Trận cầu hôn này cuối cùng vẫn không giải quyết được vấn đề gì, hiện trường có Omega bất ngờ xuất hiện dấu hiệu động dục. Cha Lệ chỉ biết chỉ huy tất cả Alpha rời khỏi hiện trường, Lệ Trạch che chở Lục Minh chạy ra bên ngoài, “Không phải cậu khôi phục khứu giác rồi sao?”
“Biết tớ khôi phục rồi thì sao cậu còn không mau dẫn tớ đi?” Lục Minh liên tục hắt hơi, cái mùi quỷ gì thế này, hun chết anh rồi.
Lệ Trạch cười nhẹ đem đầu anh đặt lên vai.
Lục Minh cuối cùng cũng thở ra, ngửi được mùi anh khát cầu đã lâu thì cũng cười, “Này, Lệ Trạch, cho tớ cắn một cái có được hay không?”
“Được.”
“Thật sao? Cắn cậu rồi thì cậu là của tớ.”
Lệ Trạch cảm thấy Lục Minh vừa ngu vừa đáng yêu, đem người mang về phòng của mình, vừa đóng cửa đã đem anh đặt lên ván cửa mà hôn, “Cậu đánh dấu tớ, không có nghĩa tớ không thể đánh dấu cậu, Minh Minh.”
“Bằng bản lĩnh của cậu?”
Lệ Trạch cười nhẹ, đương nhiên là bằng bản lĩnh của mình, thế nhưng thay vì phí thời gian thế này không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa.
“Trước khi đánh nhau, tớ muốn nói một câu.”
“Lệ Trạch, tớ yêu cậu.”
Lệ Trạch đâu? Lệ Trạch đang dùng hành động biểu thị phương thức tỏ tình chính xác một Alpha nên làm.
Một Alpha cả đời chỉ có thể đánh dấu một Omega.
Tương đương, một Alpha cả đời chỉ có thể đánh dấu một Alpha.
Bác sĩ nhìn đẳng thức mà phát sầu.
Lục Minh cười híp mắt nói cho ông biết, kể cả khi một Alpha có thể có vô số bạn đời.
Lệ Trạch một đời chỉ có thể đánh dấu Lục Minh.
Mà Lục Minh một đời cũng chỉ có thể đánh dấu Lệ Trạch.
Đẳng thức thành lập.