Mục Hạc thầm nghĩ, cho dù Tạ Tri Vi không có như vẻ mặt bên ngoài hòa thuận với Bạch Kiến Trứ, rốt cuộc hai người bọn họ cũng là sư huynh đệ, lỡ như chính mình hành sự đường đột mà bất hòa với cha con Bạch gia, chỉ sợ Tạ Tri Vi sẽ không đứng về phía mình.
Hắn suy tính một chút, xoắn vò góc áo rồi nói: “Đệ tử sai rồi, nhưng vị Bạch sư huynh kia dường như không dễ ở chung, nếu đệ tử không cẩn thận chọc giận hắn thì biết làm sao?”
Tạ Tri Vi cảm thấy đây là cả một vấn đề.
Nam chính sau khi trọng sinh thủ đoạn tàn nhẫn, lại có thêm một cái oan hồn giúp Trụ làm ác*. Trong nguyên tác hắn là đồ đệ của Bạch Kiến Trứ, làm ra bao nhiêu chuyện xấu đều để Bạch Kiến Trứ gánh tội. Khi đó Bạch Kiến Trứ thật là thê thảm, một bên bị Nhan Tri Phi trách cứ quản giáo không nghiêm, một bên bị Mục Hạc âm thầm tra tấn. Hắn ta bó tay toàn tập, không biết là ai tác quái, gấp đến độ xoay quanh.
Hiện tại nam chính không thể tự ý làm bậy, làm ra mạng người sẽ tính trên đầu Tạ Tri Vi hắn…… Nếu thanh danh Tạ Tri Vi bị huỷ, Thảo Mãng Anh Hùng có thể đồng ý sao?
Trước tiên cần phải ổn định nam chính mới được.
Nghĩ vậy, Tạ Tri Vi dùng vẻ mặt ôn hoà nói: “Nếu đã một lòng hướng thiện, không thẹn với lương tâm, ai còn làm khó được ngươi? Bạch sư điệt tuy có nóng tính một chút nhưng cũng biết phân rõ phải trái, ngươi không cần lo lắng.”
Mục Hạc nghe ra ý tứ của hắn, chính là muốn mình làm người tốt, đồng thời không được cho rằng những người khác là người xấu.
Trước khi trọng sinh hắn quả thật làm như vậy, nhưng kết quả thì sao?
Hắn hiện giờ ai cũng không tin. Tạ Tri Vi nói giúp cho Bạch Dự, chỉ có hai khả năng. Một là Tạ Tri Vi trời sinh tính tình thuần khiết lương thiện, giống y như hắn của trước đây; hai là Tạ Tri Vi cũng không chính trực giống như vẻ ngoài, hắn ta và cha con Bạch gia cấu kết với nhau.
Mục Hạc chăm chú nhìn theo bóng lưng Tạ Tri Vi đang chậm rãi đi ở phía trước, có trong nháy mắt trong lòng lạnh đi.
Chỉ mong người này đừng để hắn phải thất vọng.
Tạ Tri Vi dừng bước, bỗng nhiên xoay người. Mục Hạc cuống quýt che dấu biểu tình, nghĩ thầm có phải vừa rồi ánh mắt của mình quá lộ liễu hay không, đối phương đã phát hiện ra cái gì sao?
Chỉ nghe Tạ Tri Vi khẽ nói: “Yên tâm.”
Toàn thân Mục Hạc chấn động, muốn từ trong thần sắc của Tạ Tri Vi tìm ra manh mối gì đó.
Tạ Tri Vi đưa lưng về phía hoàng hôn, ráng chiều phủ trên vai hắn, một thân đạo bào xanh đen cực kỳ bình thường lại sinh ra mấy phần phiêu bồng thoát tục. Vạt áo bào rũ trên lá trúc, bị hơi nước thấm vào lộ ra chút dấu vết nhàn nhạt.
Thanh kiếm trong tay hắn phản xạ ánh sáng thông suốt, không hề chói mắt, ngược lại bởi vì ngày xuân mà mang theo vài tia ấm áp. Chuôi kiếm do bốn khối ngọc thạch xanh biếc hợp thành tựa như một chiếc lá sen rách nát.
