• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhờ Văn Lương ban tặng, tối nay Trần Điệp ngủ chẳng được mấy tiếng.



Giữa trưa, Phương Nguyễn gọi điện thoại tới hẹn cô đến quán cà phê.



Dưới sự dẫn dắt của Trần Thiệu, ăn uống vui chơi vươn lên thành mục tiêu phát triển của công ty giải trí Nhất Minh, tầng cao nhất của công ty người khác là phòng làm việc của tổng giám đốc, tầng cao nhất của công ty Trần Thiệu lại là quán cà phê.



Tết đến, nơi này bắt đầu một chuỗi các hoạt động náo nhiệt, Trần Điệp xem như là trong họa được phúc, số lần xuất hiện trước công chúng và lượng fans đều tăng thẳng lên cao.



“Có hai show truyền hình thực tế tới tìm em, theo chị thấy, thời điểm này tham gia show thực tế cũng rất tốt, chí ít chu kỳ chế tác ngắn, có thể liên tục duy trì độ quen mắt trong công chúng, hai show này đều là vừa quay vừa chiếu, sau đó chúng ta tiếp tục chờ kịch bản tốt, chọn lựa kỹ càng.”



Vốn dĩ Phương Nguyễn còn rất lo lắng Trần Điệp sẽ từ chối, dù sao tính tình của cô cũng bướng bỉnh, bây giờ còn trở thành em gái của tổng giám đốc công ty, cô không mở lời thì không thể sắp xếp công việc cô không thích cho cô được.



May mà Trần Điệp chỉ tạm ngừng một chút rồi gật đầu đồng ý.



Phương Nguyễn đặt hai phần tài liệu giới thiệu xuống trước mặt Trần Điệp: “Một cái là show tình yêu, tổ tiết mục sẽ sắp xếp cho nam nữ minh tinh sinh hoạt cùng nhau, ghi hình thực tế.”



“…” Trần Điệp vừa ngáp một cái, suýt chút nữa là sặc, “Cái này không được.”



Phương Nguyễn đã sớm đoán ra phản ứng này của cô, cười khẽ một tiếng: “Vậy em xem thử cái thứ hai đi, là dạng chương trình cuộc sống, tên là《 Một Ngày Ba Bữa 》, cũng thuộc dạng chương trình sống chậm như《 Dã Ngoại Trù Thần 》, nhưng mỗi kỳ sẽ chọn một địa điểm và ở đó hai ngày một đêm, bây giờ em có thể xem qua trước các thành viên của chương trình.”



Trần Điệp mới vào giới, cũng không có xích mích gì, nên các thành viên khác của chương trình không là vấn đề với cô.



“Phát sóng qua truyền hình vệ tinh như《 Dã Ngoại Trù Thần 》, tương tự với một sản phẩm phụ được ra mắt, lưu lượng ban đầu có khởi điểm khá tốt, tiếp đó, chương trình cũng là một tuần chiếu một tuần quay, có thể nhìn thấy thành phẩm khá nhanh.”



Trần Điệp cẩn thận lật xem hợp đồng, đọc qua một lần sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới ký tên vào trang cuối.



“Được rồi.” Phương Nguyễn sắp xếp lại xấp giấy A4 lộn xộn, ký tên xong là cô ấy yên tâm rồi, “Vậy chị đi trước tìm người gửi hợp đồng cho tổ tiết mục để ghi chép một chút.”



Phương Nguyễn nói xong là đi ngay.



Cà phê của Trần Điệp vẫn chưa uống hết, cũng không vội đi, đang định bắt đầu ván game thì sau lưng vang lên tiếng lộp cộp của giày cao gót giẫm trên cầu thang gỗ.



Bây giờ là thời gian làm việc, tuy đúng là Nhất Minh thiết kế nơi thư giãn nhàn nhã, thoải mái này trong công ty, nhưng giờ này trừ mấy nhân viên của nhóm nhỏ mở cuộc họp ra thì xung quanh khá yên tĩnh.



Trần Điệp bất giác quay đầu nhìn một cái.



Không phải người quen, nhưng Trần Điệp có một cảm giác thân thiết kiểu khác với cô ấy.



Diệp Sơ Khanh.



Diệp Sơ Khanh cũng nhìn thấy cô, chỉ có điều phản ứng của cô ấy có hơi quá mức kinh ngạc, hít một hơi thật sâu, mắt mở to, ra sức duỗi ngón trỏ chỉ vào cô.



Trần Điệp: “…”



Cô thật sự có chút chẳng hiểu ra làm sao.



Quan hệ giữa cô và Diệp Sơ Khanh có lẽ còn chưa tới mức vô tình gặp một lần đã kích động thành thế này chứ?



Diệp Sơ Khanh cộp cộp cộp chạy nhanh tới, vừa mới hít một hơi muốn nói chuyện thì nhìn thấy nhân viên làm việc đang thảo luận ở một bàn tròn khác, lời đến cổ họng còn sửa lại.



“Chúng ta ra ngoài uống trà chiều đi.”



“… Được.” Trần Điệp do dự một chút mới đồng ý.



——



Gần công ty có một nhà hàng trà.



Hôm nay, ngay cả khẩu trang Trần Điệp cũng không đeo, vừa bước vào đã bị người ta nhận ra, chụp chung mấy bức ảnh rồi rốt cuộc mới vào phòng riêng.



“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Trần Điệp hỏi.



Diệp Sơ Khanh uống ngụm trà, ngước mắt nhìn cô, sau đó chắp tay thành quyền hướng về phía cô: “Tôi thật sự quá khâm phục cô.”



“Hả?”



“Những điều trên mạng nói là thật cả ư, Trần Thiệu là anh trai cô, Văn Lương là bạn trai cũ của cô?”



Trần Điệp không ngờ lần này gặp phải một dân cư mạng ăn dưa phiên bản đời thực: “… Coi là vậy đi.”



“Tôi quá khâm phục cô luôn, cô làm cách nào ở giữa hai người bọn họ mà không bị tức chết vậy?”



Chỉ cần nói đến chuyện này là Diệp Sơ Khanh cảm thấy hưng phấn rồi, hai người đàn ông này quả thật là khó khăn lớn nhất cô gặp phải kể từ khi về nước đến nay, đúng là thời thế thay đổi, tổng giám đốc công ty ngày nay đều đi theo con đường lạ lùng như vậy sao?



Trần Điệp không biết Diệp Sơ Khanh có quen biết với hai người bọn họ, còn vô cùng khốn khổ, nhưng dù gì vị trước mắt này là người chủ trì đại hội ngành điện ảnh, cô cũng chỉ đành lên tinh thần làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe: “Bọn họ làm sao?”



“Tôi vừa đến công ty nhà cô tìm anh trai cô bàn về chuyện hợp tác làm phim điện ảnh và truyền hình sau này.” Diệp Sơ Khanh nói.



Trần Điệp: “…”



Sao cụm từ “công ty nhà cô” và “anh trai cô” nghe chướng tai vậy.



“Trần Thiệu có tật xấu à, phô trương với tôi cái gì chứ?”



Diệp Sơ Khanh nói chuyện bô lô ba la, đây chính là một trận phê bình công khai.



Trái lại Trần Điệp cảm thấy có lẽ Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu có nhiều chủ đề để nói, một người hưng phấn khi có người tới, một người nói chuyện thân thiết với người mới gặp lần đầu.



Cô thật khổ quá mà…



Muốn ngủ quá đi.



Bao giờ mới kể xong.



Vì để kéo nhanh tiến độ kể chuyện, Trần Điệp buộc phải bắt đầu chủ đề tiếp theo: “Vậy Văn Lương làm gì cô?”



“Chị em của tôi ơi, cô đánh cái tát đó thật là làm tôi hả dạ! Coi như là báo thù cho tôi!”



Trần Điệp nhìn Diệp Sơ Khanh trước mắt, mày lá liễu, mắt sáng ngời, môi đỏ mọng, vô cùng xinh đẹp, hơn nữa là nét đẹp phóng khoáng, tự nhiên, thuộc kiểu dù có đặt dưới ánh mặt trời thì cũng không tìm ra được một chút u ám.



Mà bây giờ, cô ấy thật sự sảng khoái chỉ vì Trần Điệp đánh Văn Lương một bạt tai.



Đợi chút, mấy năm trước Diệp Sơ Khanh xuất ngoại mà nhỉ?



… Cô ấy không phải là nợ đào hoa gì đó mà Văn Lương gây ra khi xưa đấy chứ?



“Cô còn nhớ lần trước cô nghe tôi nói chuyện điện thoại không, lúc ấy cái tên khốn mà tôi muốn coi mắt chính là anh ta, tính cách thối tha của anh ta đúng là lãng phí gương mặt đó mà.”



Trần Điệp: “…”



Sau đó, Diệp Sơ Khanh còn nói gì nữa nhưng cô làm sao cũng không nghe rõ.



Người bị truyền tin kết hôn với Văn Lương là Diệp Sơ Khanh sao?



Trần Điệp chợt nhớ đến nội dung cuộc điện thoại trước đây của Diệp Sơ Khanh.



“Thật đó, có một số người đàn ông chết khi thấy ánh sáng*, còn anh ta chết khi mở miệng.”




(*Chết khi thấy ánh sáng: là một câu tục ngữ Trung Quốc có hai nghĩa, nghĩa thứ hai chỉ tình trạng vỡ mộng, khi những thứ đẹp đẽ trên mạng, trên phim được đưa ra đời thật thì không giống như vậy khiến chúng ta thất vọng. (Nguồn: Baike.baidu.)



“Còn nói anh ta không thích tôi, tôi có thể đi? Con mẹ nó chứ, tôi thật sự là dùng hết toàn bộ lý trí của tôi mới không đạp anh ta.”



Đây quả thật là những lời Văn Lương có thể nói ra.



Trước đây, tuy Trần Điệp tức giận chuyện này nhưng không chỉ vì Văn Lương có tin đồn kết hôn với người con gái khác, mà hơn hết là vì trái tim đã mệt mỏi sau vô số thời khắc hèn mọn trong quá khứ tích tụ thành.



Nhưng giờ phút này khi biết được người con gái đó là Diệp Sơ Khanh, không hiểu sao Trần Điệp lại thở phào nhẹ nhõm.



Sau khi thở ra một hơi, cô cảm thấy mất mặt và xấu hổ khi nhớ lại bộ dạng thảm hại của bản thân lúc ấy.



Cô đã làm chuyện gì vậy trời?



——



Nói thế nào thì Diệp Sơ Khanh cũng là người chủ trì đại hội ngành điện ảnh, tuy đúng là tính cách này rất bất ngờ với mọi người, nhưng thực lực thì vẫn có, sau khi oán trách hai người đàn ông xong, Diệp Sơ Khanh còn tán gẫu với cô về những luật mới của ngành điện ảnh trong năm nay.



Ngày nay, quản lý chặt hơn, hạn chế cũng nhiều, Trần Điệp cũng biết đại khái một số bí quyết chọn kịch bản từ cô ấy.



Ba giờ rưỡi chiều, hai người đứng dậy chuẩn bị rời khỏi nhà hàng trà.



Chỉ có điều lúc Trần Điệp đi vào thì gặp fans, không biết người nào trên mạng đã đăng lên Weibo rằng vô tình gặp Trần Điệp, Trần Điệp vừa ra ngoài là lập tức bị các fan bao vây lớp lớp không kịp đề phòng.



Lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này.



Cô bảo Diệp Sơ Khanh đi trước, bản thân ở lại xử lý tình huống này.



“Mọi người yên lặng một chút nhé.” Trần Điệp giơ ngón trỏ lên đặt bên miệng suỵt một tiếng, “Ở đây còn có khách đang dùng bữa, nếu mọi người muốn chụp ảnh chung, chúng ta ra ngoài chụp có được không?”



Các fan nhao nhao đi theo Trần Điệp ra ngoài nhà hàng trà.



Một fan nào đấy đưa điện thoại cho nhân viên phục vụ, Trần Điệp đứng chính giữa các fan chụp ảnh chung với các cô ấy.



“Điệp Muội, em phải tiếp tục cố gắng đấy, chúng tôi sẽ luôn ủng hộ em!”



“Giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé, tuyệt đối đừng gắng sức quá, sức khỏe mới là tiền vốn.”



“Cũng đừng để những bình luận mắng chửi trên mạng mấy ngày qua ở trong lòng, chúng em đều yêu chị.”







Các fan nói không ngừng, tới tấp biểu đạt yêu thích của mình với Trần Điệp.



Cô cũng thật khâm phục các cô ấy có thể thản nhiên treo những lời yêu thích trên miệng như vậy, bản lĩnh này Trần Điệp mãi vẫn không học được.



Có lẽ những chuyện trải qua lúc nhỏ đã khiến cô rất khó biểu đạt yêu thích ra ngoài, bởi vì lo lắng niềm yêu thích này sẽ không nhận được sự phản hồi tương xứng.



Trần Điệp nghiêm túc cảm ơn từng người rồi vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.



Sau khi nhìn các fan vẫy tay với cô rồi rời đi, Trần Điệp mới suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Phương Nguyễn kêu chị ấy đưa cô về không, điện thoại vừa lấy ra đã reo lên.



Trần Điệp hạ tầm mắt.



Vậy mà lại là Chu Kỳ Thông gọi đến.



“Alo?” Trần Điệp bắt máy.



Đầu bên kia: “Là tôi.”



Giọng nói quen thuộc, vừa nghe thấy giọng nói này thì trước mắt có thể hiện lên gương mặt ấy.



Trần Điệp sững người một chút, ngón tay cầm điện thoại bất giác nắm chặt.



Cô không nói chuyện, Văn Lương hỏi tiếp: “Em ở đâu?”



Trần Điệp không trả lời câu hỏi này mà hỏi lại: “Sao anh lấy số điện thoại của Chu Kỳ Thông gọi cho tôi?”



Văn Lương hừ lạnh một tiếng: “Em chặn tôi mất rồi, quên ư?”



“…”



Vẫn là cái tính cách thối tha này.



