• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Lương ôm eo Trần Điệp, bộ dạng chính trực, dáng vẻ mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, gật đầu với mọi người: “Trần Điệp gây thêm phiền toái cho mọi người, tôi đưa cô ấy về trước.”



Hoàng Thịnh lên tiếng đầu tiên: “Được rồi, Văn tổng đưa con bé về đi. Đi đường cẩn thận.”



Sau khi Văn Lương rời đi, Tăng Lê Nhã thở dài nhẹ nhõm, không khỏi nhớ tới cảnh tượng sâu sắc vừa rồi: “Đạo diễn Hoàng… Trần Điệp và Văn tổng đã sớm ở bên nhau rồi ư?”



“Được một khoảng thời gian rồi.”



Tăng Lê Nhã đập bàn: “Cô ấy vậy mà lại chưa từng đề cập đến chuyện này với chúng tôi!”



Hoàng Thịnh cười cười: “Có lẽ lo lắng các người sẽ dồn lực chú ý vào chuyện yêu đương của con bé. Một người ưu tú như vậy, hẳn là có chút kiêu ngạo, muốn chứng tỏ bản thân.”



Tăng Lê Nhã vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận: “Nhưng mà che giấu cũng quá tốt rồi!” Dứt lời, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tiết Mục, “…”



Cô ấy ân cần vỗ vỗ vai Tiết Mục: “Người anh em, cậu còn tỉnh táo không?”



Tiết Mục không biết rốt cuộc bản thân mình đã tỉnh hay chưa, một màn vừa rồi như có đạn hạt nhân đánh sâu vào, nhất thời tỉnh lại liền cảm thấy đau đầu.



Cậu dựa lưng vào ghế, đưa tay đỡ trán, ảo não nói: “Tôi không nhớ rõ bất cứ chuyện gì.”



Rõ ràng mọi người đều không coi lời tỏ tình hoang đường của cậu thiếu niên 20 tuổi đang say xỉn là chuyện nghiêm trọng, khi thấy phản ứng của cậu, mọi người ăn ý mà phá lên cười, làm giảm bớt sự xấu hổ.



***



Đi thang máy xuống tầng.



Sau khi uống nhiều rượu, Trần Điệp trở nên thiếu cảm giác an toàn, trong lòng biết đang đi với ai nên lại thấy an tâm. Lúc này, toàn bộ hành trình cô đều gắt gao nắm chặt tay áo của Văn Lương, đi theo anh từng bước một, giống như động vật nhỏ dính người.



Tới cửa, Văn Lương rũ mắt nhìn Trần Điệp.



Cô tựa như đang ngủ say, hai má ửng hồng, mắt híp lại, lông mi dài cong vút từng lớp thật dày, tạo bóng mờ hình vòng cung, môi cũng ửng đỏ.



Văn Lương nhìn cô một lát, sau đó cởi âu phục, khoác lên người Trần Điệp.



“Tay.” Anh nói.



Trần Điệp không phản ứng.



Giọng nói của Văn Lương trầm xuống, gọi cô: “Linh Linh.”



Lúc này, cô mới chậm rì rì ngoan ngoãn luồn tay qua ống tay áo của anh.



Văn Lương sửa sang lại quần áo cho cô, âu phục được mặc trên người Trần Điệp, vạt áo rũ xuống đến đùi cô, có thể trực tiếp mặc như chiếc váy.



Hai tay Trần Điệp đút vào túi áo âu phục, sờ đến một đồ vật, lấy ra nhìn xem, là hộp thuốc lá và bật lửa, cô chậm rãi bỏ vào, giương mắt nhìn Văn Lương.



Đôi mắt của cô gái nhỏ ươn ướt, vết đỏ ửng lan tràn đến khóe mắt, trông vô cùng đáng thương.



Khơi dậy ý muốn bảo vệ và ham muốn làm tổn thương cô.



Văn Lương nhìn cô đi một lúc, sau đó cúi xuống, cài cúc áo của âu phục cho cô, lại đội thêm mũ lên đầu cô.



