• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vừa phải lo kiếm tiền trả nợ, vừa phải chạy ngược chạy xuôi vì Dương Tịnh Ý vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, nhà họ Dương rơi vào tình cảnh chật vật đến nỗi một vài người hàng xóm tốt bụng đến thăm hỏi cũng chỉ biết thở dài thương cảm.

Đúng là Lâm Hoa hay tỏ thái độ khó ưa thật đấy, nhưng hai cô con gái nhà họ Dương đều xinh xắn, ngoan ngoãn, vậy mà lại phải sớm chịu cảnh khổ cực.

Nhìn xem, đứa con gái lớn Tiểu Dương của nhà họ trông xanh xao như vậy, không biết con bé còn gắng gượng được tới lúc nào.
Ngoại trừ công việc gia sư, Dương Mạn Vũ còn mới được nhận vào làm bán thời gian tại một cửa hàng tiện lợi cách trường năm cây số.

Chính vì vậy mà thời gian rảnh của cô ngày một ít dần, cũng không thể vào thăm Dương Tịnh Ý quá thường xuyên được.

Phải tới hơn chín giờ tối cô mới vội vàng từ chỗ làm trở về bệnh viện, lúc ấy thì em gái cô đã chuẩn bị đi ngủ rồi.

Dương Mạn Vũ thấy mắt Tịnh Ý đã díu lại thành một đường thẳng, vậy mà con bé vẫn cố nói chuyện với cô.
Vừa nghe giọng nói líu ríu vui tươi như chim sẻ của Dương Tịnh Ý, cô vừa gỡ mái tóc được tết từ sáng cho con bé, dù là một bệnh nhân thì Tịnh Ý vẫn rất để tâm đ ến ngoại hình, mái tóc nó vừa dài vừa đẹp, lại đen bóng.

Con bé khen hôm nay cơm trưa rất ngon, chị y tá đến tiêm cho nó cũng rất xinh đẹp, còn nữa, phòng bên cạnh mới có một bệnh nhân rất đẹp trai.
Cuối cùng con bé lại ôm lấy tay Dương Mạn Vũ, khe khẽ thì thầm.
"Chị ơi, sao em không thấy anh Liên Thành đến thăm em nữa?"
Con bé vẫn nhớ lời dặn của cô phải giữ bí mật về anh Liên Thành, vậy nên mỗi lần nhắc đến anh Tịnh Ý đều không dám nói to.
Chỉ là một câu hỏi vô tư mà Dương Mạn Vũ vô cùng bối rối, cô nhìn ánh mắt trong suốt tràn ngập chờ mong của Tiểu Ý mà không dám đáp lại.
"Ừm, anh Liên Thành...!thực ra anh Liên Thành rất bận, khi nào anh ấy có thời gian nhất định sẽ đến thăm em mà."
Ngoài dự đoán, Dương Tịnh Ý không thèm quan tâm tới lời giải thích của Dương Mạn Vũ, lập tức nghiêm mặt: "Chị lại làm anh Liên Thành tức giận rồi."
Không ngờ Tịnh Ý có thể nói ra được những lời này, Dương Mạn Vũ sửng sốt, lắp bắp như bị bắt quả tang tại trận: "Không...!không phải..."

"Không phải đâu."
Cô quả quyết phủ nhận, vậy mà ngữ điệu mất hết khí thế ấy dường như đã bán đứng cô, cuối cùng lại buồn rầu nói "phải".
Thấy thế Dương Tịnh Ý liền nhắm mắt gật gù, như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm dự đoán của nó.
"Em biết ngay mà, chị Tiểu Dương không ngoan chút nào cả."
"Lúc nào chị cũng chọc anh Liên Thành giận dữ rồi bỏ đi."
Những lời này...!"Ai dạy em nói như vậy?" Dương Mạn Vũ đột ngột cao giọng.
"Là anh Liên Thành ạ." Tịnh Ý hồn nhiên đáp lại.
"Ừm...!vậy anh Liên Thành còn nói gì với em nữa?"
"Anh ấy còn nói chị Tiểu Dương không ngoan, mỗi lần chị chọc tức anh ấy xong đều bỏ đi mất, còn không chịu dỗ dành anh Liên Thành nữa."
"Anh Liên Thành bảo...!ừm...!A Nông...!A Nông, A Nông cũng không thích bị em mắng một chút nào, làm như vậy A Nông sẽ rất buồn, nhưng A Nông lúc nào cũng giật tóc em." Mấy lời Dương Tịnh Ý nói dần trở nên mất liên kết, con bé than thở một lúc lại chuyển sang A Nông, còn bĩu môi không hài lòng, nói rằng em đâu có mắng A Nông, chỉ là...!chỉ là em hơi to tiếng một chút thôi.
Lúc này thì đã không còn bất cứ câu nói nào lọt vào tai Dương Mạn Vũ nữa, cô ngây ngốc nhìn vào khoảng không trước mặt, suy nghĩ trong đầu đã trở nên rối loạn.
Diệp Liên Thành nói như vậy với Tịnh Ý ư? Vậy là...!vậy là anh vẫn chỉ đang giận cô một chút thôi phải không? Có đúng là như vậy không?
...!Ừm, hình như cũng không sai, cậu chủ Diệp thích nhất là mấy lời ngon ngọt mà.
Khóe môi không nhịn được mà chầm chậm cong lên.

Ngay cả trái tim cũng bất chợt như có dòng nước ấm áp bao phủ.
Tinh thần bình tĩnh của Dương Mạn Vũ bắt đầu chia làm hai hướng rồi rơi vào trạng thái mơ hồ, rốt cuộc Diệp Liên Thành nói những lời ấy là có ý gì? Cô thật sự rất muốn gọi cho anh, làm nũng với anh rằng, A Thành, anh xem, chỉ vì vài câu nói không chủ đích của anh mà bạn học Tiểu Dương mất ăn mất ngủ đấy.
Trái tim tha thiết muốn hành động khiến hai tay cô trở nên ngứa ngáy, thúc giục chúng hãy ngay lập tức gọi cho Diệp Liên Thành, thế nhưng lý trí lại mạnh mẽ cưỡng lại liều thuốc độc ngọt ngào ấy, đè áp nỗi kích động xuống tận đáy lòng.
Dương Mạn Vũ nhủ thầm, điều này là không thể mà, không thể liên lạc với anh được nữa, càng cố chấp sẽ chỉ càng khiến anh cảm thấy phiền phức hơn mà thôi.
Cô cúi người hôn nhẹ lên trán Dương Tịnh Ý rồi rời đi, không quên bật đèn ngủ ở đầu giường.
Gian phòng chính nhanh chóng được bao phủ bởi ánh đèn vàng mờ, yên tĩnh tới nỗi nghe được tiếng hít thở đều đặn của Dương Tịnh Ý vang vọng.


Còn ở gian phòng bên cạnh dành cho người nhà, Lâm Hoa đang cúi đầu tập trung vào từng mũi đan tỉ mỉ, dạo gần đây mẹ cô bắt đầu nhận việc đan túi từ một xưởng thủ công ở ngoại ô thành phố, mỗi chiếc túi hoàn thiện sẽ được trả công năm đồng, tuy không nhiều nhưng cũng có thể kiếm thêm chút thu nhập.
Sau khi ăn hết chút súp gà còn thừa trong chiếc túi giữ nhiệt, Dương Mạn Vũ định quay về ký túc xá thì bị Lâm Hoa ngăn lại: "Cũng muộn rồi, ở lại đây một đêm cũng được."
Hiếm khi mới có cơ hội nghe thấy Lâm Hoa nhẹ nhàng như vậy, Dương Mạn Vũ cũng vui vẻ nghe theo lời mẹ, trước khi đi ngủ còn dặn mẹ gọi mình dậy lúc sáu giờ sáng, nếu không bắt kịp chuyến tàu điện đầu tiên thì chắc chắn cô sẽ muộn giờ làm cho mà xem.
"Cứ ngủ đi, sáng mai mẹ sẽ gọi." Lâm Hoa thấp giọng trấn an, quả thật thời gian này ngay cả bà ta cũng ngủ không ngon giấc, tinh thần lúc nào cũng trong trạng thái cảnh giác cao độ.
Nằm trên chiếc giường êm ái Dương Mạn Vũ đã rất nhanh chìm vào mơ màng, có thể là do cô chưa quen, hoặc hôm nay quả thực là một ngày làm việc mệt mỏi, giấc ngủ đến với cô có phần nặng nề mộng mị.

Cô vẫn cảm nhận được bước đi khẽ khàng của Lâm Hoa đến bên giường Dương Tịnh Ý, hẳn là mẹ cô đang muốn xem xem liệu con bé có sốt trở lại hay không, sau đó cẩn thận đắp lại chăn cho nó.

Tướng ngủ của con bé thật sự không thể khen cho nổi, có ngày sẽ rơi khỏi giường lúc đang ngủ cho mà xem.
Dương Mạn Vũ cong khóe môi, trong giấc mơ của cô hiện lên cảnh Tiểu Ý ôm đầu nhăn nhó, sau đó mẹ cô sẽ bắt đầu lải nhải mấy lời dạy dỗ, Tiểu Ý, con xem, mẹ nói không sai chút nào, không chàng trai nào ở Đông Sơn sẽ thích một cô gái có nết ngủ xấu xí tệ hại như vậy đâu.
Cô rất muốn phản bác lại lời Lâm Hoa, mẹ à, trong lúc mẹ không để ý thì cậu nhóc A Nông đã bị công chúa nhỏ nhà ta hớp hồn rồi, con đã chứng kiến A Nông tình nguyện để dành cho Tiểu Ý Ý chiếc kẹo ngon nhất trong túi của thằng bé, thậm chí cả miếng thịt kho tàu duy nhất trong hộp cơm trưa, phần mứt dâu trên đỉnh cây kem ốc quế, quả cherry ngon lành trên miếng bánh sinh nhật khiến thằng bé ngước mắt thèm thuồng, vậy mà chỉ cần một ánh mắt háo hức của Tịnh Ý, A Nông đều nhường lại cho con bé hết cả.
A Nông đáng yêu chân thành như vậy, chẳng mấy chốc sẽ đợi được Tịnh Ý nhà mình lớn lên thôi.
Dương Mạn Vũ lại vô thức nở một nụ cười hài lòng rồi xoay người, bỗng chốc tay cô chạm phải một vật thể khác có nhiệt độ ấm áp hệt như trên người cô.
Giật mình mở mắt.
Hóa ra Lâm Hoa đã tắt đèn từ lâu, hình ảnh bà ta đứng bên giường Dương Tịnh Ý cũng chỉ là trong giấc mơ mà thôi, men theo ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ gian phòng chính, cô nhìn thấy bàn tay mẹ cử động, sau đó màn hình điện thoại sáng lên.
Bằng chút tư duy rời rạc còn sót lại, mất tới vài phút sau Dương Mạn Vũ mới nhận ra đó là điện thoại của mình.
"Mẹ đang làm gì với điện thoại của con?"
Giọng nói sắc bén bất ngờ vang lên giữa màn đêm yên tĩnh khiến Lâm Họa giật nảy mình buông rơi chiếc điện thoại khỏi tay.

Bà ta vội vàng cúi người nhặt lấy, nhưng động tác không nhanh bằng Dương Mạn Vũ lúc này đã tỉnh táo hoàn toàn.
Trên màn hình vẫn còn hiện rõ số điện thoại của Diệp Liên Thành.
Dương Mạn Vũ lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Hoa, ánh mắt không vui, trong lòng cô lúc này như đang gióng lên vô vàn hồi chuông cảnh báo.

"Mẹ cần số của Diệp Liên Thành để làm gì?"
Cho dù không biết mục đích của mẹ cô, nhưng cô có thể đoán hẳn là chúng cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Xem đi, ý định không mấy tử tế đó đang được che đậy bằng cái cớ chắp vá vô cùng, chỉ là mẹ cô muốn kiểm tra tin nhắn giúp cô mà thôi, nửa đêm rồi mà còn nghe được tiếng chuông điện thoại thì chắc chắn phải là chuyện rất quan trọng.
Bàn tay ghì chặt điện thoại đến nỗi trắng bệch, Dương Mạn Vũ không để tâ m đến cơn đau dần lan ra, nhấn mạnh từng tiếng hỏi lại: "Mẹ cần số của Diệp Liên Thành để làm gì?"
Có chết cô cũng không tin mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp tình cờ, thời gian gần đây mẹ cô đã bóng gió dò hỏi về Diệp Liên Thành không dưới ba lần, vậy mà lúc ấy cô lại không để trong lòng.
"Con không cho rằng giữa mẹ và Diệp Liên Thành có việc quan trọng tới nỗi phải liên lạc riêng như vậy."
"Có chuyện gì mẹ có thể nói với con."
Thế là...
"Tiểu Dương, tiền viện phí cậu ta trả đã sắp hết rồi." Lâm Hoa đột ngột đáp lại, giọng nói không cảm xúc như cơn gió tuyết lạnh thấu xương quét qua cơ thể.
"Cậu ta trông giàu có như vậy, hẳn là đâu có tiếc chút tiền này."
Trong một khoảnh khắc, tâm trạng Dương Mạn Vũ như quay trở lại giây phút cô nhận được cái tát trời giáng từ tay Lâm Hoa vài năm về trước, sững sờ, tê dại, bỏng rát.

Tê tái đến mức không còn cảm nhận được đau đớn, chỉ là vô cùng, vô cùng hổ thẹn.
Biết mà! Biết ngay mà! Cô đã sớm biết rằng không nên để Lâm Hoa gặp Diệp Liên Thành, trong mắt mẹ cô anh chỉ là một kẻ khờ khạo có rất nhiều lòng tốt, còn có rất nhiều, rất nhiều tiền mà thôi.
Diệp Liên Thành, anh nhìn mà xem, sự rộng lượng của anh không được đánh giá cao tới vậy đâu.
Dương Mạn Vũ liền đáp lời Lâm Hoa bằng ngữ khí lạnh lùng: "Mẹ, đừng làm những chuyện khiến người khác phải coi thường mình như vậy."
"Sao nào? Cậu ta có vẻ rất quý Tiểu Ý, còn đến thăm con bé mấy lần.

Cũng đâu phải là chắc chắn từ chối, nếu không hỏi thì làm sao biết được?"
Quả thật, số tiền đè nặng lên nhà họ Dương đã khiến Lâm Hoa điên rồi, Dương Mạn Vũ lắc đầu lùi ra xa, chuyện như vậy cô không làm được.
"Con không cho phép mẹ gọi cho Diệp Liên Thành, ai cũng được, tuyệt đối không được là anh ấy."
Ban đầu đúng là không nên ở lại đây, tuy rằng không có tiếng cãi vã nào, thế nhưng tâm trạng Dương Mạn Vũ lại tồi tệ đến cực điểm, cô cầm gối cùng tấm chăn mỏng mang ra ghế sofa, tạm thời đêm nay cứ như vậy đi.
Thế nhưng cứ nghĩ đến việc mẹ cô sẽ gọi cho Diệp Liên Thành là cô lại không sao ngủ nổi.
Năm giờ sáng, Dương Mạn Vũ lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện rồi quay về trường.
Còn rất nhiều công việc đang đợi cô phía trước, ví dụ như phải có mặt ở cửa hàng tiện lợi lúc sáu giờ ba mươi sáng, giao ca với nhân viên phụ trách đêm qua mất mười phút, kiểm hàng mất bốn mươi phút, nếu có bụi bẩn lộn xộn thì phải dọn dẹp lại thêm một lúc, khoảng mười lăm phút, vậy là đã mất hơn một tiếng rồi.


Tầm bốn tiếng sau sẽ là lúc bận rộn nhất, sau đó lúc ba giờ chiều phải có mặt ở nhà học sinh cách đó chỉ khoảng năm phút đi đường, đã sắp đến kỳ thi chuyển cấp, thời gian gấp rút yêu cầu cô phải tập trung hơn mới được.

Còn gì nữa nhỉ? À một bài tiểu luận sắp tới hạn, đêm nay và ngày mai cô sẽ hoàn thành nốt.
Dương Mạn Vũ mím môi, trước mắt hoàn thiện những chuyện này xong cô sẽ bắt đầu đi tìm nơi ở mới, hy vọng có thể chuyển ra khỏi ký túc xá trước khi kết thúc kỳ nghỉ đông này.
Kỳ thực an ninh trong ký túc xá đại học A rất tốt nhưng chi phí sinh hoạt lại quá cao, nếu không phải vì yêu cầu của nhà trường đối với sinh viên năm nhất thì cô đã sớm chuyển ra ngoài từ lâu rồi.

Nơi nào giá rẻ hơn một chút, mà tốt hơn hết là không được quá xa chỗ làm.

Dương Mạn Vũ đem suy nghĩ này nói cho bạn cùng phòng của mình biết coi như một lời thông báo sớm, tránh cho việc cô ấy quá bất ngờ.
Hóa ra Tống Giai Tuệ cũng đã nuôi ý định chuyển ra ngoài từ lâu, giờ giấc trong ký túc xá quá bất tiện đã ảnh hưởng rất nhiều tới những lần hẹn hò của cô ấy và Chu Minh Tuấn, thậm chí mỗi lần dì quản lý điểm danh vắng mặt còn thông báo về cho gia đình.
"Tiểu Dương cậu xem, đã là người lớn cả rồi, vậy mà tớ đi đâu cũng phải báo cáo lại với mẹ, như vậy thật không công bằng chút nào!"
Thông thường thời sinh viên có rất nhiều người lựa chọn thuê chung với người khác một phòng lớn rồi chia tiền với nhau nhằm tiết kiệm chi phí, thế nhưng nếu như Dương Mạn Vũ và Tống Giai Tuệ có cơ hội ở chung thì hẳn là khoản tiền thuê nhà sẽ vô cùng đắt đỏ.

Điều kiện kinh tế của hai người cách xa nhau rất nhiều, cha mẹ Tống Giai Tuệ nhất định sẽ không để con gái ở phòng trọ giá rẻ cùng cô đâu.
Khó khăn lắm mới tìm được vài nơi còn phòng trống mà Dương Mạn Vũ vẫn chưa thật sự ưng ý, nơi rộng rãi thì quá xa trường, nơi ở gần thì tiền thuê không rẻ, đến khi thỏa thuận được mức giá hợp lý thì lại muộn màng phát hiện ra vị trí này an ninh thật sự không tốt chút nào, nghe nói ở đây đã từng xảy ra trên dưới mười vụ trộm cắp rồi.
Vậy mà sau hai tuần tưởng chừng đã không còn hy vọng gì với việc thuê được căn phòng trọ ngay gần đại học A, thì bất ngờ Tống Giai Tuệ lại xuất hiện thông báo một tin vui.

Cô ấy tìm được chỗ ở mới cho hai người rồi, một căn hộ hai phòng ngủ cách trường chưa tới mười phút đi bộ, còn nữa, không chỉ gọn gàng sạch sẽ mà còn nằm trong khu chung cư cao cấp, các dịch vụ tiện nghi và an ninh đều cực tốt, mà quan trọng chính là giá thuê cực kỳ rẻ.
Đợi đã, khu căn hộ cao cấp mà tiền thuê lại rất rẻ?
"Đúng là rất khó tin phải không? Ban đầu tớ cũng nghĩ như vậy, thế nhưng chủ nhà đã nói họ chuẩn bị định cư bên nước ngoài nên không quá quan trọng chuyện tiền bạc ở đây nữa, cũng coi như hỗ trợ sinh viên một chút, dù là đối với chúng ta hay bọn họ thì đều là chuyện tốt cả." Tống Giai Tuệ hào hứng đáp lời, vui đến mức vừa đi vừa ngâm nga mấy giai điệu vui vẻ.

Cô ấy nói tất cả là nhờ công lao của Chu Minh Tuấn, trước đây cậu ta từng là hàng xóm của gia đình ấy mấy năm liền nên chắc chắn bọn họ không phải lừa đảo, Tiểu Dương cứ yên tâm.
Ừm, nghe thế nào cũng không thấy lý do này có chút sơ hở nào cả, Dương Mạn Vũ tạm thời thu lại lòng hoài nghi mà chuẩn bị chuyển sang nơi ở mới, xem ra cô vẫn là người vô cùng may mắn, lúc nào cũng gặp được điều thuận lợi trong lúc khó khăn nhất.
Ngoài ra, khoảng thời gian này Dương Mạn Vũ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mẹ cô có liên hệ với Diệp Liên Thành thật hay không, chưa biết chừng hôm ấy mẹ cô đã ghi lại số của anh rồi cũng nên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK