• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi nào mà Văn Lương đột nhiên nói tiếng người?



Không chỉ là “Tôi rất nhớ em”, mà còn ôm lấy cô lặp lại một lần nữa “Nhưng tôi vẫn rất nhớ em.”



Trần Điệp cảm thấy có chút chịu không nổi.



Văn Lương phát sốt biến thành bộ dáng rất xa lạ với cô, lần đầu tiên ở trước mặt cô tỏ ra yếu ớt.



Anh ấy cũng sẽ yếu ớt ư?



Anh phát sốt còn cho cô mượn bộ âu phục, lại dẫn cô đi thay quần áo, Trần Điệp cảm thấy mình để anh ở đó dường như thật sự có chút không còn tình người.



Trần Điệp suy nghĩ, ngồi dưới khán đài của đại hội, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi cho Văn Lương một tin nhắn.



[Trần Điệp: Anh cảm thấy khó chịu thì nói với tôi, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện.]



Đợi một lát Văn Lương cũng không trả lời cô, có lẽ là đã ngủ rồi.



Trần Điệp đặt điện thoại di động trở lại trong túi xách, ngước mắt nhìn lên khán đài, Diệp Sơ Khanh đang đứng trước microphone cảm tạ các vị khách quý.



“Em đừng nói chứ, vị Diệp đại tiểu thư này khí chất thật sự là không tầm thường, tự nhiên hào phóng, không hề tỏ ra rụt rè chút nào.” Phương Nguyễn nói bên tai cô: “Nếu ở trong làng giải trí cũng là đỉnh cao, chắc chắn sẽ nổi tiếng.”



Trần Điệp liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cười nói: “Chị đúng là có bệnh nghề nghiệp, người ta là một chủ tịch bước vào giới giải trí gì chứ.”



“Cũng đúng, chị cảm thấy đều là thiên kim nhà giàu sao chênh lệch lại lớn như vậy, Diệp Sơ Khanh đàng hoàng khéo léo, còn Trần Thư Viện thì lại đi đâm sau lưng người khác.”



Phương Nguyễn không biết mối quan hệ khác giữa Trần Điệp và Trần Thư Viện, chỉ vì chuyện ngã ngựa lần trước cũng không thích cô ta.



Trần Điệp cười cười, không nói nhiều.



Đại hội hôm đó mãi đến 10 giờ tối mới kết thúc, sau khi sang đông ban đêm đặc biệt lạnh, Trần Điệp quấn áo khoác dày lên xe về khách sạn.



Ngày hôm sau khi tỉnh lại mới nhận được hồi âm của Văn Lương.



[Văn Lương: Đã không sao rồi.]



Trần Điệp trở mình, hiếm khi được nghỉ một ngày, lười biếng vươn vai, trả lời.



[Trần Điệp: Hết sốt rồi? Anh nên mua thêm chút thuốc đi, tôi thấy trong hòm thuốc cũng không còn.]



[Văn Lương: Đã mua thuốc rồi.]



Trần Điệp nhíu mày, không trả lời nữa.



Văn Lương sẽ tự giác đi mua thuốc như vậy thật sự khiến cô không nghĩ tới.



***



Văn Lương không phải có ý đi mua thuốc, mà là thuận đường nên mua hộp thuốc hạ sốt.



Tối hôm qua Văn Hoài Viễn phát bệnh đau đầu, sáng sớm nay phải nhập viện.



Văn Lương sau khi mua thuốc hạ sốt từ hiệu thuốc, thì đi thang máy lên khu phòng bệnh.



Văn Hoài Viễn mấy năm nay thân thể càng lúc càng xấu, trước đó vừa mới xuất viện, trong nhà thường xuyên có bác sĩ gia đình, cũng chỉ ở nhà ba bốn tháng rồi lại nằm viện.



Văn Lương đưa thuốc cho Chu Kỳ Thông phía sau, đẩy cửa đi vào.



Trong phòng bệnh chỉ có Văn Hoài Viễn và Phó Vãn Mai ở đây.



Văn Lương cởi áo khoác khoác lên khuỷu tay, đứng bên giường bệnh: “Bác sĩ nói gì?”



“Các chỉ số cơ thể đều không quá lạc quan, đề nghị vẫn nên nhập viện.” Phó Vãn Mai nói.



