Mục lục
Đáng Thương Vi Sư Chết Quá Sớm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Trọng Vân giơ tay vén mấy sợi tóc mai rơi rớt ra phía sau tai, nghiêng nghiêng nhìn qua, oán trách nói: “Ngươi cũng biết hắn là cháu ngoại lớn của ta, ta có thể tính toán hắn cái gì chứ.”

“Cho nên ta mới hiếu kỳ.” Tạ Tri Vi trộn lẫn những gì bản thân hiểu rõ đối với cốt truyện cộng thêm thứ logic lung tung do hắn tự suy diễn, cao thâm khó đoán nói, “Quan sát mấy ngày nay, ngay cả người ngoài như ta cũng có thể nhìn ra, cháu ngoại lớn của cô nương muốn giết Xích Viêm, Hồng Liên kia hơn phân nửa là hắn cũng sẽ không bỏ qua. Nhưng lúc trước cô nương tùy tiện ra tay, lại ngoài ý muốn bức tử Xích Viêm, Hồng Liên cũng bị ta chó ngáp phải ruồi cướp đi. Cô nương đành phải trăm phương nghìn kế muốn ta phối hợp với mình, nhờ vào đó giấu trời qua biển.”

Thu Trọng Vân dừng động tác lại, tiếp theo đó cười rộ: “Đáng ghét, ngươi đột nhiên nghiêm chỉnh như vậy làm người ta không quen nha, có điều…… lại có loại quyến rũ nói không nên lời, nếu không phải mặt ngươi…… Khụ, nói không chừng ta đã bị ngươi mê hoặc điên đảo rồi.”

Bản lĩnh nói gần nói xa của nữ nhân này là hạng nhất, nếu không phải Tạ Tri Vi không hề có chút mơ tưởng nào đối với tất cả nữ nhân trong áng văn này, quả thật không thể chống cự nổi mị nhãn do nàng ném ra.

Sắc mặt Tạ Tri Vi không hề gợn sóng, “Xin hỏi cô nương, rốt cuộc đang sợ cái gì?”

Thu Trọng Vân hỏi lại hắn: “Như vậy, các hạ lại đang sợ cái gì?”

Tạ Tri Vi sững sờ: “Sao lại nói như vậy?”

Thu Trọng Vân cong khóe môi: “Đừng có giả bộ hồ đồ, nhìn ngươi còn sợ cháu ngoại lớn của ta hơn cả ta nữa.”

Tạ Tri Vi thuận miệng nói: “Hắn là Cửu Châu Vương thế tử, quyền cao chức trọng, tu vi cao minh, có ai không sợ hắn.”

Thu Trọng Vân lắc đầu, nói y như thật: “Không, loại sợ hãi của ngươi không giống với người khác.”

“Không giống chỗ nào?”

“Người bình thường sợ hãi cháu ngoại lớn của ta, ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn hắn một chút. Cho dù là ta, lúc tâm trạng của hắn không tốt cũng không dám nhìn thẳng hắn. Nhưng ngươi thì có chút đặc biệt, luôn là nhìn chằm chằm cháu ngoại lớn của ta, bộ dáng cứ như đang chột dạ…… A đúng! Chính là chột dạ, vì sao ngươi lại chột dạ với hắn?”

Thu Trọng Vân rất có hứng thú nhìn Tạ Tri Vi, trên mặt chỉ thiếu viết thêm hai chữ bát quái.

Tạ Tri Vi mặt không đổi sắc: “Ta giả dạng Xích Viêm, đương nhiên phải chột dạ.” Mắt thấy Thu Trọng Vân như có điều suy nghĩ, Tạ Tri Vi nhịn không được nói: “Mấy cái chuyện râu ria này có thể để ngày khác nói được không, trước đó cô nương hãy thả ta ra ngoài đi.”

Thu Trọng Vân lắc lắc ngón tay, cầm một cục đá ném tới chỗ lan can, lập tức có quang hoa của Bạch Liên xuất hiện, bao vây lồng đá kín không kẽ hở.

Một trận buốt giá quanh quẩn trong lòng ngực Tạ Tri Vi, lạnh thấu tim.

