Minh Không hài lòng cười rộ lên, xuất ra miếng sắt kia quơ quơ trước mặt hắn ta.
Hai mắt Thẩm U khôi phục trong sáng, lúc hắn nhìn về phía Minh Không vẫn còn có chút mờ mịt như vừa tỉnh cơn đại mộng. Minh Không giống như đổi thành một con người khác, tất cung tất kính nói: “Thẩm sư huynh mới vừa ngủ, ta sợ sư huynh cảm lạnh, cho nên cả gan đánh thức.”
Dưới tác dụng của Ngự Tâm Thuật, Thẩm U tin lời hắn nói, thậm chí không hề lưu ý đối phương cố tình kéo gần khoảng cách với mình.
“Thẩm sư huynh tiếp tục tĩnh tu, ta xin cáo lui trước.” Minh Không mang theo nụ cười không dễ phát hiện mà rời đi.
Thẩm U nhàn nhạt lên tiếng, như cũ ngồi xuống, tiếp tục cầm sách trên bàn xem tiếp, nhưng trong mắt vẫn luôn mang theo chút nghi hoặc vứt xuống không được.
Tạ Tri Vi cảm thấy mình đang mặc vào quần áo của bệnh nhân, đi diễn vai kẻ điên.
Không biết nam chính đang làm cái quỷ gì, vừa rồi vậy mà lại không kéo cốt truyện, để hắn xem không hề bỏ sót chuyện xưa cảnh một tên gay biến thái nhúng chàm đồng thời có ý đồ bẻ cong một đóa hoa cao lãnh băng thanh ngọc khiết.
Dưới sự dẫn dắt của Minh Không, Thẩm U ngầm đồng ý cho hắn ta kêu tên tự của mình, lại được tùy ý ra vào Bội Hoa Cư, không tới hai tháng Thẩm U đã như hình với bóng với hắn ta.
Người bên ngoài xem ra là Thẩm U khó có dịp kết giao với hảo bằng hữu, kỳ thật là sau lưng Minh Không nhiều lần thổi lên cây sáo bằng nhánh cây, đợi tới khi Thẩm U bị phong ấn tâm thần, liền động tay động chân với hắn.
Ban đầu hắn ta chỉ là thử thăm dò sờ soạng trên người Thẩm U, tới cuối cùng, lúc Nhiếp Đình phát hiện chuyện không đúng tìm tới chất vấn, hắn ta vừa mới ôm Thẩm U vào trong ngực cùng môi lưỡi giao triền không lâu trước đó.
Cũng không phải Nhiếp Đình phát hiện chuyện hắn mê hoặc Thẩm U.
Huyền Vân Kiếm Phái phong ấn hai món tà vật —— Ngự Tâm Thuật và Hắc Liên, từ trước đến nay chỉ có chưởng môn mỗi đời mới được biết. Mà nơi phong ấn, vốn cũng chỉ có Nhiếp Đình rõ ràng. Hắn cách mấy tháng sẽ tới thăm dò, nào biết mấy ngày trước đi sơn động một chuyến, thế mà phát hiện phong ấn đã bị phá.
Nhiếp Đình chấn động, lại không dám lộ ra, hắn thu hồi Hắc Liên, trở về âm thầm điều tra nghe ngóng.
Biết được có một tên đệ tử tính tình bỗng nhiên thay đổi hẳn, vốn đang vui tươi, hai tháng nay không biết vì sao luôn gặp ác mộng, người cũng trở nên nhát gan.
Nhiếp Đình tìm tới gặng hỏi, mới từ trong miệng tên đệ tử này biết được, hắn ta trong lúc vô tình thấy trong rừng cây có một sư đệ cầm kiếm tự vận. Có điều là có người nói một câu với vị sư đệ này: “Ngươi có thể chết rồi.”
Nhiếp Đình nắm chắc trong lòng, lại hỏi người đó là ai.
Tên đệ tử kia quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Chưởng môn, xin đừng nói là đệ tử nói ra, đệ tử không thấy rõ là ai, nhưng người đó đi vào Bội Hoa Cư.”
Nhiếp Đình nghi hoặc không thôi, một đầu phân phó tên đệ tử kia không được tiết lộ, một đầu chạy đi tìm Thẩm U chất vấn.
Nhân ngày này Minh Không vì để tiện xuống tay với Thẩm U, cố ý dắt Thẩm U đi vào chỗ bí mật trên vách núi cao nhất của Huyền Vân Kiếm Phái. Nhiếp Đình một đường tìm kiếm, lúc phi thân lên tới nơi, Minh Không cuống quýt, vẫn chưa kịp triệt hồi Ngự Tâm Thuật.
Minh Không có tướng mạo âm trầm, đối nhân xử thế lại a dua nịnh hót, Nhiếp Đình luôn không thích hắn ta. Bởi vì Thẩm U bỗng nhiên sáp lại gần hắn ta, hắn còn vì thế từng nói qua với Thẩm U. Nào biết Thẩm U bị Minh Không gây ảnh hưởng tâm trí, ngược lại còn nhận định là Nhiếp Đình vô cớ gây rối.
Ngay tại mấy ngày trước đây, Nhiếp Đình vừa mới cùng Thẩm U cãi nhau một trận. Nhiếp Đình chỉ vào Minh Không, quát lớn Thẩm U: “Ngươi mỗi ngày tiếp xúc với loại người này, bỏ bê việc tu luyện, ta rất thất vọng!”
Thẩm U phá lệ lần đầu tiên cãi nhau với hắn.
“Trông mặt mà bắt hình dong, trách mắng vô cớ, đệ cũng vô cùng thất vọng đối với sư huynh.”
Minh Không trước mặt người khác tuy rằng sợ hãi, nhưng khi trời tối, hắn cơ hồ là cười đi vào giấc ngủ. Thẩm U từng lên án kịch liệt một câu nói của hắn, nhanh như vậy hắn đã trở thành người thân cận nhất của Thẩm U.
Từ đó, Thẩm U và Nhiếp Đình đã có mấy ngày không gặp mặt nhau.
Nhiếp Đình nhìn Thẩm U đưa lưng về phía mình, còn tưởng rằng đối phương đang giận dỗi mình, ngặt nỗi hắn còn có việc phải dò la, đành phải nhẫn nại tính khí mà nói: “Chuyện khác ta không so đo, ngươi thành thật nói cho ta biết, trận pháp phong ấn Hắc Liên có phải là do ngươi phá hay không?”
Minh Không ở bên cạnh sửng sốt: “Hắc Liên?”
Nhiếp Đình liếc xéo hắn ta một cái: “Ta không hỏi ngươi.” Rồi sau đó tiếp tục nhằm vào Thẩm U, “Ta kỳ vọng rất nhiều vào ngươi, ngươi không muốn tu luyện cũng được, nhưng đừng nên dây vào tà ma ngoại đạo. Đồ vật kia có phải ngươi cầm hay không, mau giao ra đây.”
Cách một tầng hư ảo, Tạ Tri Vi đều có thể cảm nhận được sát ý trong mắt hắn.
Hắn sở dĩ không bận tâm tới Minh Không, ngay trước mặt hắn ta chỉ lo chất vấn Thẩm U, hơn phân nửa là không định giữ hắn ta lại. Sư đệ luôn luôn nghe lời trở nên phản nghịch như thế, thậm chí còn có khả năng rơi vào tà đạo, tùy tiện suy nghĩ cũng biết là do Minh Không dạy hư.
Nhưng Nhiếp Đình sai là sai ở chỗ, hắn quá coi thường Minh Không.
Minh Không an phận đứng ở một bên, ngón tay dưới tay áo lại giật giật.
Thẩm U trầm mặc nửa ngày rốt cuộc mở miệng nói: “Đúng vậy, là đệ.”
Nhiếp Đình trầm giọng nói: “Quả nhiên, mau giao nó cho ta.” ‘’
Thế nhưng Thẩm U vẫn không nhúc nhích, vẫn chỉ cấp cho hắn một cái bóng lưng. Nhiếp Đình nổi giận, tiến lên phía trước hai ba bước, một tay nắm chặt vai của hắn ta, muốn hắn ta xoay người lại, “Ngươi nói năng đàng hoàng cho ta…… Ách……”
Ngay lúc Thẩm U xoay người trong nháy mắt, hắn bỗng nhiên lộ ra biểu tình không thể tin nổi.
Trên tay Thẩm U không biết từ lúc nào có thêm một thanh chủy thủ, mũi nhọn đã cắm toàn bộ trên ngực của hắn.
“Ngươi……”
Chủy thủ có bôi chất kịch độc, Nhiếp Đình phun ra một búng máu, bị độc dược khiến cho cứng họng nói không ra lời.
Có lẽ hắn làm sao cũng không nghĩ ra, sư đệ một tay hắn nuôi lớn vậy mà lại hạ độc thủ đối với hắn.
Minh Không ở một bên lúc này mới ngẩng đầu, mang theo ý cười mà Nhiếp Đình chưa bao giờ thấy qua, ngước đầu đi tới. “Không hổ là Thẩm sư huynh, làm tốt lắm.”
Độc dược khuếch tán rất nhanh, Nhiếp Đình đã không thể động đậy, hắn căm tức nhìn hai người trước mắt, trong mắt tràn đầy hận ý.
Thẩm U mặt vô biểu tình đứng ở nơi đó, hắn vốn rất ít khi nói cười, Nhiếp Đình căn bản không hề phát hiện hắn không đúng.
Sau một khắc, Thẩm U rút chủy thủ ra, nhấc chân đá Nhiếp Đình rớt xuống vách núi.
Cũng ngay tại một khắc này, Minh Không bỗng nhiên làm một cái thủ thế.
Thẩm U lập tức khôi phục lại ý thức, trong mắt vừa lúc ánh vào thân ảnh của Nhiếp Đình ngã xuống vách núi, cùng với ánh mắt cuối cùng tràn ngập hận thù của hắn ta.
“Sư huynh?”
Thẩm U trợn to hai mắt, theo bản năng kêu một tiếng.
“Lan Tu, ngươi giết chưởng môn.” Minh Không ở một bên nâng tay của Thẩm U lên, “Nhìn xem tay của ngươi đi, dính đầy máu của hắn.”
Thẩm U cúi đầu nhìn, lập tức tay run lên, chủy thủ rơi trên mặt đất.
Lúc này đâu chỉ là trên tay hắn, y phục hắn mặc màu xanh nhạt đều dính đầy vết máu bắn tung tóe.
“Tại sao lại như vậy! Sao lại thế……”
Đôi chân Thẩm U mềm nhũn, quỳ rạp xuống vách núi, ngơ ngẩn nhìn phía dưới vực sâu.
Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng của Nhiếp Đình, xem chừng đã tan xương nát thịt.
Thẩm U nhìn chằm chằm mây mù che kín đáy vực, một bàn tay cầm chủy thủ dưới mặt đất lên. Băng tuyết đầu xuân đang tan rã, vết máu trên chủy thủ bị nước tuyết tan ra rửa trôi hơn phân nửa.
Minh Không dừng lại động tác tay, “Lan Tu ngươi đây là……”
Hắn còn chưa nói xong lời, chủy thủ đã cắt qua lòng bàn tay của Thẩm U.
Miệng vết thương bị độc dược nhuộm dần, trào ra biến thành máu đen. Thẩm U một lần nữa đưa ánh mắt về phía vực sâu, lẩm bẩm nói: “Không phải là mơ……”
Minh Không cuống quýt cầm tay của hắn lên, dùng linh lực trừ độc cho hắn, xem mình như là trưởng bối của Thẩm U mà quở trách hắn. “Lan Tu, tại sao ngươi có thể không yêu quý chính mình như vậy.”
Thẩm U vung tay đẩy hắn ta ra, lạnh giọng chất vấn, “Ta lúc nào cho phép ngươi xưng hô như vậy?”
Câu trả lời này vượt ngoài dự kiến của Minh Không, hắn ta nhìn gương mặt như sương lạnh của Thẩm U, nói không ra lời.
Thẩm U chậm rãi đứng lên, máu còn theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống, đã là màu đỏ tươi. Sắc mặt hắn trắng bệch, “Ngươi đến tột cùng đã làm gì với ta?”
Bị kích thích thật mạnh, thần trí bị che đậy của hắn đang dần dần khôi phục.
“Ta nhớ rồi, năm đó xuống núi cứu một tên ăn mày chính là ngươi, có đúng hay không?”
Đồng tử của Minh Không co rụt lại: “Lan Tu……”
Chuyện này cùng với cái từ này, đại khái chính là thứ mà cuộc đời này Minh Không muốn thoát khỏi nhất, mục đích chính là để trở thành người ở bên cạnh Thẩm U. Nhưng thật không ngờ, hôm nay rốt cuộc bị Thẩm U chính miệng nhắc tới.
Thẩm U từ trong phản ứng của Minh Không có được đáp án, lập tức siết chủy thủ trong tay đến phát run, “Dẫn sói vào nhà, là ta hại sư huynh…… Hại mọi người……”
Gương mặt Minh Không lộ vẻ tuyệt vọng, “Đừng nói nữa, ngươi đừng nói nữa!”
Lúc trước khi Thẩm U nói suông kêu đánh đòi giết Minh Không, chỉ đơn thuần là xuất phát từ muốn trừng phạt kẻ ác. Lúc này hắn ta vô cùng đau đớn, nhất là sau khi ở cùng với Thẩm U như hình với bóng suốt hai tháng qua. Một người khi không chiếm được tất nhiên là khổ sở, nhưng có được rồi sau đó lại mất đi so với việc này càng thống khổ gấp vạn lần.
Mặc dù cái “có được” này, chỉ là Minh Không lừa mình dối người.
Ngay tại nửa canh giờ trước, hắn ta còn ôm đối phương vào trong ngực muốn làm gì thì làm, chỉ trong giây lát đối phương đã biến trở về thành Thẩm U cao cao tại thượng, đối với hắn ta khinh thường chẳng thèm ngó.
Thẩm U dùng từng câu từng chữ xé rách lý trí cuối cùng của hắn ta, “Năm đó ta, không nên cứu ngươi.”
Minh Không đột nhiên phát ra một tiếng cười quái dị, toàn bộ gương mặt trở nên dữ tợn.
“Lan Tu, ngươi cho rằng nói những thứ này là có thể chối bỏ tội nghiệt sát hại chưởng môn sao? Ngươi có chứng cứ không? Hung khí ở trong tay của ngươi, chưởng môn cũng là bị ngươi đá xuống vách núi, ngươi quên rồi sao?”
Bị hắn ta nhắc nhở, Thẩm U biến sắc.
Cảnh tượng khi hắn vừa thanh tỉnh nhìn thấy, có lẽ cả đời khó quên.
Minh Không cười càng lớn hơn nữa: “Nhìn đi, ngươi cũng là tội nhân, cho nên ngươi dựa vào cái gì chỉ trích ta? Đem tội nghiệt giết người đẩy cho người khác, thì ra Thẩm tiên nhân đường đường cũng là bọn chuột nhắt âm hiểm!”
“Ta……”
Nhìn Thẩm U bị hắn chọc cho tức giận đến nói không nên lời, Minh Không một bên cười một bên tới gần hắn, “Chưởng môn đối với ngươi tốt như vậy, ngươi lại lấy oán trả ơn. Chậc chậc, chắc hẳn hiện tại hắn, ngay cả xương cốt cũng bị ném thành cặn bã rồi.”
“Đáng thương thay hắn bị trúng độc, ngay cả một câu nói cũng nói không nên lời. Nếu hắn có thể mở miệng, ngươi đoán xem, hắn sẽ mắng ngươi như thế nào? Ngươi ở trong lòng hắn chắc là cùng một loại với loại cặn bã như ta đi?”
Tạ Tri Vi cảm thấy thật quá đủ rồi, Minh Không tên khốn kiếp này đến tột cùng muốn tra tấn người ta thành cái dạng gì.
Nhưng mà hắn ở ngoài hình ảnh, một chút âm thanh cũng không thể ảnh hưởng tới diễn biến của cốt truyện.
Thẩm U nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu: “Sư huynh…… Đệ không có……”
Giờ phút này sắc mặt hắn suy sụp, một thân dính máu, nào còn phong thái của ngày thường.
Có lẽ Minh Không cũng có chút không đành lòng, thái độ vừa chuyển, cất giọng dịu dàng an ủi hắn: “Lan Tu, ngươi đừng sợ. Chuyện của hôm nay ta sẽ bảo mật cho ngươi, về sau ngươi và ta đứng chung một con thuyền……”
Thẩm U bỗng nhiên mở mắt ra, thần sắc quyết tuyệt, đâm chủy thủ cực nhanh về phía hắn ta.
Minh Không trốn tránh không kịp, bị hắn đâm trúng bả vai.
“Tốt, rất tốt……” Thần sắc Minh Không một lần nữa âm trầm xuống, né qua một bên, một mặt ép máu độc ra ngoài một mặt lấy cây sáo bằng nhánh cây ra.
Cùng với làn điệu quỷ dị, chủy thủ trượt xuống khỏi tay Thẩm U, gương mặt hắn lộ vẻ thống khổ, “Không!”
Lần này không giống như trước đây, Ngự Tâm Thuật có chút không thuận lợi, Thẩm U tựa hồ dùng tất cả khí lực để kháng cự. Hắn té ngã vào trong nước tuyết, trong lúc giãy giụa, móng tay cào trên nham thạch ra vết máu loang lổ.
Minh Không rốt cuộc vẫn thành công.
Thẩm U một lần nữa trở thành một kẻ không có biểu tình, toàn thân hắn dính bùn lầy, nằm thẳng trong vũng tuyết tan trên vách núi. Thần sắc an tĩnh, hai mắt nhìn thẳng bầu trời trong xanh không hề có tiêu cự.
Chỉ là khóe mắt chảy ra hai dòng huyết lệ.
Minh Không cũng mệt mỏi gần chết, đứng tại chỗ nhìn si ngốc hồi lâu, tiến lên gắt gao ôm Thẩm U vào trong ngực.
Sức lực rất lớn, cơ hồ muốn ghìm chặt thân thể kia trong lòng ngực.
Cảnh tượng trước mắt hóa thành mảnh vỡ, màu sắc rực rỡ như hoa tuyết từ từ tiêu tán.
Tạ Tri Vi cảm thấy có chút choáng, cũng không biết là hoa mắt hay là trong lòng phiền muộn, chính hắn còn không có đứng vững, có người ở bên cạnh đã nhào vào trong lòng ngực hắn.
Tạ Tri Vi thoáng lảo đảo, khó khăn lắm mới đứng vững.
“Đồ đệ, ngươi còn ổn chứ?”
Bên thái dương của Mục Hạc tuôn ra rất nhiều mồ hôi, bởi vì huyễn tượng hao phí không ít linh lực, thoạt nhìn hắn có chút suy yếu, “Sư tôn, đệ tử có chút khó chịu……”
Lời tác giả:
Hồi ức kết thúc, bắt đầu thanh toán, hộp gỗ nhỏ* đã trở lại ~
—
FM: * Hộp gỗ nhỏ 小木盒 = Tiểu Mộc Hạp, Mộc Hạp là tên gọi thân mật mà tác giả và độc giả bên Trung gọi Mục Hạc, một phần vì phát âm tương tự tên của hắn, một phần vì Tạ lão sư vẫn cho rằng hắn là đầu gỗ =)))