Chiếc mũ rất lớn, rũ xuống phía trước một đoạn, có thể che khuất nửa khuôn mặt, che mất đi đôi mắt của Trần Điệp vào trong.



Trần Điệp cúi đầu, tùy ý để Văn Lương nắm tay cô đi ra ngoài, chẳng qua đi được vài bước đến chỗ bậc thang, Trần Điệp liền lảo đảo – thậm chí cô còn không thể đi thẳng được, càng không cần phải nói đến bậc thang.



Văn Lương sợ cô ngã nên bước xuống một bậc thang, cong lưng: “Leo lên.”



Trần Điệp dừng lại, rồi từ từ leo lên lưng Văn Lương, hai tay ôm cổ anh.



“Em có nhẹ không?” Trần Điệp hỏi bên tai anh.



Văn Lương nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của cô, khịt mũi, cười nhạo một tiếng, cố ý nói: “Nặng.”



Kết quả giây tiếp theo, Trần Điệp đột nhiên ôm cổ anh kéo ra sau, đồng thời lớn tiếng kêu: “Anh! nói! dối!”



Văn Lương không kịp phòng bị, suýt chút nữa bị cô làm ngã, vỗ một cái lên mông cô: “Em an phận một chút cho anh.”



Vì thế, Trần Điệp rầm rì vừa ủy khuất vừa làm nũng ôm trở về, lần này cuối cùng cũng ngoan ngoãn ngồi yên.



Văn Lương mở cửa xe, ném người vào ghế phụ, lại sợ nửa đường cô say rượu mà làm loạn nên thắt dây an toàn cho cô.



Cũng may dọc đường đi Trần Điệp không ầm ĩ, an tĩnh ngồi yên, mặt quay sang một bên, cũng không biết có ngủ không.



Xe chạy vào biệt thự Tây Giao, Văn Lương xuống xe đi vòng qua ghế phụ mở cửa, phát hiện Trần Điệp còn chưa ngủ, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt u sầu, ngửa đầu nhìn anh, còn nghiêm túc thở dài.



Văn Lương nhéo cằm cô, buồn cười hỏi: “Em thở dài cái gì?”



Trần Điệp buồn bã lắc đầu.



Văn Lương chỉ cho là con ma men tự mình trình diễn, một lần nữa ngồi xổm xuống trước mặt cô.



Chỉ là đợi một lúc sau, cũng không thấy Trần Điệp leo lên lưng mình, Văn Lương nghiêng đầu, khẽ cau mày, thúc giục cô: “Leo lên.”



Trần Điệp lắc đầu, cực kỳ đồng cảm nói: “Em quá nặng.”



Văn Lương cười ra tiếng: “Không nặng, lên đi.”



“Nhưng anh vừa nói em nặng mà, sẽ đè hỏng anh.”



“Không hỏng được.” Văn Lương lại đợi một hồi, Trần Điệp vẫn bất động tại chỗ như cũ.



Anh không còn kiên nhẫn, trực tiếp đè chặt chân cô kéo qua, Trần Điệp hét lên một tiếng, phản xạ có điều kiện mà ôm cổ anh.



Văn Lương cõng Trần Diệp đứng dậy, một tay đỡ cô, khóa cửa xe, đi về phía cửa.



Đi chưa được mấy bước, Trần Điệp bỗng nhiên dựa vào bên tai anh, lại thở dài nói: “Anh Văn Lương.”



Bước chân Văn Lương phút chốc đình trệ, anh nghiêng đầu: “Em vừa gọi anh là gì?”



“Anh Văn Lương.” Trần Điệp ngoan ngoãn gọi anh một tiếng, đầu vùi vào bên gáy anh, tóc có chút hỗn độn mà quét vào cổ Văn Lương, giọng nói buồn bã, “Tại sao anh không thích em? “



Văn Lương bật cười: “Em có biết bây giờ em bao nhiêu tuổi không?”



Trần Điệp không trả lời, còn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, nói một câu: “Tại sao anh không thích em?”



Văn Lương không giỏi bộc lộ cảm xúc, câu nói “Anh yêu em” trước kia đã vô cùng khó nói, hiện tại không nghĩ sẽ cùng cô nàng sâu rượu này thổ lộ lần nữa.