Thu Trọng Vân nhún nhún vai: “Ta rất muốn thả ngươi, nhưng ngươi cũng thấy…… Ngươi yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tiểu muội muội kia thật tốt, sẽ không để nàng bị hủy dung.”

Đậu xanh đã đến bước này rồi, ta nào có tâm tư quan tâm nàng ấy có bị hủy dung hay không!

Lồng đá lặng im một hồi, Thu Trọng Vân cố gắng an ủi Tạ Tri Vi: “Hai ngày nữa ngươi cũng không cần buồn bực ở đây, chúng ta sẽ đổi chỗ khác, đến lúc đó ngươi có thể nhìn ngắm phong cảnh ven đường, có lẽ tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Ha ha ha ha, em gái ngươi thật biết cách an ủi người. Logic thần thánh gì đây, ta trước tiên nói cho ngươi biết sắp tạt axit lên trên mặt ngươi, đưa cái gương để ngươi trước đó trang điểm một hồi, ngươi có thể quên đi thống khổ do bị tạt axit sao?

Tạ Tri Vi xua xua tay, đáp cho có lệ: “Ý kiến hay.”

Chuyện cho tới bây giờ, Tạ Tri Vi đã biết đã cái mắc xích Thu Trọng Vân này không thể đả thông rồi. Hắn nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, đều là kẻ thù, vì cái lông gì Mục Hạc muốn cho Bạch Dự đi một cách nhanh gọn.

Mặc dù hắn ta chết cũng không hoàn toàn nhanh gọn, nhưng ít ra đỡ hơn Xích Viêm và Bạch Kiến Trứ. Bắt Xích Viêm chứng kiến cái chết của Bạch Dự để lưu lại bóng ma tâm lý, còn Bạch Kiến Trứ…… Cái tình trạng này, sống còn không bằng chết.

Mục Hạc rốt cuộc đang suy nghĩ gì, giữ lại hai người Bạch Kiến Trứ và Xích Viêm, chẳng lẽ muốn chọn ngày hoàng đạo, tìm một chỗ phong thuỷ bảo địa, lại khai đao tiếp?

Làm diễn viên, quan trọng nhất chính là điều chỉnh tâm trạng. Tạ Tri Vi cảm thấy trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu trước mắt đã trốn không thoát, vậy thì an phận diễn vai tù nhân, coi như phát triển thêm lối diễn xuất.

Thời gian hành hạ trôi qua, không quá hai ngày, Tạ Tri Vi đã bị hai gã ma binh cao lớn kéo lôi ra ngoài.

Ngày này cuối cùng cũng tới.

Được rồi, trước hết cứ nghe theo Thu Trọng Vân, bị nhốt lâu như vậy khó khăn lắm mới được ra ngoài, vừa nhìn xem phong cảnh thay đổi tâm tình, vừa tìm cơ hội trốn cho mau.

Ngay sau đó, một miếng vải đen đã che kín đôi mắt hắn.

Tạ Tri Vi: “……”

Có biết trên mặt ta còn dán một cái mặt nạ không hả ê này? Ngay cả hai cái lỗ chỗ đôi mắt cũng che mất, các ngươi cố ý không chừa một chút mặt mũi nào cho người ta đúng không! Nhân vật phản diện cũng cần mặt mũi có biết chưa!

Thế này thì đừng nói là phong cảnh, ngay cả kéo xe chở tù là lừa hay ngựa cũng không biết. Không rõ tình huống chung quanh, cũng không dám dùng thần thức đi quét lung tung, thế này so với người mù khác nhau chỗ nào?

Xa xa truyền đến một tiếng cười yêu kiều, cách mấy chục bước vẫn có thể ngửi được mùi vị vô cùng ngọt ngào ở bên trong.

Cách biệt nhiều ngày như vậy, Thu Trọng Vân nữ nhân này rốt cuộc chịu lộ mặt rồi.

Tạ Tri Vi đang chuẩn bị gây ra chút động tĩnh để dẫn dụ nàng đi qua cho hắn kháng nghị một phen, chợt trong lòng nhảy dựng. Hắn nghe thấy một giọng nói khe khẽ: “Không có gì, thất lạc một vật mà thôi.”

Thu Trọng Vân cười nhạo một tiếng: “Vật có thể bị cháu ngoại lớn nhớ kỹ, chắc chắn không phải vật tầm thường. Nếu chỉ là thất lạc còn đỡ, lỡ như bị người khác trộm đi, vậy quá to gan lớn mật rồi. Cháu ngoại lớn chớ nên nương tay nha.”

Da đầu Tạ Tri Vi căng lên, thật không ngờ Mục Hạc tự mình đến “áp giải tù phạm”, hi vọng chạy trốn sao mà xa vời.

Có điều chiếu theo dáng vẻ nửa sống nửa chết hiện giờ của Mục Hạc, chỉ kém khoác áo choàng lên người đi thành tiên, ngay cả Bạch Dự sống sờ sờ bị chơi chết cũng không khiến cho hắn cảm thấy sảng khoái. Thật không biết có vật gì bị thất lạc mà khiến hắn lưu tâm như vậy?

Tạ Tri Vi đối mặt với một vùng tăm tối chậm rãi suy nghĩ trong chốc lát, da đầu tức khắc căng chặt hơn nữa. Bên hông của hắn buộc một cái túi lớn nặng trĩu, nó nằm bên dưới áo choàng rộng thùng thình nên không lộ ra rõ ràng, thứ ở bên trong không phải chính là “đồ vật” mà Mục Hạc bị mất sao?

Tạ Tri Vi thật muốn chạy tới bóp cổ Thu Trọng Vân, rống vào mặt nàng một câu: “Đừng gây thêm chuyện nữa, cháu ngoại lớn của ngươi tuyệt đối sẽ không nương tay có biết không!”

Ngay lập tức, ý nghĩ này đã linh nghiệm.

Một luồng sức mạnh tựa như một con rắn lớn vô hình gắt gao siết chặt cổ của hắn, đó là sát khí âm u, tựa như lưỡi rắn, cách lớp mặt nạ cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Nam chính lại lên cơn tới tìm hắn gây phiền phức. Muốn giết cứ giết, dứt khoát một chút được không thiếu niên? Cũng có thể là hắn ta sợ, nếu như đổi thành Xích Viêm hàng thật, máu nóng trỗi dậy không chừng đã sớm cắn lưỡi tự sát.

Trước mắt có một đám ngôi sao quay mòng mòng, sau đó, Tạ Tri Vi nghe thấy giọng của Mục Hạc quanh quẩn bốn phía: “Có phải là ngươi không?”

Nam chính không phải kẻ ngốc, làm sao không nghĩ đến khả năng này. Lúc trước nam chính lấy Thanh Bình Kiếm ra đối phó với hắn, phát hiện vô dụng, chắc chắn là trỗi dậy lòng háo thắng, mới sớm chạy tới Huyết Hà Trì cướp đoạt Huyết Mã Não. Nam chính ngụy trang chỗ ở của mình từng bị Xích Viêm nhìn thấy, cho nên, Xích Viêm có thể đi vào căn phòng nhỏ bị kết giới của Thanh Bình Kiếm vây quanh cũng không kỳ lạ.

Tóm lại cái kịch bản này chính là hôm nay giết chết ngươi không có ích gì, dù sao thì, ngày mai báo ứng cũng tới có đúng không?

MMP!

“Nguyên nhân gì ngươi không sợ Thanh Bình Kiếm ta không cần biết.” Giọng điệu của Mục Hạc không buồn không vui, tựa như đang kể lại một chuyện râu ria, “Mau giao nó ra đây.”

“Hắn không sợ Thanh Bình Kiếm? Có chuyện này sao?” Thu Trọng Vân không thể tin nổi lời Mục Hạc vừa nói, nhưng chờ một hồi Mục Hạc cũng không để ý tới nàng, nàng đành phải nhìn về phía Tạ Tri Vi: “Giao ra cái gì? Cháu ngoại lớn ngươi với kẻ này…… Xích Viêm rốt cuộc có quan hệ gì, sao ta luôn cảm thấy không khí giữa hai ngươi rất kỳ quái, là ảo giác sao?”

Hai chân Tạ Tri Vi từ từ rời khỏi mặt đất, hắn cảm giác sắp không thể thở nổi.

Có trong nháy mắt, hắn quả thật hi vọng Mục Hạc có thể sớm động thủ mau mau giết chết hắn, cứ bị uy hiếp đe dọa mãi như vậy, quá mẹ nó uất ức. Mặc dù vì đoạt diễn hắn luôn phải thỏa hiệp, nhưng hắn cũng là đàn ông đỉnh thiên lập địa có biết không!

Thu Trọng Vân vội nói: “Sắp đến Đạo Tông rồi, cháu ngoại lớn ngươi đừng có xúc động nha.”

Tạ Tri Vi đang bị Hắc Liên trói buộc lập tức nghiêng tai nghe ngóng.

Cái quỷ gì đây? Đạo Tông? Nam chính lôi kéo hắn và Bạch Kiến Trứ đến Đạo Tông làm gì? Chẳng lẽ muốn tới trước mộ hắn chơi một bàn cờ Tỷ phú?

A ha ha, không buồn cười chút nào hết.

Vẻ mặt Tạ Tri Vi nghiêm túc. Nhưng giờ này khắc này, hắn ngay cả ánh mắt thấy chết không sờn cũng không thể ném cho Mục Hạc, diễn cái vai nhân vật phản diện này, quả thực quá thất bại.

Sắc mặt Thu Trọng Vân cũng dần dần trở nên trang nghiêm, không nói tiếp nữa. Ba người cứ giằng co trong im lặng như vậy, mà Hắc Liên giống như một con rắn khổng lồ phân tán thành vô số rắn nhỏ, dọc theo áo bào của Tạ Tri Vi thấm vào trong. Lông tơ trên sống lưng Tạ Tri Vi dựng thẳng đứng, không khỏi hoảng sợ nhớ tới cảnh lúc trước bị hành hạ ở Huyết Hà Trì.

Cũng may, lúc này Mục Hạc cũng không có ý định gây khó dễ cho hắn. Hắc Liên sau mấy lần đi qua đi lại trên người hắn, bên hông chợt nhẹ, cái túi chứa “Cẩu” rơi xuống đất.

Ngay sau đó, cổ lực lượng bóp chặt Tạ Tri Vi thả lỏng, tất cả sát khí màu đen lạnh lẽo chạy dọc khắp trên da hắn đều biến mất không còn tung tích. Tạ Tri Vi giống như một vật dùng để trút căm hận bị ném vào xe chở tù, xương cốt toàn thân cơ hồ muốn tan thành từng mảnh.

Mục Hạc lật bàn tay một cái, lòng bàn tay hướng lên trên. Cái túi trên mặt đất giống như vật sống tự động bay vào trong tay hắn, hắn giương mắt: “Quả nhiên là ngươi.”

Nút buộc miệng túi tự động tháo bỏ, sau đó “Cẩu” mang theo buồn ngủ hướng về phía Mục Hạc kêu meo một tiếng, nhảy xuống đất duỗi người một cách tự nhiên.

Thu Trọng Vân rốt cuộc lấy lại tinh thần: “Cháu ngoại lớn, ngươi nói Xích Viêm…… Vì sao phải trộm Tuyết Ly Thú của ngươi?”

“Vân di, nhìn kỹ chỗ này, đừng để cho Bạch Kiến Trứ chết.” Mục Hạc mặt không biểu tình ném xuống một câu, điểm mũi chân một cái, bay về phía xe ngựa của mình. Thật giống như ở chỗ này lâu thêm chút nữa, rất có thể sẽ làm bẩn áo trắng của hắn.

Thu Trọng Vân từ xa xa nhìn màn xe kia buông xuống, đợi thân ảnh Mục Hạc hoàn toàn bị che khuất, nét tươi cười hư tình giả ý trên mặt nàng phút chốc biến mất. Nàng đến bên cạnh Tạ Tri Vi, thấp giọng hỏi: “Ngươi vậy mà không sợ Thanh Bình Kiếm?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK