Năm hai mươi hai tuổi Tô Mạn Vũ bắt đầu cuộc sống mới tại thành phố B, mọi thứ đều hoàn toàn mới mẻ, ngay cả chuyện yêu đương cũng trở thành một điều gì đó rất lạ lẫm trong mắt cô chủ nhà họ Tô.
Trong sự bao bọc cẩn thận của Tô Việt Bân, Tạ Nghiên Dương xuất hiện với tư cách một người bạn, một người anh khiến mỗi ngày của cô trôi qua dễ thở hơn rất nhiều. Anh kiên nhẫn nhiều năm như vậy, có lẽ cô nên cho anh một danh xưng khác, nhưng sâu thẳm tận đáy lòng Tô Mạn Vũ lại vô cùng mâu thuẫn.
Cô có thể thân thiết với anh như người một nhà, nhưng để gọi là tình cảm yêu đương mãnh liệt giữa nam và nữ thì có lẽ lại chưa đủ. Cô chưa từng tưởng tượng được nếu một ngày cô và anh yêu nhau thì sẽ trở nên như thế nào. Liệu có say đắm, quấn quít như những gì người ta hay kể về tình yêu hay không? Mặc dù vậy, cô vẫn muốn thử một lần để khẳng định lại tình cảm của chính mình.
Nếu bạn chọn Sự thật, vậy thì bọn họ có thể đưa ra vô vàn những câu hỏi đầy tính riêng tư khiến người khác phải đỏ mặt.
Kể cả khi lựa chọn Thách thức thì số phận của bạn cũng sẽ chẳng khá hơn.
Ngay tại lượt thứ ba, Tô Mạn Vũ là người xui xẻo trúng đạn.
Tại thời điểm ấy, cô vẫn luôn nghĩ rằng đó là một trò chơi đơn giản. Cô mạnh dạn chọn Sự thật.
Bọn họ sẽ chẳng thu được lợi lộc gì từ một cô gái không có trí nhớ cả.
Việc thiên kim tiểu thư nhà họ Tô chọn Sự thật khiến một vài cô gái cười khúc khích. Cô gái với mái tóc xoăn đỏ rực đầy quyến rũ cất tiếng đầu tiên.
Dứt lời, tiếng cười của các cô gái rộ lên nhiều hơn, thậm chí có người còn thẹn thùng quay mặt đi.
Tô Mạn Vũ chau mày, câu hỏi kì quặc gì thế này?
Những người xung quanh nhìn vẻ mặt của Tô Mạn Vũ lại nghĩ rằng cô đang xấu hổ không muốn trả lời, ngay cả Tạ Nghiên Dương ngồi bên cạnh cũng dần trở nên mất tự nhiên, vội vàng cầm lấy ly rượu trước mặt cô định uống cạn.
"Tiểu Vũ chưa chơi trò này bao giờ, mấy người đừng làm khó cô ấy. Ly rượu này để tôi uống thay."
Cô gái tóc đỏ vẫn chưa chịu dừng lại, mỉm cười đưa tay ngăn cản Tạ Nghiên Dương.
"Cậu chủ Tạ, dám chơi dám chịu, Tô tiểu thư cũng đâu có nói là không trả lời."
Tô Mạn Vũ lại chợt rùng mình khi nhớ lại lớp học lễ nghi khắc nghiệt mà cô từng tham gia mấy tháng trước.
Có lẽ bọn họ không có ý đó, cô cố gắng vắt óc nghĩ ngợi.
"Sao thế Tô tiểu thư, chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi mà, tất cả đều là người trưởng thành, không cần phải ngại ngùng."
Con trai Thứ trưởng Bộ Ngoại giao cười lớn, trong đầu anh ta chợt thoáng qua một suy nghĩ, búp bê sứ nhà họ Tô có lẽ vẫn còn là một cô gái trong trắng.
Nhưng chỉ một giây sau, anh ta lại tự mình gạt ý tưởng đó đi, cả thành phố B này ai mà không biết cậu chủ Tạ là một kẻ lão luyện giỏi bôi đen người khác đến mức nào.
Cuối cùng Tô Mạn Vũ cũng mơ hồ nhận ra sự bất thường trong câu hỏi đó, nhưng lại không thể nói rõ bất thường nằm ở đâu. Cô hơi liếc mắt về phía Tạ Nghiên Dương, cả đám người trong căn phòng này cô chỉ quen mỗi mình anh, hi vọng rằng anh có thể giúp cô một chút.
Hành động của Tô Mạn Vũ trong mắt người khác lại trở thành một ám hiệu có ý nghĩa khác hẳn, những tiếng cười càng lớn hơn, chắc hẳn hai người này có những sở thích đặc biệt lắm đây?
"Đối với cả tôi và cô ấy, những gì truyền thống luôn đem lại cảm giác tuyệt vời nhất. Như vậy đã đủ chưa? Lượt tiếp theo đi."
Tạ Nghiên Dương bắt gặp ánh mắt của cô ngay lập tức hiểu rõ, bèn dứt khoát đưa ra câu trả lời.
Cả căn phòng bỗng rơi vào im lặng tuyệt đối, quả nhiên là búp bê sứ nhà họ Tô, nhìn cô ấy vô hại, đơn thuần như vậy lại có thể dễ dàng khiến cậu chủ Tạ phong lưu đầu hàng.
Cô gái tóc đỏ bất ngờ, cô ta không tin Tạ Nghiên Dương lại hài lòng với điều đó, ít nhất cũng phải... phá cách hơn một chút chứ?
"Cậu chủ Tạ, ngay cả anh cũng không dám thành thật ư?"
Tạ Nghiên Dương nhắm mắt thở dài, anh không muốn nhìn vào đôi mắt tràn đầy vẻ thắc mắc của Tô Mạn Vũ. Có lẽ đến bây giờ cô gái ngốc nghếch ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu.
Câu trả lời của anh vượt ngoài sự mong đợi của tất cả mọi người lại càng khuấy động bầu không khí, những lượt chơi tiếp theo các câu hỏi hay thách thức đều trở nên lớn mật hơn rất nhiều.
Thông qua ba câu hỏi sau đó dành cho những người khác, Tô Mạn Vũ cuối cùng cũng lờ mờ hiểu được chủ đề mà bọn họ đang đề cập đến là gì.
Mặt cô nóng bừng, ngay cả vành tai cũng bắt đầu đỏ ửng. Cô chỉ tò mò muốn nghe một chút mà thôi.
Một điều khiến Tô Mạn Vũ càng không thể ngờ tới chính là, đối tượng được chỉ định ở lượt thứ tám lại là cô.
Không sai, kẻ xui xẻo phải lựa chọn Sự thật hay Thách thức tới hai lần trong đêm nay chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Tô.
Lần này Tạ Nghiên Dương phản ứng rất mạnh, anh sẵn sàng uống thay cô năm ly rượu trắng để hai người có thể rời đi.
Phải biết rằng đây không phải là rượu trắng bình thường, tửu lượng tốt như cậu chủ Tạ cũng chỉ có thể uống đến bảy ly, mặc dù hiện giờ chỉ có năm ly nhưng trước đó anh đã uống rất nhiều rượu rồi.
Tô Mạn Vũ lo rằng anh sẽ không thể chịu nổi.
Không phải chỉ là một trò chơi thôi sao, cô chọn Thách thức, chỉ cần không phải là những câu hỏi mờ ám như vậy là được.
"Có vẻ như Sự thật hay Thách thức cũng chẳng thể làm khó được Tô tiểu thư. Bữa tiệc mới chỉ bắt đầu mà hai người đã muốn rời đi trước thì không hay lắm đâu. Năm ly rượu này Tô tiểu thư không cần uống, nhưng cô hãy cùng cậu chủ Tạ thực hiện một nụ hôn Nữ thần mùa đông đi."
Cô gái tóc đỏ vẫn không chịu bỏ cuộc sau lựa chọn sự thật ban đầu, đâu thể dễ dàng thả hai người đó đi nhanh như thế được.
"Leah, cô bớt bày trò đi."
Leah Trương là cô gái cực kì bạo dạn, cũng không hề sợ hãi trước thái độ của Tạ Nghiên Dương, cô ta chỉ muốn xem trò vui mà thôi.
Leah Trương muốn chứng kiến chú ngựa bất kham nhất thành phố B này chịu thua trước một cô gái như thế nào. Đó không chỉ là cô gái bình thường, thậm chí có thể nói là một cô gái đoan trang, dịu dàng, là hình tượng cô con dâu được rất nhiều phụ huynh ưa thích. Nhìn gương mặt Tô tiểu thư lúc nào cũng hiện vẻ ngây ngô khiến Leah Trương bực bội, trông chẳng khác nào cô gái nhỏ lần đầu tiên trộm giày cao gót của mẹ lén tham gia dạ hội cả.
Tạ Nghiên Dương cáu kỉnh, dường như anh đã đọc được suy nghĩ ấy trong đầu Leah Trương. Làm sao anh lại không biết Nụ hôn Nữ thần mùa đông như nào chứ.
Thực ra, Nữ thần mùa đông cũng chỉ là cách gọi hoa mỹ của một trò chơi nho nhỏ dành cho những đôi yêu nhau. Thông thường, bọn họ sẽ dùng đá lạnh hoặc rượu vang, nhưng Nữ thần mùa đông thì có cả hai.
Chỉ cần chàng trai thuận lợi chuyển rượu vang sang cho cô gái mà không làm rơi giọt nào cũng như làm tan được viên đá lạnh, còn lại cũng không có nguyên tắc gì khác.
Nhanh như vậy đã có người mang rượu và đá đến, Tô Mạn Vũ ngẩn người, cô sẽ phải hôn Tạ Nghiên Dương trước mặt bao nhiêu người ư?
Anh ngồi bên cạnh cô lộ vẻ suy tư, mặc cho những tiếng cổ vũ phấn khích lớn dần, cả hai người vẫn không hề cử động.
"Tô Mạn Vũ, em có muốn làm thế không? Không muốn cũng không sao, anh vẫn có cách từ chối bọn họ."
Đầu óc Tô Mạn Vũ ngưng trệ trong một giây, sau đó cô buột miệng nói rằng: "Không sao, chỉ là một nụ hôn thôi mà."
Ngay khi thốt ra câu ấy, Tô Mạn Vũ biết mình đã nói sai mất rồi, nhìn gương mặt gượng gạo cứng nhắc của anh là đủ biết.
"Nhìn nhau mãi như vậy làm gì? Hôn nhau đi!"
Không biết có người nào vừa hét lớn, Tạ Nghiên Dương giống như giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Anh hơi mím môi, lặng lẽ đặt viên đá lạnh vào miệng, sau đó là rượu vang, nhưng không hề làm gì khác nữa.
Leah Trương thích thú ngả người về phía trước, ngực váy hai dây trễ xuống ẩn hiện đường cong quyến rũ.
Trông Tạ Nghiên Dương lúc này thận trọng như một chàng trai lần đầu biết yêu, hóa ra cậu chủ Tạ còn có một mặt khác như vậy.
"Sao thế cậu chủ Tạ? Tôi thấy có vẻ như Tô tiểu thư đã sẵn sàng rồi đấy."
Tạ Nghiên Dương chần chờ, anh vẫn chưa quyết định có nên làm việc này với Tô Mạn Vũ hay không. Chút hồi hộp trong lòng anh thoáng lớn dần, nhịp tim cũng bắt đầu hỗn loạn.
"Cậu chủ Tạ đừng chơi xấu, có lẽ đá cũng tan gần hết rồi, nếu anh không nhanh lên thì tôi sẽ đổi viên đá khác cho anh."
Tạ Nghiên Dương bực bội, chưa bao giờ anh bối rối như lúc này.
Đột nhiên, một bóng đen ập đến trước mắt Tạ Nghiên Dương mang theo mùi hương ngọt ngào khiến tim anh hẫng một nhịp.
Anh vô thức hít sâu một hơi, mùi hương vừa ngọt ngào vừa thanh mát vô cùng quen thuộc, một giây sau đó, trí óc anh chợt bùng nổ.
Tô Mạn Vũ chủ động hôn anh!
Tạ Nghiên Dương dường như không tin vào những gì xảy ra trước mắt mình, đôi mắt anh mở lớn, cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô đang khẽ chạm vào môi mình.
Mặc kệ tất cả những bồn chồn lo lắng, ngay cả tiếng reo hò của những người xung quanh cũng không thể lọt vào tai Tạ Nghiên Dương.
Trong khoảnh khắc đáng khắc ghi cả đời này, tâm trí anh tràn ngập hình ảnh đôi mắt sáng lấp lánh đẹp như sao trời của Tô Mạn Vũ, cùng cảm giác ngọt ngào mềm mại tuyệt vời mà môi cô đem lại cho anh.
Tạ Nghiên Dương đã không còn đếm nổi bao nhiêu lần trong giấc mơ anh khao khát được chạm đến đôi môi ấy.
Anh cũng không còn cảm thấy trò chơi Sự thật hay Thách thức vừa nhàm chán vừa đáng ghét nữa, thậm chí, anh còn muốn cảm ơn Leah Trương một cách trịnh trọng nhất.
Tô Mạn Vũ đúng là một tay mơ trong tình yêu, đây là nụ hôn Nữ thần mùa đông, nếu cô chỉ rụt rè chạm lên môi anh như vậy, làm sao cô uống được rượu của anh đây?
Rất nhanh, Tạ Nghiên Dương buông thả lý trí mặc cho bản năng quyết định. Anh nhắm mắt lại, đầu lưỡi khéo léo đưa rượu và đá sang cho cô.
Đầu lưỡi anh xông thẳng vào khoang miệng Tô Mạn Vũ khiến cô giật mình.
Hai tay cô vô thức khẽ đẩy Tạ Nghiên Dương như muốn cự tuyệt, nhưng lồng ngực anh cứng rắn không hề chuyển động một chút nào.
Đây cũng có thể nói là một nụ hôn dịu dàng.
Môi anh mềm mại lại ướŧ áŧ, hương rượu vang thoảng qua nơi đầu lưỡi làm cô váng vất, nhưng có lẽ vẫn chưa đủ làm cô say.
Anh chậm rãi trằn trọc, bàn tay đặt sau lưng Tô Mạn Vũ ép cô áp sát vào mình, dường như muốn nụ hôn càng sâu hơn nữa.
Nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên tăng cao, những người chứng kiến nụ hôn Nữ thần mùa đông giữa cậu chủ Tạ cùng búp bê sứ nhà họ Tô cũng không dám thở mạnh.
Đều là những người trải đời, vậy mà vẫn bị một nụ hôn làm cho nóng bừng.