• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Điệp đã phải chuẩn bị đi hóa trang từ sáng sớm. Khi đồng hồ báo thức reo thì trời vẫn chưa sáng.



Cô ngáp một cái, chậm rãi từ trên giường đứng dậy, rửa mặt xong gửi tin nhắn cho Phương Nguyễn rồi đi thẳng ra ngoài.



Cô nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng ra khỏi khách sạn thì nghe thấy tiếng cười vang lên bên cạnh.



Trần Điệp quay đầu lại nhìn.



“Đàn anh, sao anh lại đi sớm vậy?”



Lục Xuyên mặc áo sơ mi đen, bộ dáng trong trẻo, nhìn cô cười cười, đưa gói sữa đậu nành cùng bánh bao qua: “Đúng lúc anh phải đi trước chuẩn bị địa điểm. Ăn sáng trước đi.”



Trần Điệp chỉ thoáng dừng lại một chút, cuối cùng vẫn nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn.



“Bánh bao hấp của nhà này rất ngon. Trước đây anh có một bộ phim quay ở đây ba tháng, chính là dựa vào bữa sáng của nhà này.”



Trần Điệp mở túi ra cắn một miếng, lớp vỏ mỏng và nước súp quả thật rất ngon.



“Đàn anh.” Cô bị nước súp làm nóng, lấy tay phẩy phẩy, bình tĩnh hỏi: “Anh thật sự chỉ muốn đến chuẩn bị địa điểm trước à?”



Lục Xuyên dừng lại, lập tức nở nụ cười.



“Đàn em.” Anh học theo giọng điệu của cô, “Em cũng không biết giả ngốc à?”



Trần Điệp không trả lời, Lục Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, chú ý tới tầm mắt cô dừng ở góc bên bồn hoa rải rác mấy điếu thuốc lá, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”



“Không có gì.” Trần Điệp thu hồi tầm mắt, “Vừa rồi anh nói gì thế?”



“Nói em thật sự không biết giả ngốc.”



Trần Điệp giật giật khóe miệng: “Em rất biết giả ngốc, nhưng đối với anh không cần thiết, đều đã quen biết lâu như vậy rồi.”



“Được rồi, không phải anh đi chuẩn bị địa điểm, là vì muốn cùng em đến phim trường.”



Khi Trần Điệp nhìn thấy Lục Xuyên ở trước cửa khách sạn đã đoán được.



Cô đến phim trường trước hai ba tiếng đồng hồ để trang điểm, có chuẩn bị địa điểm thế nào cũng không cần Lục Xuyên tự mình đến sớm như vậy.



“Hiện tại em thật sự không nghĩ tới chuyện yêu đương.”



“Anh biết.” Lục Xuyên nói: “Anh cũng không muốn em lập tức cho anh một câu trả lời. Trước kia chúng ta biết nhau bốn năm đều chỉ là bạn bè, muốn chuyển cũng không thể nhanh như vậy. Nhưng anh cũng hy vọng mặc kệ tình cảm trước kia đã trải qua như thế nào, đừng đóng cửa chính mình, thử cho anh một cơ hội xem.”



Lục Xuyên là một đạo diễn, xác thực rất am hiểu quan sát người khác.



Trần Điệp không nói gì, cho nên anh cảm nhận được cô rất rõ ràng.



Cô mỉm cười không đáp.



***



Trước và sau khi mặt trời mọc, phim trường rất yên tĩnh, từ mọi ngóc ngách trong không khí truyền đến hương hoa nhàn nhạt, ở phía chân trời mơ hồ còn nhìn thấy hình dáng của vầng trăng rằm.



Trong đoàn làm phim đã có mấy nhân viên ở đây.



Trần Điệp ăn sáng xong đi ra ngoài rửa tay.



Ven đường còn có một chiếc xe màu đen, khu vực này không cho phép xe đi vào, vì thế nhìn rất bất ngờ.



Trần Điệp rửa tay xong, khóa vòi nước, theo bản năng nhìn vào trong xe, kính cửa sổ xe toàn màu đen, nhìn không rõ bên trong.



Cô cũng không để ở trong lòng, vẩy vẩy những giọt nước trên tay, xoay người rời đi.



Chỉ là ở chỗ rẽ đi vào đoàn làm phim, ánh mắt thoáng nhìn thấy người phụ nữ từ trong chiếc xe màu đen đi xuống, dáng vẻ trịch thượng, người đẫy đà.



Vương Vân Hi.



Cửa sổ xe lập tức hạ xuống, một người đàn ông thò đầu ra, Vương Vân Hi cười vòng qua cổ hôn lên môi anh ta, âm thanh giống như nũng nịu.



Trần Điệp: “…”



? Nó giống như phát hiện một bí mật không muốn người khác biết.



Vương Vân Hi là thần tượng có fan đi theo chi tiền, mà người đàn ông vừa rồi nếu cô không nhìn nhầm thì cũng là thần tượng xuất hiện trong một chương trình tuyển chọn gần đây, danh tiếng không bằng Vương Vân Hi, nhưng fan rất có khả năng chi. (khả năng chiến đấu – ý là chửi nhau, fanwar)



Nếu chuyện giữa hai người bị tung tin ra, đoán chừng sẽ là một trận gió tanh mưa máu.



“Cách trang điểm này của em, ngay cả chút quầng thâm này cũng không cần che.” Chuyên gia trang điểm chậc hai tiếng, bộ dáng tiếc hận: “Quả thực lãng phí của trời mà.”



Lúc này Vương Vân Hi đi vào, nhìn không chớp mắt: “Tiểu Uông, đến trang điểm trước cho tôi. ”



Chuyên gia trang điểm dừng lại, nhìn Trần Điệp nhất thời khó xử.



Vẫn là Trần Điệp vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Không có việc gì, để người khác trang điểm cho tôi cũng được.”



Lúc này Phương Nguyễn vừa đến đoàn làm phim, đưa lưng về phía Vương Vân Hi rồi trợn trắng mắt.



Cô ấy di chuyển ghế đến ngồi bên cạnh Trần Điệp thì thầm: “Thể hiện tên tuổi lớn cái gì chứ, ai mà không biết một nửa fan Weibo của cô ta đều là mua, cho rằng mình thật sự nổi tiếng sao.”



“Trước kia, cô ấy cũng như vậy ạ?”



“Nhìn cách hành xử của cô ta, rồi em lại nhìn xem cô ta có dám như vậy trước mặt Tề Thừa hay không. Cũng khó trách cô ta ghét em như vậy. Chương trình “Dã ngoại Trù Thần” lần trước, không phải rất nhiều người đã đem hai người so sánh rồi khen em à, Vương Vân Hi ghi hận nhất loại chuyện này.”



Phương Nguyễn càng nói càng tức giận, nhéo nhéo bả vai cô, nói: “Dù sao chúng ta không sợ cô ta, sau lưng chúng ta còn có Trần tổng!”



Trần Điệp trợn trắng mắt: “Em và anh ta thật sự không liên quan.”



“Chị không tin, hai người đều họ Trần!”



“Người họ Trần rất nhiều, chẳng lẽ đều là em gái của Trần Thiệu ư?”



“……”



***



Khi Trần Điệp chính thức khởi quay cảnh thứ hai mới thật sự biết Vương Vân Hi là người như thế nào.



Bốp!



Trong kịch bản có một cảnh cô bị nữ hai tát, Trần Điệp nghiêng mặt sang một bên.



Đời này của cô tuy nói là số mệnh lận đận, bị ôm nhầm rồi được nhận nuôi, sau đó được tìm lại thì chạy trốn, đến bây giờ trở về trạng thái sống một mình lần nữa, nhưng đây là lần đầu tiên bị tát.



Huống chi Vương Vân Hi hoàn toàn không phải đang diễn, mà là mượn chuyện này để trút giận.



“Xin lỗi đạo diễn.” Vương Vân Hi tiếp nhận khăn nóng trợ lý đưa lên, lau tay: “Tôi diễn lại một lần nữa.”



“Diễn cho tốt vào, tập trung chú ý.” Đương nhiên đạo diễn cũng có thể nhìn ra, cau mày cảnh cáo một tiếng.



Lại đánh thêm một lần nữa.



Theo đó là một tiếng “Bốp”, so với mấy lần trước càng vang hơn, Trần Điệp không đứng vững, lùi lại một bước.



Vương Vân Hi giả vờ nói: “Ai da, trong kịch bản không thể di chuyển bước chân, đây không phải là lại muốn một lần nữa sao.”



Ngay cả Lục Xuyên từ trước đến nay tính tình tốt cũng trầm mặt xuống, lướt qua máy quay phim hỏi Trần Điệp: “Không sao chứ? ”



“Không có việc gì.” Trần Điệp lắc đầu.



“Vương Vân Hi.” Lục Xuyên nhìn về phía cô ta, “Quay cho tốt, tôi không hy vọng cô trộn lẫn tình cảm cá nhân vào vai diễn.”



Có những lời này của Lục Xuyên, quay lại cuối cùng cũng qua được.



Phương Nguyễn lập tức cầm khăn đến đắp mặt cho cô, khẩn trương nhìn cô: “Sẽ không bị sưng chứ, chị ở phía dưới nhìn thôi cũng đã cảm thấy đau. Âm thanh kia cũng vang rất lớn, có đau không?”



Trần Điệp thở dài, nhận lấy khăn tự đắp lên mặt: “Chị nói xem.”



“Mẹ nó thật sự có bệnh rồi. Nếu không phải đạo diễn Lục nói chuyện, không biết cô ta còn muốn giở trò đến khi nào.”



Phương Nguyễn tức giận không nhẹ, thậm chí còn lén gọi điện thoại cho Trần Thiệu báo cáo tình hình.



Vốn tưởng rằng là sẽ xuất hiện một màn cảm động người anh trai trút giận vì em gái, kết quả Trần Thiệu chỉ nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, nói: “Cô cũng dẫn dắt nhiều người như vậy, chút chuyện này còn chưa quen?”



“……”



Phương Nguyễn tin rằng, hai người này xác thật không phải là quan hệ anh em gì!



***



Tập đoàn Ôn Viễn.



“Văn tổng, 4 giờ 30 sáng nay Trần tiểu thư đã từ khách sạn tới đoàn làm phim, buổi trưa ăn một hộp cơm Thống Nhất, buổi tối phải đại diện đoàn làm phim tham dự bữa tiệc từ thiện.”



Chu Kỳ Thông hướng Văn Lương báo cáo, đến cuối cùng dừng lại một chút, do dự nói, “Mặt khác còn có một chuyện.”



Văn Lương đang viết, đầu cũng không ngẩng lên: “Cái gì?”



“Trần tiểu thư trong đoàn làm phim có vẻ như không hòa hợp với một nữ minh tinh tên là Vương Vân Hi, hôm nay trong quá trình quay phim, đã bị tát vài cái.”



Chu Kỳ Thông báo cáo xong, đang nghĩ nữ minh tinh tên Vương Vân Hi kia đúng là muốn chết, chọc ai không chọc mà cứ hết lần này tới lần khác đi chọc Trần tiểu thư. Người sáng suốt ai vừa nhìn cũng biết, khí chất của Trần tiểu thư không phải dễ chọc.



Chu Kỳ Thông thăm dò hỏi: “Có cần tôi không…”



“Không cần.” Văn Lương khôi phục thần sắc bình tĩnh, mười ngón tay đan vào nhau: “Vừa hay giáo huấn dài một chút.”



“….Vậy buổi từ thiện tối nay, ngài vẫn đi chứ?”



“Đi.”



Bữa tiệc từ thiện tối nay do tổng biên tập tạp chí thời trang nổi tiếng tổ chức. Ngành văn hóa giải trí sẽ có không ít người tham gia, cũng theo lệ gửi thư mời đến các nhân vật có tiếng trong giới thượng lưu Yển Thành.



Đêm đó, bữa tiệc tối trong phòng được thắp đèn sáng trưng.



Thảm đỏ dài mấy chục mét từ bậc thềm ngoài cửa trải dài vào, xung quanh thảm đỏ vây quanh không ít phóng viên, đèn flash nhấp nháy thường xuyên.



dựa trên một nhân vật lịch sử có thật và cổ vật “trâm hoa” cũng sẽ được trưng bày trong bữa tiệc từ thiện này.



Lần này đoàn làm phim cùng tham gia cũng coi như là một lần tuyên truyền trước.



Tới tham gia đêm từ thiện này, có không ít ngôi sao trong giới giải trí.



Đoàn làm phim cùng ngồi trên một chiếc xe đến thảm đỏ.



Vốn Trần Điệp và Tề Thừa là nam nữ chính cùng vào sân khấu, nhưng lúc xuống xe Vương Vân Hi đứng dậy trước, thật sự đẩy Trần Điệp ra, sau đó kéo cánh tay Tề Thừa lên, hướng về phía ống kính nở nụ cười kiêu ngạo.



Trần Điệp: “?”



Tật xấu gì đây???



Cô cũng không phải là người có tính tình tốt. Bắt đầu từ sáng sớm tới phòng hóa trang cho đến bây giờ, đã nổi giận nhiều lần vì Vương Vân Hi.



Phương Nguyễn trong nháy mắt bất mãn mở to mắt, ỷ vào trong xe không có ai không kiêng nể gì nói: “Mẹ nó? Tên ngốc này sao có thể không biết xấu hổ như vậy?”



Trần Điệp thản nhiên: “Em đi đánh lại cô ta nha.”



“Có thể!” Phương Nguyễn nói xong, bỗng nhiên nhận ra có gì đó không ổn.



Giọng điệu của Trần Điệp quá bình tĩnh, Phương Nguyễn nháy mắt: “Hả?”



Trần Điệp không nói gì nữa, ngay sau đó xuống xe.



Lần đầu tiên cô tham dự một sự kiện như vậy, đối với đèn flash lóe lên chói mắt vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng, chỉ cảm thấy đi xong một đoạn thảm đỏ mà mắt đều đã bị mù rồi.



Vào cửa.



Tề Thừa và Vương Vân Hi quen biết nhiều người trong giới giải trí, đến sự kiện như cá gặp nước, Trần Điệp lại hầu như không quen biết ai.



Cũng may cô không phải là người sợ ở một mình, yên lặng đứng ở một bên.



Chỉ chốc lát sau, Phùng Trí và Lục Xuyên từ một lối khác đi vào.



“Thế nào, có thể thích ứng không?” Lục Xuyên đi tới bên cạnh cô hỏi.



“Có chút khó khăn.” Trần Điệp nói thật.



Cô không quen với bầu không khí danh lợi này.



Lục Xuyên cười cười: “Không sao, dù sao trong này cũng không có phóng viên, muốn như thế nào thì như thế ấy, cũng không cần lo lắng sẽ bị bên ngoài nghị luận.”



Trần Điệp ngước mắt lên: “Bên trong sẽ không có phóng viên ư?”



“Ừ, bữa tiệc từ thiện lần này tương đối khép kín, phóng viên chỉ quay ở bên ngoài, không thể vào.”



Trần Điệp nhìn về phía Vương Vân Hi, người đang đứng bên cạnh mấy nữ diễn viên ăn mặc hoa lệ, cầm một chiếc ly đế cao che miệng cười.



Trần Điệp không hiểu sao cười: “Vậy thì tốt.”



“Hửm?”



Trần Điệp nhún vai: “Không có gì.”



Cùng lúc đó, cửa phụ mở ra, một người đàn ông thân âu phục chậm rãi tiến vào, bộ dạng thanh quý cao ngạo.



Tổng biên tập tổ chức bữa tiệc từ thiện lần này vừa thấy anh liền đến nghênh đón, gọi người phục vụ cầm một ly sâm banh đưa qua: “Chỗ này của tôi thật sự thổi gió xuân rồi, lần này còn mời được Văn tổng đến.”



Văn Lương nhận lấy ly rượu, cùng chủ biên đụng một cái, uống một ngụm.



Sau đó, anh giương mắt, ánh mắt dừng trên người Trần Điệp cách đó không xa.



Trần Điệp cũng đang nhìn anh.



Văn Lương bình tĩnh thu hồi tầm mắt, không giật mình cũng không có cảm xúc nào khác, giống như hoàn toàn không nhận ra, sau khi nói chuyện với chủ biên thì xoay người đi về phía bên kia.



“Sắp bắt đầu rồi, ngồi vào trước đi?” Lục Xuyên nói.



“Ừm.” Trần Điệp đi theo anh đến chỗ ngồi được chỉ định.



Văn Lương cũng đã ngồi vào chỗ, vị trí của anh ở hàng ghế đầu, trước mặt còn bày ra bảng tên.



Anh châm một điếu thuốc, ưu nhã lại lười biếng, không chút để ý nói chuyện với người bên cạnh.



Trần Điệp nhìn bóng lưng anh.



Không cần phải nói, trải qua tối hôm qua, với tính tình của Văn Lương đại khái sau này sẽ chỉ coi cô là người xa lạ.



Có điều như vậy cũng tốt.



Ngay sau đó, người dẫn chương trình đã lên sân khấu.



Trần Điệp không nghe rõ giọng nói của người dẫn chương trình, nguyên nhân toàn bộ là do Vương Vân Hi ở bên cạnh không ngừng rì rầm nói chuyện với một người phụ nữ khác.



Hoàn toàn không có hình tượng cao lãnh ưu tú như bên ngoài miêu tả, chỉ đều là xu nịnh.



“Thấy người đàn ông kia không?” Người phụ nữ bên cạnh Vương Vân Hi hất cằm về phía Văn Lương, “Hiện tại là người thật sự nắm quyền ở Ôn Viễn đó.”



Vương Vân Hi duỗi dài cổ: “Văn gia đại thiếu gia lớn lên xuất chúng như vậy sao?”



“Đúng thế, hơn nữa thủ đoạn cũng lợi hại. Nếu thật sự có thể được anh ấy coi trọng, vậy coi như nửa đời sau vô ưu rồi.”



Vương Vân Hi hỏi: “Anh ấy chưa kết hôn à?”



“Không, tôi nhìn anh ấy giống như là người không theo chủ nghĩa kết hôn, thực lực của Văn gia cũng không cần thông gia. Cùng lắm lúc trước tôi nghe nói trong nhà anh ấy nuôi một người phụ nữ, chỉ là không biết hiện tại như thế nào.”



Vương Vân Hi nâng má, móng tay mới làm đỏ như rượu, nhẹ nhàng gõ lên hai má, chậm rãi nói: “Đàn ông như vậy, khẳng định sẽ không yêu lâu dài.”



“Nói cũng đúng.” Người phụ nữ bên cạnh phụ họa, lại đụng vào bả vai, nháy mắt nói: “Có điều đối với Vân Hi ưu tú của chúng ta mà nói,khẳng định một phát được luôn.”



Vương Vân Hi cười đến rung người: “Chị, chị đừng lấy em ra để trêu đùa chứ.”



Trần Điệp bị quấy rầy đến đau đầu, giơ tay ấn mi tâm.



Lục Xuyên chú ý tới động tác của cô, nghiêng người tới gần, hỏi bên tai cô: “Không khó chịu chứ?”



“Không sao.”



Lục Xuyên nhìn về phía gò má cô, mặc dù bị phấn bao phủ, nhưng vẫn có thể mơ hồ thấy rõ trên má phải hơi sưng lên, anh nhịn không được nhíu mày: “Mặt còn đau à?”



“Vẫn tốt, nhìn khoa trương mà thôi, kỳ thật không đau như vậy.”



Bên cạnh vang lên tiếng ghế xẹt qua đất, Vương Vân Hi đứng dậy, nói với người phụ nữ bên cạnh “Đi vệ sinh”, rồi từ phía sau đi ra ngoài.



“Tính tình Vương Vân Hi lúc trước anh cũng nghe nói qua tin đồn, không nghĩ tới lại quá đáng như vậy.” Lục Xuyên nói: “Em yên tâm, sau này khi quay phim anh sẽ thương lượng với cô ta trước, cô ta vẫn sẽ cho anh mặt mũi này.”



“Không cần đâu.”



Trần Điệp bỗng nhiên nở nụ cười, một đôi mắt hồ ly cong cong, mang theo chút giảo hoạt không có ý tốt, gằn từng chữ nói: “Em sẽ tự mình đi thương lượng với cô ấy.”



Nói xong, cô cũng đứng dậy, đi theo Vương Vân Hi ra ngoài.



***



Bên ngoài hành lang tối đen như mực, tiếng giày cao gót từng bước nện xuống mặt đất, đèn cảm ứng cũng theo đó từng ngọn từng ngọn sáng lên.



Vương Vân Hi đi vệ sinh xong từ gian phòng đi ra thì nhìn thấy Trần Điệp, cô dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực đứng đối diện cô ta.



Vương Vân Hi vừa thấy cô liền phiền, tức giận: “Đừng đứng đây chướng mắt tôi.”



Trần Điệp nghiêng đầu: “Tính sổ?”



Lúc này Vương Vân Hi mới dừng bước, quay người nhìn cô: “Tôi và cô có sổ sách gì để tính chứ, đừng có lôi kéo làm quen gì với tôi.”



Nụ cười trên mặt Trần Điệp không thay đổi. Nụ cười của cô quả thật rất xinh đẹp, mặc dù lúc này cười làm cho người khác cảm thấy tức giận. Vương Vân Hi càng nhìn càng khó chịu, lại nhớ đến những bình luận so sánh trên mạng sau khi chương trình được phát sóng.



Còn có không ít tài khoản chuyên môn tiếp thị, giẫm cao nâng thấp.



Cô ta nhận định đây nhất định là do Trần Điệp làm.



Nhưng cô ta còn chưa kịp lên tiếng châm chọc, Trần Điệp đã chậm rãi thong thả đến trước mặt cô, trực tiếp giơ tay lên, một cái tát bất ngờ không kịp đề phòng nặng nề rơi xuống.



“Ù…” Một tiếng.



Một cái tát có lực đạo rất lớn, Vương Vân Hi bị ù tai một lát, nhưng phần lớn là không thể tin được.



Cô ta bị một người mới không chút danh tiếng tát?



Cô ta ôm mặt ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Trần Điệp: “Cô dám đánh tôi?”



Trần Điệp lắc lắc cổ tay, bộ dạng thả lỏng: “Buổi sáng cô đánh tôi nhiều như vậy, tôi tát cô một cái không quá đáng chứ?”



Vương Vân Hi thét chói tai một tiếng, giương nanh múa vuốt nhào về phía Trần Điệp.



Nhưng rốt cuộc cô ta không phải là người biết đánh nhau, đơn giản cũng chỉ là những chiêu trò giật tóc đánh người khi phụ nữ đánh nhau, nhưng trước kia Trần Điệp đã ở lâu với Văn Lương, có vài thứ đại khái cũng là tiềm thức.



Vương Vân Hi còn chưa đụng được Trần Điệp, đã bị cô tát một cái, mang giày cao gót trượt trên sàn nhà, lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, chật vật không chịu nổi.



“Trần Điệp!” Vương Vân Hi tức điên rồi, cả hai mắt nghẹn đỏ: “Cô dám đánh tôi!”



Trần Điệp chân thành hỏi: “Cô còn từ ngữ nào khác không?”



“Cô có tin tôi khiến cô không thể lăn lộn trong giới giải trí nữa không?”



Trần Điệp không ngu, lúc trước cũng đã suy nghĩ qua.



Sau lưng Vương Vân Hi không có thế lực gì, công ty nguyện ý nâng đỡ cô ta chẳng qua là bởi vì fan có lực lượng khả quan, dù có giày vò cô ta thế nào cô ta cũng không có bản lĩnh phong sát cô, huống chi sau lưng cô còn có một Trần Thiệu xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn.



“Sao, định đi khóc lóc với fan của cô là bị tôi đánh?” Trần Điệp buồn cười hỏi: “Nơi này ngay cả thiết bị giám sát cũng không có, cô có chứng cứ gì nói tôi đánh cô không?”



“Buổi sáng lúc quay phim ngược lại rất nhiều người nhìn thấy cô nhắm vào tôi.” Trần Điệp vén mái tóc dài, mở mắt nói dối cũng không đỏ mặt chút nào: “Người đại diện của tôi còn có video đầy đủ, đến lúc đó có thể để mọi người thưởng thức một chút.”



Vương Vân Hi tức giận đến không nói nên lời, lồng ngực phập phồng kịch liệt.



Nhưng hai cái tát vừa rồi của Trần Điệp thật sự quá dứt khoát linh hoạt, quả thực giống như người điên, khiến cô ta sợ tới mức không dám nhúc nhích nữa.



Cùng lúc đó, hành lang bên ngoài phòng vệ sinh vang lên tiếng bước chân dần dần đến gần.



Vương Vân Hi giống như bắt được rơm cứu mạng, lớn tiếng gọi người lại đây.



Trần Điệp trong lòng có chút hồi hộp, ở nơi danh lợi như vậy, việc này mà náo loạn lên chỉ sợ cuối cùng cô cũng không chiếm được thế thượng phong.



Tiếng bước chân càng ngày càng gần.



Đến gần hơn.



Sau đó, “phanh” một tiếng, cửa phòng vệ sinh từ bên ngoài bị đóng lại.



Trần Điệp: “…?”



Đây có phải là để cung cấp cho cô một không gian tuyệt vời “gây án” không?



Vương Vân Hi không thể tin được, hành lang này cũng không có gió, không có khả năng gió đóng cửa lại, hoàn toàn là bị người ta đóng.



Chẳng lẽ là không nhận ra giọng nói của cô ta?



“Tôi là Vương Vân Hi! Ở đây có đánh người!”



Trần Điệp: “…”



Hành động không có chút thông minh nào này, nếu nói ra đến fan cũng sẽ không tin đây là chuyện Vương Vân Hi làm.



Trần Điệp không đánh nữa.



Dù sao cứ chỉ tát người cũng thật sự không tính là mỹ quan.



Cô chỉnh lại quần áo, cuối cùng cảnh cáo Vương Vân Hi: “Quản tốt chuyện của mình đi. Nếu cô dám chọc tôi, tôi thật sự có biện pháp để cô không lăn lộn được trong giới giải trí này đấy.”



Trần Điệp nói xong thì xoay người đi ra phòng vệ sinh.



Chỉ là bỗng nhiên cô ngửi thấy một mùi thuốc lá rất quen thuộc ở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK