Không hiểu sao Trần Điệp lại chột dạ, mím môi, thành khẩn nhìn Văn Lương, “Chuyến bay của em bị hoãn, sau đó ở phòng chờ thì gặp anh ấy, hàn huyên vài câu nên thêm bạn tốt.”
Văn Lương cười như không cười nhìn cô: “Thêm xong liền chúc nhau ngủ ngon?”
“Cũng không nói chuyện với nhau nha, em không trả lời anh ấy…” Trần Điệp chớp chớp mắt, quyết định giành lại thế chủ động: “Người ta chúc em ngủ ngon thì sao? Là bạn trai, anh chưa từng chúc em ngủ ngon đâu.”
Văn Lương chợt nhớ tới đêm hai hôm trước, anh nói chúc ngủ ngon với Trần Điệp đang ngủ say trong video.
Nhưng anh lười giải thích, trực tiếp hừ lạnh một tiếng: “Bản lĩnh lớn quá nhỉ.”
“…”
Trần Điệp bị anh đè nặng đến khó chịu, lại còn ở trong phòng của tổ tiết mục. Tuy khi cô chuẩn bị ngủ đã tắt camera nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, như thể bị phơi bày trước tầm mắt của mọi người.
“Anh đứng dậy trước đi.” Trần Điệp đẩy anh.
Văn Lương không nhúc nhích, tay vừa nhấc lên liền chế trụ cổ tay cô, đè xuống chăn bông, đáy mắt tối sầm, trên trán có sợi tóc mái hơi rũ xuống.
Trần Điệp hoảng hốt, từ lần trước cô nói tóc của Văn Lương dài hơn, sờ vào rất thoải mái. Cho nên lúc cắt tóc anh cũng không cạo thẳng giống trước đây.
Tuy rằng hiện tại không quá dài, nhưng cũng không ngắn như trước, dễ đâm vào tay.
“Nói.” Văn Lương một tay ôm cổ cô, khiến cô ngẩng đầu đối diện tầm mắt anh, “Anh là ai.”
Vẻ mặt Trần Điệp ngẩn ra: “Văn Lương.”
“Anh là gì của em?”
“…” Bị anh hỏi như vậy, Trần Điệp xấu hổ không nói nên lời.
Văn Lương nhéo cổ cô, thúc giục: “Nhanh lên.”
“Bạn trai.” Trần Điệp nói.
Văn Lương hất cằm về phía di động đặt bên cạnh: “Còn anh ta?”
“Không phải.” Trần Điệp bắt đầu cảm thấy anh như bây giờ có chút đáng yêu, cười nói: “Em đã giải thích với anh mấy lần rồi, anh ấy là anh trai hàng xóm trước kia.”
Văn Lương xụ mặt, bất mãn đáp lời: “Em dám nhắc lại lần nữa xem.”
Trần Điệp sững sờ, sau đó bỗng nhiên phúc chí tâm linh*.
(*福至心灵: Khi điều tốt lành đến thì đầu óc trở nên nhạy bén, linh hoạt hơn.)
“Là hàng xóm, chỗ ở trước kia.”
Cô bỏ qua hai chữ “anh trai”.
Văn Lương cười nhạo một tiếng, vẻ mặt trào phúng nhìn biểu tình trên mặt cô, cuối cùng cũng rút tay khỏi cổ cô.
Quả thật là vì hai chữ này.
Người đàn ông này có phải hơi quái gở không…
Văn Lương từ trên người cô ngồi xuống một bên giường. Trần Điệp lập tức ngồi dậy vuốt tóc, sợ tên điên này lại lên cơn, đột ngột đè cô lần nữa.
Trần Điệp ngồi bên cạnh nhìn nét mặt của anh một lúc, xem ra anh thực sự rất khó chịu.
Cô thử đổi vị trí mà suy xét, nếu có người phụ nữ khác gửi cho Văn Lương một tin nhắn “ngủ ngon” vào buổi tối, khả năng là cô cũng sẽ ghen, nghĩ vậy có lẽ mình thực sự có chút không đúng.
Cân nhắc đến sự thẳng thắn giữa người yêu với nhau, Trần Điệp tiến đến bên cạnh anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn xem lịch sử trò chuyện của tụi em không?”
Văn Lương nghiêng đầu, liếc cô: “Không cần.”
“…”
Được rồi.
Trần Điệp có ý muốn dỗ anh, lại không biết trong bầu không khí xấu hổ này, cô có thể nói chuyện gì, liền thay đổi chủ ngữ tân ngữ, trực tiếp hỏi: “Vậy em đọc lịch sử trò chuyện của anh được không?”
“Nghĩ anh cũng sẽ giống như em?”
Lúc nào người này tức giận thì luôn nói chuyện rất khó nghe.
Khiến cô tưởng mình đã làm gì đó có lỗi với anh.
Vừa muốn dỗ dành thì vấp phải trở ngại, Trần Điệp cũng lười dỗ anh, Văn Lương đã ném điện thoại về phía cô, thiếu chút nữa rớt xuống đất, Trần Điệp luống cuống tay chân tiếp được.
Cô click mở: “Mật khẩu là gì?”
“2395.” Văn Lương nói vô cùng thản nhiên.
Trần Điệp chợt khựng lại, ngẩng đầu.
Mật khẩu của cô là 9523, có nghĩa là Văn Lương Trần Điệp.
Mà mật khẩu của anh là 2395, đương nhiên có nghĩa là Trần Điệp Văn Lương.
Cô gõ mật khẩu, nhập thành công, khóe miệng chất chứa ý cười: “Anh đổi lúc nào thế?”
“Được một thời gian rồi.”
Trần Điệp được chiều sinh kiêu, muốn gì được nấy, cười nói: “Vậy thì em thêm mật khẩu vân tay của mình vào.”
Văn Lương để cô tùy ý nghịch điện thoại của anh.
Cô nhập vân tay của ngón cái tay phải vào điện thoại của Văn Lương, rồi nhìn vào màn hình, là hình nền mặc định đi kèm với điện thoại.
Trần Điệp nhìn anh chớp chớp mắt: “Em đổi hình nền trong điện thoại anh nhé?”
“Tùy em.”
Trần Điệp có rất nhiều ảnh đẹp được lưu trong album của mình, có ảnh selfie, ảnh trên sân khấu, còn có các bức ảnh do fan chụp.
Cô chọn mười tấm trong số đó, gửi tất cả cho Văn Lương, sau đó lấy điện thoại của anh lưu từng bức ảnh vào album.
Cô mở cho anh xem: “Anh thích cái nào?”
Tâm tình của Văn Lương còn khó chịu, anh cũng không thèm nhìn đến: “Đều không thích.”
Một mặt lại nghe anh thầm thì: “Thích.”
Trần Điệp hừ một tiếng, không thèm quan tâm đến anh. Dựa vào ánh mắt tinh tường của mình, cô chọn một bức ảnh do một fan chụp được tại sân bay, cô thực sự rất thích bức ảnh này.
Đặt làm màn hình chính và màn hình khóa cùng lúc.
Lại bấm vào WeChat của anh.
Trần Điệp có thói quen đúng hạn sẽ xóa bớt khung thoại, chỉ để lại cuộc trò chuyện với một vài người, mà Văn Lương không có thói quen này, vì vậy vừa lướt xuống chính là một chuỗi rất dài.
Lịch sử trò chuyện trước đó đều là của group công ty, cùng một số trợ lý và đối tác.
Nhìn thoáng qua, tin nhắn cuối cùng trên cuộc trò chuyện đều trả lời “đã nhận”, “OK” hoặc là nội dung các loại báo cáo.
Nghĩ vậy, xem ra Văn Lương không có quan hệ đặc biệt nào với bạn bè của anh.
Tính cách của anh không thích hợp ở chung, mà anh dường như cũng không cần bạn bè. Hiện tại, những người thỉnh thoảng gặp mặt cũng là các thiếu gia, nhưng tất cả mọi người đều rất sợ anh, chủ động làm quen cũng là có mục đích khác.
Trần Điệp dừng một chút, hỏi: “Trước kia anh có thêm cô gái nào không?”
“Không thêm.”
Trần Điệp hừ lạnh, được đằng chân lân đằng đầu: “Dù sao, nếu đều thêm WeChat như lời anh nói, hẳn là nhiều bạn tốt lắm nhỉ.”
Văn Lương nhướng mày, nhéo mặt cô: “Không giải thích được chút phiền phức của mình, hiện tại em bắt đầu chụp mũ xấu cho anh rồi sao?”
“…”
Về những người bạn nữ trước đây của Văn Lương, cô đều biết rõ. Đơn giản chỉ là thỉnh thoảng tham gia một số tiệc tối, sẽ mang một người bên cạnh mình. Nhưng chỉ dừng lại ở đó, không hơn, Văn Lương tựa như trời sinh không có hứng thú quá lớn với phụ nữ.
Sau khi thi đại học xong, quan hệ giữa hai người thay đổi, Văn Lương cũng hỏi cô có muốn đi cùng không, Trần Điệp sợ gặp phải người Trần gia nên đã từ chối.
Chỉ là người này như thế nào lại tức giận lâu như vậy.
Không phải chỉ là một câu chúc ngủ ngon thôi sao?
Người ta muốn nhắn, làm sao cô có thể kiểm soát được chứ!!
Trần Điệp thở dài, lại dỗ anh lần cuối!
Cô dịch sát bên người Văn Lương, đùi dựa gần đùi anh, duỗi ngón trỏ móc ngón tay cái của anh, giọng điệu nũng nịu: “Em sai rồi, anh đừng giận.”
Văn Lương không phản ứng.
Trần Điệp nghiêng người lại gần, bởi vì Văn Lương không quay mặt lại đây, cô đành phải nâng cằm hôn lên vành tai anh, tiếp tục làm nũng: “Văn Lương ca ca.”
Cả người Văn Lương cứng đờ, huyệt thái dương thình thịch hai cái.
Trần Điệp lại hôn lên sườn mặt anh, lùi về, nét mặt vẫn không thay đổi như cũ.
Được rồi.
Nhẫn nhịn giỏi đấy.
Dỗ lâu như vậy cũng không cho mặt mũi, cô mới lười đến hầu hạ!
Trần Điệp đứng dậy đi tới cửa, vừa đi vừa nói: “Anh thích nghĩ gì thì nghĩ, em muốn đi ngủ, anh có thể đi rồi.”
Còn chưa kịp mở cửa, Văn Lương đã nhanh hơn một bước, khom lưng, cánh tay nâng đầu gối của cô, trực tiếp bế người lên.
Trần Điệp không kịp phòng bị, hét lên một tiếng, theo bản năng ôm cổ anh: “Anh làm gì vậy!”
“Suỵt.” Văn Lương liếc cô một cái, đi về phía giường ném Trần Điệp lên giường, ngay sau đó hai tay chống bên người cô, “Em lớn tiếng nữa đi, để người khác tới đây.”
“?”
Trần Điệp bị anh làm cho ngây người, hai mắt trợn tròn, nhìn khuôn mặt của Văn Lương gần trong gang tấc, đè giọng nói: “Anh tính làm gì?”
“Làm em.”
“???”
Nói xong, anh bắt đầu cởi quần áo.
Thong thả ung dung, cởi bỏ cúc áo sơ mi.
Trần Điệp thật sự bị anh làm cho choáng váng, cái người này sao lại không biết xấu hổ như vậy.
Anh cởi cúc áo, tựa như cảm thấy phiền phức, xốc chăn lên, ôm lấy Trần Điệp ngã vào.
Văn Lương nâng cằm cô, cánh môi liếm láp cắn mút cho hả giận, cảm nhận được sự kháng cự của cô, Văn Lương lại một lần nữa chống đỡ nửa người trên.
Đáy mắt anh vẫn còn một màu trầm lặng, rồi từ từ mờ đi, không còn khiến người ta cảm thấy bức bách.
Nhìn cô một lúc, Văn Lương nâng tay lau vệt nước trên môi cô, chậm rãi thở ra một hơi: “Anh đi ra ngoài lúc này sẽ bị người khác nhìn thấy.”
“…”
Ồ.
“Đến lúc đó, mọi người có thể cảm nhận được chúng ta vừa làm chuyện gì”.
“…”
Mồm miệng tên đàn ông này, quỷ lừa gạt.
“Ngoan, ngày mai anh đi sớm một chút, không để ai nhìn thấy đâu.” Văn Lương lại cúi đầu, hôn hôn mũi cô, “Nằm xuống đi, anh sẽ không chạm vào em.”
“…”
Trần Điệp không biết vì điều gì, khi nghe những lời này, lại nhớ tới những câu nói kinh điển của tra nam mà cô đã đọc trên mạng.
Nhưng Trần Điệp không chịu nổi việc Văn Lương nói chuyện dịu dàng với cô như vậy, mím môi, cơ thể nép đến góc giường, ngầm đồng ý: “Vậy anh tắm trước đi.”
“Không tắm.”
Áo sơ mi trên người Văn Lương có vài cúc đã mở, hai cúc áo ở giữa còn nguyên vẹn, anh cũng lười tháo từng cái một, vén vạt áo cởi thẳng.
Trần Điệp: “…”
Mẹ kiếp…??
Đây là ý tứ “chỉ nằm xuống” trong miệng anh???
Không câu nệ tiểu tiết, anh ném luôn quần áo xuống đất, cứ như vậy mà ôm Trần Điệp: “Ôm một lát.”
Trần Điệp rúc trong lồng ngực anh, một chút cũng không dám động. Từ trên người anh ngửi được mùi sữa tắm sót lại sau một ngày bận rộn, xen lẫn với mùi thuốc lá.
Cô áp vào ngực anh, hít thở sâu, tận lực thả lỏng.
Nghiêm túc đến đây quay chương trình, tối lại yêu đương vụng trộm, còn ngủ chung giường với bạn trai. Này là chuyện gì đây??
Hết lần này tới lần khác, bạn trai lại là người đầu tư cho chương trình này.
Trên đỉnh đầu, Văn Lương mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Sáng hôm qua ở phòng gym tập cái gì?”
Trần Điệp nghĩ nghĩ, nói tên động tác mà huấn luyện viên đã dạy cô: “Squat, hít đất, đẩy tạ trên ghế, còn có một động tác nằm đẩy tạ nữa.”
Văn Lương ngừng lại.
Nghe tên động tác, anh liền biết Trần Điệp tập cái gì, anh khàn giọng cười.
Cười một hồi lâu, anh bỏ tay vào trong chăn: “Nào, để anh sờ xem, có hiệu quả hay không.”
“…”
Đệch.
Văn Lương, người này đã quen không biết xấu hổ, Trần Điệp ngay tức khắc lui về, nhưng cô vốn chiếm cứ hơn nửa giường, vừa lùi ra ngoài thì suýt chút nữa ngã xuống, lại bị Văn Lương kéo trở về lần nữa.
***
Mười phút sau.
Một tiếng động lớn vang lên, Văn Lương thành công bị đá khỏi giường, đầu bị đập vào góc giường, không phụ sự mong đợi của mọi người.
Lúc này, Trần Điệp không có tâm trạng bận tâm xem anh bị đụng có đau hay không, cô đỏ mặt, kéo váy ngủ đã bị vén đến trên cùng xuống.
Cô chịu không nổi, vừa thẹn vừa giận, lấy gối đập anh một cái: “Anh có bệnh à!”
Văn Lương không hề né tránh, tùy ý để cho cái gối đập vào mặt mình, đôi chân dài tùy tiện giang rộng, cười không chút khách khí, sau đó giơ tay, ngón trỏ đặt lên môi nhẹ nhàng miết xuống, tựa như một tên biến thái.
Trần Điệp nhìn động tác của anh, mới nhớ tới anh vừa làm gì với cái tay này, cả người bốc hỏa.
Văn Lương không chút xấu hổ khi bị đá xuống giường, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Một lúc sau vang lên tiếng nước chảy, Trần Điệp nằm trở về, trái tim đập thình thịch, chỗ vừa bị chạm qua hơi đau.
Cô trở mình cúi gằm mặt, cuộn mình trong chăn, cảm thấy thật sự mất mặt.
Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên một hồi lâu, hơi nóng trên mặt Trần Điệp mới dần dần lắng xuống, đột nhiên nhận ra anh đang làm gì bên trong, hơi nóng trực tiếp cuộn trào mãnh liệt.
Tên biến thái này!
Trước khi tiếng nước dừng lại, điện thoại của Trần Điệp rung lên.
[Khương Hiện: Ngủ rồi sao, Tiểu Điệp?]
Trần Điệp ngừng một hồi.
Tại thời điểm này, cô mới phát hiện cái gì mà không kỳ quái chứ.
Nếu câu chúc ngủ ngon kia chỉ là lời Khương Hiện nói, coi như là anh trai lúc nhỏ của cô, thì câu “Ngủ rồi sao” này, rõ ràng là vượt quá giới hạn.
Trần Điệp bắt đầu băn khoăn không biết nên trả lời thế nào, tầm mắt dần dần rơi xuống ba tin nhắn mà Khương Hiện đã gửi.
Haizz, thật khó chịu.
Cô nằm trên giường, chắp tay chống cằm, nhất thời không chú ý tới tiếng nước đã ngừng từ lúc nào, cũng không chú ý tới Văn Lương từ khi nào đã đứng sau lưng cô.
Cho đến khi một bàn tay ẩm ướt vươn ra, cầm lấy điện thoại của cô.
Trần Điệp sửng sốt, nhanh chóng quay đầu muốn cướp lại: “Anh, trả cho em!”
Văn Lương siết chặt tay cô, mắt nhìn di động cười lạnh một tiếng, trực tiếp bấm vào ghi âm, nói vào trong điện thoại: “Cô ấy ngủ rồi, về sau Khương tổng đừng tìm bạn gái tôi muộn như vậy.”
“…”
Anh nói chuyện chưa bao giờ giữ lại mặt mũi cho người khác.
Văn Lương nói xong, lại lướt lên trên giao diện trò chuyện, nhìn thấy trên cùng là thông báo đã thêm bạn tốt.
Tầm mắt đảo qua ba tin nhắn mà Khương Hiện gửi trước đó.
Là về gia đình trước kia của Trần Điệp.
Văn Lương chưa từng đi tìm hiểu, hiện giờ xem ra rất kỳ lạ.
Tâm tình của anh trầm xuống, cầm điện thoại trả lại cho Trần Điệp, sau đó đưa tay lên sờ mặt cô: “Anh ta đã nói gì với em?”
Văn Lương có ý định hỏi cô năm xưa đã xảy ra chuyện gì, nhưng Trần Điệp thì cho rằng anh lại ghen, đầu rụt về sau, né tránh tay anh, cau mày: “Anh vừa làm gì với cái tay này ở trong đó, đừng chạm vào mặt em.”
Văn Lương ngừng lại.
“Mới vừa rồi đâu chỉ là bàn tay này.” Anh nhìn chỗ khác, vẻ mặt xấu xa bỉ ổi, “Em cũng không phải chưa từng chạm vào nó, giả vờ cái gì.”
“…”
Văn Lương ngồi xuống mép giường, gõ ngón tay lên màn hình điện thoại: “Em nghĩ thế nào?”
Trần Điệp trầm mặc vài giây: “Em không biết.”
Đã quá lâu rồi cô không tiếp xúc với loại tình cảm thân thiết thế này, gần như cũng quên mất, cho nên cô thật sự mờ mịt khi nghe tin bố mẹ nuôi của mình.
Làm một ca phẫu thuật quan trọng.
Hiện tại nhiều năm trôi qua, hẳn là đã bình phục từ lâu, còn có một đứa con trai ruột.
Cũng khá tốt.
Trước kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thật sự còn quan trọng sao?
Nhưng tận đáy lòng Trần Điệp chỉ là có một chút, nói không rõ, là không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà vứt bỏ cô.
“Nếu em muốn trở về nhìn xem, anh sẽ đi cùng em.” Văn Lương vừa nói vừa nhìn cô.
Trần Điệp cắn môi dưới: “Trở về làm gì?”
“Du lịch.”
Trần Điệp ngước mắt: “Hả?”
“Ngày mai buổi quay kết thúc, không phải còn mấy ngày nữa em mới tiến tổ sao?” Văn Lương xoa nhẹ tóc cô, “Nếu không muốn gặp mặt, chúng ta tới đó chơi một chuyến, chơi xong thì trở về.”
Trần Điệp bị anh nói đến cảm động.
Chỉ là đi một chuyến mà thôi, hình như cũng không có gì ghê gớm.
Nếu không muốn thấy, không đến gần đó thì tốt rồi, hoặc cô cũng có thể nhìn từ xa.
Nhìn vẻ mặt rối rắm suy nghĩ của cô, Văn Lương cười cười, ôm người vào lòng: “Coi như là đi theo anh.”
Trần Điệp bị chuyện này làm gián đoạn, đã quên vừa rồi tên khốn kiếp này vừa làm chuyện không biết xấu hổ với mình, ôm lại anh, đầu cọ cọ trước ngực anh.
Thấp giọng nói: “Bởi vì em nghe ý tứ trong lời Khương Hiện nói, hình như lúc đầu bọn họ có nỗi khổ tâm.”
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Mặc dù có thể là vì cần tiền để chữa bệnh, rốt cuộc bọn họ cũng có nỗi khổ tâm, có lẽ em cũng nên buông bỏ một chút.”
Nghe vậy, Văn Lương cảm thấy đau lòng, nghiêng đầu hôn lên vành tai cô: “Được rồi, ngày mai quay xong, chúng ta đi.”
***
Sáng sớm hôm sau.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, Văn Lương mặc quần áo xong liền rời đi.
Tạo ảo giác Trần Điệp thực sự đã ngủ một mình cả đêm, chẳng khác nào đang yêu đương vụng trộm.
Anh đi rồi, Trần Điệp lại ngủ nướng, sau đó mới rời giường.
Không biết Văn Lương đi đâu, Trần Điệp nghĩ hôm qua trước khi đi ngủ đã nói đến.
Quả nhiên, ban đêm không thích hợp để quyết định bất cứ chuyện gì.
Khi đó đầu óc nóng lên quyết định trở về nhìn xem, nhưng giờ lại bắt đầu không dám.
“Này, Điệp muội, hôm nay dậy sớm thế.” Nhiễm Lực Minh cũng vừa rời giường xuống lầu, chào hỏi Trần Điệp.
Trần Điệp quay đầu lại: “Chào buổi sáng, tôi đang làm bữa sáng.”
Nhiễm Lực Minh xắn tay áo đi tới: “Để tôi giúp cô. “
Một lúc sau, Lý Tông cũng đã dậy, ba người cùng làm một bữa sáng thịnh soạn cho ngày mới. Sau khi dọn lên bàn, Lâm Thanh Dã không nhanh không chậm từ lều trại bước ra.
Cau mày, cả người anh ta mỏi mệt, còn hắt xì một cái.
Vừa thấy chính là không nghỉ ngơi tốt.
Trần Điệp liếc anh ta một cái, vui vẻ hào phóng nói: “Đến ăn điểm tâm.”
Cuối cùng,《 Một ngày ba bữa 》 kết thúc trong bữa sáng vui vẻ. Mọi người thu dọn công việc của mình, sau đó cùng tập hợp lại với nhau, tạo khẩu hiệu cho mùa hai.
Tổng cộng 8 tập 《 Một ngày ba bữa 》đã kết thúc một cách trọn vẹn.
Mặc dù không có quá nhiều xung đột và va chạm trong show tạp kỹ này, nhưng Trần Điệp vẫn rất vui vẻ, đặc biệt ở chung với ba người còn lại cũng rất hòa hợp.
Mọi người vẫn còn việc phải làm phía sau, sau khi kết thúc đơn giản, ăn trưa cùng tổ tiết mục xong kết thúc.
Đến cuối cùng Văn Lương mới xuất hiện, vừa đứng ở cửa, đạo diễn của tổ tiết mục đã ra đón, đi theo anh nói chuyện một lúc.
Nhiễm Lực Minh và những người khác đến chào hỏi Trần Điệp rồi rời đi, mà Trần Điệp thì trông mong chờ ở một bên, chợt nghĩ tới một biểu tượng cảm xúc trên Internet? Mấy người khác đều đi rồi, sao anh còn chưa đến đón em?
Văn Lương cuối cùng cũng nói chuyện với đạo diễn xong, đi tới bên người Trần Điệp, vỗ vỗ đầu cô: “Đi thôi.”
Xung quanh, một số nhân viên công tác đã sớm nhìn nhiều thành quen, bọn họ đều cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trần Điệp đi theo Văn Lương lên xe. Anh chẳng ừ hử gì đã chuẩn bị lái xe ra sân bay.
“Đợi chút.” Trần Điệp gọi anh.
Văn Lương quay đầu lại: “Ừ?”
“Chúng ta đi hẹn hò đi.” Tự dưng Trần Điệp nói.
Văn Lương nhướng mày, không phản ứng.
“Thiên thời địa lợi nhân hòa.” Trần Điệp bổ sung, “Dù sao ở nước ngoài cũng không ai biết em, trở về muộn một chút cũng không sao. Nhân tiện, còn có thể đi hẹn hò, hơn nữa chúng ta còn chưa xem phim cùng nhau.”
Văn Lương trầm mặc một lát, cười nói: “Vì việc này mà khẩn trương?”
“…”
Trần Điệp bị vạch trần.
Cô chán nản, ngả người ra sau ghế: “Em chỉ hơi căng thẳng.”
Văn Lương nhìn cô một cái, vẻ mặt không biến sắc bật định vị ô tô, lái xe ngược hướng đến sân bay.
***
Mãi cho đến khi bước vào rạp chiếu phim, nhìn xung quanh toàn là người mắt xanh tóc vàng, Trần Điệp mới nghĩ đến một vấn đề căn bản nhất – ở nước ngoài thực sự không có ai nhận ra cô, nhưng mẹ nó, cô cũng có nghe hiểu phim tiếng Anh đâu.
Nhưng Văn Lương tựa hồ không có vấn đề này, vừa bước vào rạp liền ngựa quen đường cũ quét một vòng, đi đến quầy bán vé.
Anh quay đầu hỏi Trần Điệp: “Muốn xem phim gì?”
Để đảm bảo an toàn, cô vẫn đeo khẩu trang, lúc này móc nó xuống cằm, nhìn lên hàng loạt chữ cái tiếng Anh đầy màu sắc trên màn hình trước mặt.
Trước đây khi thi đại học, môn văn và tiếng Anh của cô đều không tồi. Nhưng kể từ khi đậu tiếng Anh cấp 6 vào năm hai, cô cũng không học qua, bây giờ cảm thấy lạ lẫm cũng là điều bình thường.
Gần đây không có bộ phim hot nào, tên phim cũng không nghe nói đến.
Trần Điệp vất vả nhìn những dòng chữ đó một hồi, tùy tiện chỉ một cái, là một bộ phim trinh thám bí ẩn.
Trần Điệp mới biết được, Văn Lương nói tiếng Anh rất lưu loát, còn dễ nghe. Rất nhanh, người phục vụ đưa cho anh hai tấm vé xem phim.
Cô nhớ trước đây có nghe Trần Thiệu đề cập, nói đến thành tích khi còn nhỏ của Văn Lương rất tốt.
Mua thêm hotdog và coca rồi đi vào.
Rạp chiếu phim ở đây không có chỗ ngồi cố định, khi đến có rất nhiều người, nên bọn họ chọn hai chỗ ngồi ngoài cùng bên phải ở hàng sau.
Lúc này, Trần Điệp cảm thấy ở nơi đất khách quê người có chút bất an, luôn theo sát Văn Lương vào chỗ ngồi.
Cô dựa ghế, hỏi: “Sao anh nói tiếng Anh tốt vậy?”
Ánh đèn trong rạp chiếu mờ ảo, trên màn hình chiếu đến đoạn quảng cáo buồn chán, Trần Điệp quay đầu lại, đôi mắt trong bóng tối sáng lấp lánh.
“Anh thường xuyên đi công tác, đôi khi tới nơi còn ở lại cả tuần, có điều đã thành thói quen.” Văn Lương trả lời.
Trần Điệp cảm thấy người này không riêng gì có thể nghe hiểu, mà phát âm còn rất chuẩn, rất dễ nghe!!
“Đúng rồi, anh có thi tiếng Anh cấp 6 không?”
Văn Lương không chút để ý: “Có thi.”
Trần Điệp: “Vậy anh thi được bao nhiêu điểm, trên 650?”
Ký ức của Văn Lương về những chuyện này cũng không sâu lắm: “Điểm tiếng Anh cấp 6 và cấp 4 hình như bằng nhau, là 700 hoặc cao hơn.”
“…”
Trần Điệp không đủ tự tin nói chuyện với anh.
Cô ở bên Văn Lương lâu như vậy, cư nhiên đến bây giờ mới nhận thức được, anh thực sự là học bá.
Điểm tuyệt đối là 710, anh lại có thể thi được 700?
Có còn là người không??
Gần đây Trần Điệp được fan và một số nhà phê bình phim ca ngợi, gần như bạo hồng*. Hiện tại so sánh với Văn Lương, cô cảm thấy mình chẳng khác gì một cái bình hoa.
(*Bạo hồng: Từ này hiện nay được giới trẻ Trung Quốc sử dụng với hàm ý chỉ ai đó “đạt được thành công và nhanh chóng nổi tiếng chỉ sau một đêm”.)
Kết quả là trong quá trình xem phim sau đó, Trần Điệp hoàn toàn không theo kịp tốc độ nói của người bản xứ, cũng xấu hổ không dám hỏi Văn Lương người ta nói cái gì.
Quá mất mặt.
Mặc dù đây là một bộ phim ly kỳ bí ẩn, BGM được dàn dựng tô đậm bầu không khí quỷ dị, nhưng vẫn có không ít cảnh diễn tình cảm trần trụi mãnh liệt, nếu chiếu trong nước sẽ bị thẩm định kỹ lưỡng.
Trần Điệp, một diễn viên chuyên nghiệp, tự nhiên cũng có năng lực thưởng thức loại cảnh diễn này. Lúc trước, trong tiết học trên trường, cô cũng mặt không đỏ tim không đập khi xem những cảnh như vậy, cực kỳ chuyên nghiệp.
Nhưng ngồi bên cạnh Văn Lương, cô cảm thấy có chút khác biệt.
Thậm chí cô còn cảm khái thế giới này tràn ngập hình ảnh mờ ám.
Xem phim xong, Trần Điệp tựa như ở trong phòng xông hơi suốt hai giờ, ngay cả nội dung phim cũng xem không hiểu.
Sau khi kết thúc, cô liền phẩy phẩy tay quạt gió vào mặt, bước nhanh ra ngoài.
Bên ngoài, Trần Điệp lại đeo khẩu trang, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh hai tấm vé xem phim, vui vẻ gửi vào vòng bạn bè.
Văn Lương nhìn hành động của cô, sau đó lấy điện thoại ra, cầm ngón tay cái của cô để mở khóa, bấm vào bức ảnh nhìn lướt qua, không quá vừa lòng: “Chỉ như vậy?”
Duy nhất có hai tấm vé mà thôi, trừ cái này ra, chính là ngón tay của Trần Điệp, một chút cũng không nhìn ra là đi cùng ai.
“Em không chặn những người khác.” Trần Điệp giải thích.
Sau khi cô tham gia một số hoạt động lớn nhỏ, WeChat cũng thêm rất nhiều người, không ít đều chỉ gặp một lần, sợ bị người có tâm địa nhìn đến sẽ chụp màn hình gửi cho phóng viên.
Văn Lương cười nhạt một tiếng, bấm mở camera, không thèm tìm góc độ, chụp cho Trần Điệp một tấm.
Đúng là thẳng nam, chụp ngay góc chết.
Sau đó không nói hai lời liền đăng bức ảnh này lên vòng bạn bè.
Trần Điệp đang xem bình luận dưới vòng bạn bè của mình, đang hưng phấn thì thấy hành động của Văn Lương, ngẩng đầu trừng anh: “Anh làm cái gì đó!”
Anh trả lời như lẽ dĩ nhiên: “Không ai dám chụp màn hình bài đăng của anh ra ngoài”.
“Trước khi đăng không thể nói với em một tiếng sao?! Hôm qua em đã lưu rất nhiều ảnh đẹp của mình vào album trong máy anh, thế nào mà anh lại đăng tấm ảnh còn chưa được photoshop!” Trần Điệp mất hứng, lại chỉ vào ảnh chụp, nhắc mãi vì nó quá xấu, “Hơn nữa hiện tại nói em để mặt mộc cũng không sai biệt lắm.”
Văn Lương khó chịu: “Vậy thì để Khương Hiện ca ca của em nhìn xem, khi em không trang điểm xấu thế nào.”
“…”
Lại! tới! nữa!!
Sao lòng dạ người này có thể hẹp hòi như vậy!!!
Nghi ngờ hàng ngày của những người bạn trai khác là: Bạn gái quá đáng thì nên làm sao bây giờ?
Mà đến Trần Điệp, lại là: Bạn trai quá đáng thì nên làm sao bây giờ?
Vòng bạn bè của Văn Lương trước nay chưa từng đăng bất cứ thứ gì, trống trơn, mà bây giờ bất ngờ phát một tin, vẫn là một bức ảnh, vẫn là một đại mỹ nữ, còn mẹ nó là đại minh tinh đã tát anh lần trước. Bạn tốt trong WeChat đều nhốn nháo–
– Đây là tình huống gì thế này!!??
– Cuối cùng thì Văn tổng cũng ôm được mỹ nhân về rồi!
– Chị dâu xinh quá.
– Văn tổng, có thể giúp người yêu tôi xin chữ ký bạn gái ngài không?!
…
Ngay sau đó, Diệp Sơ Khanh cũng bình luận– Đây là kỹ thuật chụp ảnh của anti-fan sao?
Trần Điệp: “…”
Quả nhiên chỉ có các cô gái mới nhìn ra bức ảnh này chụp quá đáng thế nào!
“Anh xem!” Cô giận dữ mắng lại.
Văn Lương không muốn nghe, liền cúi người dùng ngón tay xoa mặt cô, móc vào mép khẩu trang kéo mạnh xuống.
Những lời Trần Điệp muốn mắng vừa rồi đều bị động tác đột ngột của anh làm cho nghẹn trở về, mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn Văn Lương.
“Thiên thời địa lợi nhân hòa.” Văn Lương lặp lại lời nói trước đó của cô.
Cô chớp mắt, hô hấp không khỏi thả chậm: “Hả?”
Anh hôn lên môi cô, giọng nói mơ hồ: “Cuối cùng thì anh không phải giấu em đi nữa.”