“Vân nhi, tên khốn đó thật sự không làm gì cậu? Hắn rốt cuộc là ai?”
Rõ ràng đã xác định rồi mới ra ngoài, hơn nữa chỉ mới đi có một nén nhang… nhưng quan tâm tất loạn, nam nhân lúc này khẩn trương vô cùng, hận không thể mọc ra đôi mắt x quang, ôm người yêu vào lòng, tỉ mỉ kiểm tra trên trên dưới dưới một phen! Đặc biệt là kiện y phục mà Thẩm Lăng Vân cột trên eo, càng nhìn càng chướng mắt!
Dù sao ở đây không có người ngoài, đóng cửa xong, chuyện đầu tiên nam nhân làm chính là kéo y phục chướng mắt đó xuống, ném xa, còn chưa hết giận, hung hăng dẫm cho mấy cái… nếu không phải Lăng Vân cản lại, hắn không chỉ dẫm y phục để tiết hận thế này đâu!
“Ừ, tôi không sao… người đó thích là Thẩm Lăng Vân trước kia, người ta là trúc mã trúc mã, tuổi nhỏ vô tư… cho nên sau khi biết chuyện của chúng ta, nhất thời mất khống chế… tuy xém chút đã xảy ra chuyện không hay, nhưng Lạc Dực không phải người xấu, hơn nữa đối với tôi đặc biệt tốt, vẫn biết kiềm ngựa trước bờ vực…”
Nói tới chuyện này, lưng Thẩm Lăng Vân cũng đổ mồ hôi lạnh, nhưng nếu nói tới ngọn nguồn sự việc, thì lại không khỏi ném cho nam nhân cái liếc mắt trắng__ là ai hận không thể khiến toàn thế giới biết quan hệ của bọn họ? Cư nhiên lại lưu vết hôn rõ như thế! Nếu không, người ngoài sao có thể biết…
“Kìa, Lăng Vân… cậu chắc không phải đồng tình với hắn chứ? Trúc mã gì chứ… đó là Thẩm Lăng Vân trước kia, cậu là của…”
__ Triển Phi Dương căn bản là khẩn trương tới đứng ngồi không yên, từ ngữ mang tính chiếm hữu gì cũng dùng hết!
Cái gì mà ‘xém chút đã xảy ra chuyện không hay’? Đó chỉ là ‘chuyện không hay’ thôi sao? Vừa nghĩ tới nam nhân đó vừa rồi xém chút làm gì bảo bối của hắn… Triển Phi Dương hiện tại đã hối hận không giải quyết luôn tên đó! Vạn nhất thật sự có chuyện, vậy hắn…
Nhìn thái độ của Lăng Vân… nè nè, nhàn định quay đầu đi là sao?
Chắc không phải bị tên Lạc Dực gì đó bày tỏ tình trúc mã xong… Lăng Vân động tâm chứ…
“Cậu nghĩ bậy gì đó!” Thẩm Lăng Vân không tốt lành gì đảo mắt nhìn tên kia, hôm qua mới đáp ứng thử quen nhau xem sao… kết quả nửa đêm đã bị ăn sạch sẽ, hiện tại còn bắt đầu ăn dấm chua… cái ‘tiến độ thần tốc’ này thật khiến y phải suy nghĩ lại, mình có phải đã quá nuông chiều tên này rồi, luôn được một tấc lấn một thước… y chỉ đành thở dài, đột nhiên cảm thấy tạo hóa trêu ngươi, “Phi Dương, thật ra trúc mã trúc mã gì đó, không chỉ là tôi và Lạc Dực…”
Đối với ánh mắt không hiểu của nam nhân, y cảm thấy rốt cuộc vẫn phải nói rõ chuyện cho tên này… tránh để bị báo thù mà không biết vì sao…
Trúc mã trúc mã, ba sư huynh đệ cùng trưởng thành dưới gối Thanh Tùng lão nhân, từ nhỏ đã chôn giấu quan hệ tam giác luyến trong lòng… cuối cùng, đại sư huynh khi sư diệt tổ… nhị sư huynh không đội trời chung, Lăng Vân trái phải khó xử, dẫn binh vây sát, lại xém chút táng mạng trong tay người mình thương…
__ Thẩm Lăng Vân rù rì nói rất lãnh đạm, đó là chuyện của người khác… y không biết sau khi Triển Phi Dương nghe rồi có đau đầu hay không, dù sao y nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy muốn bùng đầu… chuyện hai người bên nhau, nếu bị những võ lâm chính đạo và triều đình biết được… quả thật chính là số mệnh oan gia ngõ hẹp, đầu thai rồi cũng không cho bọn họ dễ chịu…
Nam nhân bên cạnh rất lâu không nói gì, chân mày càng lúc càng nhíu chặt… người khác nếu thấy, sẽ cảm thấy đau lòng__
“Phi Dương… cậu đừng quá lo lắng, có lẽ chuyện sẽ có biến chuyển, vạn nhất Thanh Tùng lão nhân không phải do cậu giết thì sao?”__ Trong đó nói không chừng còn có bí mật gì, nhưng câu này hiện tại y không thể nói rõ với Triển Phi Dương, nếu không vạn nhất nam nhân này đi tìm Lạc Dực gây phiền thì sao? Vẫn phải đợi y tra rõ rồi mới nói…
Ai biết, Triển Phi Dương đột nhiên ngẩng đầu, nhanh như sét đánh không kịp bưng tai đẩy y ngã nhào xuống giường, vừa rồi còn vẻ mặt thâm trầm, đột nhiên lại biến thành con chó lớn, nặng nề áp trên người y, cư nhiên còn dám dùng vẻ mặt đáng thương nhìn y__
“Lăng Vân… cậu sẽ không vì những chuyện tầm phào này… mà rời khỏi tôi chứ?”
Thanh Tùng lão nhân là ai? Ai giết… hắn căn bản không chút để ý! Là hắn giết cũng vậy, có người muốn giá họa cho hắn cũng thế… căn bản không quan trọng! Binh tới tướng ngăn, nước đến đắp đê… đây chính là Triển Phi Dương! Nhưng một hậu quả duy nhất mà Triển Phi Dương cực kỳ sợ là__ sợ bảo bối Vân nhi của hắn sẽ ghét hắn… không cần hắn…
Thẩm Lăng Vân tức giận trừng con chó cỡ lớn này, mắt phượng trừng nửa ngày mới phản ứng lại… hóa ra mình đang lo lắng cho cái tên vô tâm vô phế này!
“Vân nhi, trả lời tôi… dù trời có sụp xuống, tôi cũng chống cho cậu, nhưng cậu không thể rời khỏi tôi… đừng rời khỏi tôi…”
__ Nam nhân vẫn cố chấp làm nũng, liếm liếm chân mày y, dịu dàng mà thấp thỏm. Cố chấp nhìn mỗi một biến hóa nhỏ nhặt trên mặt y, đợi lời hứa của y__