Văn Hoài Viễn: “Thân thể tôi có quá nhiều vấn đề, cũng không biết còn bao nhiêu thời gian nữa.”



Phó Vãn Mai lập tức nhíu mày, vỗ nhẹ lên cánh tay Văn Hoài Viễn hai cái: “Sao lại nói những điều không may mắn như vậy, Kiền Kiền còn chưa tốt nghiệp đại học, sao anh có thể xảy ra chuyện được chứ.”



Văn Lương đứng ở một bên, nét mặt không thay đổi, cũng nhìn không ra chút lo lắng nào, giống như người xa lạ trong gia đình.



Văn Hoài Viễn ho khan vài tiếng, quay đầu nhìn về phía Văn Lương: “Bây giờ con đã chia tay với con gái của Trần gia rồi, cũng có thể sớm cân nhắc chuyện mình kết hôn.”



“Con không có dự định này.” Văn Lương nói.



Anh nói như vậy cũng nằm trong dự liệu của Văn Hoài Viễn.



“A Lương, dì Phó của con có biết con gái của một người bạn, năm trước đi du học từ nước ngoài về, cũng không hoàn toàn dựa vào gia đình, có công việc kinh doanh riêng, cũng rất xinh đẹp, con không ngại thì hãy đi gặp mặt đi.”



Văn Lương nhướng mày.



Phó Vãn Mai giới thiệu cho anh con gái của bạn bà ta, không cần nghĩ cũng biết không có ý tốt.



Sức khỏe của cha anh ngày một kém, không chừng ngày nào đó đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Văn Lương hiện tại là cổ đông lớn nhất của Ôn Viễn, Văn Hoài Viễn vừa qua đời thì bà ta cũng không còn chỗ dựa.



Bà ta và Văn Kiền chỉ có chút cổ phần trong tay căn bản không thể chống lại Văn Lương.



Văn Lương nhếch môi, thờ ơ trả lời: “Xem tình huống đã.”



“Những sản nghiệp của Diệp gia và Ôn Viễn vừa vặn hỗ trợ cho nhau, có lợi cho sự phát triển của Ôn Viễn sau này.” Giọng nói của Văn Hoài Viễn rất yếu, “Năm nay con cũng 28 tuổi, lúc trước con gái của Trần gia còn ở cùng với con bố không nói, hiện tại con phải suy nghĩ thật kỹ chuyện hôn nhân.”



Việc này là do Phó Vãn Mai nhắc tới, mà Văn Hoài Viễn đã từng này tuổi đương nhiên sẽ có thể hiểu ý đồ của bà ta.



Văn Lương không có hứng thú cãi lại, chỉ thản nhiên đáp một tiếng, rất nhanh đứng dậy đi về.



Từ bệnh viện đến thẳng công ty, sau đó đi thang máy lên tầng cao nhất.



Vừa ra khỏi thang máy, trợ lý sinh hoạt đã rất nhanh bước nhanh tới, thấp giọng nói: “Văn tổng, cô Diệp đến thăm, đang chờ ngài ở phòng hội nghị.”



Văn Lương ngước mắt lên: “Ai?”



“Tiểu thư Diệp Sơ Khanh.”



Văn Lương dừng bước một chút, nhớ tới vừa rồi Văn Hoài Viễn cũng nhắc tới.



“Biết rồi.”



Anh đang muốn đi vào phòng hội nghị, Chu Kỳ Thông phía sau gọi anh lại: “Văn tổng.”



“Sao?”



Chu Kỳ Thông chần chừ một chút, đề nghị: “Ngài có nên giải thích trước với Trần tiểu thư một câu hay không, nhỡ may bị hiểu lầm, chỉ sợ Trần tiểu thư sẽ không vui.”



Văn Lương nhíu mày, bỏ lại một câu không cần rồi đi vào phòng hội nghị.



Diệp Sơ Khanh từ chín giờ sáng đã đến tập đoàn Ôn Viễn, đợi đến bây giờ gần mười giờ, đã mấy lần muốn đi, nhưng vì nhìn tấm ảnh hôm qua mẹ gửi tới mới có thể kiên trì.



Chỉ có soái ca mới có thể chờ đợi, nhưng nếu phát hiện tấm ảnh đó là lừa gạt, Diệp Sơ Khanh sẽ tự tay giết chết tên hỗn đản không có quan niệm về thời gian này.



Trên hành lang, tiếng bước chân vang lên, cửa lập tức bị đẩy ra.



Diệp Sơ Khanh đang ở bên bờ vực bốc cháy, xoay người.



Khuôn mặt giống hệt trong bức ảnh.



Không, thậm chí còn đẹp trai hơn một chút.



Gương mặt của người đàn ông này quả thực không phải có thể nhìn thấy ở đám tiểu thịt tươi trong giới giải trí, khuôn mặt sắc bén như dao khắc, vết sẹo trên đuôi lông mày không hề đột ngột, ngược lại càng tăng thêm vài phần khí chất không thể nói ra.



Đơn giản mà nói, mỗi một đường nét đều đúng gu thẩm mỹ của Diệp Sơ Khanh.



Cô thay đổi thái độ, một giây trước còn ở trong lòng nhục mạ Văn Lương, giây sau khuôn mặt đã tươi cười nghênh đón, đi tới vươn tay về phía anh: “Chào Văn tổng, tôi là Diệp Sơ Khanh, mẹ tôi bảo tôi đến gặp anh một lần.”



Văn Lương đơn giản bắt tay cô, rút ra một điếu thuốc từ trong hộp, rồi ném hộp thuốc lá sang một bên bàn hội nghị, lười biếng ngồi trên tay thành ghế: “Tìm tôi làm gì? ”



“Cha mẹ anh không nói với anh sao?” Diệp Sơ Khanh nghiêng đầu, “Bọn họ hy vọng chúng ta có thể quen biết một chút.”



“Liên quan cái rắm gì đến tôi.”



Diệp Sơ Khanh kinh hãi.



Cô từ khi sinh ra đã thục nữ, về sau đi ra xã hội cũng vẫn được khen ngợi hào phóng, gặp qua vô số thanh niên tài tuấn, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua một ai như thế này.



Cô đi du học trở về, đối với tin đồn bên ngoài của Văn Lương cũng ít nghe thấy.



Diệp Sơ Khanh cảm thấy cảm giác hiện tại của mình giống như đang trong truyện ngôn tình cổ, nam chính nhìn thấy một nữ chính tươi sáng tự nhiên không làm ra vẻ.



Thật đặc biệt!



Yêu rồi!



Thì ra chỉ là nhan cẩu nhìn thấy soái ca là ánh mắt lập tức toát ra kim quang.



Chẳng qua rất nhanh ý thức được lúc này biểu tình của mình có thể rất dọa người, Diệp Sơ Khanh nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, một lần nữa trấn định lại.



Cô cười tủm tỉm: “Văn tổng, trưa nay anh rảnh không, tôi mời anh ăn cơm nhé?”



Văn Lương thở ra một hơi thuốc, cười như không cười, ngón tay búng tàn thuốc: “Cô biết Phó Vãn Mai?”



“Xem như là dì của tôi.”



Diệp Sơ Khanh đi tới địa vị hiện giờ, cũng là một người tinh tế, nhìn tư thế này của anh thì biết quan hệ giữa mẹ kế con chồng này không tốt, vì thế lại bổ sung một câu, “Có điều tôi về nước không lâu, số lần gặp bà ấy tính trên đầu ngón tay.”



Văn Lương hất cằm về phía ghế, ý bảo cô ngồi.



“Cô có biết Phó Vãn Mai bảo cô gặp tôi là vì cái gì không?”



Diệp Sơ Khanh là một người thông minh, trong hào môn việc tính kế giữa mẹ kế với con chồng, cô không phải chưa từng thấy qua.



“Muốn mượn tôi trói chặt anh lại, sau đó lại mượn sức tôi, cuối cùng để cho bà ta cùng đứa con trai nhỏ kia hưởng lợi?”



Văn Lương: “Không sai biệt lắm.”



“Anh thật sự cảm thấy tôi ngu xuẩn như vậy sao, tôi giúp bà ta thì có thể đạt được lợi ích gì?” Diệp Sơ Khanh nở nụ cười, ngón tay trắng bệch nhẹ nhàng gõ hai cái trên mặt bàn, “Tôi ngược lại có thể mượn cơ hội này để mẹ kế anh không có được bất cứ cái gì, tương kế tựu kế.”



Nếu anh và Diệp Sơ Khanh do người lớn hai nhà tác hợp, Phó Vãn Mai cũng chỉ có thể đồng ý, việc này tất nhiên không đơn giản như vậy.



Trong mắt bọn họ, thành quả thực sự là một cuộc hôn nhân chắc chắn, mục đích vì những người đằng sau đã đạt được sự đồng thuận chung, trong lòng họ biết rõ lợi ích điều khoản, mà người có được lợi ích thì tất nhiên là người thúc đẩy nhất.



Văn Lương không có định đi hỏi Phó Vãn Mai rốt cuộc đang tính toán gì, dù sao anh cùng cô gái trước mắt này không có khả năng.



Anh cũng không có kiên nhẫn đi giải thích nguyên nhân bên trong với một cô gái xa lạ.



Anh thờ ơ nói: “Lần đầu tiên cô gặp tôi, còn định cùng tôi tương kế tựu kế?”



“Đúng vậy.”



“Vì sao.”



“Bởi vì tôi nhìn trúng anh rồi.” Diệp Sơ Khanh rất dứt khoát, “Nói một cách văn vẻ, gọi là nhất kiến chung tình, tôi cảm thấy có thể thử xem.”



Văn Lương không nói gì.



Anh cứ như vậy không có quy củ ngồi trên thành ghế, vừa lười biếng lại vừa ngạo mạn, ngậm điếu thuốc, làn khói xanh trắng che đi nửa khuôn mặt.



Tàn thuốc còn cháy rất lâu ở cuối điếu thuốc, sau đó rơi xuống đất.



Một lúc lâu sau, Văn Lương mới lấy điếu thuốc ra khỏi miệng: “Không may, tôi không nhìn trúng cô.”



Anh đứng thẳng dậy mở cửa phòng hội nghị rời đi, Chu Kỳ Thông ngay lập tức đứng ở cửa, gật đầu: “Diệp tiểu thư, cần tôi gọi xe đưa cô về không?”



Sự giáo dục gần nửa đời người của Diệp Sơ Khanh cuối cùng cũng chỉ đủ cho cô nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Không cần, cảm ơn.”



***



Trong vài ngày tới, Trần Điệp phải bay đến một thành phố khác để tiến hành tuyên truyền trong khuôn viên trường học.



Mấy ngày nay tình trạng da của cô không được tốt lắm, có chút khô, mà lên sân khấu lại phải đánh nền rất dày, liên tục mấy ngày chịu đựng vấn đề này càng nghiêm trọng hơn.



Hôm nay là một ngày rảnh rỗi hiếm có, vì thế Trần Điệp đã đặt lịch trước, buổi chiều chăm sóc sắc đẹp và cơ thể.



Trước kia khi cô còn học đại học cũng từng đến thẩm mỹ viện này, có thể đặt trước phòng đơn, không gian riêng tư rất tốt, rất phù hợp với Trần Điệp hiện tại.



Sau khi ăn trưa tại khách sạn xong, cô đến thẩm mỹ viện.



“Hay là dùng vật dụng chăm sóc mà trước kia cô gửi ở đây?” Chuyên gia chăm sóc sắc đẹp đứng trước bàn, dịu dàng hỏi thăm.



“Ừm, thêm cả xoa bóp vai gáy.” Trần Điệp giơ tay nhẹ nhàng xoa nắn cổ, “Gần đây cổ cũng không thoải mái lắm.”



“Mang giày cao gót lâu ngày sẽ ảnh hưởng tới cột sống, vai và cổ, khiến chúng không thoải mái.” Chuyên gia chăm sóc sắc đẹp cười nói, đặt tất cả các sản phẩm chăm sóc vào một giỏ gỗ rồi đưa cô vào phòng đơn.



“Cô thay quần áo trước, tôi đi chuẩn bị một chút.”



Trần Điệp thay áo choàng tắm thống nhất của thẩm mỹ viện, chuyên gia chăm sóc sắc đẹp còn chưa tới, cô đã thành thạo đeo khăn trùm đầu, vén gọn chỗ tóc lòa xòa ở trán.



Sau khi cô nằm trên giường massage, chuyên gia chăm sóc đã trở lại với dụng cụ.



Thủ pháp của cô ấy rất nhẹ nhàng, liên tiếp xoa bóp huyệt vị trên mặt, Trần Điệp dần dần có chút buồn ngủ.



Suy nghĩ nhẹ nhàng trở lại đêm qua.



Văn Lương ôm cô, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh rất nóng, cánh tay dùng sức vòng eo cô.



Tôi rất nhớ em.



Hóa ra anh ấy cũng có thể nói những lời như vậy.



Bốn chữ này tác động tới Trần Điệp lớn hơn nhiều so với bất kỳ từ nào như “Tôi đang theo đuổi em”, “Theo tôi về nhà.”



Văn Lương muốn cô trở lại bên cạnh anh là chuyện bình thường, nhiều năm như vậy đã thành thói quen, có lẽ không tìm thấy hoặc lười đi tìm người khác phù hợp.



Nhưng “Tôi rất nhớ em” thì khác.



Cụm từ này dựa trên một cảm xúc.



Nhưng rốt cuộc là loại tình cảm gì thì Trần Điệp không dám nghĩ, sợ lại tự mình đa tình.



***



Học kỳ cuối cùng của cô năm lớp 12, cô phải ở lại ký túc.



Bởi vì là sinh viên nghệ thuật, trước đây cũng luôn bận rộn thi nghệ thuật, đến học kỳ cuối cùng của năm lớp 12 bài vở tích lại vô cùng nhiều, chỉ có thể nắm bắt thời gian để học thuộc và rà soát lại các đề thi.



Vô số kỳ thi hàng tháng, kỳ thi chung của thành phố, kỳ thi thử.



Cô mất đến một tháng mới thích ứng với cuộc sống không thể nhìn thấy Văn Lương thường xuyên.



Sau đó, thành tích thi chung của tám trường được công bố, Trần Điệp thi rất tệ.



Buổi tối ký túc xá tắt đèn, bỗng nhiên Trần Điệp không ngừng nhớ tới Văn Lương.



Loại cảm giác này giống như bởi vì bị thất bại trong thi cử, vì thế cô liều mạng muốn tìm kiếm một chút sự an ủi từ Văn Lương.



Cô lén lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, bật máy —— trường học không cho phép mang theo điện thoại di động, cô đều lén nhét dưới gối, thỉnh thoảng nhịn không được gửi cho Văn Lương mấy tin nhắn.



[Trần Điệp: Anh Văn Lương, anh đang làm gì vậy?]



Lần đó Văn Lương ngược lại trả lời rất nhanh.



[Văn Lương: Sao thế?]



[Trần Điệp: Hình như em có chút không thoải mái, anh có thể đến trường đón em không?]



[Văn Lương: Không thoải mái ở đâu?]



Trần Điệp nằm sấp trên giường, trùm chăn qua đầu chơi điện thoại di động, cẩn thận cảm nhận xem mình hiện tại có phải thật sự không thoải mái không, sau đó trả lời:



[Trần Điệp: Chóng mặt.]



[Văn Lương: Tôi bảo trợ lý đến đón em, em nói với thầy cô một tiếng, mười phút nữa đi xuống.]



Trần Điệp nhìn tin nhắn anh gửi tới, cuối cùng bĩu môi, lấy điện thoại di động lại, vùi mặt thật sâu vào trong khuỷu tay, không vui nhưng lại không có chỗ phát tiết.



Nằm sấp nửa phút rồi cũng đành bật màn hình một lần nữa.



[Trần Điệp: Bỏ đi, em đột nhiên nhớ tới sáng mai còn có bài kiểm tra nhỏ, em tự mình đến phòng y tế khám một lát.]



Từ đó trở đi, loại cảm xúc nhớ nhung này giữa hai người bọn họ tựa hồ đều chỉ có Trần Điệp đơn phương đối với Văn Lương.



Nhưng nhiều năm như vậy, Văn Lương lại nói với cô, tôi rất nhớ em.



Cuối cùng cô cũng không nghĩ ra ngày hôm qua tại sao Văn Lương lại nói những lời kia mà ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, liệu trình chăm sóc da mặt đã kết thúc, chuyên gia làm đẹp bảo cô xoay người xoa bóp vai gáy.



“Sau này cô tham dự sự kiện nên mang thêm một đôi giày đế bệt, sau khi kết thúc thì lập tức thay giày, thời gian dài mang giày cao gót quả thật rất dễ gây đau thắt lưng và vai.” Chuyên gia làm đẹp nói.



Trần Điệp trao đổi vài vấn đề đơn giản với chuyên gia làm đẹp, không bao lâu sau, massage vai và cổ kết thúc.



Vai sau khi massage thực sự thoải mái hơn nhiều.



Thẩm mỹ viện mới mở khu vực tiếp khách với đồ ăn nhẹ và một số phòng xông hơi.



Trần Điệp mặc áo choàng tắm lớn đi qua rót cho mình một ly nước ấm, đang định tìm một góc không có người nghỉ ngơi thư giãn một lát, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh ——



“Mẹ nói người này có bị điên không chứ!!!”



“Con thật sự chưa từng thấy qua một người đàn ông ngạo mạn như vậy, không phải chỉ là đẹp trai một chút ư, sao một chút lễ phép cũng không hiểu, lớn như vậy thật sự không có ai đánh anh ta à??”



“Với cái tính cách này, độc thân cả đời đi!!!”



Giọng nói này có chút quen tai.



Cảnh tượng nghe lén này cũng có chút quen thuộc.



Thậm chí còn có thể liên tưởng tới đề tài xem mắt gì đó mà ngày hôm qua nghe trộm.



Trần Điệp quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Diệp Sơ Khanh đang chửi lấy chửi để với điện thoại di động.



Trần Điệp: “…”



Cô còn rất tò mò rốt cuộc là ai có năng lực, có thể làm cho người nhìn qua vô cùng đúng mực như Diệp Sơ Khanh lại có thể tức điên như vậy.



Nhưng cô không giống Diệp Sơ Khanh – có năng lực bắt chuyện với người không quen, mặc dù tối hôm qua xem như có duyên gặp mặt, cô cũng không có ý định đi qua chào hỏi.



Trần Điệp cầm cốc nước lên, tìm được chỗ ngồi ngồi xuống, sau khi massage cả người đều lười biếng thoải mái.



Nhưng giọng nói của Diệp Sơ Khanh vẫn không thay đổi truyền đến bên tai cô như cũ.



“Thật sự, một số người đàn ông có vẻ ngoài vô cùng đẹp, nhưng chỉ cần mở miệng thì khiến người khác tức muốn chết.”



“Anh ta sao có thể nói không nhìn trúng con, mẹ nó chứ, con thật sự phải dùng hết toàn bộ lý trí mới không đạp anh ta.”







Trần Điệp nghe mà buồn cười.



Hôm nay nhìn Diệp Sơ Khanh so với hôm qua dễ gần hơn rất nhiều.



Cô híp mắt, giọng nói phía sau dần dần không còn, đại khái là Diệp Sơ Khanh cúp điện thoại.



Một lát sau, vai cô bị vỗ nhẹ.



Trần Điệp quay đầu lại.



Diệp Sơ Khanh nhìn thấy cô thì nở nụ cười: “Thế mà thật sự là cô nha, tôi cảm thấy có chút quen mắt.”



Trần Điệp cười cười: “Vừa rồi tôi cũng nhìn thấy cô, chỉ là nhìn thấy cô đang gọi điện thoại nên không qua quấy rầy.”



“À.” Diệp Sơ Khanh sửng sốt một chút, dường như mới phản ứng lại vừa rồi mình gọi điện thoại giọng nói lớn như thế nào, xin lỗi cô cười cười, “Thật ngại quá, quấy rầy cô rồi, chê cười rồi.”



“Không có việc gì, thật ra rất thú vị.” Trần Điệp nói.



Biết cô quả thực đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện, Diệp Sơ Khanh cũng không có gì xấu hổ, kéo ghế dựa bên cạnh cô ngồi xuống, thở dài: “Tôi tức chết mất.”



“Đúng rồi, cô đã từng yêu chưa?” Diệp Sơ Khanh lại hỏi, hoàn toàn là tư thái tán gẫu.



Vấn đề này Trần Điệp đúng là không dễ trả lời.



Bạn trai cũ, miễn cưỡng mà nói có thể xem như có một.



Nhưng khi đó cô và Văn Lương hình như cũng không thể gọi là yêu đương.



“Tính là có —— một lần.”



“Chỉ một lần thôi ư?” Diệp Sơ Khanh giật mình, trọng điểm cũng không ở chữ “tính” kia.



“Ừm.”



Diệp Sơ Khanh: “Tôi còn tưởng rằng mỹ nữ như chúng ta, đều là từ trung học đã bắt đầu yêu đương rồi chứ.”



“… Tôi lên đại học mới yêu đương.”



Diệp Sơ Khanh gật gật đầu: “Hiện tại thì sao? ”



“Độc thân.”



“Tôi cũng vậy.” Cô thở dài, nghịch nghịch ngón tay, “Tôi đã nửa năm không yêu đương rồi, thật không dễ dàng mới có thể nhìn trúng một người, thế mà lại là một kẻ ngốc. ”



Trần Điệp nhịn không được cười ra tiếng.



Diệp Sơ Khanh lại thở dài, khoát tay, không nhắc tới cái này nữa.



Hai người tùy ý tán gẫu một lát, Diệp Sơ Khanh rất nhanh bị một cuộc điện thoại gọi đi, Trần Điệp nghỉ ngơi một lát đợi đến chạng vạng người dần dần thoải mái hơn cũng đứng dậy rời đi.



***



Từng ngày từng ngày trôi qua, thực sự bước vào mùa đông.



Mỗi ngày Trần Điệp đều đi tuyên truyền trên khắp cả nước, mãi đến đêm giao thừa rốt cuộc cũng được trở về Yển Thành nghỉ ngơi, ngày mai chính là ngày công chiếu《 Trâm Hoa 》



Những phim chiếu đồng thời trong dịp Tết Nguyên Đán đều là những phim có tính cạnh tranh rất cao, hài kịch là chủ yếu, đối với một bộ phim chính kịch có kết cục bi thảm như《 Trâm Hoa 》, rất khó dự đoán được nó có đạt được kết quả tốt hay không.



Đoàn làm phim xuất phát từ lòng nhân đạo, đêm giao thừa không sắp xếp bất cứ lịch trình tuyên truyền nào nữa, cho mọi người về nhà đoàn viên.



Nhưng Trần Điệp cũng không có chỗ để đoàn viên, một mình trở về căn hộ thuê lúc mới rời khỏi Tây Giao.



Mấy tháng nay, cô ở khách sạn nhiều hơn, vì vậy căn hộ cũng trở nên vắng vẻ.



Trần Điệp đã mua một bó hoa từ cửa hàng hoa và đặt nó vào bình hoa.



Tổ tuyên truyền《 Trâm Hoa 》làm rất tốt, mỗi một lần hoạt động tuyên truyền offline đều liên kết trực tuyến, Trần Điệp dựa vào khuôn mặt và vóc dáng này đều lên được hot search kiểu bình hoa thuần khiết.



Tương tự như: # Chân của Trần Điệp #, # Trần Điệp mặc váy đỏ #, # Cân nặng của Trần Điệp #



Thu được một nhóm nhan cẩu.



Bây giờ ra đường cũng dễ dàng bị người ta nhận ra hơn, cho nên đêm giao thừa cũng không thể ra ngoài ăn, lấy mì ăn liền mua lần trước từ trong tủ ra, lại đun một bình nước nóng để nấu mì.



Trần Điệp tìm một bộ phim đặt vào giá đỡ, chuẩn bị vừa xem phim vừa chờ mì gói chín.



Vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng chuông cửa.



Trần Điệp đi qua mở cửa, nhìn thấy Văn Lương đứng ngoài cửa thì sửng sốt: “Sao anh lại tới đây?”



Trong tay Văn Lương cầm một túi đồ lớn, trực tiếp đi vào cửa đến bên bàn đặt xuống, anh nhìn lướt qua bàn trà, khẽ cười: “Đêm giao thừa mà em ăn mì tôm?”



Tuy rằng nghe có chút đáng thương, nhưng tên Văn Lương này căn bản không có bất kỳ khái niệm giao thừa là ngày lễ.



“Ừ, tôi lười đi ra ngoài mua.”



“Tôi mang đến rồi.” Văn Lương lấy từng hộp cơm trong túi ra.



Trần Điệp đứng một bên không nhúc nhích, Văn Lương lấy hết hộp cơm ra rồi mới quay đầu lại nhìn cô một cái, đảo khách thành chủ gọi cô: “Lại đây ngồi đi.”



“…”



Trần Điệp bước từng bước nhỏ đi qua.



Tiếng pháo nổ bên ngoài nhà không dứt, pháo hoa đầy trời, sáng như ban ngày.



“Trước kia cũng chưa từng thấy anh đặc biệt đón giao thừa.” Trần Điệp kéo ghế đối diện anh ra ngồi xuống.



“Năm nay đã nghĩ ra.” Văn Lương lại lấy một chai rượu vang đỏ từ trong hộp, hướng Trần Điệp, “Uống một chút không?”



Trần Điệp thích uống rượu, đặc biệt là hôm nay.



“Uống.”



Văn Lương rót hai ly: “Ngày mai đi xem phim không?”



“Xem gì?”



“《 Trâm Hoa 》”



“Không đi.” Trần Điệp không chút do dự cự tuyệt, “Không dám xem, nhỡ may không diễn tốt còn bị người ta phát hiện trong rạp chiếu phim, có thể sẽ bị mắng thẳng mặt.”



Văn Lương: “Em cảm thấy mình diễn không tốt?”



Vậy cũng không phải…



“Nhỡ may thì sao, tôi đâu biết người ta nghĩ như thế nào.” Trần Điệp nói.



Văn Lương khẽ cười.



Hai người không nói gì, Trần Điệp cũng không hỏi Văn Lương làm sao lại tới, đại khái cô biết rõ tình hình gia đình Văn Lương, hai người ngồi cùng nhau ăn cơm tối.



Sau khi ăn xong, Văn Lương để hộp cơm lại vào trong túi, Trần Điệp cầm hai ly rượu vào phòng bếp rửa nước.



Lúc quay lại, Văn Lương đã bật TV ngồi như một ông cụ, chân dang rộng nằm trên sô pha.



Lúc này trên TV đương nhiên là đang chiếu Xuân Vãn.



Hân hoan náo nhiệt, còn xen lẫn chút phong tục.



Trần Điệp đi tới, đá chân anh ở mép sô pha: “Sao anh còn chưa đi.”



“Tôi cho em ăn no xong em lại đuổi tôi đi, có còn lương tâm không?”



… Lời này nghe sao lại cảm thấy như có ý khác vậy.



Văn Lương với lấy hộp thuốc lá, hỏi: “Có thể hút một điếu chứ?”



“Muốn hút thì đi ra ngoài hút, đừng khiến phòng tôi bốc mùi.”



Văn Lương chậc một tiếng, ném hộp thuốc lá trở lại bàn trà, lại không ném chuẩn, hộp thuốc rơi xuống đất, anh khom lưng nhặt, bỗng nhiên tinh mắt nhìn thấy sau chân cô một mảng đỏ.



“Chân bị sao vậy?”



“Hả?” Anh không hỏi thì Trần Điệp đã đau đớn thành quen không còn cảm giác gì nữa, “Khoảng thời gian này mang giày cao gót đứng quá lâu, bị cọ sát.”



Văn Lương nhíu mày, nhìn lướt qua bàn trà thì thấy phía trên có một lọ thuốc mỡ, phía trên nó còn có một hình vẽ gót chân.



“Cái này dùng để bôi vết thương?”



“Ừm.”



Phương Nguyễn quả thực giống như một cái rương bách bảo, mấy ngày nay thuốc làm mờ sẹo, kem dưỡng gì gì đó đã cho Trần Điệp rất nhiều.



Văn Lương vặn thuốc mỡ ra, bất giác kéo cổ tay Trần Điệp để người cô ngồi lên sô pha, còn chưa đợi cô kịp phản ứng thì đã nâng chân cô đặt lên đùi mình.



“Này này này——!”



Trần Điệp hoảng sợ, vội vàng thu chân lại.



Văn Lương đã bôi thuốc mỡ lên, có cảm giác lành lạnh.



Trần Điệp sửng sốt.



“… Tôi sẽ tự làm.” Cô nói.



Văn Lương không nghe, anh cúi đầu, tóc có một đoạn không cắt, mái tóc trước trán hơi dài, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống, tạo thành một vòng bóng tối, tỉ mỉ bôi thuốc mỡ lên.



Trần Điệp nhìn anh, hoảng hốt.



Bỗng nhiên cảm thấy, hôm nay hình như Văn Lương rất ôn nhu.



Bôi thuốc mỡ xong, Văn Lương ngẩng đầu, không nhìn Trần Điệp mà nhìn ra ngoài cửa sổ.



Bên tai là âm thanh của bữa tiệc giao thừa trên TV, ồn ào vui vẻ, trong mắt là một mảng hình ảnh đỏ rực.



“Tuyết rơi.” Văn Lương nói.



Trần Điệp quay đầu.



Quả nhiên bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, trận tuyết đầu mùa ở Yển Thành trong năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK