Mục lục
Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diễn xong vai mặt trắng, Minh Không lại không phiền diễn luôn vai mặt đỏ*, rất là có lễ mà mời sư đồ hai người ngồi xuống.

Tạ Tri Vi hỏi: “Xin hỏi vị tiểu công tử đêm qua kia, hiện giờ thế nào rồi?” Thiếu chút nữa đã quên, Tạ Tri Vi luôn luôn thanh tâm quả dục, nếu chỉ quan tâm một nữ nhân không khỏi quá đột ngột. Nếu đã hỏi, phải nhân tiện hỏi luôn đồ trẻ trâu kia, tuy rằng lão tử rất là khó chịu!

Minh Không tiếp nhận khay trà từ trong tay đệ tử, tự mình đưa ly đến trước mặt hắn, một bên đáp: “Ngài nói chính là thiếu trang chủ Vô Lượng Sơn Trang Lục Chiêm Vân, hắn không có gì đáng ngại, chỉ bị nhiễm chút phong hàn, đang ở trong phòng tịnh dưỡng.”

Mục Hạc mỉm cười ngồi bên cạnh, trong lòng âm thầm ghi nhớ tên của người này, đồng thời gạch bỏ nó.

Tạ Tri Vi nói tiếng cảm ơn, tiếp nhận ly trà: “Lục trang chủ thương con, nhất định là nuông chiều từ bé. Hắn lặn lội đường xa mà đến, quả thực khó mà chịu đựng nổi.”

Minh Không cười nói: “Đúng vậy, giờ phút này hắn đang ở trong phòng an dưỡng. Đợi hôm nay Độ Sinh đại sư đến, ban đêm tại hạ tự mình tiếp khách, vì các vị bày tiệc tẩy trần.”

Độ Sinh đại sư, một trong ba đại thánh tăng của Kim Quang Thiền Tông.

Minh Không và Thẩm U thậm chí ngay cả ông ta cũng mời đến, xem ra cuộc tụ hợp nhỏ lần này không phải là chỉ là tâm sự đơn giản như vậy.

Mục Hạc ung dung thản nhiên, cúi đầu cẩn thận từng li từng tí hớp ngụm trà nóng.

Ba người ngầm hiểu lẫn nhau mà không đâm thủng rõ ràng chuyện của đêm qua, sau khi giả bộ hàn huyên vài câu, Tạ Tri Vi liền đứng dậy cáo từ: “Nếu đã như thế, trưởng lão công việc bề bộn, bần đạo không tiện quấy rầy, ban đêm gặp lại.”

Minh Không nhếch khóe miệng, chắp tay nói: “Mời.”

Tạ Tri Vi nhấc chân liền đi, ra khỏi chính điện chẳng qua chỉ mới ngắn ngủi mấy chục bước, nhưng hắn luôn cảm giác có hai luồng ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau lưng.

Lại là loại cảm giác âm u lạnh lẽo này, rõ ràng là đến từ hướng của Minh Không.

Chắc không phải là Minh Không và Thẩm U cảm nhận được cái gì, tính toán muốn giết sư đồ hai người bọn hắn để diệt khẩu?

Thế nhưng không đến mức ngay cả người của Vô Lượng Sơn Trang và Kim Quang Thiền Tông cũng mời đến…… Mặc kệ đi, dù sao những người này đều là diễn viên quần chúng, không chết thì cũng là nước tương. Ngược lại ta muốn xem xem, nam chính trãi qua trận này về sau tu vi tăng nhanh bằng cách nào.

Mục Hạc có tinh thần lực cường đại, tất nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Minh Không. Hắn không cần giống như bộ dáng thâm trầm của Tạ Tri Vi không quay đầu lại, lập tức bày ra vẻ mặt mờ mịt, rất ngây thơ mà ngoáy đầu nhìn phía sau.

Minh Không vốn đang nhìn chằm chằm thân ảnh Tạ Tri Vi như có điều suy tư, lúc này cũng không kiêng dè, thản nhiên đối diện với ánh mắt của Mục Hạc, thậm chí còn cười cười đầy ý vị thâm trường.

Mục Hạc vội giả vờ sợ hãi, cúi đầu bước nhanh đuổi kịp Tạ Tri Vi.

Xem ra buổi tiệc đêm nay sẽ tương đối thú vị.

Tạ Tri Vi trốn ở trong phòng tiếp tục luyện chữ, càng viết càng thoải mái. Trong lúc đó Thảo Mãng Anh Hùng liên tiếp gõ ba bốn lần, Tạ Tri Vi đều bình tĩnh click vào X, về sau không còn động tĩnh nữa.

Mãi đến khi sao chép xong nguyên bộ Kinh Kim Cương, hắn mới ngừng bút, nhìn sắc trời bên ngoài, đến lúc phải đi rồi. Hắn đứng dậy đẩy cửa, đúng lúc Mục Hạc đứng ở bên ngoài, nhìn dáng vẻ như đang muốn vào nhà, bỗng nhiên thấy Tạ Tri Vi đi ra, vẻ mặt hắn trong nháy mắt không được tự nhiên.

Tên nhóc này, chắc chắn là lại chạy ra ngoài nghiên cứu địa hình.

Tạ Tri Vi cố ý giả bộ hồ đồ: “Vi sư đang định gọi ngươi, ngươi ngược lại tới rồi.”

Mục Hạc vội cười nói: “Thật trùng hợp, đệ tử cũng đang định nhắc nhở sư tôn tới giờ rồi.” Dứt lời, bỗng nhiên chạy chậm dọc theo hành lang gấp khúc, đi lên phía trước, “Sư tôn, đệ tử đi trước dò đường cho người.”

Tạ Tri Vi cũng gật đầu mỉm cười: “Vất vả cho ngươi.” Tên nhóc này lại muốn làm cái quỷ gì.

Hai người mới vừa ra khỏi rừng trúc, Mục Hạc liền thẳng bước rẽ sang một con đường nhỏ xa lạ.

Kỳ thật cũng không tính là đường, chỉ là cỏ cây thoáng ngã nghiêng nghiêng sang một bên mơ hồ lộ ra một dãi đất trống thật dài. Mặt đất không bằng phẳng, càng không có làm nền.

Nam chính xưa nay không làm chuyện vô ích, dẫn hắn tới tất nhiên là có đạo lý.

Dần dần nghe được trong bụi cỏ có người đang khe khẽ nói nhỏ, Mục Hạc dừng bước chân, nghi hoặc nhìn về phía Tạ Tri Vi, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, nơi này sao lại có người đang nói chuyện phiếm.”

Tạ Tri Vi làm cái động tác im lặng, nghiêng tai lắng nghe.

Chỉ nghe thấy một giọng nói: “Hiện tại thì tính làm gì, Dương sư muội lại không hiểu sao bị sói cắn chết, ta chịu không nổi nữa rồi, nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này.”

Một người khác nói: “Ngươi nói rất đúng, cái phá môn phái này không có tiền đồ thì thôi đi, không thể ngay cả mạng của mình cũng bồi theo nó…… Nhưng nếu muốn đi, cũng phải chờ một chút, trong núi có khách quý tới, nhất định canh phòng rất chặt chẽ.”

“Chỉ sợ hai kẻ gian kia lại cấu kết với nhau tính kế bọn họ, cuối cùng chúng ta cũng không thoát khỏi có liên quan.”

“Vậy…… Vậy ngày mai chúng ta liền đi.”

Huyền Vân Kiếm Phái vậy mà lưu lạc đến nông nỗi này, các đệ tử đều hoảng sợ muốn trốn chạy?

Đối lập với Ngọc Kinh Đạo Tông sao mà tươi sáng, phàm là thế gia có chút danh tiếng, dù có phải vót nhọn đầu cũng muốn đưa môn hạ đệ tử đi vào. Xem ra uy tín của Thẩm U ngày càng sa sút, đã trấn giữ không được nữa rồi.

Sớm biết như thế, sao phải tìm đường chết đi giết Nhiếp Đình. Có huynh đệ này ở đây, đệ tử toàn bang phái dù chỉ ăn uống chùa cũng có thể lăn lộn vài chục năm.

Lại nói, đây là lý do Mục Hạc cố ý mang hắn tới đây, muốn hắn nghe thấy?

Không đúng!

Tạ Tri Vi rốt cuộc phát hiện có một cổ khí tức ẩn núp, âm trầm, vậy mà cực kỳ tương tự với Minh Không.

Mà ngay lúc này, hai tên đệ tử đang mắng chửi không ngớt bỗng nhiên im miệng, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm một chỗ nào đó trong rừng cây, như là thấy quỷ.

Ngay sau đó, một bóng người thon gầy cúi đầu chậm rãi đi ra từ nơi đó.

Tạ Tri Vi liếc mắt ra hiệu cho Mục Hạc, hai người đồng thời lánh mình đứng phía sau thân cây.

Bước chân của người nọ cực kỳ nhẹ, không phát ra một chút tiếng động. Hai tên đệ tử run rẩy tựa hồ muốn chạy, lại không dám xê dịch nửa bước.

Đối phương đứng yên cách bọn họ khoảng ba bước văn nhã lịch sự, rốt cuộc chịu nâng mắt lên nhìn bọn họ, nhưng trong ánh mắt lại không có chút độ ấm nào.

Tạ Tri Vi tinh tế đánh giá, hắn ta mặc một thân thường phục màu xanh nhạt, sạch sẽ chỉnh tề, không giống như từ sâu trong rừng cây đi ra, ngược lại như là người đọc sách nhàn nhã tản bộ trong hoa viên.

Mà cái tay cầm kiếm kia, ngón tay thon dài, xương cốt cân xứng, tựa hồ dùng để cầm bút càng thích hợp hơn.

Loại phong độ trí thức từ trong xương tỏa ra này, nếu không phải nhiều năm ngâm mình trong giấy mực, căn bản không có khả năng tự nhiên mà thành. Một người toàn thân đầy khí chất thanh cao như thế, gương mặt lại không có biểu cảm hướng về phía mục tiêu bước từng bước một.

Nói năng thận trọng, viết văn rất giỏi…… Tạ Tri Vi lập tức nghĩ tới một người.

Hai tên đệ tử run như cầy sấy, một trước một sau quỳ trên mặt đất: “Thẩm…… Thẩm…… Đệ tử biết sai!”

“Chưởng môn tha mạng!”

Quả nhiên là Thẩm U.

Hắn vậy mà xuất quan rồi?

Nghe đệ tử trong núi nhắc qua, bọn họ có gần một năm chưa từng gặp gỡ chưởng môn nhà mình. Phải khó khăn lắm hai tên xui xẻo này trốn ở đây nói xấu bị bắt ngay tại trận, cũng không biết có phải tám đời đã tu luyện nấm mốc hay không.

Lại nói tiếp, bất quá cũng giống như tên nhóc con Lục gia tối hôm qua kia, đang tuổi mười bảy mười tám lỗ mãng. Lúc này quỳ xuống đau khổ cầu xin, nhìn cũng thật đáng thương.

Tư liệu do hệ thống cung cấp có nói, Thẩm U bản tính thiện lương. Tuy rằng Tạ Tri Vi hoài nghi điều này, nhưng hệ thống không có nhắc nhở hắn đi cứu người, chắc là Thẩm U không đành lòng xuống tay với hai đứa nhỏ này.

Lúc này Mục Hạc bỗng nhiên hô hấp dồn dập. Hắc Liên trong thần thức phóng xuất ra sát khí mấy lần, khuếch trương chạy loạn, tựa như dao xẹt qua các nơi ở bên trong. Mục Hạc đau đớn muốn chết, trên trán rất nhanh đã ngưng tụ mồ hôi to như hạt đậu, toàn thân khống chế không nổi mà co rút lên.

Tạ Tri Vi cuống quýt đỡ lấy hắn, xem ra, là Nhiếp Đình cảm nhận được kẻ thù tồn tại, cảm xúc bị kích động nên nổi điên lên.

Không được, lúc này còn không rõ ràng nội tình về Thẩm U, ngàn vạn lần không thể để nam chính xảy ra sự cố.

Tạ Tri Vi một tay ôm Mục Hạc ở trong ngực, hạn chế hắn hành động. Sau đó lòng bàn tay dán lên đỉnh đầu hắn, rót linh lực ôn nhuận đi vào, sưởi ấm cổ sát khí lạnh lẽo kia.

Ý thức của Mục Hạc còn thanh tỉnh, đôi mắt trợn tròn mở to.

Lỗ tai hắn vừa lúc dán trước ngực Tạ Tri Vi, vành tai bị nhiệt độ cơ thể mỏng manh quanh quẩn, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của Tạ Tri Vi.

Cũng không biết có phải do đau nhức ảnh hưởng tới giác quan hay không, tuy rằng dán gần như vậy, hắn lại cảm thấy tiếng tim đập rất xa xôi.

Tạ Tri Vi khe khẽ thở dài, không khỏi oán thầm, vẫn còn thiếu kinh nghiệm, chỉ bị đau ở trình độ này vậy mà lại đỏ mặt. Nam chính về sau lỡ như ngươi bị em gái nào đó cắm dao lên lồng ngực, ngươi vẫn như cũ ôn nhu chân thành giả làm tình thánh, hỏi người ta “Ta không đau, tay nàng có mệt hay không?” sao.

Nam chính ngươi chừng nào thì mạnh mẽ lên, tim lão tử mệt quá đi, hiện tại ngay cả Thẩm U cũng không dám chọc.

Còn có đồ con rùa Nhiếp Đình ở đây kéo chân sau nữa, còn dám nói là thần trợ công!

Hai tên đệ tử kia tựa hồ có chút nhẹ nhàng thở ra, bởi vì Thẩm U bỗng nhiên dừng bước trước mặt bọn họ, kiếm trên tay hắn cũng chậm rãi buông xuống.

Hắn không nói một lời, tựa như đang phát ngốc đối với không khí.

Thế này ngược lại càng làm cho hắn tăng thêm mấy phần quỷ dị.

Ngay tại lúc tất cả mọi người đang phỏng đoán ý đồ của hắn, hắn lại chậm rãi xoay người, chỉ lưu lại phía sau lưng cho hai tên đệ tử.

Hai tên đệ tử liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bái một cái rồi nói: “Đa tạ chưởng môn khai ân!”

Tạ Tri Vi nhủ thầm trong lòng: Thẩm U này thật đúng là lương tâm trỗi dậy, không thể không nói tấm lòng rất vĩ đại bởi vì nếu Tạ Tri Vi hàng thật nghe thấy các đệ tử mắng tông môn không tốt, cũng sẽ nói mấy câu thấm thía. Hắn ngược lại tốt rồi, vậy mà ngay cả cái rắm cũng chưa phóng…… Rốt cuộc Nhiếp Đình làm sao chọc hắn, mới khiến hắn nảy sinh ý định giết người?

Mục Hạc một bên tham lam ngửi mùi trúc hương trên áo Tạ Tri Vi, một bên nhìn chằm chằm Thẩm U không chớp mắt.

Hắn cũng rất nghi hoặc, bởi vì Nhiếp Đình ở trong thần thức của hắn bỗng nhiên an tĩnh lại, nói một câu: “Hắn đã thay đổi.”

Hai tên đệ tử bái xong, đứng lên liền muốn chạy trốn.

Biến cố phát sinh.

Thẩm U đứng thật là đoan chính, chỉ là nhấc tay, thanh kiếm trong tay như một đầu ngân xà, lướt nhanh qua yết hầu hai tên đệ tử.

Đối phương còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, trong cổ liền phát ra tiếng tắt thở, trừng mắt thẳng tắp ngả ngược về phía sau.

Ngân quang trở lại trong tay Thẩm U, nếu không phải trên mặt đất nhỏ hai giọt máu, thật giống như tất cả chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tạ Tri Vi hít một ngụm khí lạnh, nhìn kỹ lại, chỗ yết hầu của hai tên đệ tử nằm trên mặt đất đã nhiều thêm hai miệng vết thương thon dài, đang rò rỉ tuôn máu ra bên ngoài.

Vạt áo của Thẩm U cũng bị bắn tung tóe hai giọt, ánh hoàng hôn đặc biệt chói mắt nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Tạ Tri Vi liên tục lặp đi lặp lại trong lòng trời cái mà đất ơi.

Tưởng rằng Thẩm U là người thích sạch sẽ, vậy mà không chút câu nệ tiểu tiết. Tưởng rằng Thẩm U trỗi dậy lòng tốt thả hai đứa nhỏ này đi, nào biết là đang làm bộ làm tịch, giơ tay chém xuống sạch sẽ lưu loát, so với đập chết một con ruồi còn nhẹ nhàng.

Thẩm U kéo lê thanh kiếm nhuốm máu đi sâu về phía núi đá, so với Minh Không càng giống một du hồn.

Quả nhiên cấu kết với nhau làm việc xấu lâu rồi, điệu bộ cũng giống như nhau.

Chờ đến khi người đã biến mất, Tạ Tri Vi mới thở phào nhẹ nhõm, lòng còn mang sợ hãi.

Hắn không dám nhìn hai cỗ thi thể trẻ tuổi trên mặt đất kia, tuy rằng chỉ là nhân vật ảo, thế nhưng cũng quá giống thật đi! Quả thật là một bộ phim kinh dị khảo nghiệm bản chất con người mà!

Mục Hạc đỏ mặt, ở dưới tay hắn chớp chớp mắt: “Sư tôn? Đệ tử……”

Đồng thời, Tạ Tri Vi cảm thấy hai nơi lòng bàn tay và ngón tay mình có chút ngứa, như là bị hai thanh bàn chải nhỏ quét qua một chút.

Cúi đầu vừa thấy! Mẹ nó, tại sao ta lại đi che mắt nam chính rồi?!

Chẳng lẽ gánh nặng thần tượng gánh quá lâu, liền xem nam chính như em gái mà bảo hộ sao! Người ta về sau chính là một bên giết người một bên ăn ngủ chơi em gái, hoàn toàn không cần có biết không!

Hệ thống đinh một tiếng, chen vào nói: “ Theo thiết lập tính cách Tạ Tri Vi sẽ không thấy chết mà không cứu, ngài bị OOC, tồn tại cảm trừ một ngôi sao.”

—-

* FM: Mặt trắng, mặt đỏ: Trong sân khấu hí kịch của TQ, vai phản diện thường vẽ mặt màu trắng, vai trung lương người hiền thường vẽ mặt màu đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK