Lục Minh không thể tin nhìn báo cáo của Lệ Trạch——
Thành phần tin tức tố: Bạc hà, tuyết tùng, xạ hương.
Còn lại anh không hề quan tâm tới.
Tại sao lại như vậy…
Anh không nhịn được nhớ lại lúc mình điền hồ sơ xem mắt, chán nản phát hiện, mấy thứ đó quả thực dùng để miêu tả Lệ Trạch.
Nếu như đối tượng hẹn hò của anh là Lệ Trạch…
“Chết tiệt, Lục Minh, đó là anh em của mày đó.”
Nhưng mới chỉ tưởng tượng thôi, Lục Minh đã có chút không khống chế được bản thân, anh không nhịn được nhớ lại lần hỗ trợ nhau trong kì nghỉ hè đó, kỳ thực có vài điều vẫn luôn hiện rõ trước mắt, chẳng qua anh dùng đủ loại lí do không hợp lí để che dấu chúng…
Lục Minh cầm điếu thuốc Lệ Trạch cho rồi đốt lên, có lẽ là trùng hợp, thuốc của Lệ Trạch cũng cùng loại mùi này, chẳng qua khi ánh lửa chiếu lên khuôn mặt anh, nhìn tuyệt vọng nơi đáy mắt anh thì sẽ phát hiện dù không phải mùi này, Lục Minh cũng không có lí do lừa gạt bản thân.
Tại sao lại có phản ứng với y? Tại sao không hy vọng y xem mắt thành công? Tại sao thấy y nắm tay Omega thì tức giận? Tại sao cơ thể lại căng thẳng? Tại sao thích làm bậy cùng y?
Thừa nhận đi, Lục Minh nắm điếu thuốc, mày vẫn luôn vì y xem mắt thất bại mà cảm thấy vui vẻ…
Anh chán nản cắn điếu thuốc, hít sâu một hơi, một giây sau lập tức bị sặc, cái mùi quỷ gì đây?!
Chẳng trách Lệ Trạch nói y không thích mùi này, nhưng anh nhớ rõ lần đầu tiên anh cầm loại thuốc này thì nó có mùi giống như trong trí nhớ…
Khi đó anh đoạt lấy điếu thuốc từ miệng Lệ Trạch…
Lục Minh tựa vào cửa, không nhịn được cười to, cười đến chảy nước mắt, “Lục Minh, Lệ Trạch nói không sai, mày chính là một thằng ngu từ đầu tới cuối cứ tự lừa mình dối người…” Thứ hắn yêu từ đầu tới cuối đều là mùi của Lệ Trạch, nước bọt cũng được, mồ hôi cũng được, thậm chí là tinh dịch, đó đều là mùi tin tức tố của Lệ Trạch.
Nhưng mà, biết rồi thì làm gì được cơ chứ?