Hệ thống ngươi muốn lên thiên đàng sao!
Ta là sợ lỡ như cứu người ngươi lại nói ta xen vào việc của người khác, vi phạm tác phong điệu thấp của Tạ Tri Vi hàng thật có được không!
Hắn nổi trận lôi đình, nhưng chỉ số tồn tại cảm chỉ còn có hai ngôi sao, hắn hiện tại ngay cả chút biểu tình không vui cũng làm không được.
Thảo Mãng Anh Hùng nắm lấy cơ hội, tranh thủ thời gian lóe ra pop-up, “Thần tượng nhanh trả lời, gấp! Gấp! Gấp!”
Tạ Tri Vi cười lạnh trong lòng: Phá giả thiết phá kịch bản cộng thêm phá hệ thống, tất cả đều là ngươi hố lão tử, để ý ngươi mới là lạ. Lão tử vất vả cực khổ tích cóp tồn tại cảm, nói trừ là trừ……
Hắn không quan tâm liền cúp máy, quyết tâm một mình đi xong trận kịch bản này.
Dù sao Dương Châu Nhi đã chết, kịch bản đã đi lệch, thôi thì dứt khoát coi như ngựa hoang thoát dây cương mặc cho nó chạy, nói không chừng còn có thể khiến cho nam chính chó ngáp phải ruồi vớt một em gái trở về.
Lại nói tiếp, bữa tiệc đêm nay, có thể an bài hai nữ đệ tử đáng yêu tiếp khách được hay không.
Tạ Tri Vi lập tức rút về cái suy đoán này, Thẩm U bỗng nhiên xuất quan, đêm nay hơn phân nửa là Hồng Môn Yến, tốt hơn hết là đừng để cho các em gái lẫn vào đây chịu chết.
…… Từ khi nào hắn trở nên mềm lòng như vậy, năm đó lúc đang diễn vai đại hiệp, chém một hơi hơn mười diễn viên quần chúng cũng không nháy mắt.
Mà nam chính được giả thiết trong thế giới này chủ yếu là nhân vật thuộc loại công lược, sao có thể sợ hãi được?
Cho dù hắn ta có biểu hiện vô cùng sợ hãi, cũng là đang giả heo ăn thịt hổ, mình ở đây rầu thúi ruột cái gì chứ?
Quả nhiên ta vẫn là quá chuyên nghiệp, nhập diễn quá sâu.
Tạ Tri Vi hậm hực lấy tay ra, lộ ra rèm lông mi dày đặc của Mục Hạc ở phía dưới, hắn có chút ghen ghét. Nhưng giờ phút này là lúc hai sư đồ nên tỏ thái độ ôn nhu, đành phải căng da đầu mà hỏi: “Có sợ không?”
Mục Hạc vốn định gật đầu, để cho sư tôn đối với hắn càng thêm trìu mến. Nhưng nhớ tới tiếng tim đập mới vừa rồi vang ở bên tai, thay đổi suy nghĩ, kiên định lắc đầu: “Tất nhiên không sợ, về sau đệ tử phải bảo vệ sư tôn, bất kể là Thẩm U hay là ai khác, đều không thể thương tổn tới sư tôn.”
Hắn đứng ngay ngắn trong lòng ngực Tạ Tri Vi, cảm giác đau trong thần thức bỗng nhiên biến mất, khiến cho câu này nói rất có sức nặng.
“Ồ?” Khóe miệng Tạ Tri Vi cong lên, “Vậy vi sư chờ mong ngày đó mau chóng đến sớm một chút.”
Nam chính đây là ngươi nói, mặc kệ có thật hay không, nhưng ta sẽ nhớ kỹ. Đợi ngươi quay về Ngọc Kinh Đạo Tông báo thù, ngàn vạn lần nhớ đi vòng qua Tạo Cực thành, cảm ơn nha.
Bữa tiệc tẩy trần này của Thẩm U rất có thành ý, cố ý an bài ở trước chính điện.
Đêm nay đúng lúc trăng tròn, có điều thời tiết không tốt lắm, bị một tầng mây mỏng che khuất. Ánh trăng trên không trung như ẩn như hiện, liễu rũ bốn bề bị gió thổi qua vờn quanh, tựa như là yêu quái nhảy múa.
Thế nhưng Thẩm U vẫn như cũ không hề xuất hiện.
Người ngồi ở trên ghế không được mấy người, nghe nói tất cả đều là nhân vật trung kiên của các môn phái.
Tạ Tri Vi chỉ có thể nhận ra một người, không đúng, là hai người.
Một người là tên nhóc trẻ trâu Lục Chiêm Vân của Lục gia kia, lúc này đang ngồi ngạo nghễ ở trong bữa tiệc, thỉnh thoảng đánh cái hắt xì. Mỗi lần đánh cái hắt xì, hắn sẽ trừng mắt liếc nhìn Tạ Tri Vi một cái.
Tạ Tri Vi vô cùng lạnh nhạt, lão tử cóc thèm so đo với một tên cặn bã ngay cả hóng gió cũng bị cảm mạo.
Còn có một người.
Một thân mặc áo cà sa màu vàng đậm! Tăng nhân mặc áo cà sa bước đi thong thả về phía chỗ ngồi, Tạ Tri Vi đứng dậy thi lễ nói: “Độ Sinh đại sư.”
Độ Sinh chắp tay trước ngực, đáp lễ: “A Di Đà Phật, Tạ chân nhân còn nhận ra bần tăng.”
Nói đùa, trong đám người chỉ có mấy người các ngươi một đám đầu trọc bắt mắt nhất, lại còn chỉ có một mình ngươi mặc áo cà sa vàng chói, kẻ ngốc cũng có thể đoán ra được!
Tạ Tri Vi cũng hơi hơi mỉm cười: “Đại sư nói quá lời rồi, đại sư không phải cũng nhận ra bần đạo sao?”
Độ Sinh nói: “Đại hội Phật Đạo nhiều năm trước từng gặp mặt một lần, về sau Tạ chân nhân chưa từng xuất quan, hôm nay gặp lại thật sự khó có dịp.”
“Lời này rất phải.” Tạ Tri Vi hùa theo đáp một câu, xoay người gọi Mục Hạc, “Đồ đệ, mau chào hỏi Độ Sinh đại sư.”
Mục Hạc rũ mi hạ mắt làm theo: “Bái kiến Độ Sinh đại sư.”
Độ Sinh đối với chuyện Tạ Tri Vi thu đồ đệ mười phần ngoài ý muốn, thoáng nhìn qua Mục Hạc, lập tức khen ngợi: “Không hổ là cao đồ của Tạ chân nhân, tư chất rất tốt, đợi một thời gian nữa nhất định có thể…”
Ông ta bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt tinh tế đánh giá gương mặt của Mục Hạc.
Tạ Tri Vi biết tại sao ông ta lại kinh ngạc với diện mạo của Mục Hạc như vậy, lại cố ý lảng tránh: “Xin hỏi đại sư, đợi một thời gian nữa, tư chất đồ đệ của bần đạo sẽ như thế nào?”
Mục Hạc không rõ nội tình, còn tưởng rằng Độ Sinh phát hiện bí mật trọng sinh của hắn, lập tức trong lòng cực kỳ mâu thuẫn.
Trên người hắn có Hắc Liên cùng với hồn phách của Nhiếp Đình, một ngày nào đó sẽ không gạt được thế nhân. Nếu như sư tôn biết, có thể hay không……
Không bằng trước tiên diệt khẩu hòa thượng này!
Độ Sinh không hổ là cao tăng đắc đạo, chỉ trong giây lát sắc mặt đã khôi phục như thường: “Chỉ cần hắn siêng năng luyện tập, nhất định tiền đồ vô lượng. Xin hỏi đại hội Phật Đạo ngày sau ở quý phái, Tạ chân nhân có tham dự không?”
“Bần đạo bất tài, hiện giờ tiếp nhận chức vụ thành chủ Tạo Cực thành, không thể không mang theo đồ đệ cùng dự.”
Nghe thấy bốn chữ cuối cùng, Độ Sinh yên lòng, “Vậy thì tốt quá, đến lúc đó bần tăng lại cùng hai vị tâm tình.” Dứt lời, cũng không hề liếc mắt nhìn Mục Hạc một cái, chỉ khẽ gật đầu với Tạ Tri Vi, đi lướt qua.
Tạ Tri Vi như cũ ngồi xuống, Mục Hạc nhìn như lơ đãng hỏi: “Sư tôn, đây chính là Độ Sinh đại sư đại danh đỉnh đỉnh đó sao?”
“Không sai.”
Tạ Tri Vi thoáng nhìn ánh mắt Mục Hạc đối với bóng dáng Độ Sinh như có điều suy nghĩ, liền biết hắn nổi lên sát ý với người này, bất kể ra sao, lúc này phải ngăn cản một chút.
Độ Sinh quả thật mới gặp Mục Hạc đã sinh ra hoài nghi, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì phát hiện bí mật trọng sinh của Mục Hạc, mà là nghi ngờ thân phận của Mục Hạc.
Đương kim hoàng thất xem trọng Đạo xem nhẹ Phật, nhưng có một vị vương gia có tầm ảnh hưởng lớn lại hết sức tôn trọng Thiền Tông, nhờ vậy Phật môn không có bị Đạo môn áp xuống bao nhiêu. Vị Vương gia này thường xuyên lui tới Kim Quang Thiền Tông, mà Độ Sinh từ trước đến nay kết giao rộng rãi, không giống như hai vị sư huynh cao lãnh của ông ta, cùng vị vương gia này có giao tình rất sâu.
Vị vương gia này đúng là cha ruột của Mục Hạc, theo nguyên tác hình dung, so với Mục Hạc lúc trưởng thành giống nhau đến tám phần.
Mấy ngày trước cha của Mục Hạc đi tới Thiền Tông, lúc đi ngang qua Đạo Tông đã vô ý đánh mất linh sủng. Khi ấy vội vã lễ Phật, không có đi tìm, lại không muốn hạ mình đi cầu Đạo Tông. Ông ta định ngày sau thừa dịp đại hội Phật Đạo sẽ tới đây xem náo nhiệt, thuận tiện tìm linh sủng.
Dù sao linh sủng này trời sinh dị năng, để nó ở trong núi lăn lộn một phen, vừa vặn cũng có thể mài mòn bớt tính tình ngạo kiều của nó.
Không sai, đang nhắc tới chính là con “Cẩu” kia.
“Cẩu” trong nguyên tác là một đạo cụ, dùng xong liền ném, ngay cả tên cũng không có, chỉ biết nó là Tuyết Ly Thú chỉ có hoàng thất mới sở hữu được. Nghe nói là linh thú bảo hộ triều đình, bởi vì năng lực sinh sản kém, hiện tại chỉ có một con, tính tình lại còn vô cùng kém, ai bắt được cắn người đó.
Tuyết Ly Thú đối với huyết mạch hoàng thất vốn có lòng kính sợ, mà cái con này lại lục thân không nhận. Cho dù hoàng đế tự tay ôm nó, cũng há miệng cắn như thường.
Vốn định bóp chết cho rồi, ngặt nỗi nó lại là động vật cấp bậc lâm nguy sắp tuyệt chủng, thậm chí đại biểu cho quốc gia. Hoàng đế không tiện nói gì, liền ném cho huynh đệ của mình, cũng chính là cha của Mục Hạc nuôi dưỡng. Dù sao cha hắn suốt ngày khoe khoang mình rất nhàn hạ, tìm chút việc tiêu khiển cũng tốt.
Trước khi trọng sinh, Mục Hạc chưa từng gặp qua Độ Sinh. Mà lúc cha hắn tới Đạo Tông tham gia đại hội Phật Đạo, Mục Hạc đang ốm đau ở trên giường. Tuyết Ly Thú bị Bạch Dự bắt được dâng lên, lại giả bộ vô ý làm rớt ngọc bài, vì thế làm trò trước mặt mọi người, trình diễn một tuồng cẩu huyết cha con nhận nhau.
Bạch Kiến Trứ lão lệ tung hoành, bày tỏ Bạch Dự kỳ thật không phải con ruột của mình, là ông ta nhặt được.
Mục Hạc cho dù được trời ưu ái có chứng cứ, cũng dưới cơ duyên trùng hợp bị tuyết che lấp.
—— Mục Hạc bị người ta ức hiếp, ngày thường hiếm khi xuất hiện trong những dịp quan trọng, người nhớ rõ diện mạo của hắn không nhiều lắm. Coi như trong lòng biết rõ, cũng vì kiêng kị đắc tội cha con Bạch gia, giữ kín như bưng.
—— con Tuyết Ly Thú này thấy ai cũng cắn, coi như Bạch Dự không phải huyết mạch hoàng thất, trên tay bị cắn đến máu tươi đầm đìa, cha của Mục Hạc cũng sẽ không nghi ngờ.
Bạch Dự lắc mình biến hoá, từ thiên chi kiêu tử Ngọc Kinh Đạo Tông, thành chủ Tạo Cực thành, lắc mình biến hoá, thành quý tộc hậu duệ hoàng thất, tiền đồ không thể đo lường.
Hắn sợ Mục Hạc kiếm chuyện, cách ngày liền ra tay trước hại chết Mục Hạc. Mà hồn phách Mục Hạc dừng lại không tiêu tan, nhìn thấy cha ruột của mình, cầm ngọc bài do mẹ ruột của mình lưu lại, vuốt đầu hung thủ giết hại mình kêu con trai.
Có thể nghĩ trước kia hắn có bao nhiêu hận, về sau tâm có bao nhiêu đen.
Quyển sách này phía trước một đường gian khổ, nghẹn khuất khiến độc giả đập bàn chửi má nó. Phía sau một đường báo thù, lại sướng đến tê người.
Hiện tại Mục Hạc quang minh chính đại xuất hiện trong buổi tiệc, ngoài ý muốn gặp được Độ Sinh, Độ Sinh chắc chắn sẽ một năm một mười nói cho cha của Mục Hạc biết. Mà lý do cha Mục Hạc tới Đạo Tông, cũng rất nhanh chuyển từ tìm mèo sang tìm con trai.
Xem ra, thời điểm nam chính thoải mái sắp tới rồi.
Lại nói cái kịch bản Huyền Vân Kiếm Phái có thể tiến triển nhanh một chút được không! So với nam chính cá mặn xoay người, hiện tại cốt truyện mập mờ này hoàn toàn không đủ hấp dẫn độc giả có biết không.
Tạ Tri Vi trên mặt không lộ ra một tia mất kiên nhẫn, dựa theo thiết lập tính cách, tận lực ít nói chuyện, giảm xuống độ tồn tại.
Hắn câu được câu không nhấm nháp chút rượu, cũng không để ý nghe Minh Không nói cái gì, sau đó tất cả mọi người đi tới trước mặt Lục Chiêm Vân, ngay cả Độ Sinh cũng đi qua.
Hắn hướng về phía đám người quét mắt một vòng, thì ra đồ trẻ trâu kia đang khoe khoang cầm nghệ của mình rất cao siêu, đã học qua mấy đại cao thủ.
Độ Sinh khen: “Không hổ là Vô Lượng Sơn Trang, quả nhiên cao nhã.”
Lục Chiêm Vân đắc ý dạt dào: “Đúng vậy, mấy đời nhà ta đều tập đàn, cô mẫu của ta càng là nhất đại danh gia.”
Minh Không nói: “Cầm nghệ lệnh cô mẫu không ai không biết, nói vậy lệnh biểu huynh Bạch Dự cũng tinh thông âm luật?”
Lục Chiêm Vân càng đắc ý: “Không sai, có điều tu vi biểu ca ta cái thế, cho nên cầm nghệ của hắn ngược lại không nổi danh như vậy.”
Vốn dĩ Thẩm U mời chính là cha của Lục Chiêm Vân, nào biết cha hắn ăn đan dược do Bạch Kiến Trứ mới bào chế, tiêu hoá không xong thành tiêu chảy. Tên nhóc này xung phong nhận việc liền tới đây, ai cũng ngăn không được, xem ra chó ngáp phải ruồi, vừa vặn chịu chết thay cho cha hắn tận hiếu đạo.
Trong nguyên tác trước khi Nhiếp Đình tiêu tán oán khí, chính là nổ nát phá hủy toàn bộ Huyền Vân Kiếm Phái, không một người may mắn sống sót.
Nam chính nhân lúc tảng sáng một mình cầm kiếm xuống núi, ánh lửa hừng hực chiếu sáng màn đêm phía sau lưng, hắn không hề ngoáy đầu nhìn xem nổ mạnh, độ ngầu xông tới tận trời.
Minh Không thấy Tạ Tri Vi lẻ loi ngồi trong một góc, chỉ có tên tiểu đệ tử sầu đời kia ngồi ở một bên bồi tiếp, liền kêu hắn: “Tạ chân nhân đọc nhiều sách vở, nói vậy đối với âm luật cũng có thành tựu?”
Tạ Tri Vi trong lòng thầm mắng “mẹ nó nhiều chuyện”, hơi hơi mỉm cười, “Minh Không trưởng lão có điều không biết, bần đạo là kẻ mù âm nhạc.” Hàng thật là người thực tế, cưỡng ép trang bức sẽ OOC, còn không bằng ăn ngay nói thật. Biết đâu Tạ Tri Vi trong nguyên tác cũng ngũ âm không thông thạo thì sao?
Minh Không tất nhiên không tin: “Tạ chân nhân thật đúng là khiêm tốn.”
Lục Chiêm Vân hừ một tiếng, cười nhạo nói: “Nói vậy sau khi Tạ chân nhân bị chưởng môn đời trước của Đạo Tông nhặt về, chỉ lo đi theo chưởng môn đời trước tu luyện, không có cơ hội đụng tới những thứ này.”