Minh Không xé nát tờ giấy trong tay từng chút từng chút một, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía Mục Hạc: “Ngươi cũng quá đề cao Nhiếp Đình. Hắn có chết hay không thì có quan hệ gì với Lan Tu. Lúc trước Lan Tu tự mình đá thi thể của hắn xuống thâm cốc, đôi mắt không hề chớp lấy một cái.”
Cả người hắn phơi bày dưới ánh trăng, vẻ nham hiểm trong đôi mắt càng lộ rõ.
“Sư tôn……” Mục Hạc giả bộ sợ hãi hơi co thân mình lại, lẩn tránh phía sau lưng Tạ Tri Vi.
Nam chính ngươi cứ giả bộ đi, ai biết ngươi lại có ý đồ gì. Tạ Tri Vi bồi Mục Hạc diễn, giơ tay sờ sờ đầu hắn, đồng thời nhìn về phía lương đình, nói tiếp: “Lúc giết Nhiếp chưởng môn, bộ dáng của hắn cũng giống như bây giờ sao?”
Minh Không khẽ cười một tiếng, tiện tay ném giấy vụn xuống dưới chân, có vẻ rất đắc ý.
Xem như đã ngầm thừa nhận.
Tạ Tri Vi hỏi: “Ngươi đến tột cùng dùng thủ đoạn gì, lại đem một người sống sờ sờ biến thành cái xác không hồn?”
“Nói bậy.” Minh Không lập tức phủ nhận, nhưng ánh mắt trong nháy mắt liền né tránh. “Hắn có chỗ nào giống cái xác không hồn? Hắn biết ăn cơm, biết đi ngủ, còn biết lấy lòng ta! Nhất cử nhất động, so với trước kia có gì khác nhau! Mấy năm nay toàn bộ Huyền Vân Sơn có ai nhìn ra không ổn đâu?”
Tạ Tri Vi thương hại nhìn hắn, lắc đầu: “Những đệ tử tỏ thái độ hoài nghi, đều bị ngươi mượn tay Thẩm chưởng môn giết cả rồi? Thẩm chưởng môn của hiện giờ, động một chút thì bế quan, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Ngay cả âm luật và thư pháp mà hắn tinh thông cũng không thể đụng vào. Tuấn kiệt thành ra như thế, thật sự đáng tiếc……”
“Đáng tiếc?”
Minh Không thì thào một tiếng, ngay sau đó bỗng nhiên tăng cao giọng nói: “Ngươi dựa vào cái gì đáng tiếc thay cho hắn!” Hắn ta bình phục hô hấp một chút, lại thay đổi ngữ khí dịu dàng nói với người trong lương đình, “Lan Tu, qua đây.”
Thẩm U tựa như một con rối gỗ đợi lệnh, nghe xong tiếng gọi này, lập tức cất bước đi ra lương đình.
Thừa dịp này, Tạ Tri Vi hỏi Minh Không: “Sói đen đêm trước đột nhiên phát cuồng, cũng là kiệt tác của Minh Không trưởng lão sao?”
Minh Không vốn đang bình tĩnh chăm chú dõi theo thân ảnh của Thẩm U, nghe vậy cũng không có dời ánh mắt, “Tạ chân nhân quả nhiên thông minh, nhanh như vậy đã đoán được. Chẳng qua là muốn thử xem đồ đệ này của ngài rốt cuộc có phải là đồ bỏ đi hay không, quả nhiên, trong ngoài như một.”
Ngươi sẽ hối hận đại huynh đệ. Tạ Tri Vi tỏ vẻ đau lòng, “Thao túng lòng người dễ như trở bàn tay, huống chi là một con sói. Không biết lần này Minh Không trưởng lão mời đồng đạo các phái tụ họp là có mưu tính gì?”
Thẩm U đã dừng bước bên cạnh Minh Không, Minh Không giơ tay, thật cẩn thận sờ lên khóe môi của hắn. Cùng mới hành vi thô lỗ vừa rồi trong lương đình hoàn toàn khác biệt, hắn ta một bên lau đi những cái ô trọc đó, một bên khẽ nói: “Hai câu nói mà ta nói lúc trước, không phải là đang nói dối.”
“Câu nói gì?”
Tạ Tri Vi lại không tự giác bắt đầu nhìn mũi chân của mình.
Bởi vì Minh Không lau miệng Thẩm U sạch sẽ rồi, lại dán miệng của mình lên chạm vào một chút, ngay sau đó lại khẽ vuốt ve khóe mắt đuôi mày của hắn, ánh mắt kia quả thực so với biến thái còn biến thái hơn.
Mà Thẩm U trước sau không hề đáp lại, thậm chí ngay cả lông mi cũng không động đậy.
Tạ Tri Vi thật không muốn nhìn nữa. Mẹ nó Thẩm U quá khốn khổ rồi, bị tên Minh Không đồ biến thái này khiến cho nửa chết nửa sống, còn phải chịu loại vũ nhục này.
Nếu đổi lại là ta, lão tử cùng ngươi chiến đấu tới cùng! Thuần đàn ông thà chết không chịu “dày vò” làm nhục!
Minh Không chậm rãi nói: “Ta quả thực sắp chết, hơn nữa trước khi ta chết, cũng thật lòng muốn làm gì đó cho Lan Tu. Tạ chân nhân có hiểu được chấp niệm này của ta không?”
Tạ Tri Vi tiếp tục rũ mắt nhìn mũi chân: “Nếu chấp niệm này phải hại người khác mới có thể đạt thành, vậy bần đạo vẫn là không biết thì tốt hơn.”
“Nói hay lắm.” Khóe môi Minh Không dần dần cong lên một vòng trào phúng, “Các người tự xưng mình là người cao khiết, quả thật khinh thường làm bạn với loại người như ta. Có điều không sao cả, ngài không phải là Lan Tu, ta cũng không cần thiết để ngài hiểu rõ ta.”
Đối phương đúng là khó chơi, ngoại trừ hắn và Thẩm U, sống chết của người khác đều là cái rắm.
Xem ra hắn đã hắc hóa đến hết thuốc chữa, vậy mà dám đoạt thuộc tính và nổi bật của nam chính?
Lại nói, tên trốn sau lưng người khác giả bộ làm bảo bảo ngoan ngoãn kia, ngươi rốt cuộc có phải chạy sai phim trường rồi không?
Tạ Tri Vi đang oán thầm, bỗng nhiên Mục Hạc đi ra từ phía sau hắn, mở miệng nói: “Thế nhưng, nếu có người muốn hiểu ngươi thì sao?”
Nam chính bỗng nhiên chiếm trước kịch bản, chẳng lẽ muốn phóng đại chiêu?
Tạ Tri Vi có chút hưng phấn, tuy rằng hiện tại hắn đối với cái kịch bản chó má này một chút cũng không hứng thú, nhưng nhiệm vụ chính tuyến trên người nam chính vẫn thuộc về truyện ngựa giống!
Trên thân Mục Hạc có hắc khí toát ra từng tia từng tia nhè nhẹ, ngưng tụ thành hình dáng đài sen trên đỉnh đầu.
Lúc này hắn rõ ràng rũ mi mắt xuống, nhưng Tạ Tri Vi lại cảm thấy cả người mình đều bị giam cầm trong ánh mắt của hắn. Tạ Tri Vi đang định dịch sang bên cạnh một bước, thoát khỏi loại cảm giác không được tự nhiên này. Nhưng ngay sau đó hắn liền nhìn thấy vẻ mặt Minh Không mang đầy nghi hoặc, đã đi tới đi lui tại nguyên chỗ, sau đó càng nghi hoặc: “Tạ chân nhân, đồ đệ của ngài dùng thuật pháp gì?”
Tạ Tri Vi vô cùng thành thật không trang bức, “Bần đạo cũng rất tò mò.”
Nguyên tác có nói, nam chính kết hợp với Hắc Liên, tu luyện ra tinh thần lực thiên hạ đệ nhất, không những có thể khiến tâm trí không bị bất kỳ thứ gì ở thế giới bên ngoài quấy nhiễu. Mà hắn thậm chí có thể ảnh hưởng tới tiềm thức của người khác, từ đó thao túng cảnh trong mơ của đối phương.
Bạch Kiến Trứ về sau chính là bị hắn tra tấn như vậy thành thân gầy xác ve.
Quả thực đáng sợ, Tạ Tri Vi chẳng qua chỉ hơi dính một chút đã có ảo giác bốn phương tám hướng đều là đôi mắt, nghìn loại cảm xúc đều ở trong đó, khiến người ta không thể che giấu không chịu nói ra, còn sẽ không tự giác, đem một loại cảm xúc vào đó mà mình để ý phóng đại vô hạn.
Ví dụ như Tạ Tri Vi lúc này, cần phải tập trung tinh lực, mới không đối đầu với một luồng ánh mắt lo âu ở trong đó.
Huống chi là Minh Không bị Mục Hạc toàn tâm toàn ý đối phó.
Minh Không nhìn chung quanh một lúc, cuối cùng có chút hốt hoảng cúi đầu xuống, vùi chôn toàn bộ gương mặt vào cần cổ của Thẩm U. “Đừng nhìn ta…… Đừng nhìn! Lan Tu là của ta, vĩnh viễn cũng là của ta!”
Hắn co mình trên mặt đất, đôi tay vẫn gắt gao ấn ở đầu vai của Thẩm U, phần da thịt lộ ra lập tức bị hắn bấm ra dấu móng tay.
Tuy rằng Tạ Tri Vi không biết là ánh mắt nào khiến hắn để ý như vậy, nhưng cảm thấy hắn thật đáng thương, mà Thẩm U với đôi mắt vô thần càng có vẻ đáng thương hơn.
Mục Hạc vẫn không hề dao động, chậm rãi đi đến trước mặt Minh Không: “Mới mức độ này đã chịu không nổi, làm sao người ta có thể đọc hiểu nội tâm của ngươi đây?”
Hắn nói vô cùng nghiêm túc cũng rất lễ phép, giống như hoàn toàn là vì suy nghĩ cho đối phương, nhưng thâm ý chứa trong lời nói lại không phải như vậy.
Cái thiết lập tính cách ngày sau nhìn đạo mạo trang nghiêm kỳ thật âm hiểm độc ác rốt cuộc đã thấy manh mối.
Tạ Tri Vi cuối cùng đã tìm về chút cảm giác của nguyên tác.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trước mắt liền tối sầm.
Tạ Tri Vi còn tưởng rằng mình bị mù rồi, không đợi hắn kịp phản ứng, trước mắt lại sáng lên.
Hắn một lần nữa ngơ ngác.
Vầng trăng tròn trên đỉnh đầu bỗng biến thành mặt trời giữa trưa, thảm hoa lan trong Bội Hoa Cư cũng biến thành dòng người đến đi trên phố chợ.
Chợt có một người bán hàng rong cõng trên lưng một cây cắm đầy kẹo hồ lô bước ra từ trong đám người, một bên rao hàng, một bên không ngừng xin mọi người nhường đường một chút, mắt thấy sắp đến trước mặt Tạ Tri Vi.
Tạ Tri Vi không kịp lách người tránh qua một bên, người bán hàng rong đã kéo theo kẹo hồ lô đi xuyên qua thân thể hắn.
“A?”
Tạ Tri Vi đứng bất động ngay tại chỗ, tiếp đó, người qua đường ở hai bên hối hả bước tới, cũng liên tiếp xuyên qua thân thể hắn.
Đậu xanh, chắc không phải là lão tử đã chết đi?
Tạ Tri Vi rất nhanh đánh rơi cái suy đoán này, bởi vì hắn nhìn thấy một tên ăn mày trẻ tuổi đang co ro trong góc tường.
Tên ăn mày kia tuy rằng toàn thân trên dưới vô cùng bẩn, khuôn mặt cũng bị vết bẩn che khuất hết, thân hình bởi vì đói khát hoặc vì nguyên nhân khác mà còng lưng, cầm theo một cái chén bể, rất hèn mọn cũng rất không đáng được lưu tâm.
Có người đụng phải hắn, ngược lại trách mắng hắn không có mắt, hắn cũng chỉ cúi đầu, không dám tranh cãi.
Nếu không phải cái mũi ưng mang tính biểu tượng kia, cùng đôi mắt thỉnh thoảng tuôn ra oán hận và âm trầm, Tạ Tri Vi thật đúng là không dám xác định, hắn ta chính là Minh Không của năm đó.
Lúc này Tạ Tri Vi mới hiểu rõ dụng ý của nam chính.
—— hơn phân nửa cũng là dụng ý của Nhiếp Đình.
Khó trách vừa rồi Minh Không bị thống khổ như vậy, bởi vì không chỉ là nam chính dùng tinh thần lực nghìn người nghìn mắt, càng đáng sợ hơn là, nam chính còn xâm nhập tâm hồn của hắn, nhờ vào đó đọc trộm ký ức của hắn.
Mà phương pháp áp dụng cụ thể, chính là ngưng tụ thần thức thành mũi kim, chừng trăm nghìn cái, cứng rắn chui vào thần thức của đối phương.
Loại cảm giác này tuy rằng Tạ Tri Vi không có trãi nghiệm qua, nhưng hắn cảm thấy, tuyệt đối giống như lột da sống ở trên cái thớt lăn qua một lần, a không, một trăm tám mươi lần.
Thậm chí so với việc đó còn thống khổ hơn.
Sau khi Mục Hạc xâm nhập vào tâm hồn của Minh Không, lại mượn linh lực của chính bản thân hắn ta, hình thành ảo giác ký ức duy nhất thuộc về chính hắn ta.
Tuy rằng chỉ là ảo giác, nhưng lại mười phần chân thật, khiến tất cả mọi người trong vòng ba trượng cũng lạc vào ảo cảnh.
Đây chính là nguyên nhân lúc này Tạ Tri Vi có thể nhìn thấy ký ức của Minh Không.
Minh Không khi đó thật đúng là thảm, một tiểu dân phố phường cũng có thể khi dễ hắn giống như cẩu. Theo Tạ Tri Vi quan sát, Minh Không không phải là người rộng rãi gì, hắn chịu nhịn đến mức này quả thật không dễ dàng.
Mắt thấy người nọ một chân đem chén bể trong tay Minh Không đá bay, va vào vách tường bể thành tám mảnh, Minh Không vẫn như cũ cúi đầu, nhưng hai cánh tay dưới tay áo đã nắm chặt đến run rẩy.
Bên cạnh chợt vang lên một tiếng kêu: “Dừng tay.”
Ngữ khí tuy rằng lãnh đạm, âm sắc lại rất mát lạnh, ở trong đám người la hét ầm ĩ nghe ra, tựa như là gió lạnh thổi vào khoảng không trong sơn cốc.
Giọng của huynh đệ này không tệ, nếu hình tượng có thể hơi tốt một chút, rất thích hợp đi đóng phim.
Tạ Tri Vi không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã không dời mắt nổi.
Người này mặc vào một thân áo xanh tầm thường, khép lại quạt xếp cầm trong tay. Tuy rằng mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt thanh triệt, phảng phất biết nói chuyện.
“Mẹ nó, ngươi là ai!” Người kia hùng hùng hổ hổ.
Người áo xanh đáp lại hai chữ: “Thẩm U.”
Chậc chậc, trách không được Minh Không đối với hắn nhớ mãi không quên. Đem một thân áo xanh phổ thông ăn mặc thành ngọc thụ lâm phong, đứng trong đám người liếc mắt một cái là có thể thấy, ngay cả đại nương xách giỏ rau đi ngang qua cũng lưu luyến mỗi bước đều ngoáy nhìn.
Loại người này trên thân tự mang vầng sáng thần tượng cộng thêm ánh sáng nhu hòa hình tượng cao lãnh đặc trưng, tuyệt đối là khuôn mẫu trời sinh để trang bức.
Tạ Tri Vi còn khen ngợi như thế, Minh Không đã sớm nhìn đến ngây người, nắm tay vốn đang siết chặt, không biết buông lỏng từ khi nào.
Nơi này cách xa Huyền Vân Sơn, người gây sự kia hiển nhiên là chưa từng nghe qua tên của Thẩm U, trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, “Quản ngươi là Thẩm gì, tránh ra, coi chừng ta đánh cho ngươi răng rơi đầy đất.”
Hắn vừa mới nói xong đã phát ra một tiếng hét thảm, tiếp theo che miệng ngồi xổm trên mặt đất.
Tạ Tri Vi nhìn rất rõ ràng, đó là cây quạt trong tay Thẩm U bay ra ngoài, nan quạt vừa vặn đập vào quai hàm người này.
Người này kêu đau, phun ra một ngụm máu, bên trong còn có hai cái răng trắng.
“Răng của ta……” Hắn run rẩy duỗi tay đi nhặt, nhưng ngón tay Thẩm U vừa động, quạt xếp liền quạt cát đất ở bên cạnh che lấp lên trên, người này phải đào trong cát đất mới có thể tìm được hai cái răng.
Người đứng xem bên cạnh tuôn ra một trận cười vang: “Ha ha ha, đây mới gọi là răng rơi đầy đất.”
Gương mặt Thẩm U hiện lên một tia giảo hoạt, tuy rằng không phải là biểu lộ gì lớn, nhưng so với cái xác không hồn mà Tạ Tri Vi nhìn thấy sau này, đã linh khí gấp trăm lần.
Sau đó, Thẩm U đứng trước mặt Minh Không, từ trên cao nhìn xuống hắn ta. Minh Không vẫn còn nhìn hắn chằm chằm, bộ dáng ngơ ngẩn như đang trong cơn mộng du.
Cho đến khi một bàn tay trắng nõn, cầm theo một thỏi bạc đồng dạng trắng nõn, đưa tới trước mặt hắn ta: “Cầm lấy mua đồ ăn đi.”