Trần Điệp đứng ở lề đường, lại sợ bị người ta nhận ra, cô cầm điện thoại cúi đầu, mím mím môi, hờ hững “Ờ” một tiếng, lúc này mới trả lời câu hỏi trước đó của anh: “Anh quan tâm tôi ở đâu làm gì.”



Trần Điệp nói chuyện giống như có gai.



Văn Lương chậc một tiếng.



Hai người đều không nói chuyện, Trần Điệp phá vỡ im lặng trước: “Không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”



“Ừ.”



Trần Điệp bĩu môi, trong lòng mắng Văn Lương mấy lần, quyết định nhanh chóng cúp điện thoại một cách vô cùng dứt khoát.



Cô giậm chân tại chỗ, càng nghĩ càng tức, lấy điện thoại của Chu Kỳ Thông gọi cho cô nói mấy lời vớ vẩn đó không phải là cố ý khiến cô bực bội sao?



Một giây sau, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da đang dừng trước mặt cô.



Trần Điệp ngẩng đầu, không kịp chuẩn bị đã bất ngờ va phải đôi mắt đen của Văn Lương.



“Anh…” Trần Điệp ngẩn người.



Văn Lương nhìn cô: “Tôi có lời muốn nói với em.”



Trần Điệp vẫn chưa kịp phản ứng, chớp chớp mắt, hàng mi đen nhấp nháy, hiếm khi trông cô có chút ngốc nghếch đáng yêu, cô nhìn Văn Lương chằm chằm năm giây mới hướng mắt ra ven đường.



Quả nhiên, xe của anh đang đậu trên con đường trước mặt.



Còn làm bộ làm tịch hỏi cô ở đâu nữa chứ.



Ban nãy, trong lúc nói chuyện với Diệp Sơ Khanh, biết được đối tượng coi mắt kia chính là cô ấy thì thật ra Trần Điệp đã không còn tức giận chuyện này nữa, chỉ là đến khi Văn Lương xuất hiện trước mặt cô, cô lập tức nhớ đến những lời Văn Lương công kích cô đêm đó.



Cô hừ một tiếng, quay mặt chỗ khác: “Lại muốn nói tôi vừa đần vừa dễ dãi? Nhưng tôi không muốn nghe…”



“Xin lỗi.” Anh nói.



Trần Điệp im lặng, cắn môi, không tiếp tục những lời chưa nói xong lúc nãy.



“Lần đó là tôi sai, tôi không nên nói như vậy với em.” Văn Lương cúi đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”



Trần Điệp chợt bắt đầu cảm thấy tủi thân trước lời xin lỗi của anh: “Trong lòng anh nghĩ như vậy nên mới buột miệng nói ra trong tình huống đó, không phải sao?”



Văn Lương giơ tay kéo lấy tay của Trần Điệp.



Anh cũng không biết tại sao bản thân muốn làm thế này, chỉ là gấp gáp muốn trấn an Trần Điệp, sau khi nhận ra cô không giãy giụa mới tiến thêm một bước, đưa tay lên muốn ôm cô vào lòng.



Cơ thể của Trần Điệp hơi nghiêng về phía sau một chút, thể hiện thái độ kháng cự.



Tay Văn Lương khựng lại, không tiếp tục nữa.



Anh cứ thế bám vào tay Trần Điệp, nói khẽ: “Là tôi khốn kiếp.”



Lúc đó, anh vừa tức giận vừa lo lắng, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác chỉ nghĩ mà sợ, không dám tưởng tượng nếu anh tới muộn một bước thì sẽ xảy ra chuyện gì.



Nhưng sau khi thốt ra những lời đó, anh mới ý thức được mình sai rồi.



Từ lúc anh dẫn Trần Điệp 16 tuổi về nhà, tuy tính khí anh trước nay không tốt, nhưng quả thật chưa từng nói một câu nặng lời với cô.



Thật ra Văn Lương cưng chiều cô từ đầu tới cuối.



Sau ngày đó, anh liên tục nhớ đến những lời đã nói với Trần Điệp, càng nhớ càng cảm thấy bản thân khốn nạn, chuyện này có trách thì phải trách trên đầu Cù Phóng, nhưng anh lại chẳng quan tâm điều gì, cũng không hỏi nguyên nhân kết quả mà đã nói với Trần Điệp những lời đó.



“Linh Linh.” Anh nhỏ giọng gọi cô.



Trần Điệp nhíu mày, càu nhàu: “Anh đừng gọi tôi như vậy.”



“Theo tôi lên xe trước đi, tôi đưa em về nhà.”



Lúc này, Trần Điệp mới nhận ra hiện tại bản thân đang ở trên đường cái, tuy bây giờ ven đường không có người qua lại, nhưng cũng có thể bị người ta nhìn thấy bất cứ lúc nào.



“Không cần đâu.” Cô cúi đầu, “Tôi bắt taxi về.”



Văn Lương: “Giờ em đi taxi về không an toàn.”



“… Tôi cảm thấy ngồi xe của anh cũng không an toàn.”



Văn Lương tạm ngừng một chút, thỏa hiệp nói: “Để Chu Kỳ Thông đưa em về, tôi bắt taxi.”



“…”



Vốn dĩ Trần Điệp muốn từ chối, nhưng bỗng nhiên ở giao lộ có một đoàn người tràn ra, cô chỉ đành lên xe.



——



Chập tối về đến nhà, qua không tới nửa tiếng, đoạn video cô và Văn Lương ở trên đường lại trở thành tiêu đề tin tức lần nữa.



Theo góc độ quay thì chính là vị khách trong nhà hàng trà phía sau đã quay cách một lớp cửa sổ thủy tinh.



Lại thêm một lần nữa Trần Điệp thật sự cảm nhận được cô đã hot rồi, mỗi lời nói, mỗi hành động, tất cả hoàn toàn nằm dưới sự chú ý của mọi người.



[Anh này cũng đẹp trai quá rồi ấy!!!]



[Văn tổng lại muốn ôm Điệp Điệp nhưng thất bại 2.0, có điều thành công kéo được tay rồi!]



[Không được! Điệp Muội của chúng ta còn nhỏ, hứa với mama lo sự nghiệp trước rồi mới làm phu nhân nhà phú hào có được không?]



[Haiz, tôi lại dựa vào video quay lén của người ta để theo dõi mối tình ngược luyến tình thâm giữa CEO x Nữ minh tinh.]



[Thật sự siêu thích CP này, tôi đưa bút cho các vị biên kịch đấy, muốn xem quá đi thôi!!!]







Trần Điệp không biết rốt cuộc cô và Văn Lương có chỗ nào mà hấp dẫn mọi người đu CP, mấy ngày nay, độ hot của chủ đề này thậm chí vượt xa CP Trâm Hoa, đến nỗi có cả cư dân mạng chuyên mở topic CP Văn Điệp về bọn họ.



Từ khóa để miêu tả CP này của bọn họ chính là ngược luyến tình thâm.



——



Nửa tháng sau, Trần Điệp chính thức bắt đầu ghi hình chương trình《 Một Ngày Ba Bữa 》đã ký lúc trước.



Thành viên cố định ban đầu là ba nam hai nữ, nhưng gần đến ngày quay thì một người nữ tạm thời có chút việc chỉ có thể hủy bỏ, vì vậy biến thành Trần Điệp và ba nam minh tinh khác.



Trần Điệp nhỏ tuổi nhất, ba nam minh tinh khác đều lớn hơn cô vài tuổi.



Một người tên là Nhiễm Lực Minh, cũng là diễn viên, bình thường tham gia khá nhiều show thực tế, duyên với người qua đường cực kì tốt.



Còn Lý Tông và Lâm Thanh Dã đều là ca sĩ.



Điểm đến đầu tiên được quyết định là ở nước ngoài.



Cảnh quay bắt đầu từ lúc mọi người đẩy hành lý ra sân bay, sau đó sôi nổi lên xe cho tới khi đến địa điểm quay.



Tổ tiết mục đã xây một ngôi nhà gỗ ở đó để làm nơi quay phim.



Mọi người gặp mặt, chỉnh trang lớp make up, tóc tai cho đẹp rồi bắt đầu ghi hình.



Cho dù mọi người đã sớm biết trước luật của chương trình, nhưng vẫn phải rút thẻ nhiệm vụ thêm lần nữa trước ống kính, rồi giới thiệu với mọi người quy tắc trò chơi của《 Một Ngày Ba Bữa 》



Tuy《 Một Ngày Ba Bữa 》cũng thuộc dạng show thực tế sống chậm, nhưng không hề đơn giản như vậy, trải qua các trò chơi để quyết định chỗ nấu cơm, ăn uống và đi ngủ.



Hôm nay, lúc bọn họ tới nơi đã là sẩm tối, nhiệm vụ của ngày đầu tiên không nhiều, sau khi mọi người cùng nhau ăn cơm tối thì đến màn tranh giành giường ngủ.



Tổ tiết mục cung cấp ba phòng ngủ, có tốt có xấu, mà người về chót trong trò chơi chỉ có thể tự dựng lều vải ở ngoài trời.



Trò chơi rất đơn giản, tổ tiết mục đưa ra bài hát với yêu cầu đặc biệt, trong lời bài hát bắt buộc phải kèm theo động vật, thay phiên nhau hát ca từ được yêu cầu, đến phiên ai không hát được thì người đó bị loại.



Thế nhưng trong bốn người bọn họ có đến hai ca sĩ.



Trần Điệp nghi ngờ tổ tiết mục cố ý.



Lâm Thanh Dã nghe vậy, bộ dạng lười biếng nhướng mày: “Được thôi.”



May mà lượng ca từ của Trần Điệp cũng khá phong phú, bốn người chơi liên tiếp mấy vòng vẫn chưa bị ngắt, càng về sau tốc độ mới từ từ chậm dần.



Trần Điệp hát xong ca từ cuối cùng mình dự trữ.



Nhiễm Lực Minh và Lý Tông cũng đã hát xong, đến lượt Lâm Thanh Dã.



Trần Điệp liếc nhìn biểu cảm của anh ta, vui mừng trong bụng, chỉ cần anh ta bị loại thì phải ngủ lều rồi, bên trong có ba phòng ngủ, với Trần Điệp là không thành vấn đề.



Qua ba giây, tổ tiết mục bắt đầu đếm ngược thời gian, Lâm Thanh Dã mới ung dung hát ra một bài.



Nhịp điệu rất hay, giọng của anh ta cũng rất hay, chỉ là ca từ có chút qua loa, với cả… con mẹ nó đây là bài nào?



“Bài gì vậy?” Lý Tông hỏi trước cô.



“Ca khúc mới của tôi, vừa nghĩ ra.” Lâm Thanh Dã nghiêng đầu nhìn ống kính, vô cùng mặt dày nói: “Mượn chương trình giới thiệu trước.”



Trần Điệp: “?”



Vì vậy, không phụ sự mong đợi của mọi người, Trần Điệp là người đầu tiên bị loại.



Và tất nhiên, Lâm Thanh Dã giống như cô nghĩ, đến lượt tiếp theo anh ta giơ tay xin bỏ cuộc, lấy được phòng ngủ thứ ba là anh ta đã hài lòng mãn nguyện đứng dậy rồi.



… Không còn tí liêm sỉ nào luôn.



Hai phút sau, trò chơi kết thúc, Lý Tông hạng nhất, Nhiễm Lực Minh hạng nhì.



Ai nhất ai nhì đã không còn liên quan gì đến Trần Điệp, cô tuyệt vọng một mình ra ngoài dựng lều.



Nhưng mà ai đó có thể nói cho cô biết rốt cuộc đồ vật này dựng như thế nào không, khả năng thực hành của Trần Điệp kém vô cùng, càng khỏi phải nói đến cái lều mà ngay cả sách hướng dẫn cô còn không có.



Chẳng qua bao lâu, Lý Tông và Nhiễm Lực Minh cùng ra tới.



Nhiễm Lực Minh: “Nếu không chúng ta đổi với nhau đi, em vào phòng anh ngủ.”



Lý Tông cũng nói như vậy.



Trần Điệp xua tay: “Không cần đâu, em không sao, các anh đi vệ sinh cá nhân trước đi.”



Nhiễm Lực Minh và Lý Tông giúp cô dựng lều thành hình rồi mới vào phòng, có điều không bao lâu Trần Điệp phát hiện chiều dài của giá đỡ trước mặt lắp sai rồi, chỉ đành tháo ra làm lại lần nữa.



“…”



Đang mùa đông đó, rốt cuộc là tại sao cô phải ở chỗ này mà dựng lều chứ.



Trần Điệp lạnh đến nỗi ngón tay cứng đờ, vứt giá đỡ xuống đất, xoa xoa tay, hà hơi vào lòng bàn tay, nhưng lúc này bên cạnh có một người đi tới.



Anh khom lưng, nhặt giá đỡ cô vừa vứt xuống ban nãy lên.



Góc nghiêng của anh rất đẹp, dáng dấp giống Văn Lương như đúc.



Trần Điệp bối rối, quay đầu nhìn máy quay xung quanh, ngay cả người quay phim đi theo cô cũng lặng lẽ tắt máy quay vào lúc này.



“Sao anh lại ở đây?” Trần Điệp bước tới hỏi anh.



“Công tác, hôm nay vừa làm xong là đến đây xem thử thế nào.” Văn Lương nói: “Tôi là nhà đầu tư cho chương trình này.”



“…”



Sao lúc ký hợp đồng không ai nói với cô?



Trong lúc nhất thời Trần Điệp không biết nên nói gì, mà các chuyên viên quay phim đã vô cùng tự giác tránh đi xa, thật sự là không có tí tinh thần nghề nghiệp khai thác tin tức để phát sóng gì cả.



Cô cứ đứng như vậy, ánh mắt dõi theo nhìn Văn Lương cầm giá đỡ lắp vào lều, động tác đâu ra đấy.



Trần Điệp có chút kinh ngạc, hỏi: “Anh biết dựng lều hả?”



“Không khó.”



“… Ờ.”



Văn Lương đưa một góc cho Trần Điệp cầm, hạ tầm mắt nhìn cô một cái, lại nói: “Trước đây từng dựng trong doanh trại quân đội.”



Trần Điệp sửng sốt.



Tay của cô thật sự lạnh tới mức tê cứng, cô bèn thu tay vào tay áo, cầm giá đỡ cố định Văn Lương đưa cho cô khi nãy, rồi yên tâm thoải mái nhìn Văn Lương giúp cô dựng lều.



Đổi lại là người khác giúp cô như vậy, chắc chắn Trần Điệp sẽ rất ngại khi cứ đứng thế này.



Nghĩ như vậy, hình như từ trước tới nay cô luôn có thói quen tiếp nhận ý tốt Văn Lương dành cho cô.



Văn Lương nhanh chóng dựng xong lều, hoàn chỉnh, ngay ngắn, đẹp hơn cái lều bán thành phẩm hồi nãy nhiều.



Trần Điệp ôm chăn ga gối đệm của tổ tiết mục đi tới, quỳ ở mép lều tỉ mỉ trải ra bên trong.



Văn Lương chỉ đứng bên cạnh cô, bây giờ không giúp cô nữa mà hạ tầm mắt nhìn cô, vóc dáng của Trần Điệp rất đẹp, không phải kiểu gầy nhom, chỗ nào cần thịt đều có thịt, lúc này áo len bó sát phác họa ra dáng người, thắt chặt ngay eo.



Đồng tử của Văn Lương hơi tối lại.



Đã lâu như vậy, quả thật anh có chút nghẹn.



Trần Điệp không biết trong đầu của cái người phía sau toàn là những phế phẩm đồi trụy, cô dùng chân kéo đệm và ga trải kín mỗi một góc của lều vải rồi mới chui ra ngoài.



Văn Lương nhìn bên trong lều, cau mày: “Chỉ có cái chăn mỏng như vậy?”



Trần Điệp nhún vai: “Chơi thua mà.”



Với cái chăn đó có lẽ buổi tối sẽ hơi lạnh, nhưng ảnh hưởng không lớn, còn có thể tạo ra hiệu quả cho chương trình, Trần Điệp cũng không cảm thấy có gì không ổn.



Văn Lương cau mày: “Sẽ bị cảm, đi với tôi lên xe dã ngoại ngủ.”



Trần Điệp ngước mắt: “Ngủ? Với anh?”



Văn Lương không nói gì.



“Ở đây còn phải ghi hình, anh là nhà đầu tư có làm chương trình nữa không vậy?” Trần Điệp lãnh đạm nói.



Cuối cùng Trần Điệp cũng không đồng ý vào xe dã ngoại ngủ, sau khi Văn Lương đi, đạo diễn cầm một cái GoPro tới đặt trong lều.



“Lát nữa chuẩn bị cởi đồ đi ngủ có thể tắt GoPro đi, nếu cảm thấy lạnh thì nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ lấy thêm chăn cho cô.” Đạo diễn nói.



Hiện nay, các tin tức về cô và Văn Lương gây náo loạn rần rần trên mạng, ngày đầu tiên ghi hình, Văn Lương còn đích thân tới đây, tự nhiên mọi người cũng không dám đắc tội ông chủ chi tiền.



Trần Điệp nói cảm ơn, đi đánh răng, rửa mặt rồi vào lều.



Cô chui vào trong chăn, Phương Nguyễn gửi cho cô một bức ảnh.



Là ảnh liên quan đến Vương Vân Hi, những ngày qua, chuyện của cô ta càng náo càng lớn. Sau đó, blogger đã đăng bốn tội lỗi của cô ta còn đăng địa chỉ IP của kẻ chủ mưu hãm hại Trần Điệp trước đây do blogger này tra ra được, rồi dùng một đống số liệu chứng minh đó chính là Vương Vân Hi.



Thật ra các cư dân mạng xem không hiểu những số liệu đó, nhưng cách chứng thực như vậy đã đủ nói lên tất cả mọi chuyện thật sự là do Vương Vân Hi giở trò quỷ.



Fans của Trần Điệp và quần chúng ăn dưa ngay lập tức phấn khởi phản đòn, liên tiếp đào ra không ít phốt của Vương Vân Hi.



Cuối cùng, tiêu điểm của sự chú ý đặt lên chuyện làm giả số liệu trong chương trình tuyển chọn lúc trước.



Đến nước này, công ty quản lý của Vương Vân Hi vừa đăng một bản tuyên bố đã hủy hợp đồng với cô ta.



Trần Điệp đang cúi đầu xem nội dung trong bản tuyên bố kia thì đột nhiên lều vải bị kéo mở từ bên ngoài, Văn Lương khom người đi vào.



Trần Điệp bị dọa đến rớt điện thoại, phản ứng đầu tiên là lập tức tắt GoPro đang ở bên cạnh.



Văn Lương nhặt điện thoại của cô lên, lướt mắt nhìn nội dung bên trên, nhếch nhẹ môi.



“Anh điên à! Vào đây làm gì!?” Trần Điệp nhỏ giọng khẽ la.



Văn Lương suỵt một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô, đè thấp giọng nói: “Không có người.”



“…”



Nói cứ như bên ngoài có người thì anh không dám vào đây ấy.



Trong bầu không khí lúc này không hiểu sao Trần Điệp có ảo giác vụng trộm.



Văn Lương trả điện thoại lại cho cô, đột nhiên nói: “Vui không?”



“Cái gì?”



Văn Lương hất hất cằm về phía điện thoại.



Đương nhiên Trần Điệp biết phía sau một loạt các chuyện đó là thành quả của ai, chỉ là bất chợt nhớ đến những lời Phương Nguyễn nói trước kia, bây giờ cô cười trên nỗi đau của người khác thì quả thật có vẻ không đủ lương thiện.



Vì vậy, cô tốt bụng nói: “Tàm tạm, thật ra Vương Vân Hi cũng rất thảm.”



Văn Lương ngồi bên cạnh liếc cô, một vẻ mặt nhìn thấu tất cả, khẽ cười: “Tôi còn không hiểu tính em sao?”



“…” Trần Điệp dứt khoát không giả vờ nữa, dù sao GoPro cũng tắt rồi, cô trừng mắt, “Vui đấy, được chưa.”



Văn Lương cười lên.



Anh sẽ không cảm thấy Trần Điệp cười trên nỗi đau của người khác như vậy là không đủ lương thiện, từ trước tới nay, bản thân anh cũng không để ý đến cảm nhận của người ngoài, chỉ cần có thể dỗ tiểu cô nương nhà mình vui vẻ là mãn nguyện rồi.



Văn Lương ngả người ra sau, đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, nhìn Trần Điệp: “Vậy cười một cái cho tôi xem.”



“Không cười.”



Cô nói xong, đột nhiên Văn Lương nghiêng người đến gần, Trần Điệp lập tức lùi về sau, nhưng lại bị anh ôm eo kéo về, sau đó, anh lấy hai ngón tay đẩy khóe miệng của cô lên, ép ra độ cong của một nụ cười cho anh xem.



Trần Điệp giơ tay đánh bay tay anh, còn chưa nói gì đã nghe thấy Văn Lương gọi tên cô.



“Trần Điệp.”



Giọng của anh rất cuốn hút, mang theo chút âm mũi, giống như tiếng gió bên ngoài lều đang rít gào thổi tới.



Trần Điệp ngước mắt, nhìn Văn Lương với khoảng cách gần.



Giờ phút này, ánh mắt của anh đen nhánh, lại có nhiều cảm xúc ẩn giấu bên trong, Trần Điệp hé miệng, không nói được lời nào.



Tầm mắt của anh dần dần dời xuống, dừng trên đôi môi cô, Trần Điệp hiểu rõ ánh mắt này của anh, cảm giác cực kì không ổn, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi trói buộc trong vòng tay anh.



Nhưng một giây sau anh đã hôn xuống.



Nụ hôn này nhẹ nhàng dán lên môi cô, dịu dàng đến nỗi thậm chí cô có một thoáng ngẩn ngơ.



Anh nắm cằm Trần Điệp nâng lên, anh hôn rất dịu dàng nhưng động tác vẫn mang tư thế tấn công và ham muốn chiếm hữu không cho phép bất kì ai xen vào, anh men theo viền môi của Trần Điệp hôn liếm một chút.



Hô hấp của anh dần dần trở nên dồn dập, nụ hôn cũng không còn dịu dàng nữa, anh cắn môi Trần Điệp khẽ lôi kéo.



Hồi lâu sau, anh bóp mạnh cằm Trần Điệp, giọng khàn khàn: “Há miệng ra.”



Ba chữ.



Trần Điệp tỉnh táo lại.



Người này quá đáng sợ, đến cả hôn cũng là nước ấm nấu ếch.



Dịu dàng quấn quýt để khiến cô bỏ xuống phòng bị từng chút một, rồi sau đó công thành đoạt đất chiếm làm của mình.



Trần Điệp rút tay ra khỏi sự giam giữ của anh, đẩy anh ra.



Không có tác dụng.



Thế là cô dứt khoát túm tóc anh kéo mạnh về sau.



Một tay Văn Lương ôm eo cô, một tay khác cạy ngón tay cô ra lôi trở về, ngay sau đó kéo cẳng chân của cô khiến cô ngã nằm trên đệm.



Trần Điệp không biết tại sao cuối cùng hai người bọn họ lại có thể biến bầu không khí này thành như một trận đấu vật.



Anh nghiêng người đè lên cô, cúi đầu hôn cô lần nữa, cuối cùng anh cắn vào cằm cô một cái như để trút cơn giận, nằm sấp trên người cô, khàn giọng: “Em cứ phải giày vò tôi đến chết mới cam lòng ư.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK