“Ngươi mau chạy đi! Nơi này nguy hiểm__”
Hài kịch ở chỗ, câu này không phải là Ngạo Thiên Di la, hắn sẽ không la một câu vô dụng như thế, người trong lòng hắn vĩnh viễn cũng không cần phải chạy trốn, chỉ cần tránh sau lưng hắn, hắn tự nhiên có thể chống cho đối phương cả bầu trời này!
__ Câu này, lại là Phụng Thiên Lam dưới lúc cấp bách buột miệng thốt ra.
… Nguy hiểm như thế, tên này chạy ra làm gì? Bất kể trước đó hai người có ân oán gì, mình bị nam nhân này không minh không bạch ức hiếp… nhưng kỳ thật thiếu niên dù sao cũng tâm tính thiện lương, không muốn nhìn thấy có người phải bỏ mạng.
Nam nhân nghe được câu đó, trước tiên là cười “phốc” một tiếng, rất không nể mặt cười nhạo tiểu ngốc nghếch không làm rõ tình huống, nhưng khi quay đầu lại thì ánh mắt lại dịu hòa đi không ít__
“Tiểu ngốc nghếch, chỉ biết gây họa! Sau khi về nhà nếu ta không xử ngươi tới mức ngươi không xuống giường được, ta sẽ theo họ ngươi!”
… Tuy nói như thế, nhưng tiểu ngốc nghếch gây họa vào giờ phút nguy hiểm nhất vẫn nhớ bảo hắn chạy trước, trong lòng nam nhân tràn đầy ấm áp.
Còn về vấn đề theo họ ai sao… nói thật, khi nam nhân nhìn thấy tiểu ngốc nghếch của mình có nguy hiểm, chỉ lao lên như chớp giật… câu tự báo gia môn của Phụng Thiên Lam, hắn căn bản không nghe thấy được, nếu không họ của hoàng tộc dễ theo vậy sao?
Những tay sai đó… không, lúc này nên nói là sát thủ!
Ngạo Thiên Di vừa bảo vệ Phụng Thiên Lam sau lưng, vừa lấy một chống tám, thân thủ sắc bén không chỉ mỗi động tác đều hoa lệ xinh đẹp, hơn nữa lực sát thương cực lớn, hắn đánh cũng coi như nhẹ nhàng, nhưng tâm trạng thì một chút cũng không nhẹ nhàng__
Những người này luận võ công, đích thật còn xa mới tính là đối thủ của hắn, có thêm mười người tám người cũng không sao hết, nhưng những bộ pháp cùng thực lực này, còn có cách đánh chiêu chiêu đòi mạng… rất rõ ràng, những người này tới từ giang hồ, là sát thủ chuyên nghiệp, tuyệt đối không phải là người của nha môn!
… Vậy những người đó tại sao lại tập trung ở nha môn?
Là bại hoại giang hồ và tham quan câu kết? Hay là những kẻ này khống chế phủ nha nơi này…
Bất luận là loại nào, nếu không bóp chết cỗ thế lực này trong nôi, kinh động tới triều đình cũng sẽ dẫn tới một tai họa khó tránh khỏi cho giang hồ!
Nghĩ tới đây, động tác của Ngạo Thiên Di cũng trở nên sắc bén vài phần!
Triển Phi Dương trốn trong lùm cây vốn muốn đi giúp đỡ… nhưng có chút do dự__ Lăng Vân bảo hắn lưu lại đây giúp đỡ nam nhân này bảo vệ tiểu vương gia không biết trời cao đất dày, chẳng qua tình trạng hiện tại xem ra tựa hồ căn bản không cần hắn xuất thủ!
Triển Phi Dương lo lắng Thẩm Lăng Vân đi phục kích, tuy mấy tên đó trông có vẻ thật sự không có bản lĩnh gì, cho dù y không có võ công, chỉ cần có đánh đấm vật lộn được rèn luyện ở trường cảnh sát trước kia, cũng có thể nhẹ nhàng bắt mấy tên kia, nhưng chuyện tối nay rõ ràng kỳ quái, hắn vẫn ẩn ẩn không yên tâm… có điều, tuy đánh nhau không cần hắn ra tay giúp đỡ, nhưng nam nhân bên ngoài chắc không hề dễ dàng gì, sau khi đánh xong trận này, chỉ sợ không thể không đổi từ kế hoạch tiềm phục ban đầu sang trắng trợn quang minh chính đại xông vào huyện nha!
… Trong huyện nha, rốt cuộc có thể cứu con tin không? Kẻ đứng sau hiện tại có đang trốn trong đó không… nếu bị Lăng Vân biết, hắn rõ ràng có cơ hội đi vào nhìn cho rõ, thậm chí xuất thủ cứu người, lại không chịu làm, tên nhóc đó nhất định sẽ lại tức giận!
Khi Triển Phi Dương đang do dự, một con chim nhỏ màu kim hoàng đột nhiên đậu lên vai hắn… đối với mấy người đang đánh nhau bên ngoài, đây chẳng qua là một con chim nhỏ bay tới, đậu trong bụi cỏ mà thôi. Nhưng mà__ đó là Kim triển tước!
Là đà chủ thủ hạ của hắn đưa tin tình báo tới!
Triển Phi Dương rón ra rón rén lấy mảnh giấy dưới chân Kim triển tước, sau khi nhờ ánh trăng nhìn rõ chữ viết bên trên… lại đột nhiên trừng to mắt__
Không ngờ lại là chuyện như thế!
…
Cùng lúc này__ Thẩm Lăng Vân mai phục sau đại thụ bên đường cũng đúng như dự đoán của mình, đợi được đám người Lữ Thanh Phong vội vàng trở về!