Anh nhập mật mã vào cửa, đặt Trần Điệp xuống, mang dép lê cho cô, sau đó ngồi xổm trước mặt cô ngẩng đầu lên.



Đôi mắt cô gái nhỏ đỏ hoe, hình như thật sự cảm thấy khổ sở.



Cô cúi đầu, bẹp miệng: “Sao lúc nào anh cũng vô tâm như vậy? Ngày nào ở trường em cũng tìm lý do để nhắn tin cho anh, nhưng anh, giống như chưa bao giờ nhớ đến em.”



Người ta uống rượu để mượn rượu giải sầu.



Trần Điệp thì ngược lại, uống say thì suy nghĩ liền quay về thời điểm học cấp ba.



“Tại sao lúc em 16 tuổi lại gặp được anh, khiến anh luôn chỉ xem em như một đứa trẻ con.”



“Trong trường học có rất nhiều nam sinh viết thư tình cho em. Em cố tình đặt chúng trên bàn ở phòng khách, mà anh cũng không để bụng một chút nào, còn không thèm nhìn. Nhiều người thích em như vậy, nhưng anh lại không thích em.”



“Nếu vài năm sau, chờ em vào đại học, anh sẽ không xem em như một đứa trẻ nữa.”



“Em xinh đẹp như vậy, anh nhất định sẽ bị em mê hoặc.”



Văn Lương nhìn cô, ngây ngốc cười nói: “Hiện tại anh đã bị em mê hoặc rồi.”



Trần Điệp không nói, vẫn đắm chìm trong cảm xúc đa sầu đa cảm của mình.



Văn Lương cởi âu phục của anh khỏi người cô, ném lên sofa, trực tiếp ôm ngang người cô bước lên lầu, đạp cửa phòng ngủ đi vào.



Anh cứ như thế mà ôm cô ngồi trên giường, để Trần Điệp ngồi trên đùi mình.



“Anh Văn Lương.” Trần Điệp vòng qua cổ anh, dựa vào trong ngực anh.



“Hửm?”



“Anh có thể không cần kết hôn không?”



Văn Lương đỡ lấy cánh tay cô, đổi tư thế, khóa chặt Trần Điệp ngồi lên đùi mình, tay anh chống ở sau đặt lên ga giường, cười nhạt: “Không thể.”



Trái tim Trần Điệp như vỡ òa, nháy mắt liền chua xót không thôi: “Vậy về sau anh kết hôn, em phải dọn ra ngoài sao, nếu không anh… bạn gái anh nhất định sẽ khó chịu.”



Chưa kịp nói vài câu, nước mắt đã rơi lã chã.



Văn Lương sửng sốt, ngừng trêu chọc cô, hôn lên nước mắt của cô, thấp giọng hỏi: “Không cần dọn, kết hôn với anh được không?”



Trần Điệp trợn to mắt, giật mình: “… Anh Văn Lương?”



“Anh là chồng của em.”



Văn Lương đưa tay ôm mặt cô, đầu ngón tay xoa xoa má cô, gằn từng chữ nói: “Hôm nay anh rất tức giận.”



“Linh Linh nhà ta thực sự không nghe lời một chút nào.”



“Quá xinh đẹp lại quá ưu tú, quá nhiều người mơ ước, anh không ở cạnh mà dám uống nhiều rượu, còn dựa gần người khác.”



Trần Điệp, người đang đắm chìm trong những năm tháng yêu thầm không màng kết quả của mình thời cấp ba, rõ ràng là không hiểu những gì anh đang nói, như thể đang nghe sách trời, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn anh.



“Anh cũng không vô tâm như vậy, không muốn thấy người đàn ông khác thích em, cho nên nhiều hơn nữa đều không được.” Văn Lương hôn môi cô, động tác nhẹ nhàng, vừa khắc chế lại thương tiếc, giọng khàn khàn, nói, “Em là của anh.”



Trần Điệp mờ mịt đón nhận nụ hôn của anh.



Rượu khiến đầu óc cô xoay chuyển rất chậm.



Thời niên thiếu, cô liên tục cố ý để Văn Lương nhìn thấy những bức thư tình của mình.



Cô tựa như một đứa trẻ được người khác yêu thích mà khoe khoang, cho Văn Lương xem bức thư tình được kẹp trong một cuốn sách của cô.



Thậm chí còn cùng bạn bè đi bar, cố ý mặc những bộ quần áo trông già dặn, rượu rót vào cổ họng cũng giả vờ quen thuộc, dùng hết mọi cách, muốn bản thân mình đủ thành thục.



Nhưng cô chưa bao giờ nhận được sự đáp lại của Văn Lương.



Thế nhưng hiện tại, người mà cô thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay lại đang hôn cô.



Trần Điệp có chút lâng lâng.



Không được bao lâu, lại bị lời nói của Văn Lương kéo trở về, vững vàng dừng trên đùi anh.



Anh nói bên tai cô: “Chăm sóc em lâu rồi, sự nhẫn nại của đời này đều dành cho em. Em cũng nên báo đáp anh, phải không?”



Nghe rất đúng, Trần Điệp ngoan ngoãn gật đầu.



Đôi mắt anh càng lúc càng tối, hơi thở đan xen, có thể ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Trần Điệp, mà con sâu rượu lúc này đang nheo mắt, trông có vẻ buồn ngủ, hai má ửng hồng.



Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, bỗng nhiên mãnh liệt hôn lên môi cô thật mạnh.



Cuối cùng, Văn Lương nói một câu bên tai cô.



Mà lúc này Trần Điệp vẫn đang ở trong thế giới ảo tưởng của mình, bởi vì câu nói này, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, không thể tin được những lời này là do anh Văn Lương của cô nói ra, nhưng giây tiếp theo, hành động của Văn Lương đã nói cho cô biết. Câu nói không biết xấu hổ này quả thật là lời mà anh Văn Lương của cô dám nói.



***



Ngày hôm sau.



Ánh mặt trời xuyên qua khe hở của tấm rèm dày nặng tràn vào phòng ngủ, tia sáng rọi xuống tạo nên cái bóng dài trên tấm chăn.



Cảm giác say rượu cộng thêm việc vận động quá độ, mãi tới giữa trưa Trần Điệp mới tỉnh dậy.



Trong không khí đã cảm nhận được cái nóng của mùa hè, Trần Điệp tóc tai rũ rượi, trên cổ đẫm mồ hôi, cô giơ tay ấn nút điều chỉnh điều hòa, cánh tay đặt lên trán.



Văn Lương không còn ở trong phòng ngủ.



Trần Điệp nằm trên giường một hồi, chờ mồ hôi biến mất, liền đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, chỉ là chân vừa động đã truyền đến cơn đau nhức.



Mẹ kiếp?!?!



Tối qua cô đi leo núi à??



Sao đùi lại đau thế này, giống như bị cưa qua vậy.



“………………”



Trần Điệp vô thức nhìn thùng rác bên giường.



Quả nhiên.



Văn Lương càng già càng dẻo dai.



Bốn cái.



Phục rồi.



Trần Điệp trầm mặc một hồi mới chậm rãi bước chân xuống giường, lê dép đi vào phòng tắm.



Văn Lương đã bóp sẵn kem đánh răng cho cô.



Cũng không biết là đi đâu, Trần Điệp hoàn toàn không nghe thấy một chút tiếng động rời giường nào, cô nhìn quanh một vòng thấy di động đặt bên kia sofa, muốn hỏi xem anh đi đâu mà không mang điện thoại.



Trần Điệp kéo đôi chân như bị phế của mình đi tới, ngẫm lại vẫn là quên đi, đánh răng trước đã.



Trần Điệp uống rượu có một chỗ tốt, đó là dù có uống nhiều bao nhiêu thì ngày hôm sau cô cũng sẽ không gặp tình trạng đầu đau muốn nứt ra.



Đánh răng xong, vào phòng tắm tắm vòi sen.



Trong nháy mắt khi dòng nước ấm chảy xuống, đại não cô chợt lóe lên, nhớ tới một chút hình ảnh về tối hôm qua.



Cô bị đẩy từ phía sau, dính sát vào cửa kính của phòng tắm.



Cùng với……



Lúc ấy cô đã nói cái gì nhỉ…?



Anh Văn Lương???



Sao cô lại có thể gọi Văn Lương một cách buồn nôn thế này.



Trần Điệp sững sờ tại chỗ, để mặc dòng nước từ trên đỉnh đầu đổ xuống, hơi nước trong phòng tắm bốc lên, đồng tử của cô dần dần mở to, vẻ mặt cũng có chút phong phú, nghĩ tới.



Cô……



Mẹ nó cái quái gì thế này?



Không cẩn thận uống say, vậy mà còn có thể tỏ ra đáng thương thổ lộ với Văn Lương thâm tình như vậy.



Còn có lời mà Văn Lương nói bên tai cô.



Sau khi ký ức quay trở về, câu nói đó như dư âm, vang lên trong tâm trí cô, mang theo giọng nói độc nhất vô nhị của Văn Lương, hơi khàn, còn mang theo chút giọng mũi.



Anh nói, ngồi lên đây, anh Văn Lương sẽ dạy em như thế nào gọi là thoải mái.



“………………”



Cái người không biết xấu hổ này, vậy mà còn tự xưng là anh Văn Lương, còn… làm một đống chuyện hư hỏng!!



Trần Điệp tự nhận mình của 16 tuổi, khi nghe câu nói kia sẽ đỏ mặt. Sau khi tỉnh dậy, Trần Điệp của 23 tuổi nhớ lại những lời đó vẫn cứ đỏ mặt như cũ.



Nhưng mà, Trần Điệp của 23 tuổi nghe thấy những lời này, nhất định sẽ xấu hổ và giận dữ từ chối, cậy sủng mà kiêu để tên đàn ông chó má ham muốn sắc dục này lăn xa một chút, nhưng Trần Điệp của 16 tuổi sẽ không, cô sẽ lo sợ bất an mà hoài nghi chính mình, chỉ cần là Văn Lương muốn cô, cho dù có cảm thấy thẹn thùng thì cô cũng cam tâm tình nguyện dâng bản thân cho anh.



Cho nên—



Anh chính là chẳng biết xấu hổ mà lợi dụng tâm lý này của cô, cũng đưa ra yêu cầu không phải người.



Trên đời này còn có ai vô lại như tên khốn Văn Lương này sao?



Anh chẳng những không vì tình cảm của Trần Điệp lúc nhỏ đối với mình mà cảm động rơi nước mắt, đội ơn, thụ sủng nhược kinh, còn giậu đổ bìm leo!!!



Cuối cùng Trần Điệp cũng biết tại sao chân cô lại đau như vậy.



Vì thế, cô không bị phế cũng là mạng lớn.



Trần Điệp vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức ngay cả tắm cũng không nổi, rửa sạch xà bông trên người rồi mặc đồ ngủ bước ra.



Chính khí hừng hực muốn xuống lầu tìm Văn Lương nói lý, nhưng từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của anh.



Trần Điệp bỗng nhiên không còn khí thế, nhanh chóng chạy về giường nằm, kéo chăn bông lên quá nửa khuôn mặt, tiếp tục giả vờ ngủ.



Thật ra thì…



Nói lý với Văn Lương cũng vô dụng, ngược lại nhất định còn bị anh cười nhạo một hồi, dù sao ngày hôm qua cô đã gật đầu đáp ứng với anh muốn làm gì thì làm.



Văn Lương nhanh chóng đẩy cửa bước vào, ngồi xuống bên cạnh cô, Trần Điệp cảm thấy mép giường lún xuống.



Lông mi của cô run run, cảm giác lòng bàn tay của Văn Lương chạm vào trán mình, hơi nóng.



“Linh Linh.” Anh gọi cô.



Trần Điệp đỏ mặt không đáp.



Văn Lương nhíu mày, lại sờ sờ mặt cô: “Em cảm thấy không thoải mái à? Sao mặt lại nóng như vậy?”



“…”



Anh cút ra xa thì em sẽ không nóng, Trần Điệp nghĩ thầm.



Văn Lương đưa tay vào trong chăn bông, vừa chạm vào chân Trần Điệp, chân cô theo phản xạ đạp anh một cái, chăn bông che mũi cô, chỉ lộ một đôi mắt, nhìn anh lên án: “Anh đừng chạm vào em.”



Văn Lương ngừng lại, ngay sau đó cười: “Đau?”



“…”



Anh cúi người xuống, cách chăn mà ôm cổ, cúi đầu, môi chạm môi, giọng nói ấm áp, “Nhớ hết rồi?”



“Anh không biết xấu hổ.”



Có vẻ tâm trạng anh rất tốt nên cười cười, sau đó hỏi, “Còn chuyện trước đó thì sao?”



“Gì?”



“Còn nhớ rõ tối hôm qua anh đến đón em không?”



Trần Điệp nhớ lại.



Hửm?



Tiết Mục… hình như đã tỏ tình với cô, sau đó cô và Tiết Mục kề vai sát cánh nói gì đó…



Chuyện sau đó?



Mình về nhà bằng cách nào, Trần Điệp một chút ấn tượng đều không có.



Trần Điệp thành thật cảm khái, uống rượu hỏng việc.



“Không nhớ rõ.” Nhịp tim của Trần Điệp chợt tăng nhanh, có một loại dự cảm không tốt, “Xảy ra chuyện gì?”



Văn Lương liếm môi, đưa điện thoại của Trần Điệp đang đặt trên sofa cho cô: “Nó kêu cả đêm, anh tắt tiếng hộ em rồi.”



Trần Điệp nhấn mở, toàn bộ nhảy ra 99+ tin nhắn từ đoàn phim 《 A Tiêu 》, cô nhanh chóng lướt lên.



Tất cả đều lên án cô không nói cho mọi người biết về chuyện yêu đương của mình.



Cùng với nó là một đoạn video – lúc ấy không biết là ai ghi hình. Tình cờ quay được đoạn Trần Điệp ôm Văn Lương, cậu ta cắt riêng đoạn đó, ném cho cả đoàn cùng thưởng thức.



Sáng nay, tin nhắn bạo kích nối tiếp nhau.



Cô không chỉ bị Văn Lương dụ dỗ vào tư thế xấu hổ, còn chủ động hôn Văn Lương trước mặt nhiều người.



Qua mấy phút sau, Trần Điệp mới chấp nhận hiện thực này, liếc Văn Lương một cái, che mặt ảo não: “Tại sao anh không ngăn em lại?”



Anh nhướng mày, thiếu đòn nói: “Em quá nhiệt tình, không ngăn kịp.”



Trần Điệp không muốn nói chuyện với anh chút nào.



Văn Lương từ trên người cô đứng dậy, đứng ở bên giường, mắt nhìn sàn nhà ẩm ướt sau phòng tắm, lại nhìn về phía cô: “Chuyện đêm qua, đều nhớ rõ sao?”



“Không thèm nói.”



Văn Lương nhìn vẻ mặt của cô liền biết cô đang suy nghĩ gì: “Em nói gì với anh, đều quên hết rồi?”



“Nói gì?”



Văn Lương nhích lại gần, chợt rũ mắt cười, thẳng thắn nói: “Anh cũng thích em.”



***



Trần Điệp ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sau khoảng thời gian đóng máy thì quay một vài quảng cáo và chụp bìa tạp chí.



Đến tháng 8, 《 A Tiêu 》 dự kiến sẽ được chiếu vào Tuần lễ vàng.



Ngay sau đó, đoàn phim bắt đầu các hoạt động tuyên truyền ở nhiều nơi khác nhau.



Điểm tuyên truyền đầu tiên ở thành phố S. Cả đoàn đều nhất trí hẹn thời gian xuất phát, đúng lúc Văn Lương xuất ngoại đi công tác, cũng coi như không để tên đàn ông này chăn đơn gối chiếc*.




(* 独守空闺: dùng để tả người vợ lẻ loi một mình trong phòng ( ở đây là “lão già” Văn Lương =)))



Nơi tuyên truyền này nằm ở khuôn viên trường, Phương Nguyễn đi cùng cô, khi xe thương vụ chạy vào trường vẫn là giờ học, có rất ít học sinh, nhưng bên ngoài các fan đã bố trí tiếp ứng hết mình.



Tấm poster lớn của Trần Điệp được treo trên mái nhà, còn làm một bức tường đầy bóng bay viết tên của cô trên đó.



“Em đi xuống chào fans một chút.” Trần Điệp nói.



Phương Nguyễn gật đầu đồng ý: “Chú ý an toàn.”



Trần Điệp xuống xe, các fan vẫn đang sắp xếp chỗ đứng trong chớp mắt vây quanh lại đây, lại là ký tên và chụp ảnh, phải mất một thời gian mới tới phòng hóa trang ở hậu trường.



Sau sự kiện say rượu hỏng việc, cô gặp lại mọi người trong đoàn phim.



Quả nhiên, vừa mới tiến vào phòng hóa trang thì bị trêu chọc một hồi.



Việc này cũng dễ đối phó, nhưng điều xấu hổ nhất có lẽ là nên nói chuyện thế nào với Tiết Mục.



Vốn dĩ sau ngày hôm đó, Trần Điệp có nhắn tin tới Tiết Mục nhưng một lúc sau không thấy cậu ta gửi tin nhắn cho cô, nghĩ rằng có lẽ cậu ta cũng cảm thấy xấu hổ, nên cứ để sự việc trôi qua.



Nhưng một lần nữa gặp mặt vẫn ngượng ngùng như cũ.



Trần Điệp chỉ gật đầu chào hỏi cậu ta, không nói gì thêm, đi theo chuyên viên trang điểm.



Một lúc sau, đại sảnh khán phòng rất lớn, lớp trang điểm hơi dày nên tương đối tốn thời gian, trang điểm xong đã một tiếng rưỡi trôi qua.



Người dẫn chương trình tuyên truyền bước vào khán phòng.



Trong chốc lát, một số câu hỏi đáp và các trò chơi yêu cầu nam nữ diễn viên chính phối hợp cùng nhau. Người dẫn chương trình tiến tới cho hai người xem kịch bản một lần.



Trần Điệp và Tiết Mục lúng túng ngồi cạnh nhau, cùng nghe người dẫn chương trình giảng giải quá trình.



Rốt cuộc cũng kết thúc, sau khi người dẫn chương trình rời đi, Trần Điệp chủ động nói: “Cái kia…”



Tiết Mục nhanh chóng quay đầu, vẻ mặt hoảng sợ: “A!”



“…” Trần Điệp cũng bị cậu ta làm cho sửng sốt, “Chuyện lần trước, cậu đừng để ý, tôi không phải cố ý che giấu chuyện tình cảm của mình với mọi người đâu. Sau này nghĩ lại có thể sẽ khiến cậu hiểu lầm.”



“Không có, không có.” Tiết Mục liên tục xua tay, lỗ tai đỏ bừng, “Chị Trần Điệp, đừng nhắc đến chuyện này, quá xấu hổ.”



Trần Điệp nhìn bộ dáng của cậu ta, ngược lại không cảm thấy xấu hổ, còn cười ra tiếng: “Được rồi, không nhắc tới nữa.”



Chuyện này cứ thế buông xuống, hai người lại hàn huyên một lúc, luyện tập kịch bản một lần nữa.



***



Trong quá trình quay theo kịch bản, một hot search lặng yên không một tiếng động nhanh chóng leo lên đứng đầu bảng tìm kiếm.



# Fanny’s Vlog #



Thoạt nhìn, không có liên quan đến Trần Điệp.



Diệp Sơ Khanh kinh ngạc nhìn thời gian của cái hot search này. Cô và vị Fanny kia có gặp nhau lúc đi du học ở nước ngoài.



Fanny là một blogger tự do, thường xuyên chia sẻ về cuộc sống và những đợt mua sắm sắp diễn ra, cũng vì những chia sẻ đặc sắc đã thu hút một bộ phận người hâm mộ Trung Quốc.



Nhưng lượng fans cũng không đủ để đưa một video lao lên đầu bảng hot search.



Rốt cuộc đây cũng là ở Trung Quốc.



Trước khi bấm vào, Diệp Sơ Khanh còn tưởng rằng Fanny đã quay một video rất lợi hại. Sau khi bấm vào, cô ấy thấy rằng đây không phải là một video khoe mẽ cuộc sống giàu sang, mà là một video chia sẻ cuộc sống thường ngày..



Mở đầu video, Fanny xin lỗi mọi người là không có thời gian cập nhật blog trong thời gian qua, video lần này ghi lại sinh hoạt hằng ngày của cô ấy trong mấy tháng nay.



Diệp Sơ Khanh chán nản nằm trên giường xem đoạn video, cô và Fanny cũng không phải tình chị em sâu nặng gì, ngáp một cái, nghĩ chỉ muốn tăng lượng view cho cô ấy mà thôi.



Ai ngờ, một lúc sau, Diệp Sơ Khanh liền phát hiện có điểm không thích hợp.



Video phát đến 6 phút rưỡi, Fanny Vlog ghi lại hình ảnh bản thân đến rạp chiếu xem phim, làn đạn bỗng nhiên xuất hiện cực kỳ dày đặc, gần như chắn hết cả màn hình.



Diệp Sơ Khanh bắt đầu hứng thú, đứng dậy nhìn kỹ làn đạn.



[Wow!!!! Tôi vừa nhìn thấy cái gì!!! Cô gái phía sau là Điệp Muội sao?? Nhìn giống quá??]



[Ôi trời!!!]



[Thời điểm này Điệp Muội đang ghi hình cho 《 một ngày ba bữa 》, địa điểm hình như ở nước ngoài, có vẻ là thành phố F!]



[Sườn mặt của người đàn ông đó… Hẳn là Văn tổng…?]



[Gì cơ????]



[Mối tình chạm khắc bằng cát được lôi ra ngoài ánh sáng rồi sao?]



Lại qua hai giây—



[Aaaaa!!!! Sao lại hôn rồi!!!!!!]



[Không thể hôn Điệp Muội của tôi!!! Điệp Muội là của tôi!!!]



[Mặc dù tôi là một fan của Điệp Muội… nhưng nụ hôn cách khẩu trang này thực sự đẹp, tôi có thể!!]



[Trần Điệp, tôi rất giận!! Mau ra đây giải thích!!!]



[Tôi nghĩ đó thực sự là Văn tổng! Giống lắm!!]



[Tôi tuyên bố Văn Điệp bị khóa!!]



[Nhưng cái này là mấy tháng trước rồi phải không?? Mẹ nó, Văn tổng thân mật với Trần Điệp sẽ không bị đánh chứ?]



Diệp Sơ Khanh bị những dòng bình luận làm cho đầu váng mắt hoa, sau khi thoát ra khỏi làn đạn, trở lại video xem kỹ.



Khuôn mặt của Fanny chiếm phân nửa trong cảnh quay, chẳng qua bả vai phía sau còn có hai người cách đó không xa.



Sườn mặt đối diện với máy ảnh thật sự là Trần Điệp.



Chỉ thấy người đàn ông trước mặt cô ấy đột nhiên cúi người, ngón trỏ móc vào mép khẩu trang của cô, kéo xuống, khẩu trang hạ xuống cằm Trần Điệp.



Hai người gần đến mức chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, rồi sau đó miệng của người đàn ông cử động, nghe không rõ anh nói câu gì.



Trần Điệp hơi giật mình nhìn sang, khuôn mặt trên màn ảnh hơi ngốc.



Sau đó, người đàn ông nhếch khóe miệng, cưng chiều sủng nịnh, cúi người hôn lên môi Trần Điệp.



Diệp Sơ Khanh xem xong: “…”



Mặt không cảm xúc, liền chia sẻ liên kết cho Trần Điệp.



Diệp Sơ Khanh: [Nụ hôn đầu tiên trên màn ảnh chụp không tồi *ngón tay cái*]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK