô ấy. Sau đó... sau đó mùi hương hấp dẫn ấy sẽ dẫn dắt cậu tiến đến, dịu dàng chạm lên đôi môi mềm mại như cánh hoa anh đào.
Một lần chạm rất nhẹ, cũng đủ khiến trái tim cậu bùng nổ.
Cảm giác vừa kì diệu vừa lạ lùng ập đến làm cậu không thể kiểm soát được từng nhịp đập hỗn loạn trong lồng ngực, như loài sinh vật ngủ say trong tâm trí bỗng thức giấc vì vui mừng mà nhảy nhót liên hồi. Có lẽ màu đỏ trên gương mặt cô ấy mà cậu vẫn luôn thắc mắc đã chậm rãi lan sang mặt cậu từ lúc nào mất rồi, bởi vì bây giờ cậu có thể cảm nhận được gương mặt mình nóng bừng.
Cơn mưa rào bất ngờ đổ xuống vào một buổi chiều tháng chín như khúc ca khởi đầu cho hai trái tim rạo rực tươi trẻ, là điều mà số phận an bài từ rất lâu, rất lâu trước đây, rằng đến một ngày, chàng trai cao lớn có gương mặt đẹp như ngọc sẽ phải lòng một cô gái. Cô ấy thông minh, xinh đẹp, dịu dàng, lại vô cùng đáng yêu, trùng hợp thay, cô ấy cũng đem lòng yêu mến cậu.
Chỉ tiếc rằng, số phận lại nhẫn tâm trêu đùa, không phải lỗi của cô, cũng chẳng phải lỗi của cậu, nếu có trách, trách rằng cô là Dương Mạn Vũ, còn cậu là Diệp Liên Thành.
Dương Mạn Vũ, cô con gái nuôi của nhà họ Dương tại thành phố S, từ thuở lọt lòng đã mang theo mầm mống tai họa xuất hiện tại gia đình họ. Ngỡ như là món quà mà Thượng Đế ban tặng, hóa ra, tất cả chỉ là quy luật tuần hoàn của số phận.
Bảy giờ sáng ngày 13 tháng 2 năm 1995.
Không giống như mọi ngày khác, tiêu đề chiếm trọn trang đầu tiên của mọi tờ báo sáng nay đều có chung một chủ đề.
Đêm qua một vụ cháy lớn đã xảy ra tại khách sạn cao cấp McGrands ngay trung tâm thành phố khiến cho sáu mươi hai người thiệt mạng và hai trăm bảy mươi sáu người bị thương. Khu phức hợp nhà hàng khách sạn và casino năm sao đã cháy rụi chỉ trong một đêm. Hàng chục xe cứu hỏa được huy động từ khắp các trạm tại thành phố S, sau bảy tiếng hai mươi phút kể từ lúc phát hiện, dưới sự nỗ lực của nhân viên cứu hỏa và cả từ người dân của khu vực lân cận, ngọn lửa đã được khống chế, nhưng cột khói đen cuồn cuộn vẫn còn bốc thẳng lên trời.
Con số thống kê ấy khiến cho không khí bao trùm cả thành phố bỗng trở nên ảm đạm, đây là một trong số những vụ cháy lớn gây thiệt hại nặng nề nhất trong lịch sử thành phố S. Không chỉ có vậy, trong số những người thiệt mạng có rất nhiều các doanh nhân, quan chức cấp cao trong chính phủ, tất cả bọn họ đều đang tham gia bữa tiệc khai xuân dành cho các doanh nghiệp, tập đoàn lớn trong nước.
Tại thời điểm đó, có khoảng gần hai nghìn người đang có mặt bên trong tòa nhà, ngọn lửa cứ thế bùng lên một cách nhanh chóng và lan rộng ra toàn bộ các tầng. Ngay khi cứu hỏa vừa đến, rất nhiều người mắc kẹt trong đó đã được cứu sống, tuy nhiên, có sáu mươi hai người không may mắn đã thiệt mạng trong đám cháy dữ dội vì ngạt khói. Trong số đó có cả vợ chồng Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Á Đạt lẫy lừng của thành phố B, Tô Viễn Chính và Đường Du Lan.
Điều tra về nguyên nhân đám cháy vẫn đang được tiến hành, kết luận bước đầu được đưa ra: ngọn lửa bắt nguồn từ khu bếp của nhà hàng ngay tại tầng một, sau đó nhanh chóng lan lên các tầng trên thông qua nhiều đồ vật dễ bắt lửa có khắp nơi trong tòa nhà. Câu hỏi được rất nhiều người đặt ra, tại sao hệ thống cứu hỏa trong một khách sạn năm sao lại kém đến như vậy? Thế nên sau lần này, có lẽ người đứng đầu của McGrands không chỉ tổn thất một số tiền khổng lồ, mà còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về sự thiệt mạng của rất nhiều người.
Tất cả những người chứng kiến đều nói rằng, đây thực sự là một thảm kịch.
Một vài người may mắn thoát chết đã tiết lộ, vợ chồng nhà họ Tô vốn dĩ có thể chạy thoát, nhưng họ đã quay trở lại tìm kiếm cô con gái bé bỏng chưa đầy một tuổi của mình, ngay khi nhìn thấy người chăm sóc đứa bé một mình chạy thoát về phía cầu thang thoát hiểm của tòa nhà trong hoảng loạn.
Có lẽ, đứa bé ấy đã vĩnh viễn nằm lại trong tòa nhà đó.
Điều không may mắn hơn nữa đối với nhà họ Tô chính là, cảnh sát không hề tìm thấy thi thể hay bất cứ phần xương cốt nào của đứa bé đáng thương trong đống đổ nát còn lại đã đưa ra kết luận: Một nhà ba người xấu số đã không thể thoát khỏi đám cháy này.
Tin tức được truyền đi từ thành phố S đến thành phố B xa xôi, nhà họ Tô giống như trúng một tiếng sét đánh ngang tai, trong nhà nhất thời rối loạn, hơn hết chính là vì người thừa kế của Tô Viễn Chính, cậu bé Tô Việt Bân mới chỉ có chín tuổi.
Sáng ngày 13 tháng 2 ấy, cổ phiếu tập đoàn Á Đạt lao dốc không phanh, ngay cả các thành viên cốt cán trong ban Chủ tịch Hội đồng quản trị cũng nhanh chóng bán tháo toàn bộ cổ phần của mình trong tập đoàn. Người ta cũng dự đoán, dù sản nghiệp nhà họ Tô rộng lớn như thế, nhưng Tô Viễn Chính không còn thì Ái Đạt cũng chỉ như rắn mất đầu, chắc hẳn nhà họ Tô sẽ không thể vực dậy nổi sau tai nạn khủng khiếp này.
Vừa mất đi con trai duy nhất lẫn con dâu và cháu gái, ông cụ Tô phải cố gắng đứng dậy sau mất mát, gồng mình chống đỡ con thuyền nhà họ Tô vượt qua giai đoạn khủng hoảng. Người bên ngoài và ngay cả cảnh sát cũng kết luận con gái của Tô Viễn Chính đã thiệt mạng trong đám cháy, nhưng ông vẫn cho người tìm kiếm khắp nơi về tung tích của đứa bé. Ông không tin con trai và con dâu ông hi sinh cả mạng sống để cố cứu lấy đứa bé lại trở thành điều vô nghĩa. Lòng ông nóng như lửa đốt, ông tin tưởng chắc chắn rằng đứa bé vẫn còn sống.
Đó là cô cháu gái được sinh ra trong sự chúc phúc đón chào của toàn thể gia đình, là viên ngọc quý mà sau rất nhiều năm nhà họ Tô mới có được. Đứa bé vẫn còn rất nhỏ, mới chỉ chưa tròn một tuổi, còn cả một cuộc đời phía trước để sống, không thể nào dễ dàng ra đi như vậy.
Nhà họ Tô đóng cửa nhiều ngày không tiếp khách, có thể nói, đó là giai đoạn đen tối nhất trong cuộc đời của bọn họ. Sau khoảng thời gian rất dài, dưới sự giúp đỡ của nhà mẹ đẻ cố phu nhân Đường Du Lan, cùng với việc sử dụng các mối quan hệ có trong tay của nhà họ Tạ, Ái Đạt tuy không còn thịnh vượng như xưa, thế nhưng rất nhiều người đã nói rằng, đó thật sự là một cú trở mình ngoạn mục.
Cùng lúc đó, tại ngoại ô thành phố S, trong căn nhà cấp bốn tồi tàn ẩm mốc, người phụ nữ đang bế trên tay một đứa trẻ được bọc trong lớp chăn tã dày. Gương mặt cô ta lẫn đứa bé đều vô cùng lem luốc, đen nhẻm như vừa chui ra khỏi một mỏ than, hơn nữa còn ám đầy mùi khói, vừa nhếch nhác vừa chật vật.
Người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế sofa rách nát y như ngôi nhà lụp xụp mà cô ta đang ở, trước mặt cô ta là một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt dữ tợn.
"Vứt đứa trẻ này đi, chúng ta làm gì có tiền nuôi. Cô mang nó về là cô bị điên rồi!" Người đàn ông hung dữ nổi cáu, còn người phụ nữ vẫn liên tục nhìn chằm chằm vào đứa bé như đang tìm kiếm cái gì đó.
"Dương Gia Hàn, chúng ta giàu rồi, chúng ta sẽ có rất nhiều tiền!" Một lúc sau, cô ta vội vã ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời.
"Anh nhìn trên cổ nó mà xem, là kim cương, kim cương thật đấy! Tôi nghe người ta nói rồi, hai mươi nghìn đô la, là hai mươi nghìn đô la mỹ! Chiếc vòng này bán đi sẽ được rất nhiều tiền." Vừa nói cô ta vừa vạch tấm chăn đang bọc quanh đứa trẻ, chỉ vào món đồ tinh xảo sáng lấp lánh trên cổ đứa bé.
"Lâm Hoa, cô đừng có nói lung tung. Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Người đàn ông trợn trừng hai mắt, gạt mạnh tay người phụ nữ khiến cô ta ngã nhoài, đứa trẻ trong tay cũng khóc ré lên.
Ngay cả Lâm Hoa cũng không dám tin vào những gì đang hiện ra trước mắt, hai tay run rẩy nâng niu món đồ trân quý đó một cách thành kính, cẩn thận nhìn ngắm, phấn khích đến mức không nói nên lời.
"Tôi không lừa anh, đây là đứa bé con nhà giàu. Đồ trên người nó đều là hàng cao cấp, ngay cả cái chăn này còn đắt tiền hơn cả chiếc xe đạp ngoài kia của anh. Họ đã nói với tôi rồi, chiếc vòng này trị giá hai mươi nghìn đô la mỹ."
Cuối cùng cô ta cũng thoát khỏi kiếp sống nghèo khổ rồi!
Lâm Hoa không có bằng cấp, nhưng hai tháng trước lại may mắn được nhận vào làm nhân viên thời vụ trong một khách sạn năm sao ngay giữa trung tâm thành phố, mặc dù công việc rất vất vả, nhưng đổi lại đãi ngộ ở nơi đó cao gấp mấy lần so với những khách sạn khác, bởi vì đó là nơi chỉ những người có tiền mới có thể bước chân vào, ví dụ như gia đình của đứa bé gái đang nằm trong lòng cô ta đây.
Tuy trước đây đã nhìn thấy không ít người có tiền, thế nhưng ngày đầu tiên gia đình đứa bé này đến, tất cả các nhân viên trong khách sạn bắt đầu bàn tán về đôi vợ chồng đã đặt phòng cao cấp nhất trên tầng mười tám. Không nhiều người biết rõ về danh tính của họ, nhưng một vài nhân viên đã nhìn thấy con gái của đôi vợ chồng ấy có đeo trang sức trên người, mới chỉ là đứa bé còn nằm trong nôi đã đeo vòng cổ gắn đầy kim cương lấp lánh.
Lời bàn tán dần bay đến tai người quản lý, bà ta lén lút xác nhận: "Chiếc vòng đó có giá thị trường không dưới hai mươi nghìn đô la mỹ."
Lâm Hoa nghe ngóng cùng mọi người cũng chỉ biết đến thế, cô ta không thể hiểu nổi thế giới của những người có tiền, sẵn sàng chi ra số tiền trên trời cho một đứa trẻ con chưa biết gì. Cô ta thậm chí còn không dám quy đổi "hai mươi nghìn đô la mỹ" về những gì mà cô ta đang có. Hai mươi nghìn đô la mỹ, vậy là bằng mấy ngôi nhà mà cô ta đang ở? Lâm Hoa cảm thấy rất mơ hồ, cho đến ngày cô ta thật sự được cầm số tiền khổng lồ đó trong lòng bàn tay. Còn đứa trẻ ấy hiện giờ lại chính là niềm hi vọng sống của cả gia đình cô ta.
Chiếc vòng đính kim cương sáng lấp lánh kể cả dưới ánh đèn vàng vọt không đủ chiếu sáng cả căn phòng, giống như tự khẳng định giá trị hai mươi nghìn đô la của nó vậy. Lâm Hoa cũng từng mơ rằng mình có một ngày sẽ được mặc những bộ đồ xinh đẹp, đeo trang sức lấp lánh, thế nhưng những gì cô ta mơ chỉ là bộ đồ mười đồng ở ngoài chợ, chiếc vòng cổ đắt nhất cũng không đến bốn đồng, nhưng lần này... lần này...
Chắc chắn đây là món quà ông trời ban tặng cho cô ta sau tất cả những năm tháng khốn khó mà cô ta đã chịu đựng cùng người đàn ông tên Dương Gia Hàn. Đứa bé là hóa thân của thiên thần mà Chúa đưa xuống cứu lấy cô ta trong lúc tuyệt vọng nhất.
Những suy nghĩ như vậy cứ không ngừng nảy lên trong trí óc của người phụ nữ tên Lâm Hoa, nếu đây chỉ là một giấc mơ không có thật, vậy thì cô ta cũng không muốn phải tỉnh lại nữa.
Thật may vì lúc đó cô ta đã cố gắng cứu lấy đứa trẻ này!
Lòng Lâm Hoa rộn ràng vui sướng, cô ta chưa từng cảm nhận được niềm vui to lớn đến nhường ấy trong đời. Hôm qua, trong đêm đen như mực, chỉ có ngọn lửa cháy bỏng rát và khói bụi dày đặc mịt mờ, Lâm Hoa nghe thấy tiếng khóc đến khàn giọng của một đứa trẻ trên tầng sáu ở tòa khách sạn nơi cô ta đang làm việc. Đám cháy lan rất nhanh, cô ta bỗng chần chừ, nếu còn chậm chạp nán lại thì sẽ bị chết cháy ở nơi này, cô ta còn chưa chắc mình có thể thoát được khỏi đây hay không, nếu còn kéo theo đứa trẻ thì cơ hội sống của hai người lại càng thấp.
Thế nhưng, trong một giây phút nào đó, tiếng khóc đến xé lòng ấy như cào mạnh vào trái tim của người phụ nữ tên Lâm Hoa, khiến lòng cô ta nảy sinh những cảm xúc mãnh liệt, lập tức quyết định quấn chặt tấm chăn ướt vào người mình hơn nữa rồi chạy vào giữa ngọn lửa.
Đám cháy đã xảy ra được một lúc rồi, thế mà đứa bé này vẫn còn sống, "Đây là một đứa trẻ có mệnh lớn", Lâm Hoa chợt nghĩ như vậy, cô ta cố gắng bế theo đứa trẻ cùng nhau vượt ra ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt non nớt lấp ló trong tấm khăn tã, cô ta đã tin rằng, cô ta và đứa trẻ này có duyên.