“A…”
Bác sĩ đang gõ máy tính, “Thiếu tướng Lục, ngài tỉnh rồi sao?”
“A, Lệ… Lệ Trạch đâu?”
“Thiếu tướng Lệ lúc nãy còn ở chỗ này trông, Thiếu tướng Lục, tôi phải nói cho ngài một tin tức tốt.”
“Cái gì?” Lục Minh giật giật toàn thân, không cảm thấy khó chịu chỗ nào, vết thương do người cá tạo thành đã bắt đầu chuyển biến tốt, không còn cản trở hành động của anh.
“Tuyến thể nhận biết của ngài đã bình thường trở lại.”
“Cái gì?” Lục Minh giống như bị sét đánh giữa trời quang.
“Đây không phải là tin tức tốt sao? Thiếu tướng Lục, sau này ngài chỉ cần dùng thuốc đúng giờ, khi đợt trị liệu kết thúc là có thể trở lại bình thường.”
“Lục Minh!” Bác sĩ nhìn thấy Lục Minh giãy giụa thì nổi trận lôi đình, “Nếu ngài không dùng thuốc, ngài sẽ trở lại giống như trước kia.”
Lục Minh sắp vọt tới cửa bỗng dừng một chút, trở lại bên người bác sĩ, “Bác sĩ, chúng ta thương lượng có được hay không?”
“Tôi không uống thuốc, chuyện tôi khôi phục, ngài giữ bí mật hộ tôi.”
“Chuyện này… Không được!”
“Tôi dùng một lĩnh vực trước kia chưa từng được nghiên cứu trao đổi với ngài.”
Bác sĩ chần chờ nhìn anh.
“Tôi bảo đảm, nhất định có đối tượng nghiên cứu cho ngài.”
Mắt bác sĩ sáng rực lên, ông là một nhà khoa học thường trú tại trụ sở Đông Hải, bởi vì vị Nguyên soái kia, ông nghiên cứu việc người cá có thể ở bên loài người được hay không, nhưng cũng vì đây là cơ mật cấp cao nhất của Liên Bang, đến bây giờ ông vẫn chưa từng thấy đối tượng thí nghiệm, một câu này của Lục Minh khiến ông bắt đầu động tâm.
“Một lời đã định.”