"Diệp Liên Thành, cậu đúng là đồ không biết xấu hổ!" Dương Mạn Vũ cất giọng giận dữ bằng hơi thở hổn hển, muốn mắng người trước mặt một trận, thế nhưng lời nói thoát ra chỉ có năm chữ "đồ không biết xấu hổ".
"Nếu cậu ngoan ngoãn đi xuống đây thì tôi cần gì phải làm việc đó."
"Cậu...!" Dương Mạn Vũ tức đỏ mắt, lại không làm gì được người trước mặt, cuối cùng chỉ có thể tự mình hít thở sâu vài lần lấy lại bình tĩnh.
"Nói đi, cậu gọi tớ đến đây làm gì?" Diệp Liên Thành tốt hơn hết hãy cho cô một lý do thật hợp lý, bằng không đừng hòng cô cho qua chuyện này, đừng tưởng Dương Mạn Vũ không nói gì tức là dễ bắt nạt, con người cô giỏi nhất là chuyện thù lâu nhớ dai.
Diệp Liên Thành cao hơn Dương Mạn Vũ một cái đầu, ngay lúc này đây trong tầm nhìn của cậu chỉ nhìn thấy một đôi mắt tức tối ngước lên, còn lại đều bị che chắn đằng sau chiếc khăn len dày sáng màu.
Cậu đột ngột cúi thấp người xuống ngang bằng với tầm mắt Dương Mạn Vũ, đôi mắt cô vội vàng né tránh, còn cậu vẫn chậm rãi quan sát, làn da trắng kia vẫn còn hơi đỏ, có lẽ mới hết sốt chưa lâu.
Ngay lập tức cậu đưa tay áp lên trán cô.
Ừm, hơi nóng.
Theo phản xạ Dương Mạn Vũ nhanh chóng lùi lại, hành vi đầy mờ ám khiến cô nhất thời không dám nhìn thẳng Diệp Liên Thành thêm một giây.
"Cậu làm gì đấy?" Cô ngờ vực hỏi lại, cảm giác mát lạnh nơi bàn tay tựa như tạo ra từ băng tuyết khiến làn da nóng hừng hực của cô muốn thở dài một tiếng thỏa mãn.
"Sắc mặt không tệ, xem ra đúng là sắp khỏi rồi." Diệp Liên Thành khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên một đường cong hoàn mỹ.
"Cậu xem, tớ nói thật mà. Làm sao tớ dám bỏ lỡ giờ tiếng anh của thầy Brian ngày mai." Dương Mạn Vũ cáu kỉnh đáp trả, chỉ có người mù mới dám nói rằng sắc mặt cô không tệ chút nào, phải nói là rất tệ là đằng khác. Mà đừng nói rằng Diệp Liên Thành bắt cô chạy bộ năm tầng liền chỉ để xem cô đã khỏi bệnh hay chưa nhé?
"Mắng người khác như vậy có vui không?" Mấy trò vặt này không đủ làm Diệp Liên Thành tức giận, Dương Mạn Vũ có thể im lặng không nói để che giấu cảm xúc thật, thế nhưng xui xẻo thay cô lại có một đôi mắt biết thay lời chủ nhân nói ra hết tất cả. Chứng kiến đôi mắt ấy dâng lên mọi cảm xúc vui, buồn, hạnh phúc, tức giận đã nhiều năm, bây giờ đây cậu có thể hoàn toàn đọc hiểu được chúng.
"Sao cậu biết...?"
Nhìn xem, vẻ kinh ngạc xen lẫn chột dạ đã bán đứng cô ấy mà không hề hay biết. Thế nhưng cậu nhất định sẽ không nói ra sự thật này cho cô ấy nghe, bởi vì chứng kiến những phản ứng phong phú hiện lên trong đôi mắt cô là một chuyện vô cùng thú vị, hơn hẳn vẻ lạnh nhạt thường ngày như muốn bỏ mặc cả thế giới này vậy.
"Tôi chỉ đoán một chút, là cậu tự nhận mà." Diệp Liên Thành giơ tay tỏ vẻ vô tội.
"Có biết không, nói xấu người khác là sẽ không được nhận quà giáng sinh từ ông già Noel đâu nhé."
"Ai cần cậu nhiều chuyện, dù sao tớ cũng đã nhận được rồi." Dương Mạn Vũ quay mặt đi hướng khác, không rõ vì sao cô bỗng nhiên cảm thấy niềm tin về ông già Noel của mình vô cùng trẻ con.
"Ồ, bạn học Tiểu Dương nhận được cái gì rồi?" Diệp Liên Thành thích thú hỏi lại.
"Là... không nói cho cậu biết." Dương Mạn Vũ lén lút quan sát sắc mặt Diệp Liên Thành, không phải cô không muốn nói, mà là nói ra nhất định sẽ bị cậu cười chết mất, không chừng còn trở thành đề tài đem ra đùa giỡn cô mỗi ngày.
Trong mắt Diệp Liên Thành bát mỳ cay đêm giáng sinh rất nhanh sẽ bị trôi vào quên lãng, thế nhưng đối với Dương Mạn Vũ mà nói, đó lại là món quà tuyệt vời nhất mà cô từng có được trong suốt cuộc đời mười bảy năm của mình.
Chớp mắt thấy Dương Mạn Vũ ngơ ngẩn như chìm vào một dòng thời gian khác, Diệp Liên Thành cũng quay trở về dáng vẻ trầm lặng nghiêm túc, cậu cuốn lấy đuôi tóc cô rồi giật nhẹ một cái.
"Này!" Dương Mạn Vũ giật mình.
"Có cái này cho cậu." Chần chừ một lúc, Diệp Liên Thành đưa chiếc túi giấy vốn được giấu sau lưng ra trước mặt, khẽ ho một tiếng.
"Đây là cái gì?" Ngay cả chiếc túi giấy bên ngoài cũng vô cùng sang trọng, có thể nhìn thấy một lớp kim tuyến mờ ảo lấp lánh, Dương Mạn Vũ không dám đưa tay nhận lấy.
"Mở ra thì biết." Diệp Liên Thành úp mở khiến cho món đồ càng trở nên thần bí.
"Ngay tại đây luôn ư?"
"Ừ, mở ra luôn đi." Cậu còn muốn nhìn thấy khoảnh khắc đôi mắt Dương Mạn Vũ bừng sáng lên như ngọn nến nhỏ được thắp lên trong đêm tối, thế nên cô nhất định phải mở ra ngay lập tức.
Không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra được, cô ấy sẽ vui mừng vì những món đồ này như thế nào.
Nhưng, trái ngược hoàn toàn với dự đoán của Diệp Liên Thành, Dương Mạn Vũ mím chặt môi, cúi gằm mặt không lên tiếng.
"Dương Mạn Vũ, sao vậy?" Không phải mới một giây trước bầu không khí còn vô cùng tốt đẹp hay sao.
"Diệp Liên Thành, cậu làm vậy là có ý gì?" Dương Mạn Vũ dùng ánh mắt nghiêm túc nhất để đối diện với Diệp Liên Thành, dùng giọng nói sắc bén nhất lên tiếng chất vấn cậu.
"Có ý gì?" Cậu nhíu mày, càng lúc càng không hiểu, cánh tay cậu cầm theo chiếc túi giấy vẫn còn lơ lửng trên không trung bỗng trở nên mỏi nhừ.
"Diệp Liên Thành, cậu có biết mình đang cư xử rất kỳ lạ không?"
"Kỳ lạ chỗ nào?" Từng hơi thở cứ thế nghẹn lại trong cổ họng.
"Tớ không hiểu nổi nữa, tại sao cậu lại mang nó đến đây?" Ánh mắt hai người tập trung về phía món đồ màu đỏ kia, như thể đó là màu của tội lỗi khiến người ta sợ hãi tránh né.
"Dương Mạn Vũ, cậu có biết mình đang nói gì không? Nói tôi kỳ lạ, chẳng phải lúc này cậu cũng đang hành xử tương tự không phải sao." Diệp Liên Thành cười khẩy, hạ thấp cánh tay, tỏ vẻ kính cẩn lắng nghe.
Dương Mạn Vũ mặt biến sắc, khóe môi run run: "Không biết cậu đã quên chưa? Ngày ấy, chính cậu là người lạnh lùng nói muốn tớ cách xa cậu một chút, được, tớ không lên tiếng, không thắc mắc, không dám một lần quay sang, dù ánh mắt có vô tình liếc tới cũng phải vội vàng thu về. Tớ tự hỏi một học sinh mới chuyển đến có thể làm được gì khiến cậu chán ghét như thế, hay là vì Dương Mạn Vũ là đứa con gái quê mùa không xứng đáng được đứng tại đây?"
"Nếu đã ghét bỏ thì hãy làm cho trót, đừng làm những việc khiến người khác khó hiểu như vậy. Đến tận lúc này tớ vẫn không biết vì sao, vì sao Diệp Liên Thành lại sẵn lòng đưa một cô gái mà cậu ghét về tận nhà, ngồi chung một bàn ăn với cô ấy, mỉm cười với cô ấy, cõng cô ấy đi suốt một đoạn đường dài, còn có... còn có món quà này nữa. Cậu tùy hứng thích làm theo ý mình, cảm thấy Dương Mạn Vũ có thể được nhận quà của Diệp Liên Thành đúng là một ân huệ lớn lao phải không?"
"Thiếu gia nhà họ Diệp hạ mình thưởng thức đồ ăn còn chưa đến hai mươi đồng một suất, hạ mình dùng đôi tay cao quý ấy bê vác những món đồ lem luốc, quả thật đúng là một việc hạ thấp phẩm vị, thế nhưng cũng rất thú vị đúng không?"
Diệp Liên Thành cứng người, sống lưng hiên ngang thẳng tắp, cậu muốn phản bác, thế nhưng lại không biết phải nói gì vào lúc này.
"Cậu nói xem, tất cả những việc như vậy là có ý gì? Tự tay cậu đẩy Dương Mạn Vũ ra xa, bây giờ lại muốn nối lại tình bạn tương thân tương ái với cô ấy, đây là chuyện mà cậu có thể tự mình quyết định ư? Hay trong mắt cậu Dương Mạn Vũ là một con rối gọi đến là đến, gọi đi thì cô ấy cũng phải đi?"
"Diệp Liên Thành, Dương Mạn Vũ không chịu nổi diễm phúc lớn tới vậy, cô ấy chỉ muốn được sống yên ổn nốt những tháng ngày đi học còn lại, cô ấy không thuộc về thế giới này, mong cậu đừng làm những chuyện vô nghĩa nữa." Dương Mạn Vũ đã cố sức thu mình trong lớp vỏ nhỏ bé, thế nhưng Diệp Liên Thành lại muốn kéo cô ra, cậu đâu có biết, người hứng chịu những ánh mắt ghen ghét, những lời độc địa ấy chỉ có mình cô mà thôi.
Người như Dương Mạn Vũ có sức mạnh gì lại khiến những người đó liên tục chèn ép cô như vậy, bởi vì Dương Mạn Vũ là người thân thiết bên cạnh Diệp Liên Thành ư?
"Lòng tốt của cậu tớ rất cảm kích, thế nhưng tớ không cần."
Dương Mạn Vũ không mạnh mẽ như trong tưởng tượng, cô ấy cũng rất sợ hãi cảm giác bị ghét bỏ ấy, thế nên, tốt nhất Diệp Liên Thành đừng cho Dương Mạn Vũ bất cứ một vọng tưởng nào, đừng khiến cô ấy trở thành một món đồ chơi trên tay, đừng khiến cô ấy mở lòng rồi lại tự mình đóng sập chúng lại, đừng biến Dương Mạn Vũ trở thành đối tượng xứng đáng bị công kích trong mắt những cậu ấm cô chiêu kia.
"Nói xong chưa?" Diệp Liên Thành lạnh lùng cụp mắt.
"Tạm biệt." Dương Mạn Vũ quay người định rời đi, cô không dám nói rồi lại ngừng, chỉ sợ một khi đã dừng lại sẽ không còn đủ can đảm để tiếp tục.
"Dương Mạn Vũ, đợi đã, tôi nghe cậu nói lâu như vậy, mà cậu lại không đủ kiên nhẫn cho tôi nói một lời nào?" Diệp Liên Thành nghiến răng lên tiếng, gương mặt vốn không cảm xúc thoáng hiện vẻ tức giận.
"Tôi có ý gì ư?" Diệp Liên Thành gằn giọng từng chữ một, "Cậu nói cậu chưa từng được tặng quà giáng sinh, cũng chưa được thử hương vị món kẹo que cầu vồng, đến khi lớn lên lại cảm thấy tự bỏ tiền ra mua thì không còn ý nghĩa đặc biệt, thế nên tôi mới trộm nghĩ, nếu như có thể hoàn thành được ước nguyện của Dương Mạn Vũ, nhất định cô ấy sẽ vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cảm động rơi nước mắt."
"Diệp Liên Thành còn nghĩ rằng, có thể biến vẻ mặt xa cách cuộc sống tám trăm vạn dặm của Dương Mạn Vũ trở thành gương mặt ngập tràn những giọt nước mắt hạnh phúc, vậy thì khóc lóc cũng không có gì xấu, mà còn là một chuyện vô cùng tốt đẹp."
Nghe được những lời này, Dương Mạn Vũ nhận ra bản thân không ngăn nổi lồng ngực phập phồng kịch liệt, cô biết rõ mình không sai, thế nhưng vì sao cảm giác chua xót nặng nề này vẫn cứ lan rộng khắp cơ thể?
"Dương Mạn Vũ, có những chuyện, chỉ nhìn thôi là không đủ, còn phải dùng tai để nghe, dùng trái tim để cảm nhận, thậm chí còn có những chuyện, nếu như không ở trong tình huống ấy, cậu mãi mãi chẳng thể nào hiểu được."
"Diệp Liên Thành không phải người tốt, cậu ta tự biết, thế nhưng đến tận ngày hôm nay cậu ta mới nhận ra bản thân còn là một tên ngốc tới cỡ nào!" Cậu ném mạnh chiếc túi xuống đất, xoay người rời đi, dù chỉ nán lại thêm một chút thôi cũng khiến cậu khó chịu, bẽ mặt vậy là đủ rồi, tự mình làm trò cười cho người khác đúng là tốn không ít sức lực.
Dõi mắt nhìn theo bóng lưng ngày một xa dần, Dương Mạn Vũ nở nụ cười khổ sở, sau đó ngồi sụp xuống đất, đưa tay chạm đến viền ruy băng màu trắng đầy nổi bật trên hộp quà đỏ rực.
Cơn sốt này quả thật có sức công phá vô cùng mạnh mẽ, cô không nhớ nổi mình đã nói những gì nữa rồi.
Nhưng cô biết, đó chẳng phải là những lời tốt đẹp gì cho cam.
Dương Mạn Vũ lê từng bước nặng nhọc trở về phòng, chiếc túi đỏ trên tay như có sức nặng nghìn cân khiến hai vai cô trĩu xuống.
"Tiểu Vũ, cậu vừa đi đâu thế?" Từ phía không xa Hạ Sơ tiến lại gần, hàng lông mày nhíu chặt đầy vẻ lo lắng.
"Cậu còn chưa khỏi ốm, muốn mua gì cứ nói với tớ, mau về phòng đi, tay cậu lạnh hết cả rồi."
"Tiểu Vũ, sao mắt cậu đỏ thế này? Đừng nói với tớ là cậu vừa khóc đấy nhé." Hạ Sơ áp hai bàn tay cô vào tay Dương Mạn Vũ truyền thêm hơi ấm.
"Tớ..." Dương Mạn Vũ mấp máy môi.
"Được rồi, về phòng đã rồi mình nói tiếp."
Hạ Sơ đỡ lấy Dương Mạn Vũ lảo đảo bước về phòng, đến tận khi đặt được cậu ấy xuống giường, đắp chăn kín mít mới thở phào một hơi.
"Cậu không biết quý trọng sức khỏe gì cả, trời lạnh như thế còn dám ra ngoài."
"Không sao, tớ đỡ hơn rồi." Dương Mạn Vũ yếu ớt trả lời.
"Cậu tự nhìn vào gương xem, mặt trắng bệch nhưng mắt lại đỏ ửng, rốt cuộc có chuyện gì thế?"
"Còn nữa, túi đồ này là sao?"
Một loạt câu hỏi tới tấp bay đến, Dương Mạn Vũ nhíu mày ôm đầu, trước khi ra khỏi cửa cô đã cẩn thận mặc thêm áo khoác, vậy mà bây giờ đầu vẫn đau như muốn nứt ra.
"Không... tớ không hỏi nữa, được chưa. Tiểu Vũ, cậu làm tớ sợ đấy."
"Tớ không sao thật mà, sắp đến giờ học rồi, cậu còn đứng đây nữa là trễ giờ đó." Cô dùng chút tỉnh táo còn sót lại giục Hạ Sơ.
"Vậy cậu nhớ ăn gì đó rồi uống thuốc, chút nữa tan học tớ sẽ mua ít cháo mang sang." Dù rất muốn ở lại, thế nhưng chiều nay có tiết của toán của cô chủ nhiệm, Hạ Sơ chỉ có thể dặn dò Dương Mạn Vũ chú ý sức khỏe, không được ra ngoài.
"Được, tớ biết rồi, mau đi đi."
Đợi đến khi có tiếng đóng cửa vang lên, Dương Mạn Vũ mới chống tay ngồi dậy, tựa người vào đầu giường, mặc cho cơn đau đầu vẫn đang hành hạ, cô cầm hộp quà đỏ thắt nơ trắng kia trên tay ngắm nghía một hồi.
Không to lắm, thế nhưng khá nặng.
Dù đã mạnh miệng nói rằng cô không cần món quà này của Diệp Liên Thành, nhưng nhìn thấy chúng cô độc nằm lăn lóc trên đất, cô lại không nén được tò mò, bên trong có thể là thứ gì đây?
Từng lớp giấy được tách ra, bên trong là chiếc hộp bằng giấy bìa cứng màu trắng, mặt trên trong suốt có thể nhìn rõ vật bên trong.
Là một đôi tất đỏ, cùng một hộp kẹo que bảy màu.
Dương Mạn Vũ run run chạm vào đôi tất đỏ trong hộp, xinh đẹp vượt xa đôi tất cô đã mua ở cửa hàng gần trường kia.
Đó là đôi tất thuần màu đỏ không có thêm bất cứ họa tiết nào, chỉ được đính thêm một đường viền ren trắng đơn giản và tinh tế, ngay cả màu sắc cũng sắc nét gấp mấy lần.
Từ ngày đặt chân đến thành phố S, đã gần nửa năm trôi qua, dù có bao áp lực thì Dương Mạn Vũ vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt, ngay cả lúc nhìn Diệp Liên Thành rời đi mắt cô cũng mới chỉ đỏ lên, vậy mà... vậy mà ngay lúc này đây, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống như chuỗi ngọc đứt dây.
Diệp Liên Thành, tại sao? Tại sao lại là một đôi tất đỏ?
Cô rất muốn nói, cô đã tự mình mua một đôi, thế nhưng khi đầu ngón tay cảm nhận được lớp vải dệt mềm mịn không gì sánh bằng, cô lại muốn khóc thật to.
Còn nữa, còn cả lọ thủy tinh chứa đầy màu sắc kia, từng chiếc kẹo sáng bóng như phủ một lớp tráng men, nắp lọ có thắt nơ màu đỏ, tinh xảo như vậy, chắc hẳn Diệp Liên Thành đã mua chúng từ một cửa hiệu kẹo truyền thống cao cấp.
Diệp Liên Thành đúng là một tên đáng ghét, thích ra lệnh cho người khác, thích làm theo ý mình, thế nhưng... thế nhưng một phần nào đó lại vô cùng ấm áp.
Tuy cậu không nhìn thấy, thế nhưng bây giờ trên mặt Dương Mạn Vũ toàn là nước mắt hạnh phúc, thật đấy, ngay cả nước mắt chảy bên khóe môi cũng có vị ngọt như kẹo vậy.