Thanh Bình Kiếm, danh kiếm trên đời, cũng là vật tượng trưng cho thân phận của Tạ Tri Vi. Kiếm cũng giống như chủ, yên tĩnh bình thản, lại khiến người ta không thể nào dời ánh mắt sang chỗ khác.
Mà ánh mắt Tạ Tri Vi không hề che dấu vẻ quan tâm, càng làm cho Mục Hạc nhất thời hoảng hốt.
—— người xuất trần như thế, vậy mà lại quan tâm hắn.
Tạ Tri Vi cười với Mục Hạc vô cùng thân thiết, trong lòng lại nói thầm, con hàng này làm gì mà ngẩn người như vậy, chẳng lẽ nhịn không nổi muốn ra tay giết cha con Bạch Kiến Trứ? Đại huynh đệ ngươi bình tĩnh một chút nha, ra ngoài Đạo Tông ngươi muốn xxx thế nào cũng được, tuyệt đối đừng có ở chỗ này khiến ta khó thở có được không.
Tạ Tri Vi chịu đựng toàn thân nổi da gà nói: “Cho dù là ai cố ý khi dễ ngươi, cũng không cần sợ hãi. Đừng quên, phía sau ngươi còn có vi sư.” Đậu xanh ta vậy mà ở trước mặt Hà Tranh đi nói mấy câu buồn nôn như vậy, ai đó mau tới cứu tiết tháo của ta dùm đi……
Mục Hạc bình tĩnh nhìn hắn, nửa ngày không nói nên lời một chữ.
Bỗng nhiên trong đầu nổ vang một tiếng, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập cõi lòng.
Mục Hạc khẽ giật mình, mạnh mẽ đè xuống cảm xúc, sau đó bái một cái với Tạ Tri Vi: “Đa tạ sư tôn. Sau này đệ tử nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm, sẽ không để cho sư tôn phải mất mặt.”
Chậc chậc, không hổ là nam chính, nhanh như vậy đã đọc hiểu ngụ ý của ta.
“Ừ, vi sư tin tưởng ngươi.” Tạ Tri Vi đạt được kết quả mà mình muốn, hết sức vui mừng, xoay người tiến về phía rừng trúc.
Mục Hạc ở phía sau nói: “Sư tôn, Bạch sư thúc bọn họ đợi người, chắc là có chuyện quan trọng, đệ tử không tiện đi theo, tạm né tránh ở đây.”
Bước chân Tạ Tri Vi dừng lại: “Tuế Hàn Cư to như vậy, còn cần ngươi né tránh ở chỗ này sao?”
Tuế Hàn Cư là tên gọi nơi ở của Tạ Tri Vi. Mặc dù so với các tòa thành khác bé nhỏ không đáng nhắc đến, nhưng chí ít cũng có mười mấy gian phòng.
Mục Hạc gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười: “Vừa rồi đệ tử thấy ngoài bìa rừng có một con thỏ bị thương, rất tội nghiệp, muốn đi cứu nó.” Đôi mắt hắn thanh triệt, bộ dáng vô cùng chân thành.
Tạ Tri Vi không cần quay đầu nhìn, cũng biết Mục Hạc lại đang bán manh giả vờ đáng thương. Trong lòng cười lạnh, ngoài mặt thì từ ái nói: “Vậy đi sớm về sớm, tuyệt đối đừng để lạc đường.” Cứu thỏ bị thương? Cần ta mượn cho ngươi một đôi cánh để bay lượn không? Thật coi mình là bạch liên hoa tiểu thiên sứ sao.
Cho dù thoạt nhìn có giống như bạch liên hoa tiểu thiên sứ, trái tim ngươi cũng đen thui!
Ta đoán…. Ngươi chắc chắn là thấy con thỏ kia béo múp, muốn lấy nó làm bữa ăn ngon, sau đó nói dối là nhìn lầm rồi, ha hả.
Mục Hạc cung kính mà đứng, nhìn theo thân ảnh Tạ Tri Vi dần dần đi xa, lúc này mới tìm một nơi hẻo lánh trong rừng trúc rồi trốn vào đó, trầm thấp kêu: “Tiền bối.”
Giọng một nam nhân vang lên trong đầu hắn: “Thế nào, cảm động rồi sao?”
Mục Hạc trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Sư tôn người…… Không giống như là người xấu.”
“Vậy ngươi nói, người xấu nên có bộ dạng gì? Bạch Kiến Trứ mới nhìn giống sao? Trình Đạo Tú mới nhìn giống sao?”
Mục Hạc lại là một trận trầm mặc.
Giọng nói kia bắt đầu trào phúng: “Ngươi lúc trước chết như thế nào, những người đó mắng ngươi đạp ngươi dưới lòng bàn chân như thế nào, lại vũ nhục mẹ ngươi như thế nào, đoạt tất cả của ngươi như thế nào, đều quên hết rồi sao?”
Mục Hạc bỗng nhiên nheo mắt lại: “Ta không có.”
“Chỉ hy vọng là thế.” Giọng đối phương tràn đầy căm hận, “Thẩm U so với Tạ Tri Vi càng ra vẻ đạo mạo, thực chất bên trong không phải cũng là tiểu nhân ngay cả heo chó cũng không bằng sao? Đem đóa Hắc Liên này tặng cho ngươi, hơn phân nửa cũng là Tạ Tri Vi không muốn gặp phiền phức mà thôi, rốt cuộc có ai không biết Hắc Liên này chính là chí bảo trong thiên hạ. Nhớ kỹ chuyện ngươi đã hứa với ta, ngươi chỉ có kỳ hạn hai tháng.”
Đôi tay Mục Hạc siết chặt thành quyền: “Ta không có khắc nào không muốn báo thù cho tiền bối.”
“Vậy là tốt nhất. Trước mắt chút chuyện phiền toái nhỏ ta có thể giúp ngươi giải quyết, nhưng chính ngươi cũng phải biết tranh thủ, đừng có luôn nghe lời nói từ một phía. Tạ Tri Vi nói một năm sau lấy ra kinh điển, thật đúng là không biết xấu hổ.”
Mục Hạc khó hiểu: “Tiền bối?”
“Người này thâm tàng bất lộ, tu luyện đã mấy trăm năm, bây giờ mới nói mới bắt đầu biên soạn tâm pháp, chẳng lẽ trước kia hắn cái gì cũng không làm?”
Mục Hạc lập tức hiểu ra: “Ý của tiền bối là, trong tay sư tôn đã có sẵn đồ vật?”
“Coi như ngươi thông minh. Tạ Tri Vi hôm nay cố ý giấu dốt, giấu diếm qua mặt những người khác. Ngươi phải nắm bắt cơ hội, chỉ cần học được phân nửa, cũng đủ sử dụng.”
“Vãn bối ghi nhớ.”
“Nhị sư huynh, chẳng phải đã nói sẽ nhường chức vụ thành chủ Tạo Cực thành cho Dự Nhi sao, vì sao ngươi lại lật lọng?”
Trong phòng chỉ có ba người, Bạch Kiến Trứ cuối cùng không còn giả cười nữa.
Bạch Dự lại còn đưa lưng về phía Tạ Tri Vi, tỏ vẻ ngạo kiều “Đều là lỗi của ngươi, ngươi phải xin lỗi ta”.
Tạ Tri Vi buồn bực trong lòng, rốt cuộc Bạch Kiến Trứ và Tạ Tri Vi hàng thật có chuyện mờ ám gì đây?
Trong nguyên tác, cái chết của Tạ Tri Vi được nhắc đến dưới góc nhìn của Mục Hạc, sau đó thời điểm nam chính báo thù chỉ nói một câu “Hôm nay ta tính cả nợ máu của Tạ chân nhân cùng nhau đòi lại”. Cả bộ tiểu thuyết, lặp lại nhiều nhất chính là hồi ức của nam chính mỗi khi hắn gặp phải khó khăn, liền nhớ tới thân ảnh mặc đạo bào xanh đen đứng trong rừng trúc.
Ngay cả cái kịch bản chết tiệt kia, lúc phân đất diễn cho hắn cũng muốn để hắn mặc đạo bào đứng trong rừng trúc múa vài đường kiếm, sau đó mỉm cười không nói. Hai cái camera một cái quay viễn cảnh một cái quay đặc tả, quay chụp trong một phút đồng hồ, để dành ngày sau mỗi khi nam chính nhớ lại sẽ phát tới phát lui.
Chính là một câu lời thoại cũng không có!!!
Loại nhân vật này, ai sẽ quan tâm tới ân oán của hắn chứ hả!
Ta quyết không hỏi Thảo Mãng Anh Hùng, lúc này tự ta đi đào.
Tạ Tri Vi tỏ vẻ bất đắc dĩ thở dài, nói với Bạch Kiến Trứ: “Tứ sư đệ, ta cũng là bất đắc dĩ.”
“Bất đắc dĩ?” Bạch Kiến Trứ phất ống tay áo một cái, hừ một tiếng, “Trước kia đều kêu sư đệ, hôm nay bỗng nhiên sửa thành Tứ sư đệ, quả nhiên là cố ý xa cách, vong ân phụ nghĩa.”
Sắc mặt Tạ Tri Vi hơi tái đi: “Cớ gì lại nói lời này.”
Bạch Kiến Trứ tựa hồ là tức giận tới cực điểm, trái lại cười rộ lên, “Ngươi ngược lại hỏi ta? Năm đó là ai nhặt ngươi mang về Đạo Tông, ai đặt tên cho ngươi, ai dốc lòng truyền thụ đạo pháp cho ngươi, lại là ai muốn ngươi cả đời giúp đỡ ta?”
Thế này ngược lại làm khó Tạ Tri Vi, nguyên tác chưa có nói nha.
Bạch lão đệ, chẳng lẽ là ngươi?
Vậy thì nói không thông rồi, Tạ Tri Vi hàng thật lớn hơn Bạch Kiến Trứ mười mấy tuổi. Chỉ vì tu luyện lâu ngày, đã luyện thành thân thể bán tiên, căn bản nhìn không ra tuổi tác.
Bạch Dự xoay người, thần sắc kiêu căng: “Cha nói với hắn mấy thứ này làm gì. Chung quy là khác họ, chỉ là một mảnh khổ tâm của tổ phụ, hắn làm sao chịu để ở trong lòng.”
Lúc này Tạ Tri Vi mới kịp thời phản ứng, thì ra đang nhắc tới chưởng môn tiền nhiệm, cha của Bạch Kiến Trứ.
Lại nói Ngọc Kinh Đạo Tông vốn là do Bạch Thị sáng lập. Các đời chưởng môn đều là Bạch gia dòng chính, nhưng vì thiên tư của Bạch Kiến Trứ thê thảm không nỡ nhìn, về sau phải dựa vào đan dược mới có được thân thể bán tiên. Chưởng môn tiền nhiệm có mắt nhìn xa trông rộng, vốn định để Tạ Tri Vi tiếp nhận chức vụ, nhưng Tạ Tri Vi bản tính đạm bạc, căn bản không chịu ngó ngàng tới.
Đánh thương thay, vị chưởng môn này cả đời chỉ có hai tên đồ đệ, con trai Bạch Kiến Trứ có tâm nhưng không có năng lực, ái đồ Tạ Tri Vi có năng lực lại không có tâm.
Vì thế đành phải từ trong đám môn hạ của các trưởng lão khác chọn ra Nhan Tri Phi có thiên tư và năng lực thuộc hàng thượng thừa, hiện tại tới xem, quyết định của ông ta quả thật không sai.
Nhưng ông ta chắc chắn cũng biết rõ, con trai độc nhất Bạch Kiến Trứ là một kẻ vừa không nên thân lại vừa không an phận, ngày sau đưa tới phiền phức sẽ không ai quản nổi. Trước khi chết hơn phân nửa là ngàn dặn dò vạn nhờ cậy, muốn Tạ Tri Vi giúp đỡ cho hắn ta.
Sau đó ngay cả tính mạng Tạ Tri Vi cũng đem ra giúp đỡ.
Hoài bích kỳ tội. Cho dù bản thân không tranh không đoạt, chưa chắc là người ta sẽ từ bỏ ý đồ.
Tạ Tri Vi tính toán nếu như hàng thật ở đây thì sẽ có phản ứng gì, thống khổ nhắm mắt lại: “Ta biết là ta có lỗi với sư đệ, nhưng ta có nỗi khổ của mình.”
Bạch Kiến Trứ mỉa mai nói: “Ngươi bẩm sinh tiên nhân thế này, có thể có nỗi khổ gì chứ?”
“Tiên nhân” hai chữ này cắn chặt như vậy, là đang nhắc nhở ta chú ý thân phận sao? Cảm ơn nha.
Tạ Tri Vi lại tiếp tục nhắm mắt: “Ta không thể nói.”
Bạch Kiến Trứ cả giận nói: “Hay cho không thể nói, ta chỉ là một kẻ hư danh của Bạch Thị, ngươi vui sướng lắm đúng không? Dự Nhi là ngươi nhìn nó từ nhỏ đến lớn, ngươi nhẫn tâm để nó bị mai một tài hoa, cả đời quanh quẩn bên lò luyện đan sao?”
Bạch Dự đi theo hừ một tiếng.
Tạ Tri Vi nói: “Ta……” Nhìn hắn từ nhỏ đến lớn là Tạ Tri Vi hàng thật, nếu đổi ta thành “Tạ Tri Vi” kia, sớm đã bóp chết hắn.
Bạch Kiến Trứ tựa như gặp phải một cái gối bông, có đấm thế nào cũng không phát ra tiếng vang, không khỏi lửa giận công tâm, muốn nhào lên lôi xé Tạ Tri Vi, Bạch Dự giữ chặt hắn mà nói: “Được rồi cha, chiếc ghế thành chủ Tạo Cực thành này sớm muộn gì cũng là của con.”
Bạch Kiến Trứ ngạc nhiên: “Dự Nhi?”
Tạ Tri Vi trong lòng hiểu rõ, trên mặt lại lộ vẻ chân thành tha thiết mà tán thưởng: “Sư điệt thiên tư hơn người, nếu như ngày sau có được thành tựu xuất chúng thì chức vị thành chủ này ta sẽ dâng lên hai tay.”
Bạch Dự trong lòng có quỷ, hung tợn trừng mắt nhìn Tạ Tri Vi, ngược lại nói lời ám chỉ với Bạch Kiến Trứ: “Cha đã quên rồi sao?”
Bạch Kiến Trứ bừng tỉnh đại ngộ: “Con muốn nói……”
Sau đó hai người đồng loạt nhìn về phía Tạ Tri Vi, phảng phất như giờ phút này Tạ Tri Vi đã là người chết.
Tạ Tri Vi làm bộ cái gì cũng không biết, dùng ánh mắt thăm dò nhìn lại.
Hạ độc ta đúng không? Còn là loại không có thuốc chữa chứ gì?
Trong nguyên tác các ngươi có thể đắc ý như vậy, nhưng nay kịch bản đã đi lệch, các ngươi cứ chờ bị vả mặt đi.
—— ta không chế ra được thuốc giải, ta chỉ là người làm công cho hệ thống mà thôi.
—
FM: *Giúp Trụ làm ác, nguyên văn trợ Trụ vi ngược 助纣为虐, Trụ đây chính là Trụ Vương, một nhân vật nổi tiếng trong tác phẩm Phong Thần, mọi người xem phim nhiều chắc biết rồi ha, nếu không biết thì mời gg tìm hiểu, dễ thôi mà:v
Bonus khu bình luận~
Độc giả Tiểu Hồng Lâu: Không có ý gì, chỉ là cảm thấy logic một vài chỗ, xử lý tình cảm cũng như hành văn cần tăng mạnh, rốt cuộc một tác phẩm hay không phải chỉ có giả thiết tốt, cũng không thể chỉ dựa vào phun tào và đùa giỡn. Ví dụ như chương này, thơ cổ đại sẽ có cái chữ “Cẩu” này sao? Nhiều nhất chỉ là “Khuyển”. Một đôi vai ác sẽ ngốc đến mức ở trước mặt chính chủ ám chỉ đã đầu độc hắn sao? Tui cảm thấy sẽ không.
—>Lầu 1- Tác giả: Cảm tạ đã chỉ ra, có điều thiên thượng phù vân như bạch y, “Tư tu cải biến như thương cẩu.” Câu này, mời bạn tìm Đỗ Phủ của Đường triều nói lí lẽ.
—>Lầu 2-ゝ Q-ueen, nghiên °: Vai ác kia căn bản không có ám chỉ, bởi vì nguyên chủ căn bản không biết mình đã bị hạ độc, hơn nữa với tính cách của hắn, căn bản sẽ không để ý hai vai ác kia, có thể nhìn ra ám chỉ đơn giản là bởi vì Tạ Chi có kịch bản.