Mục lục
Trọng Sinh Chi Oan Gia Ngõ Hẹp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói tới Triển Phi Dương, đang tắm rất thoải mái… hiếm khi Thẩm Lăng Vân trong lòng hổ thẹn ngoan ngoãn hiền thục chăm sóc hắn, tên sói đuôi bự này liền giở trò lười biếng, nằm ỳ trong thùng không có ý ra ngoài, sau đó vẫn là Thẩm Lăng Vân sờ thấy nước lạnh rồi, mới cưỡng ép hắn ra, chui vào ổ chăn!

Triển Phi Dương vốn muốn để người trong lòng cũng được thoải mái tắm một cái… hắn cũng muốn hầu hạ mỹ nhân tắm rửa, nghĩ tới thân thể xinh đẹp trơn mịn đó, lắc tới lức lui trước mắt, còn có thể mượn danh nghĩa chà lưng, quang minh chính đại ăn đậu hủ… nam nhân rất mất mặt xịt máu mũi.

Thẩm Lăng Vân thì không có nhiều ý đồ như hắn, y chỉ cảm thấy mình tối qua thật quá đáng… dù có bực bội giận dỗi cũng không nên đuổi người tốt với mình như thế ra ngoài, trời rét lạnh ở trong hoa viên cả đêm, trong lòng không khỏi áy náy, muốn cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, mà nước trong thùng đã lạnh rồi, nếu y còn tắm nữa thì lại phải bảo người thêm nước, sẽ chậm trễ không ít thời gian… y một đêm không ngủ, Phi Dương còn thảm hơn y, hiện tại cứ ngủ trước tốt hơn…

Thẩm Lăng Vân vừa muốn thu dọn một chút rồi đi ngủ… liên tục hai đêm, y cũng mệt lắm rồi, tuy ngủ chung giường chung gối có hơi lúng túng, nhưng khi học chung cũng không phải chưa từng như vậy, có bảo đảm “sẽ không cưỡng ép y” của nam nhân hồi nãy, thôi cứ ngủ luôn vậy đi, kết quả lúc này lại có người gõ cửa__

“Có chuyện gì sao?”

Thẩm Lăng Vân mở cửa, thì thấy chưởng quầy vẻ mặt run rẩy sợ hãi đứng bên ngoài, lập tức khó hiểu.

“Ư… cái đó… tắm, tắm xong rồi?”

“Ừ, tắm xong rồi…”

“Còn có chỗ nào không thoải mái không…”

“Không có… nước rất ấm, rất tốt.”

“Ha… vậy thì tốt, vậy thì tốt…”

“Nếu không có chuyện gì, chúng tôi nghỉ ngơi một lát…”

“A… được được, vậy không làm phiền hai vị nữa…”

Thẩm Lăng Vân lại đóng cửa, vẻ mặt không hiểu mô tê gì…

Mà bên ngoài, chưởng quầy vẻ mặt khổ sở dẩu miệng… không nói được a, đây là đại quan sai triều đình phái đến đó, hạ xuân dược đối với mệnh quan triều đình, nếu mà hỏi tội, đừng nói cái tiệm của hắn không giữ được… hắn có mấy cái đầu cũng không đủ! Lại nói… Thẩm Lăng Vân nói đã tắm xong rồi, nhưng xem ra không có phản ứng gì, lẽ nào mấy phấn tắm đó quá hạn rồi? Hay là vì đại bổ đầu võ công cao cường, cho nên không phản ứng…

Hai, bất kể nói sao, giờ đã không có chuyện gì rồi! Nếu đã không sao, vậy hắn cũng không đi tìm xui xẻo nữa…

Còn trong phòng… Thẩm Lăng Vân thật sự không có chuyện gì. Y sao có thể có chuyện gì? Người tắm cũng không phải y!

Nhưng Triển Phi Dương thì không thể nói chắc… có lẽ thật sự là vì nội lực thâm hậu, cho nên dược lực phát huy tác dụng chậm hơn người khác… nhưng cái món thuốc thôi tình này không thể so với độc vật khác, cho dù nội lực có thâm hậu…

Nói thế nào thì, người mà, không thể làm chuyện xấu, không phải vì không bị báo ứng, mà chưa tới lúc thôi__

Tối qua Triển Phi Dương này mới ném bóng đèn Phụng Thiên Lam cho Ngạo Thiên Di, tùy tiện dùng lời nói dối “độc hoa tình” lừa tiểu đông tây đi… hôm nay bản thân hắn liền gặp báo ứng!

Thẩm Lăng Vân cởi áo khoác cẩm bào xuống, mặc lý y quần dài áo dài màu trắng, cũng coi như quy củ nằm xuống, nam nhân bên cạnh cũng ăn mặc quy quy củ củ, khiến y thở phào, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi còn mang theo độ cong không tự nhận thấy… có nam nhân này bên cạnh, và không có nam nhân này bên cạnh… quả nhiên khác biệt!

Nhưng ai ngờ, chưa qua bao lâu, y còn chưa kịp ngủ__

“Phi Dương? Cậu làm sao vậy… không sao chứ?”

Đôi mắt mở ra mang theo lo lắng… Thẩm Lăng Vân rõ ràng cảm thấy nam nhân có chút bất thường… là thở dốc, hình như còn thô nặng hơn bình thường không ít__

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK